Sau Khi Hắc Hóa Ta Trở Về Với Cấp Bậc Tối Thượng


Chương 1
Tam công chúa Ma tộc Ly Ương sinh ra tầm thường, không hề nổi bật giữa các tỷ muội quốc sắc thiên hương, điều đáng khen duy nhất của nàng chỉ có một điều duy nhất, đó là hôn ước với Thái tử Long tộc.
Nhưng năm Ly Ương 300 tuổi, Thái tử Long tộc thanh mai trúc mã với nàng nhất kiến chung tình với hồ yêu, không phải nàng ta thì không cưới, chạy tới cửa từ hôn, biến Ly Ương thành trò cười của cả Lục giới.
Lời đồn vớ vẩn xuất hiện khắp nơi, Ly Ương không nhịn được, giấu giếm thân phận của mình tới Thần giới giải buồn, ai ngờ được Minh Tiêu đế tôn cao quý nhất Lục giới để ý, nhận làm đệ tử, ban tặng Thần Khí thượng cổ làm pháp khí bản mạng, trở thành tiểu sư muội của Ngọc Triều Cung.
Thần ma đại chiến bùng nổ, thân phận của Ly Ương bại lộ, tội danh phản bội Ma tộc gán ghép lên nàng, phụ thân là Ma Quân giận dữ, đoạn tuyệt quan hệ.
Không lâu sau đó, một vị thần tôn khác của Ngọc Triều Cung quay về, vị sư tôn mà Ly Ương nghĩ rằng tốt nhất đã lấy lại bản mạng pháp khí của nàng để cứu sư muội, khiến tu vi mấy trăm năm của Ly Ương tan thành mây khói, trở thành phế nhân.
Lúc này nàng mới biết, bản thân có thể được Minh Tiêu nhận làm đệ tử chỉ vì hắn cho rằng nàng chính là sư muội chuyển thế mà thôi.
Sau đó, Ly Ương nhảy vào vực sâu vô tận mà cả thần ma cũng không dám tới gần.
Tam công chúa của Ma tộc, tiểu sư muội Ngọc Triều Cung biến thành cát bụi.
Ngàn năm sau, thương hải tang điền, thời thế thay đổi, có một nữ nhân cầm kiếm rời khỏi vực sâu.
Dưới mũi kiếm của nàng, thần ma cũng phải cúi đầu.
Thân nhân ngày xưa, đồng môn sư tôn nhìn thấy nàng cũng phải gọi một tiếng tôn thượng.
Chương 1
Bên trên vách núi, nhánh cây và đá to lởm chởm để lộ một màu đỏ khó lường, rễ cây uốn cong bám chặt vào vách đá.

Trên cành lá khô cũng gần như nhiễm phải một màu đỏ nhợt nhạt, nhánh cây vươn ra khỏi vực sâu, bên trên treo một viên trái cây màu đỏ sậm.
Xích Huyết Thụ mỗi năm chỉ kết một quả, linh khí bên trong cực kỳ phong phú, có thể giúp tu sĩ tẩy kinh phạt tủy, tiến cấp nhanh chóng.
Gió núi lướt qua, Xích Huyết Quả lung lay trong gió.
Dưới tàn cây, thiếu niên mặc áo xanh vén tay áo, bay lên trên cao, bóng dáng của người này linh hoạt, chỉ một lát sau đã thành công đứng trên ngọn cây cao.
Bàn chân y dẫm lên một cành khô không quá to lớn, y nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay về phía Xích Huyết Quả.

Khi linh quả vừa rơi vào tay, thiếu niên không nhịn được mà nở nụ cười.
Y có dung mạo rất hoàn hảo, mặt mũi giống như vẽ, ánh mắt hiền hòa và trầm tĩnh, mỗi hành động đều để lộ vẻ tao nhã.
Y còn chưa kịp nhảy xuống nhánh cây, cơn gió bên dưới vách núi đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, gào thét lao tới, ngay cả Xích Huyết Thụ to lớn cũng bắt đầu lắc lư.
Thiếu niên biến sắc, theo bản năng vận chuyển linh lực để ổn định cơ thể, nhưng kinh mạch rỗng tuếch khiến sắc mặt y càng thêm trắng bệch.

Một tiếng giòn tan vang lên, nhánh cây bị gãy, thiếu niên theo vách đá lăn xuống vực sâu.
Đúng lúc này, bên dưới vực sâu đột nhiên nổi lên sương mù, sương mù màu đen dày đặc quay cuồng giống như loài thú dữ đang há to miệng máu khổng lồ, trong nháy mắt đã cuốn hết cơ thể thiếu niên vào trong.
Bên dưới vực sâu, thiếu niên té ngã xuống đất, cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như bị lốc xoáy dập nát.

