Sau Khi Hắc Hóa Ta Trở Về Với Cấp Bậc Tối Thượng


Mùa đông, cây cối thưa thớt, nhìn thoáng qua phía xa, khiến người ta cảm thấy vài phần hiu quạnh.

Bên ngoài chính sảnh của Cố phủ, hơn mười tu sĩ mặc áo bào gấm màu trắng ngà đứng chờ trước cửa, khí tức ẩn giấu, trên ống tay áo thêu biểu tượng độc đáo của Mộ Dung gia.

Đoàn người đa số là thiếu niên, người lớn tuổi nhất dẫn đầu cũng chỉ là một thiếu niên khoảng hai mươi.

Nghe thấy tiếng bước chân, các thiếu niên đồng loạt quay đầu, ánh mắt soi mói và khinh miệt dần dần đổ dồn về phía Cơ Phù Dạ.

Ngày trước, trong mắt thiên hạ, Mộ Dung gia phải trèo cao mới với được Cơ Phù Dạ, nhưng bây giờ, lại là Cơ Phù Dạ với thức hải vỡ nát đã không xứng với viên minh châu sáng nhất của nhà Mộ Dung.

Thật sự khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác hả hê.

Những thiếu niên Mộ Dung gia này luôn nghe người khác nói họ có được ngày hôm nay là nhờ bám víu vào Cơ gia.

“Phù Dạ công tử?” Thiếu niên tu sĩ đứng đầu liếc nhìn Cơ Phù Dạ, cười như không cười nói.

Thiếu niên nhìn về phía quản gia Cố gia: “Hắn chính là Cơ Phù Dạ sao?”

Giọng điệu mười phần khinh miệt.

Những năm gần đây, Cố gia nhiều lần nhờ Mộ Dung gia giúp đỡ, quản gia cho dù không thích thái độ cao cao tại thượng này của hắn, cũng chỉ có thể đè nén bất mãn trong lòng, thấp giọng đáp vâng.

“Phù Dạ công tử trong truyền thuyết, dường như cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.” Thiếu niên đánh giá Cơ Phù Dạ từ trên xuống dưới, trên mặt tràn đầy sự khinh thường.

Ngay sau đó, hắn lại như bừng tỉnh đại ngộ: “Nhưng là ta đã quên, giờ đây thức hải của Phù Dạ công tử đã vỡ nát, sớm đã trở thành phế nhân, tất nhiên không thể so sánh với trước đây.”

Đúng như câu nói phượng hoàng rụng lông không bằng gà, trước kia Cơ Phù Dạ cao cao tại thượng, mặc dù Mộ Dung gia có kết thân với hắn, hắn cũng không bao giờ đến cửa bái kiến.

Mỗi khi lễ tết, gia chủ còn phải dẫn theo các trưởng lão lên Tam Trọng Thiên bái kiến, những kẻ hậu bối như bọn họ, ngay cả gặp mặt hắn cũng khó như lên trời.

Còn bây giờ, một phế nhân mất hết toàn bộ tu vi, ngay cả tư cách để Mộ Dung m đích thân tới từ hôn cũng không có.

Thiếu niên âm thầm nghĩ, viên minh châu của Mộ Dung gia, không phải là thứ Cơ Phù Dạ trước mắt có thể với tới.

Dưới ánh mắt mang vài phần khiêu khích của thiếu niên, vẻ mặt Cơ Phù Dạ vẫn như thường, hắn nhạt nhẽo liếc mắt nhìn thiếu niên đó một cái, không nói nhiều lời.

Cứ như thể trên áo vô tình dính phải bụi bẩn, không đáng để tâm.

Mặt mày thiếu niên lóe lên một sự xấu hổ, Cơ Phù Dạ không nịnh nọt bọn họ thì thôi, lại còn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng này.

Đến tình cảnh hiện tại, Cơ Phù Dạ dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy, hắn còn gì để kiêu ngạo nữa?!

Thiếu niên siết chặt vỏ đao, là thiếu gia của Mộ Dung gia, hiếm khi bị người ta coi thường như vậy, trong lòng tất nhiên không vui.

Nhưng lúc này hắn lại không thể ra tay bừa bãi.

Nếu Cơ Phù Dạ vì lời lẽ khiêu khích của hắn mà chủ động ra tay, hắn phản kích cũng là hợp tình hợp lý, nhưng nếu là hắn chủ động ra tay, chẳng phải thành Mộ Dung gia ỷ mạnh hiếp yếu sao.

Hôm nay hắn theo trưởng bối tới đây, là để thay m Dương muội muội từ hôn, nếu vì một chút tức giận nhất thời mà động thủ đả thương Cơ Phù Dạ, sự việc e rằng sẽ rất khó xử lý.

Việc nhỏ không nhịn được thì hỏng việc lớn, dù sao Cơ Phù Dạ đã là phế nhân, muốn dạy dỗ hắn, sau này nhất định có rất nhiều cơ hội.

Những người đứng sau thiếu niên hiển nhiên không thể giữ được bình tĩnh như hắn, một thiếu niên cao giọng nói: “Cơ Phù Dạ, ngươi đây là có thái độ gì vậy?! Ngươi tưởng mình vẫn là Phù Dạ công tử trước kia sao, dám vô lễ với đại ca ta như vậy, xem hôm nay ta không dạy dỗ ngươi một phen!”

Lời này vừa tuôn ra khỏi miệng, mấy thiếu niên Mộ Dung thị khác cũng rục rịch, có thể đạp lên Phù Dạ công tử cao cao tại thượng ngày trước, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta thấy kích động không thôi.

Mặt quản gia Cố phủ biến sắc, Mộ Dung gia chẳng lẽ định động thủ với thiếu gia Phù Dạ trong Cố phủ sao? Thật quá đáng!

Cơ Phù Dạ đứng yên lặng trước đám thiếu niên Mộ Dung thị, mặc dù mất hết tu vi, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút sợ hãi.

Thiếu niên Mộ Dung thị giận dữ, lập tức rút kiếm bên hông , nhưng chưa kịp vung xuống, đã bị thiếu niên đứng đầu dùng vỏ đao chặn lại, trở tay ép hắn thu kiếm vào vỏ.

Thiếu niên trầm giọng liếc nhìn Cơ Phù Dạ một cái, lạnh lùng nói: “Không được vô lễ!”

Mộ Dung và Cơ Phù Dạ vẫn chưa hủy bỏ hôn ước, nếu vì bọn họ làm hỏng việc muội muội từ hôn, trở về nhất định sẽ bị các trưởng lão trách phạt.

“Đại ca——”

Thiếu niên giận dữ quát: “Câm miệng!”

Thiếu niên chỉ đành ngậm ngùi im lặng, cúi đầu vẻ uất ức.

Một đám thiếu niên Mộ Dung thị cũng nhìn Cơ Phù Dạ với ánh mắt không thiện cảm, nhưng vì kiêng dè uy nghiêm của thiếu niên kia mà không dám có hành động khác, trong lòng thực sự rất bực bội.

Mà Cơ Phù Dạ như thể không để ý tới bọn họ đang mạnh mẽ kiềm chế cơn giận, ngược lại mỉm cười nhẹ nhàng, ung dung bước đi vào chính sảnh.

“Phù Dạ công tử này, quả nhiên là khiến người ta chán ghét!” Thiếu niên thì thầm.

“Đã là hổ xuống đồng bằng, còn dám ngạo mạn như vậy!”

Thiếu niên quay đầu cho hắn một cái tát vào sau gáy: “Hắn nếu là hổ xuống đồng bằng, vậy chúng ta thành cái gì!”

Tiểu tử ngốc này nói chuyện cũng không suy nghĩ.

Trong chính sảnh của Cố phủ, Cố Lăng Quân và người của Mộ Dung gia ngồi đối diện nhau, trong lòng vô cùng phức tạp.

Phù Dạ vừa được đưa về Cố gia không đầy một tháng, Mộ Dung gia nhận được tin, liền lập tức tìm tới cửa từ hôn, quả thật là lòng người dễ thay đổi, nhân tình lạnh lẽo.

“...!Hôm trước m Nhi quỳ trước mặt phụ thân nàng, chỉ nói một lòng hướng đạo, không muốn dính vào tình cảm nam nữ.

Huynh trưởng ta đương nhiên không chịu đồng ý, lập tức trách mắng nàng một trận, ai ngờ nàng cứ thế quỳ mãi không dậy.

Lại qua vài ngày, thấy nàng ý chí kiên quyết, quyết không chịu đứng dậy, mắt thấy nữ nhi ngày càng suy yếu, huynh trưởng ta thực sự không còn cách nào, chỉ đành đáp ứng yêu cầu của nàng, mới có chuyến đi hôm nay.”

“Cố đạo hữu cũng làm phụ mẫu, hẳn là thấu hiểu nỗi khổ tâm của huynh trưởng ta.” Nam nhân trung niên bên cạnh Cố Lăng Quân nói, thở dài một tiếng, trên mặt mang nụ cười bất đắc dĩ.

“Chuyện đã đến nước này, chẳng bằng hai nhà chúng ta giải trừ hôn ước, việc này quả thật là do m Nhi tùy hứng, đều do chúng ta làm trưởng bối nuông chiều, dưỡng thành tính tình như vậy.”

Cố Lăng Quân tất nhiên không tin những lời này.

Ông mân mê chén trà, trong mắt tựa như có điều suy nghĩ.

Theo ý của Cố Lăng Quân, ông không muốn Cơ Phù Dạ và Mộ Dung m giải trừ hôn ước.

Phù Dạ hiện giờ mất hết tu vi, nếu cuộc hôn sự này có thể thành, tương lai sẽ có nơi nương tựa, chính mình cũng coi như xứng đáng với người đã khuất là Lăng Sương.

“Mộ Dung huynh, cuộc hôn sự này là do em gái ta và gia chủ Mộ Dung định ra nhiều năm trước, làm sao có thể dễ dàng thất hứa được?” Cố Lăng Quân đặt chén trà xuống, cất giọng: “Nguyên nhân trong đó, Mộ Dung huynh đã đích thân đến đây giải thích, Cố mỗ tất nhiên không có lý do không tin, nhưng thiên hạ người đời chưa chắc biết nội tình.

Dù Cố mỗ có thể hiểu, nhưng người đời khó tránh cho rằng, Mộ Dung gia vì thức hải của Phù Dạ đã vỡ nát, tiền đồ mất hết mà từ hôn, Mộ Dung gia chẳng phải thành kẻ xu nịnh, vong ân bội nghĩa ư——”

Người ngồi trước mặt ông chính là lục thúc của Mộ Dung m, Mộ Dung Khuê, lần này đến phủ Cố từ hôn, do Mộ Dung Khuê dẫn đầu dẫn theo đệ tử trong tộc đến, Mộ Dung m và phụ thân nàng ta không định đích thân ra mặt.

Nghe lời Cố Lăng Quân nói, sắc mặt Mộ Dung Khuê không khỏi thay đổi, ông ta làm sao mà không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Cố Lăng Quân.

Không ngờ tên họ Cố này cũng có chút cốt khí.

Chỉ là cuộc hôn sự này, hôm nay ông nhất định phải từ bỏ.

Minh châu của Mộ Dung gia, sao có thể sánh với phế nhân mất hết tiền đồ chứ.

Ngón tay ông ta gõ hai cái lên bàn, Mộ Dung Khuê hạ quyết tâm, không vòng vo nữa, trực tiếp nói: “Lần này đến từ hôn, không chỉ là ý của huynh trưởng ta.”

“Huynh trưởng ta vốn cũng không muốn thất hứa, làm kẻ bội tín bội nghĩa.” Mộ Dung Khuê thở dài một tiếng: “Nhưng vài tháng trước, huynh trưởng ta dẫn m Nhi lên tam trọng thiên, dự tiệc mừng thọ của một vị tiên nhân ở cung Hành Anh, ai ngờ m Nhi lại may mắn được chủ nhân cung Hành Anh để mắt đến.”

Nói đến đây, Mộ Dung Khuê có chút đắc ý.

Ông ta dường như đã quên rằng, Mộ Dung gia có cơ hội lên cung Hành Anh, cũng là nhờ danh nghĩa thông gia với Cơ gia.

Mộ Dung phái người đến Cơ gia, muốn thông báo lại chuyện này, nhưng nghe tin Cơ Phù Dạ trong một trận tỷ thí bị thức hải vỡ nát, tu vi mất hết, bị đưa về Cố gia.

Mộ Dung Khuê nhìn Cố Lăng Quân, trên mặt mang nụ cười chắc chắn: “ m Nhi nhà ta không bao lâu nữa sẽ lên tam trọng thiên, theo tiên quân tu hành.

Lần đi này không biết bao lâu, tiên phàm khác biệt, Cố gia chủ hẳn là rõ điều này.”

Cơ Phù Dạ đạo đồ đã bị hủy, thọ mệnh dài quá chỉ là hơn trăm năm, còn Mộ Dung m lên tam trọng thiên, theo tiên quân tu hành, tương lai cũng có hy vọng trở thành tiên nhân trên tam trọng thiên.

Đến lúc đó dung nhan Mộ Dung m vẫn như cũ, còn Cơ Phù Dạ đã hóa thành một nắm đất vàng.

“Thay vì cưỡng cầu một cuộc hôn sự không thích hợp, Cố đạo hữu chẳng bằng tìm cho hiền chất một nữ tử môn đăng hộ đối, cầm sắt hòa hợp, bạch đầu giai lão, chẳng phải tốt hơn sao?”

Cố Lăng Quân trầm mặc không nói, vì ông biết, Mộ Dung Khuê nói đúng.

“Huống chi chuyện từ hôn, cũng là ý của tiên nhân ở cung Hành Anh.” Mộ Dung Khuê ý vị thâm trường nói.

Chủ nhân cung Hành Anh tên là Tinh Lạc, nguyên thân cũng chỉ là một đóa lan thảo bình thường, may mắn được nhập thần giới ngọc triều cung tu hành, thành tựu tiên quân tu vi.

Đường đường là tiên quân, tất nhiên có tự cao của mình.

Bếu bà ấy đã để mắt tới Mộ Dung m làm đệ tử của mình, làm sao có thể cho phép đệ tử của mình lại thành thân với một phế nhân đạo đồ đã bị hủy, liền ngầm ra hiệu cho Mộ Dung gia từ bỏ hôn ước này.

Đến lúc này, Cố Lăng Quân cuối cùng cũng hiểu tại sao Mộ Dung gia lại nhanh chóng tìm đến từ hôn như vậy.

Cho dù thức hải của Cơ Phù Dạ vỡ nát, nhưng dù sao cũng mang họ Cơ, Mộ Dung thị làm sao có thể nhanh chóng đề cập đến chuyện từ hôn, vừa khiến Cơ gia không vui, lại bị người đời cười chê Mộ Dung thị thất hứa, rơi xuống đáy giếng.

Thì ra là có cung Hành Anh làm chỗ dựa vững chắc, để lấy lòng tiên quân Tinh Lạc, dù chỉ là một lời nói thuận miệng, cũng không dám chậm trễ.

Nếu chuyện từ hôn chính là ý của một vị tiên quân, Cố Lăng Quân không có khả năng giữ được cuộc hôn sự này cho Cơ Phù Dạ.

Chỉ là...!ông phải nói với Phù Dạ như thế nào đây?

Cố Lăng Quân mím chặt môi, sắc mặt khó coi, trong lòng giằng co.

Trong phòng không khí ngưng trệ, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Thấy ông thần sắc nặng nề, Mộ Dung Khuê tâm tình rất tốt thổi thổi chén trà: “Thế nào, Cố gia chủ, cuộc hôn sự này, ngài còn không muốn từ bỏ sao?”

Chưa đợi Cố Lăng Quân mở miệng, bên ngoài truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu niên: “Tất nhiên là phải từ bỏ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui