Sau Khi Hắc Hóa Ta Trở Về Với Cấp Bậc Tối Thượng


Mộ Dung Khuê giống như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ, nâng cao lên giữa không trung.

Tay chân giãy giụa trong không trung, mặt ông ta đỏ bừng vì máu dồn lên.

Mộ Dung Khuê cũng không thể ngờ rằng, chỉ với hai câu nói, nữ tử này đã động thủ, và quan trọng nhất là ông ta không hề có cơ hội phản kháng.

"Lời của bản tôn, ngươi nghe không hiểu sao." Ly Ương nhìn về phía Mộ Dung Khuê, giọng điệu không vui cũng không giận, nhưng lại khiến lòng ông lạnh cả người.

Mộ Dung Khuê bị bóp cổ không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu liên tục, ra hiệu rằng mình đã hiểu.

Ly Ương buông tay, Mộ Dung Khuê lập tức bị ném bay ra ngoài, xuyên qua cửa phòng, nặng nề rơi xuống viện.

Ông ta chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, nhất thời không có sức đứng dậy.

Đám người Mộ Dung gia đang đứng chờ ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn sang, thấy Mộ Dung Khuê ngã xuống đất không đứng dậy nổi, sắc mặt ai nấy đều biến sắc, chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Mọi người lập tức chạy tới, ba chân bốn cẳng đỡ Mộ Dung Khuê dậy.

"Thúc phụ, người thế nào rồi?!" Một thiếu niên nhìn Mộ Dung Khuê mặt mày tái nhợt, hơi thở không ổn định, vội vàng hỏi.

Mộ Dung Khuê miễn cưỡng đứng vững, ho khan hai tiếng, giơ tay ngăn lại những lời quan tâm ồn ào của đám thiếu niên Mộ Dung gia, khàn giọng nói: "Không sao."

Trong lòng ông vô cùng sợ hãi, vừa rồi ông ta hoàn toàn không biết nữ tử kia đã ra tay như thế nào!

Nàng dám gọi thẳng tên Tinh Lạc Tiên Quân, chẳng lẽ cũng là tiên quân chi tôn?

"Thúc phụ, chẳng lẽ là Cố gia không chịu từ hôn, còn dám ra tay đánh người?!" Thiếu niên cau mày nói, chỉ là khi nói, trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc, thúc phụ đã là cao thủ Hóa Thần, mà người có tu vi cao nhất Cố gia cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ Cố Lăng Quân, làm sao có thể đả thương thúc phụ.

Mộ Dung Khuê không trả lời, ông ta ngẩng đầu, chỉ thấy nữ tử đứng trong chính sảnh, váy đen phiêu theo gió, ngược sáng nên không nhìn thấy rõ nét mặt của nàng.

Ly Ương chậm rãi bước ra khỏi sảnh, dừng lại trước mặt Mộ Dung Khuê.

"Bản tôn hỏi ngươi, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa."

"Ngươi là ai?" Thiếu niên nhìn Ly Ương, lạnh giọng hỏi, chẳng lẽ chính nàng ta đã đả thương thúc phụ?!

Hắn rút đao khỏi vỏ, đề phòng lui về sau một bước.

Thấy hắn như vậy, người của Mộ Dung gia cũng lần lượt rút đao kiếm ra, đồng loạt chỉa vào Ly Ương.


"Không được vô lễ với tiên thượng!" Mộ Dung Khuê lên tiếng quát lớn, nếu chọc giận nữ tử này, hôm nay bọn họ chỉ sợ rằng không thể ra khỏi cửa Cố gia.

Có lệnh của ông ta, đám người Mộ Dung gia không dám làm càn, chỉ đành thu lại đao kiếm.

Mộ Dung Khuê kính cẩn khom người hành lễ với Ly Ương, nói: "Tục truyền Tinh Lạc Tiên Quân, quả thực là một gốc hoa lan bình thường nhập đạo, từng tu hành trong cung Ngọc Triều, sau đó theo Thiên Đế lên tiên giới, là chủ nhân của cung Hành Anh..."

Mặc dù trong lòng Mộ Dung Khuê vô cùng tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn phải gượng cười.

Ông ta hưởng vinh hoa phú quý nhiều năm, chưa từng chịu sự sỉ nhục như hôm nay.

Mộ Dung Khuê đã quên rằng, vừa rồi ông ta còn dựa vào tu vi cao thâm ép buộc Cơ Phù Dạ nhận nhẫn trữ vật, chuyện tương tự rơi xuống trên đầu mình, lại cảm thấy không thể chấp nhận.

Xem ra những năm qua, nàng ta sống không tệ, bây giờ cũng được người ta gọi một tiếng tiên quân rồi.

Ly Ương thờ ơ nghĩ.

Thấy nàng không nói, Mộ Dung Khuê cẩn thận hỏi: "Tiên thượng...ngài có quen biết với Tinh Lạc Tiên Quân?"

"Không tính là quen biết." Ly Ương nhìn ông ta, khóe miệng nở một nụ cười không rõ ý tứ, "Nhưng nhiều năm trước, nàng ta nợ ta một số thứ, chưa trả hết."

Nghe thấy lời này, Mộ Dung Khuê hết hồn hết vía, trong lòng thầm hối hận, tại sao mình lại lắm mồm hỏi thêm câu này.

"Ngươi vừa nói, tiểu bối nhà ngươi sẽ bái nàng ta làm thầy." Ly Ương chậm rãi nói, lời lẽ vẫn có hơi khô khan, thực ra đã nhiều năm nàng không nói nhiều như vậy.

Tim Mộ Dung Khuê đập thình thịch, chẳng lẽ nàng muốn trả thù?

Nhưng sau chuyện vừa rồi, ông ta không dám không trả lời, chỉ đành cắn răng nói: "Vâng..."

"Vậy thì về nói với Tinh Lạc, vài ngày nữa bản tôn sẽ tới cửa bái phỏng."

Trong sự im lặng ngột ngạt, Mộ Dung Khuê cúi đầu, run giọng hỏi: "Xin hỏi tôn thượng danh tính..."

Nếu muốn truyền lời, thì phải cần rõ danh tính mới được, Mộ Dung Khuê cũng muốn nhân cơ hội này thăm dò lai lịch của nữ tử trước mắt.

"Bản tôn, Ly Ương."

Ly Ương...

Mộ Dung Khuê cũng biết đôi chút về các thế lực khắp nơi trên Tam Trọng Thiên, nhưng chưa từng nghe nói Tiên giới có một vị tiên quân như vậy, chỉ là tính tình nữ tử trước mặt vô cùng quái dị, ông ta hoàn toàn không có can đảm hỏi nhiều.


"Cút đi."

Nghe thấy hai chữ này, Mộ Dung Khuê như được đại xá, lập tức dẫn người Mộ Dung gia lui ra khỏi Cố phủ, không dám nhắc đến chuyện để Cơ Phù Dạ nhận nhẫn trữ vật.

Cho đến khi ra khỏi Cố phủ, cuối cùng có một thiếu niên nhịn không được mở miệng hỏi: "Thúc phụ, người đó là ai? Chính nàng ta đã ra tay đả thương thúc phụ sao?"

"Lời nàng ta nói, chẳng lẽ nàng ta có thù oán với Tinh Lạc Tiên Quân?!"

Sắc mặt Mộ Dung Khuê âm trầm: "Nữ tử này tu vi cao thâm, e rằng cũng là tiên quân, không biết Cố gia mời nàng ta từ đâu tới!"

Cố gia làm sao tìm được một vị tiên thượng có thù với Tinh Lạc Tiên Quân như vậy? Cứ tưởng hôm nay nhất định có thể để Cơ Phù Dạ thuận lợi nhận nhẫn trữ vật, không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy.

Thôi, cũng may mà hôn sự đã hủy, chuyện còn lại chỉ có thể chờ bẩm báo gia chủ rồi quyết định sau.

Thấy sắc mặt ông ta không tốt, có người lên tiếng an ủi: "Thúc phụ, người đừng lo, cho dù nữ tử kia có lợi hại thế nào đi nữa, Tinh Lạc Tiên Quân từng phụng dưỡng trong cung Ngọc Triều nhiều năm, lại có mối quan hệ với Thiên Đế, không phải ai cũng có thể động vào."

Sắc mặt Mộ Dung Khuê tốt lên đôi chút, đúng vậy, cho dù nữ tử đó có tu vi vượt xa mình, nhưng chưa chắc là đối thủ của Tinh Lạc Tiên Quân, càng không thể là đối thủ của Thiên Đế.

Nếu nàng ta dám tìm đến cửa, nhất định sẽ gặp rắc rối!

Ôm ngực đau âm ỉ, trong lòng Mộ Dung Khuê căm hận.

---

Trong Cố phủ, sau khi người của Mộ Dung gia rời đi, Cố Linh Quân lập tức tiến lên, hành lễ với Ly Ương, cung kính hỏi: "Cố mỗ thất lễ, không biết tiên trưởng giá lâm phủ, không biết có phân phó gì?"

Ly Ương không trả lời, nàng lạnh lùng liếc nhìn Cố Lăng Quân, sau đó thu hồi lại ánh mắt.

"Hôm qua dưới vách đá, đa tạ tiền bối ra tay cứu mạng." Cơ Phù Dạ cũng tiến lên, khom người hành lễ với nàng.

"Bản tôn không có ý cứu ngươi." Ly Ương lạnh lùng nói, nàng cứu Cơ Phù Dạ từ móng vuốt của Kỳ Lân, chẳng qua là cần khí tức trên người hắn dẫn đường mà thôi.

Cơ Phù Dạ cúi đầu: "Cho dù có ý hay không, tiền bối đã cứu ta, ta đương nhiên phải cảm kích."

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống như người vừa bị từ hôn.

Ánh mắt Ly Ương cuối cùng dừng lại trên người Cơ Phù Dạ, cảm thấy thiếu niên này thật thú vị.


Nàng cũng đã từng trải qua một đêm mất hết tu vi, trở thành phế vật, nhìn thấu sự ấm lạnh của thế gian, chỉ là khi đó, nàng hoàn toàn không có được sự bình tĩnh và điềm đạm như thiếu niên trước mặt.

Trong lòng nàng còn đầy oán hận, đến nay vẫn chưa nguôi.

"Ngươi vừa mới bị từ hôn, nhưng ta thấy ngươi dường như không tức giận." Ly Ương mở miệng nói.

Cơ Phù Dạ cười nhạt: "Với tình cảnh của ta bây giờ, Mộ Dung phủ muốn từ hôn, cũng là lẽ thường tình."

Khi hắn trở về Cố gia, hắn đã lường trước sẽ có ngày này.

Nếu là điều đã dự đoán được, nên không cần tỏ ra giận dữ.

Ly Ương châm chọc nhếch khóe miệng, đột nhiên đổi ý: "Nếu muốn cảm tạ ta, hãy đi chuẩn bị một gian phòng yên tĩnh nhất."

Nàng định tạm ở lại Cố phủ một ngày.

Không đợi Cơ Phù Dạ đáp ứng, Cố Lăng Quân vội vàng mở miệng nói: "Tiên trưởng muốn ở lại Cố phủ, là vinh hạnh của Cố gia, xin mời tiên trưởng theo ta."

Sau khi sắp xếp chỗ ở chu đáo cho Ly Ương, Cố Lăng Quân mới có thời gian gọi Cơ Phù Dạ đến, hỏi về ân cứu mạng mà hắn nói là chuyện gì.

Cơ Phù Dạ chỉ nói mình vô tình rơi xuống vách đá, may mắn được Ly Ương cứu.

Cố Lăng Quân không khỏi cau mày: "Vậy con cũng không biết vị tiên trưởng này lai lịch ra sao?"

Cơ Phù Dạ gật đầu.

"Vậy nàng rốt cuộc là ai..." Cố Lăng Quân lẩm bẩm.

Dám gọi thẳng tên Thiên Đế và Tinh Lạc Tiên Quân, lai lịch của nàng tuyệt đối không đơn giản.

"Phù Dạ, nếu tiên trưởng có ân với con , mấy ngày này, con phải chú ý đến động tĩnh của tiên trưởng, nếu có điều gì phân phó, Cố gia tất nhiên sẽ tuân theo." Cố Lăng Quân dặn dò.

"Vâng."

Cơ Phù Dạ cúi đầu, thân hình của thiếu niên vẫn chưa trưởng thành, nhìn sườn mặt của hắn, Cố Lăng Quân chợt cảm thấy bồi hồi.

Ông nhớ đến muội muội mình.

Ngày đó vì muốn Mộ Dung gia giúp đỡ Cố gia, Lăng Sương mới giấu diếm vị đại nhân đó, định nên hôn sự của Phù Dạ và Mộ Dung m, vì vậy, còn bị vị đại nhân kia ghét bỏ.

Cố gia có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ Lăng Sương.

Trong lòng Cố Lăng Quân tràn đầy áy náy, Phù Dạ bị người ta hại, ông lại không thể đòi lại công bằng cho hắn, hôm nay Mộ Dung gia đến từ hôn, chính ông cũng bất lực, làm sao có thể xứng đáng với Lăng Sương dưới cửu tuyền.

Trong đầu ông lướt qua vô số ý nghĩ, nhưng Cố Lănng Quân cuối cùng chỉ thở dài, vỗ vỗ vai Cơ Phù Dạ nói: "Phù Dạ, làm một người bình thường, sống yên bình cả đời, cũng không hẳn là một chuyện không may mắn."


Đến Cố gia những ngày này, Cơ Phù Dạ mỗi ngày đều đi tới hoang dã, tìm các loại linh thảo và dị quả.

Nghe hạ nhân trong phủ bẩm báo, Cố Lăng Quân liền biết, Phù Dạ vẫn chưa từ bỏ việc khôi phục thức hải.

Nhưng thức hải đã vỡ, làm sao có thể hồi phục như cũ, tất cả những việc làm của Cơ Phù Dạ chỉ là vô ích.

Cố Lăng Quân nói câu này, là muốn hắn buông bỏ hy vọng hão huyền, đừng làm việc vô ích nữa.

Sắc mặt của Cơ Phù Dạ không thay đổi, hắn bình tĩnh nói: "Cữu cữu, con hiểu."

Nhưng không hứa hẹn thêm điều gì.

Cố Lăng Quân thấy hắn như vậy, cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể thở dài một tiếng, bảo hắn lui đi.

Sự xuất hiện của Mộ Dung thị, gây ra một trận phong ba ngắn ngủi ở Cố gia, sau đó lập tức trở lại dáng vẻ yên bình.

Cơ Phù Dạ dường như cũng không để tâm đến việc từ hôn.

Sáng sớm hôm sau, hắn vẫn dậy sớm như thường lệ, sau khi múc nước rửa mặt, rồi rời khỏi Cố phủ từ cửa góc.

Nhìn bóng lưng của hắn, những hạ nhân quét sân trong phủ tụ tập lại, xì xào bàn tán.

"Các ngươi nghe nói chưa, hôm qua Mộ Dung gia đến từ hôn với biểu thiếu gia!"

"Mộ Dung gia ở Ninh Kinh? Đó là gia tộc đứng hàng đầu ở Tĩnh Quốc, hàng năm gia chủ đều dẫn người lên kinh bái kiến..."

"Thật đáng tiếc, giờ đây thức hải của biểu thiếu gia Phù Dạ đã tan vỡ, tiền đồ hết sạch, trở thành phế nhân, Mộ Dung gia đến từ hôn cũng không có gì lạ."

Trên đời này, luôn dễ dàng như thêu hoa trên gấm, khó khăn như việc gửi than trong tuyết.

"Có điều ta thấy biểu thiếu gia Phù Dạ dường như hoàn toàn không bận tâm đến việc Mộ Dung gia từ hôn, sáng sớm lại ra ngoài rồi."

"Con người luôn phải chấp nhận số phận, ta nói này, biểu thiếu gia Phù Dạ cần gì phải giữ lấy những hy vọng không thực tế kia, mặc dù không thể tu luyện, có gia chủ ở đây, sau này ở Tứ Phương Thành làm một công tử giàu có hưởng phúc, không phải vẫn tiêu dao sung sướng sao."

...

Cơ Phù Dạ rời khỏi Cố phủ, những hắn không biết rằng Ly Ương đang theo sau.

Ly Ương tạm ở lại Cố phủ, chính là vì Cơ Phù Dạ.

Nàng nhìn thấy trên trán Cơ Phù Dạ, sau khi Mộ Dung gia rời đi, xuất hiện một luồng tử khí nặng nề.

Hôm nay, chính là kiếp nạn của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận