Thiếu nữ có dung mạo trong trẻo lạnh lùng, mặt mày có ba phần tương tự với Cơ Phù Dạ.
Nàng đứng ở đó, trắng muốt như trăng sáng giữa mây.
Nàng tên là Cố Ngôn Xu, là tiểu nữ nhi của đương kim gia chủ Cố gia, Cố Lăng Quân.
Cố Ngôn Xu vừa mở miệng, trên sân lập tức yên lặng.
Nàng thiên phú xuất chúng, có thể được coi là thiếu niên đệ nhất của Cố gia, vì thế mọi người từ trước đến nay luôn rất tin phục nàng.
"Hắn hành động thế nào, thì liên quan gì đến các ngươi." Cố Ngôn Xu lạnh lùng nói, "Hắn cũng đâu có chiếm tài nguyên tu luyện của các ngươi."
Thực ra, Cố gia ngày nay có thể trở thành một thế lực lớn ở Tứ Phương Thành, phần lớn là nhờ vào mẫu thân của Cơ Phù Dạ.
Theo lý mà nói, Cơ Phù Dạ muốn linh vật để khôi phục tu luyện, Cố gia đương nhiên phải cung cấp cho hắn linh vật cần thiết.
Nhưng nay mẫu thân của Cơ Phù Dạ đã qua đời, còn hắn cũng trở thành phế nhân, bị Cơ gia coi như kẻ bỏ đi, đưa về mẫu tộc.
Tộc nhân Cố thị dĩ nhiên không muốn lãng phí tài nguyên trên một kẻ phế vật.
Dùng những tài nguyên tu luyện đó để bồi dưỡng hậu bối, có lẽ tương lai trong tộc còn có thể có thêm một hai người chống đỡ.
Cố gia cũng không phải là Cố gia của Cố Lăng Quân.
Cho dù ông là gia chủ Cố gia, cũng không thể không xem xét ý kiến tộc nhân mà đưa tài nguyên linh vật cho Cơ Phù Dạ, kẻ đã không còn khả năng khôi phục.
Mà Cơ Phù Dạ dường như cũng hiểu sự khó xử của ông, chưa từng mở miệng đòi linh vật từ Cố Lăng Quân.
Cơ Phù Dạ bình thản bước qua võ trường, thần sắc lạnh nhạt, dường như lời đàm tiếu của người khác không liên quan gì đến hắn.
Nhưng cũng chính vì thái độ này của hắn càng khiến tộc nhân Cố thị sinh lòng bất mãn, cảm thấy hắn khinh thường làm bạn với bọn họ.
Hắn còn tưởng mình là công tử Phù Dạ cao cao tại thượng sao? Nếu đã rơi xuống vực sâu, nên hạ mình mới phải.
Dưới hành lang, một thiếu niên què chân bước tới trước mặt, thấy Cơ Phù Dạ, hắn khẽ mím môi.
Cố Ngôn Dục là huynh trưởng của Cố Ngôn Xu, nhưng thiên phú lại kém xa muội muội này.
Vì một lần gặp nguy hiểm trong bí cảnh mà chân phải bị thương.
Do vết thương khá nặng, tộc nhân Cố thị không muốn tốn tài nguyên chữa trị cho nhi tử của gia chủ có thiên phú tầm thường, nên Cố Lăng Quân để mặc hắn trở thành người tàn phế.
Từ đó, hắn không thể tiến triển tu vi.
Sau này, tộc nhân Cố thị còn bàn luận rằng quyết định ngày đó quả thực không sai, Cố Ngôn Dục tầm thường như vậy, người như hắn không đáng để lãng phí tài nguyên trong tộc.
Dù sao cũng chỉ là chân phải bị tàn phế, cũng không phải nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này, Cố Ngôn Dục nhìn thấy vết máu đã khô trên vai phải của Cơ Phù Dạ, liền khẽ cau mày: "Phù Dạ, huynh lại đi khu hoang dã? Sao lại bị thương rồi?"
"Hôm nay khi hái Huyết Xích Quả không cẩn thận rơi xuống vách đá, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao." Cơ Phù Dạ thản nhiên đáp, giấu đi những gì mình đã thấy dưới vách đá.
Thấy hắn thừa nhận, Cố Ngôn Dục không nhịn được nhíu mày.
"Bây giờ biểu huynh vẫn nên đừng đi khu hoang dã nữa thì hơn.
Lần này may mắn không bị trọng thương, nếu lại có lần sau, huynh hoàn toàn không có tu vi, chỉ e sẽ mất mạng." Cố Ngôn Dục lạnh lùng nói, "Nếu mọi chuyện đã an bài, biểu huynh cũng nên học cách chấp nhận hiện thực mới đúng."
Hắn nên như mình, chấp nhận số mệnh mới phải.
Cơ Phù Dạ làm thế, chỉ khiến phụ thân mình lo lắng, ngoài ra chẳng có tác dụng gì khác.
Cơ Phù Dạ yên lặng nghe hắn nói xong, bình thản cười nói: "Đa tạ biểu đệ đã quan tâm."
Nụ cười trên mặt hắn lịch sự nhưng xa cách, đối diện với đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng kia, Cố Ngôn Dục chỉ cảm thấy hơi thở hơi ngừng lại, những lời còn lại đều nghẹn trong cổ họng.
Thần sắc Cơ Phù Dạ vẫn điềm nhiên như cũ, thấy hắn không định nói gì thêm, lập tức chào tạm biệt một tiếng, đi lướt qua người hắn.
Cố Ngôn Dục quay đầu nhìn bóng lưng hắn, một hồi lâu không nói gì.
Thức hải đã tan vỡ, định sẵn không còn duyên với tu hành, Cơ Phù Dạ, tại sao đến lúc này huynh vẫn không chịu chấp nhận số mệnh?
Huynh cũng biết rõ, thức hải đã tan vỡ tuyệt đối không có khả năng hồi phục lại, tại sao còn phải tiếp tục cố gắng một cách vô ích như vậy?
Cố Ngôn Dục thu lại ánh mắt, nhìn sang chân phải của mình, thần sắc ảm đạm.
Mệnh đã như vậy, nên nhận mệnh mới phải.
Khi trở về viện, mặt trời đã lặn hơn phân nửa, hai chiếc đèn lồng treo ở góc mái hiên chưa được thắp sáng, xung quanh có vẻ hơi u ám, trong ngoài viện không có một bóng người.
Gia chủ Cố gia đã sắp xếp vài tôi tớ thị nữ hầu hạ cho viện của Cơ Phù Dạ, nhưng Cơ Phù Dạ ngày ngày ra ngoài thành tìm linh quả thảo dược, rất ít khi ở trong viện, những hạ nhân này đương nhiên tự động lười biếng đi.
Đẩy cửa phòng ra, bóng tối nhanh chóng nuốt chửng Cơ Phù Dạ.
Đêm đó, từ cửa sổ lọt vào vài tia ánh trăng lạnh lẽo nhưng trong trẻo vô cùng, ánh trăng mờ ảo chiếu sáng trong phòng, Cơ Phù Dạ ngồi xếp bằng trên giường, vận hành công pháp, dẫn động linh khí xung quanh tràn vào cơ thể.
Linh khí của trời đất ào ạt tràn vào cơ thể hắn, chỉ nhìn từ tốc độ hấp thu linh khí cũng đủ thấy thiên phú của Cơ Phù Dạ quả thực có thể xưng là thượng đẳng.
Đáng tiếc thức hải của hắn đã tan vỡ, dù có bao nhiêu linh khí tràn vào kinh mạch của hắn cũng vô ích, chưa kịp chuyển hóa thành linh lực của bản thân, thức hải đã vỡ vụn đau đớn, linh khí liền tràn ra từ kinh mạch.
Ly Ương dùng thần thức có thể thấy rõ ràng mọi thứ.
Việc làm của Cơ Phù Dạ đang làm chẳng qua đều là vô ích, dù hắn có hấp thu bao nhiêu linh khí, cũng không thể nào hồi phục được thức hải đã tan vỡ, chỉ có thể cảm nhận cơn đau đớn từ linh khí tràn vào thức hải vỡ vụn lần này qua lần khác.
Đáng tiếc, trong nhân tộc, thiên phú của thiếu niên này vốn được coi là xuất chúng.
Nàng thầm nghĩ.
Cũng đúng vào lúc này, Cơ Phù Dạ mở mắt, cảm nhận đan điền trống rỗng, tay phải nắm chặt thành quyền.
Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào nữa sao?!
Hắn đã đến Cố gia được hơn một tháng, hàng đêm đều kiên trì vận hành công pháp, cố gắng hồi phục thức hải, nhưng đến nay vẫn chưa thấy chút hiệu quả nào.
Chẳng lẽ mình thật sự không thể tu luyện nữa sao? Cơ Phù Dạ mặt mày trầm ngâm lại.
Một lúc sau, hắn nhắm mắt lại, tiếp tục vận hành công pháp, dường như không vì thương thế không có tiến triển mà nản lòng.
Ly Ương thấy vậy, khẽ nghiêng đầu, có chút kinh ngạc.
Đi cùng Cơ Phù Dạ suốt chặng đường, chỉ bằng những lời lẽ ít ỏi của mọi người trong Cố gia, đã đủ để Ly Ương hiểu rõ những gì đã xảy ra với Cơ Phù Dạ.
Chẳng qua là thiếu niên thiên tài gặp nạn trong một đêm, phải nương nhờ người khác, nhưng lại không chịu nhận mệnh làm một kẻ phàm nhân.
Nhận mệnh? Ly Ương nghĩ đến hai từ này, khẽ cười, nụ cười đầy giễu cợt.
Kịch bản như vậy từ xưa đến nay không ít, điều duy nhất khiến nàng cảm thấy bất ngờ là ở trong hoàn cảnh như vậy, thiếu niên này vẫn không hề lộ vẻ tự trách, cũng không hề nản chí, ngược lại còn tốn công tìm cách hồi phục.
Tâm tính như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Ly Ương có tuổi tác thật sự không nhỏ, đến nay cũng chưa từng thấy mấy người ở tuổi của Cơ Phù Dạ có được tâm tính kiên cường như vậy.
Ngồi trên nóc nhà, ánh trăng vắng lặng rơi xuống thân nàng, gió đêm dịu dàng mà cô đơn.
Ly Ương không hiểu tại sao Cơ Phù Dạ có thể không lộ vẻ oán hận, bình thản như thể những gì xảy ra không liên quan đến hắn.
Nàng cũng từng rơi vào hoàn cảnh như vậy, và cho đến ngày nay, trong lòng nàng vẫn còn oán hận không nguôi.
Đứng dậy, tay áo màu đen bay phấp phới trong gió.
Ly Ương nhẹ nhàng nhón chân, như cưỡi gió bay đi, đáp xuống cây ngô đồng cao lớn trong viện.
Bên tai nghe được tiếng lá xào xạc, Ly Ương nhắm mắt lại, thần thức từ tiểu viện lan ra, trong chốc lát đã quét qua toàn bộ Tứ Phương Thành.
"Bắc Hoang, Tứ Phương Thành…" nàng khẽ nói.
Hơn một nghìn năm trước, khi nàng đến nhân giới, Bắc Hoang vẫn còn là một vùng hoang vu, yêu ma hoành hành.
Ngàn năm không thấy mặt trời mặt trăng, nay trở lại nhân gian, nơi này đã có thành trì sừng sững, nhân tộc tu sĩ qua lại không ngớt.
Quả thật là, thương hải tang điền, thời di thế dịch.
Cũng không biết các vị cố nhân năm đó của nàng, bây giờ ra sao, có sống tốt không.
Ly Ương cúi đầu, khẽ mỉm cười, tiếng cười khàn khàn, mang theo vài phần điên cuồng cuồng loạn, khiến người ta rợn gáy.
Các ngươi nhất định phải sống tốt mới phải.
Ngày hôm sau, trong ánh nắng ban mai rực rỡ.
Khi quản gia Cố phủ đến, Cơ Phù Dạ đang múc nước trong sân.
Nhìn thấy cảnh này, quản gia không nhịn được nhíu mày: "Tôi tớ trong viện đi đâu hết rồi, sao lại để biểu thiếu gia tự tay múc nước, ta nhất định phải bẩm báo với gia chủ, trừng trị đám nô tài này một phen."
Cơ Phù Dạ không đáp lời ông ta, chỉ hờ hững hỏi: "Đại quản gia đến đây, có phải là cữu cữu có gì dặn dò không?"
Phản ứng bình tĩnh của hắn khiến quản gia không khỏi ngại ngùng, khẽ cúi người, cung kính nói: "Gia chủ phân phó, người nhà Mộ Dung ở Ninh Kinh đến, mời Phù Dạ thiếu gia đến tiền sảnh gặp mặt."
Động tác của Cơ Phù Dạ khựng lại.
Thiếu nữ đã đính hôn với hắn hơn mười năm trước, họ Mộ Dung.
Vị hôn thê của Cơ Phù Dạ tên là Mộ Dung m, là con gái út của Mộ Dung gia ở Ninh Kinh, Sở Quốc, thiên phú xuất chúng, mới độ tuổi mười tám đã bước vào cảnh giới Kim Đan, được mệnh danh là Minh Châu của Ninh Kinh.
Hai người sinh cùng năm, trước sau chỉ cách nhau chưa đầy một tháng, Cơ Phù Dạ chỉ lớn hơn Mộ Dung m một chút.
Khi Mộ Dung m được kiểm nghiệm ra có tiên thiên linh thể, mẫu thân của Cơ Phù Dạ là Cố Lăng Sương đã vượt qua phụ thân hắn, quyết định định thân cho hắn và Mộ Dung m.
Đây là một vụ thỏa thuận.
Cố Lăng Sương xuất thân từ Tứ Phương Thành, biên giới Sở quốc, Cố gia thế lực yếu kém, tu sĩ trong tộc rất ít.
Cố Lăng Sương tu vi có hạn, nhờ dung mạo xuất chúng, trở thành thiếp của phụ thân Cơ Phù Dạ.
Nhưng khi được đưa về Tam Trọng Thiên không lâu, phu quân của bà không bao giờ giờ bước chân vào viện của bà nữa.
Vì vậy cho dù bà có vào được Cơ gia , cũng không giúp được gì nhiều cho Cố gia.
Con bài thực sự có giá trị trong tay bà, chính là nhi tử của mình.
Ngày đó tín vật đại diện thân phận của Cơ Phù Dạ bị Cố Lăng Sương tự ý giao cho Mộ Dung gia, sau khi phụ thân của Cơ Phù Dạ biết chuyện này, cho dù trong lòng không vui, cũng không quản nhiều.
Cơ Phù Dạ dù sao cũng chỉ là một trong những đứa con nối dõi của ông mà thôi, cho dù thiên phú không tệ, cũng không đáng để ông bỏ nhiều tâm tư.
Ông cũng sẽ không vì một Cơ Phù Dạ mà để Cơ gia bị mang tiếng thất hứa, nên mối hôn sự này cứ như vậy mà được định đoạt.
Là một trong những gia tộc lớn ở Ninh Kinh, sau khi Mộ Dung m đính hôn với Cơ Phù Dạ, Mộ Dung gia và Cơ gia được kết giao, được phép qua lại ở Tam Trọng Thiên, thế lực ngày càng lớn mạnh.
Mà Cố gia cũng nhờ sự trợ giúp của Mộ Dung gia, trở thành một thế lực lớn ở Tứ Phương Thành.
Nhưng không ai ngờ tới rằng, hơn mười năm sau, thức hải của Cơ Phù Dạ lại tan vỡ trong một đêm, trở thành phế nhân.
Lúc đó, việc Mộ Dung m có thể kết thân với công tử Cơ gia là Mộ Dung gia trèo cao.
Nhưng giờ đây, Cơ Phù Dạ đã tuyệt đường tu luyện, thậm chí bị trả về Cố gia, điều này có nghĩa là hắn đã bị Cơ gia bỏ rơi, bị cha hắn bỏ rơi.
Mộ Dung gia làm sao có thể cho phép con gái xuất sắc nhất của mình, gả cho một kẻ phế nhân không còn gì.
Hôm nay Mộ Dung gia đến, hẳn là để từ hôn.
Cơ Phù Dạ bình thản nghĩ.
Chỉ là hắn mới đến Cố gia chưa đầy một tháng, Mộ Dung gia đã không thể chờ đợi mà đến cửa, thái độ có phần khó coi.
Gia tộc lớn như Mộ Dung gia, từ trước đến nay không phải rất coi trọng danh tiếng sao? Cơ Phù Dạ vốn nghĩ rằng họ sẽ kéo dài một năm rưỡi đến hai năm rồi mới tìm cớ đến từ hôn.
Dù có hôn ước, nhưng những năm này Cơ Phù Dạ và Mộ Dung m chỉ gặp nhau vài lần, thật sự không có tình cảm sâu đậm, vì vậy lúc này Cơ Phù Dạ vẫn có thể giữ tâm trạng bình tĩnh .
Với tình cảnh của hắn hiện giờ, Mộ Dung gia muốn từ hôn, cũng là điều không thể trách.
"Xin đại quản gia đợi một chút." Cơ Phù Dạ đặt thùng nước xuống, xoay người bước vào phòng.
Chỉ trong chốc lát, hắn bước ra khỏi phòng, nói với đại quản gia: "Đi thôi."
"Thiếu gia không thay một bộ y phục tiếp khách sao?" Quản gia nghĩ rằng hắn quay lại để thay y phục, người ta thường nói người đẹp vì lụa, thay bộ y phục cũng để trông đàng hoàng hơn.
Cơ Phù Dạ lắc đầu: "Không cần."
Quản gia cũng không tiện khuyên nhiều, chỉ có thể tiến lên một bước để dẫn đường.