Bùn đất màu đen ánh lên màu đỏ sậm, bên chóp mũi cũng ngửi được mùi máu tươi.
Đây là nơi nào?
Thiếu niên lung lay đứng dậy, sắc mặt y tái nhợt, khẽ ho khan hai tiếng, ngẩng đầu quan sát bốn phương, chỉ thấy sương mù trắng xóa lan tràn khắp nơi, bầu trời đã biến mất, khiến người ta không cách nào nhìn thấy được cảnh vật ở nơi xa.
Trong lòng y nổi lên dự cảm không may, chỗ này không giống như là nơi nằm dưới vách núi.
Xích Huyết Quả đỏ tươi lăn một bên, thiếu niên đã không có tâm trạng nhặt nó lên nữa.
Mọi thứ ở đây đều im lặng tới quái dị, bốn phía không hề có bất kỳ âm thanh nào của vật còn sống.
Thứ đánh vỡ sự im lặng này là tiếng bước chân nặng nề truyền tới từ sau làn sương mù, thiếu niên trợn to hai mắt, xoay người sang nơi khác, chỉ thấy có một con thú khổng lồ đang há to mồm, gào to một tiếng về phía y.
Loài thú nhìn như hổ, trên lưng mọc cánh, chẳng lẽ là… Hung thú Cùng Kỳ!
Thiếu niên ngay tại chỗ lăn một vòng, khó khăn né tránh móng vuốt của hung thú, móng vuốt sắc bén cắt trúng quần áo của hắn, để lại một vết máu thật sâu trên vai phải.
Hắn nhìn kỹ hung thú to lớn đằng trước, đồng tử co rụt, quả thật đúng là hung thú Cùng Kỳ!
Cùng Kỳ đã biến mất ngàn năm, nơi này là đâu? Tại sao lại xuất hiện hung thú như Cùng Kỳ?!
“Huyết mạch Thiên Hồ…” Cùng Kỳ nhìn thiếu niên chăm chú, miệng nói tiếng người, trong mắt toát lên sự tham lam nồng nhiệt.
Nếu nó có thể hấp thụ được huyết mạch Thiên Hồ, tu vi của nó sẽ tăng thêm một bậc.

Thiếu niên có huyết mạch Thiên Hồ, nhưng linh lực lại không có chút nào, quả thật chính là bữa cơm ngon tự đưa tới trước mặt nó!
Sau khi chắc chắn tu vi của thiếu niên rất nhỏ bé, Cùng Kỳ không thử nữa, khẽ kêu lên một tiếng, đột nhiên nhào về phía thiếu niên, miệng thú mở rộng, mùi tanh hôi ập về phía trước.
Thiếu niên biết, mình không thể trốn được.
Thiếu niên nở nụ cười chua xót, chẳng lẽ hắn thật sự muốn chết ở đây sao?
Hắn nghĩ, cách chết như thế này thật sự có chút khó coi.
Bóng dáng Cùng Kỳ phóng to trong mắt hắn, đúng lúc này, một tiếng chuông bé nhỏ đột ngột vang lên, có bàn tay trắng nõn xuất hiện từ không trung, nắm lấy sau cổ Cùng Kỳ, tùy ý ném về phía sau.
Cùng Kỳ cao lớn dễ dàng bị cánh tay nhìn như nhu nhược ném bay xa.
Hung thú da dày thịt béo lăn mấy vòng trên mặt đất, đứng lên, nhỏ giọng rít một tiếng: “Ly Tôn…”
Ly Tôn… thiếu niên nghe xưng hô này, trong đầu hỗn loạn, đây là ai? Hắn nhìn vai phải vẫn còn đổ máu của mình, không ngờ móng vuốt của Cùng Kỳ lại có độc…
Ý thức của thiếu niên dần tan rã, trong mơ hồ, hắn dường như nghe có tiếng bước chân đang tới gần.
Thiếu niên cố gắng mở mắt, chỉ thấy được một vạt váy màu đen, mở ảo như sương, giống như tới từ thế giới bên ngoài vậy.
Trên đôi mắt thiếu nữ bị mảnh vải đen che khuất, đi chân trần, mặc váy đen, góc váy uốn lượn, mỗi bước đi đều thong dong bình tĩnh.
Làn da của nàng tái nhợt giống như không có chút máu, mái tóc đen nhánh như lông quạ rũ xuống, kết hợp váy đen trên người, làm người ta có cảm giác xinh đẹp quỷ dị, không dám nhìn thẳng.

Màu sắc khác biệt duy nhất có lẽ chính là chiếc lục lạc màu đỏ đậm kia.
“Ngươi là ai…” Thiếu niên lẩm bẩm hỏi.
Tiếc rằng hắn không nhận được câu trả lời thì đã ngất xỉu, chìm vào bóng tối.
Nàng là ai?
Đã nhiều năm rồi không có ai hỏi nàng câu này.
Nữ tử đứng ở trước mặt thiếu niên, mất rất nhiều thời gian mới nhớ được, nhiều năm về trước, trước khi rơi xuống vực sâu vô tận này, nàng có một cái tên, gọi là Ly Ương.
“Ly Tôn, tại sao ngươi cản ta?” Cùng Kỳ đề phòng nhìn nữ tử, theo bản năng lùi về sau hai bước.
“Hắn còn có tác dụng với ta.” Nữ tử mở miệng, giọng nói của nàng trầm thấp và có chút khàn đặc, giống như một người đã lâu chưa từng nói chuyện vậy.
“Huyết mạch Thiên Hồ không có tác dụng gì với ngươi.” Cùng Kỳ nghi ngờ nhìn Ly Ương, nó không phải kẻ dễ bị lừa gạt.
Đôi mắt phía sau vải đen “nhìn” về phía thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh, Ly Ương hình như cười một tiếng: “Bên trong vô tận vực sâu này đã có hơn một ngàn năm không có người sống bên ngoài xuất hiện.”
Cùng Kỳ đã hiểu: “Hơn một ngàn năm, ngươi vẫn chưa từ bỏ việc rời khỏi vực sâu.”
“Bản tôn có chuyện chưa làm xong ở bên ngoài vực sâu.”
Giọng điệu của Ly Tôn rất bình tĩnh, Cùng Kỳ lại cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, nhịn không được lùi về sau một bước.

Người trước mặt nó đây chính là kẻ đã quậy phá vực sâu tới long trời lở đất suốt hơn ngàn năm, cũng không biết là ai xui xẻo bị nàng nhớ thương.
Bên trong vực sâu chứa đầy hung thú thượng cổ, mặc dù là người có tu vi cao thâm cũng không thể rời khỏi vực sâu, bởi vì nơi này không có hạn cuối, hoàn toàn không tìm được lối vào hay lối ra.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một thiếu niên tới từ bên ngoài, nếu mượn hơi thở còn sót trên người hắn, có lẽ có thể tìm được lối ra.
“Ngươi vẫn còn ở lại đây là định trở thành đồ ăn cho bản tôn sao?” Ly Ương cười mỉm hỏi Cùng Kỳ.
Đôi cánh của Cùng Kỳ chấn động, gầm khẽ một tiếng, lông tóc toàn thân nó dựng thẳng, không hề cam lòng mà nhìn thiếu niên một cái, không dám do dự mà quay đầu bỏ chạy.
Thượng cổ hung thú giống Cùng Kỳ vốn bị Thiên Đạo nhốt vào vực sâu, trừ khi nó có đủ thực lực chống lại Thiên Đạo, nếu không thì không thể bước ra vực sâu một bước, bởi vì nó sẽ bị lôi kiếp của Thiên Đạo đánh tới hồn phi phách tán.
Ly Ương có thể rời khỏi đây là vì nàng vốn tới từ bên ngoài.
Màn sương đen chậm rãi trào ra khỏi lòng bàn tay, quấn quanh thiếu niên vài vòng, đột nhiên bay nhanh về nơi xa.
Ly Ương xách thiếu niên theo, nhanh chóng đuổi theo sương đen phía trước.

Lúc Cơ Phù Dạ tỉnh dậy đã nhận ra mình nằm ở nơi hoang dã.

Ngoại trừ lồng ngực đau nhói, toàn thân hắn không có chỗ nào bị thương cả, nếu không phải bên vai phải còn có vết máu, hắn thật sự cho rằng mọi chuyện xảy ra trước đó đều là một cơn ác mộng.
Nữ tử mà hắn nhìn thấy trước khi hôn mê là ai? Tại sao lại có thể dễ dàng khống chế hung thú Cùng Kỳ? Cùng Kỳ là thượng cổ hung thú, đã biến mất khỏi Lục giới mấy ngàn năm, bên dưới vực sâu sao lại có bóng dáng của nó?
Hung thú như nó nếu xuất hiện ở Bắc Hoang, chắc chắn đã biến nơi này thành hoang mạc ngàn dặm.
Nếu nói ở Lục giới còn có nơi xuất hiện hung thú như Cùng Kỳ, vậy nơi đó chắc chắn là vực sâu vô tận mà ngay cả thần ma cũng chùn bước.
Trong lòng Cơ Phù Dạ lạnh lẽo.
Gió lạnh nơi hoang dã thổi tới, Cơ Phù Dạ hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn trời, lúc này đã là hoàng hôn, nơi hoang dã vào đêm tối rất nguy hiểm, thức hải của hắn hiện đã bị phá nát, linh lực không còn, không thể ở lại nơi này quá lâu.
Cơ Phù Dạ đè sự nghi ngờ của mình xuống, đi về phía thành trì, hắn không nhận ra rằng cách vị trí của hắn không xa, có một bóng dáng lúc ẩn lúc hiện.
Cuối vùng quê là một tòa thành nguy nga lộng lẫy, đằng sau nó là núi non trải dài, đỉnh núi bị băng tuyết bao phủ không hề tan rã.

Trên tường thành, ba chữ Tứ Phương Thành khí khái, sắc bén treo ngay chính giữa.
Người ra vào trong thành nối liền không dứt, Ly Ương liếc mắt một cái đã nhìn ra đa số những người này đều là phàm nhân, xem ra nơi này là nhân giới bên dưới Tam Trọng Thiên.
Ly Ương ngẩng đầu nhìn Tứ Phương Thành, trước kia nàng chưa tới nơi này, cũng chưa từng nghe thấy tên của nó.
Mái tóc đen dài của nàng rối tung trong gió, đám đông xung quanh ồn ào vô cùng, ồn ào bên tai không dứt, nhưng không ai chú ý tới sự tồn tại của Ly Ương cả.

Nàng ngẩng cao đầu, thân hình có vẻ bé nhỏ giữa trời đất.
Một lát sau, bóng dáng của nàng biến mất tại chỗ.
Tứ Phương Thành, Cố phủ.
Cơ Phù Dạ vào phủ bằng cửa hông, trước đó hắn lăn xuống vách núi, lại may mắn trốn thoát khỏi móng vuốt của Cùng Kỳ, toàn thân trên dưới đều bụi đất đầy người, cực kỳ chật vật, từ khi bước vào phủ, các thị nữ và tôi tớ trong nhà đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Thiếu gia Phù Dạ đã đi đâu mà biến mình thành bộ dáng thê thảm như vậy chứ?
Đối diện với những ánh mắt đánh giá xung quanh, Cơ Phù Dạ vẫn ra vẻ bình thản.

Hắn đi vòng qua núi giả, phía trước chính là Diễn Võ Trường, đây cũng là con đường hắn buộc đi qua nếu muốn về phòng của mình.
Bên trong Diễn Võ Trường, hơn mười thiếu niên thiếu nữ Cố gia đang luyện tập quyền cước dưới sự chỉ đạo của võ sư, tu sĩ Bắc Hoang ngoài việc tu luyện linh lực thì cũng rất chú trọng việc rèn luyện cơ thể.
Các thiếu niên thiếu nữ từ xa đã nhìn thấy bộ dạng chật vật của Cơ Phù Dạ, ai nấy đều kinh ngạc, quay mặt nhìn nhau, nhỏ giọng bàn luận.
“Biểu huynh bị sao thế?”
Mẫu thân Cơ Phù Dạ và gia chủ hiện tại của Cố gia là huynh muội ruột cùng cha cùng mẹ, cho nên các thiếu niên thiếu nữ nhỏ tuổi của Cố gia đều phải gọi Cơ Phù Dạ một tiếng biểu huynh.
“Xem hắn bây giờ chắc chắn là đã chạy tới hoang dã tìm linh vật.

Hiện tại thức hãi của hắn tan nát, tu vi mất hết, dù là linh thú cấp thấp cũng không đánh lại được, hắn chẳng lẽ không sợ bản thân sẽ chết luôn bên ngoài sao?”
“Tới bây giờ mà biểu huynh còn chưa từ bỏ ý định khôi phục tu vi sao?” Có thiếu nữ lẩm bẩm, nhíu mày thật chặt: “Nhưng thức hải rách nát quá nghiêm trọng, dù là ở Tu chân giới cũng chưa từng nghe nói có biện pháp khôi phục được.”
Nếu thật sự có cách, Cơ Phù Dạ sẽ không bị phụ thân trả về Cố gia, cũng là vì vết thương của hắn không cách nào trị khỏi, Cố gia mới không muốn lãng phí tài nguyên trên người hắn, nếu hắn muốn dùng linh vật trị liệu thức hải đã rách, vậy chỉ có thể tự mình tới hoang dã tìm kiếm.
“Biểu huynh cần gì phải làm vậy? Chuyện tới bây giờ, hắn có làm gì đi nữa cũng chỉ uổng phí công sức mà thôi.”
Âm thanh đồng tình và thương xót bay tới tai Cơ Phù Dạ, đổ ập lên người hắn không thương tiếc.
“Được rồi.” Một thiếu nữ vẫn luôn im lặng đứng trong góc đột nhiên lên tiếng, ngăn tiếng bàn luận của mọi người lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui