Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta Ta Chạy


Lục Minh Thời bị lay tỉnh.

Người mẹ kia của hắn dùng giọng điệu ôn nhu như lúc nhỏ thường dỗ hắn bú: "Con trai, con dâu của mẹ đâu rồi?"

Nhất định là nằm mơ, Lục Minh Thời nghĩ thầm.

Mẹ hắn nói chuyện sao có thể ôn nhu như vậy được.

Lục Minh Thời trở mình tiếp tục ngủ.

Mẹ hắn vẻ mặt sững sờ.

Mẹ Lục bất lực mà nhìn cha hắn: "Con mình có phải bị bệnh ốm gì hay không, bằng không tại sao gọi mãi cũng không chịu tỉnh như vậy?"

Cha Lục nhận tín hiệu cầu cứu của vợ, khí khái nam tử dâng lên, hai tay kiềm trụ bả vai Lục Minh Thời đào hắn từ trong chăn ra.

Lục Minh Thời mơ màng mở to mắt, cha hắn lo lắng nhìn hắn: "Minh Nhi, đây là mấy?"

Cha Lục cẩn thận giơ một ngón tay.

Lục Minh Thời nhìn chằm chằm cha hắn.

Hắn hung hăng nhéo vào chân mình.

"Tê......"

"Bốn?"

(*) Tê phiên âm /Sī/, phát âm nghe tiếng sư.
Bốn là "Tứ" phiên âm /Sì/, phát âm nghe tiếng sừ.

Cha Lục mẹ Lục hai mặt nhìn nhau.

"Mặc quần áo vào cho nó rồi chở đến bệnh viện nhanh đi!" Cha Lục dứt khoát nói với mẹ Lục, vừa tìm quần áo vừa tự trách, "Cũng do chúng ta lâu lắm rồi không trở lại, Minh Nhi nhất định là có vợ con, vui quá nên đầu óc bị chập......"

"Đầu óc con không có chập." Lục Minh Thời rốt cục tỉnh táo lại, vẻ mặt hắc tuyến dứt khoát giật lại quần mình từ trong tay lão cha.

Lục Minh Thời mặc quần vào, nhăn mặt nhìn hai vị phụ huynh đột nhiên xuất hiện.

"Hai người không phải nói phải rời xa cái vùng đất thương tâm này, chu du thế giới hưởng thụ nhân sinh không bao giờ trở về nữa sao?"

Mẹ Lục dỗi nói: "Cái thằng này, có con dâu rồi chẳng lẽ ba mẹ còn không được về thăm."

Lục Minh Thời hơi hơi nhớ lại, nghi ngờ: "Vừa rồi không phải nói trở về thăm con sao?"

Mẹ Lục bình tĩnh: "Chủ yếu là thăm con, thuận tiện thăm cả con dâu."

Mẹ Lục ngoắc ngoắc ngón tay ra vẻ mong đợi: "Con trai, con dâu của mẹ đâu rồi? Ở đâu rồi?"

Đầu Lục Minh Thời phản ứng có hơi không kịp, rối rắm nhìn thoáng qua đồng hồ: "Lúc này mới có 6 giờ."

Mẹ Lục: "Con cũng biết mới 6 giờ......
Con trước nay đều 10 giờ ngủ, hôm nay sao lại ngủ sớm như vậy?"

Lục Minh Thời: "Con buồn ngủ."

Mẹ Lục: "Bây giờ mà ngủ ban đêm chẳng phải sẽ không ngủ được sao."

"Sẽ không.
Hiện tại con......"

Lục Minh Thời vừa định nói một ngày mình ngủ tới mười hai tiếng đồng hồ, đột nhiên cảnh giác lại.

Cái gì chủ yếu là thăm hắn! Rõ ràng là trở về thăm con dâu!

Quan trọng là.

Bây giờ làm sao hắn có thể biến ra được con dâu cho họ đây!?

Lòng bàn tay Lục Minh Thời ướt đẫm mồ hôi, hắn bất động thanh sắc ở trên quần lau lau.

Lục Minh Thời đang tự hỏi làm sao để chu toàn mọi chuyện.

Cửa phòng bỗng dưng bị đẩy ra.

Cố Dịch Tân chỉ mặc mỗi cái quần cộc đứng ở trước cửa, thản nhiên nói: "Phòng tắm bên tôi hư rồi, mượn phòng anh tắm cái........
Oái?"

——————????-????-????——————







Ban ngày Cố Dịch Tân bị quản lý lãnh đi đăng ký ở cục lao động, trong lúc không ngừng có mặt người của các văn phòng khác như xem khỉ mà chạy tới quan sát.

Cố Dịch Tân phải điền một đống bảng biểu, đóng một mớ con dấu, photo một đống văn kiện lớn, mỗi khi đi ngang qua văn phòng đều bị người ta chú ý.

Dẫu vậy anh đã quen rồi.

Nhờ phước của Lục Minh Thời, bây giờ người biết đến anh còn nhiều hơn biết An Lạc Vũ.

Cố Dịch Tân từ cục lao động đi ra, quản lý bảo anh không cần về công trường nữa, vì thế anh ở trên phố lung lay hai vòng.

Lắc lư lắc lư liền lắc tới quán bán cơm gà hầm nấm trước kia đã từng ăn.

Bà chủ ở trước cửa kéo khách, thấy anh tới mừng rỡ cực kỳ, mạnh mẽ lôi người vào quán ngồi.

Thực chất hôm nay Cố Dịch Tân không phải rất muốn ăn cơm gà hầm nấm, anh tương đối muốn ăn cơm cổ vịt teriyaki hơn.

(*)

Nhưng bà chủ quán thật sự quá nhiệt tình, lời từ chối anh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cơm đã được đưa tới trước mặt rồi.

Bà chủ vẫn kiên trì không thu tiền, chỉ lấy ra một cái Polaroid, chụp cho Cố Dịch Tân một tấm ảnh.

(*)



Trên ảnh chụp, Cố Dịch Tân mặc bộ đồng phục công nhân màu đen xám, khuôn mặt cười đến hàm hậu thành thật.

Anh tay trái giơ ngón cái lên, tay phải kẹp một đũa gà hầm nấm.

Bà chủ thật hài lòng.

Bà dán ảnh chụp bên cạnh cái bàn mà Cố Dịch Tân đã ngồi hôm nay.

Cố Dịch Tân đi rồi.
Ở dưới chai dấm bà chủ mới phát hiện 30 nhân dân tệ.

Bà vô cùng cảm động.

Bà chủ thường ngày rảnh rỗi ở trên trang web nghiệp dư nào đó viết tiểu thuyết, đặc biệt là hay viết truyện.

Bà một hơi kích động, trên diễn đàn đăng bài, đem Cố công tử ngẫu nhiên gặp được cuồng khen một hồi, Cố công tử cần kiệm tiết kiệm không ham món hời nhỏ, chịu khổ chịu nhọc, phẩm chất ưu tú lại am hiểu dọn gạch bla bla,...

Bài đăng nhanh chóng trở nên hot hòn họt.

Câu chuyện tình yêu chốn hào môn vốn đang ở hồi gay cấn, không ít người đều rất quan tâm diễn biến tiếp theo.

Sau khi bà chủ tiệm đăng bài tự chứng thực, mọi người mới tỉnh ngộ lại, tính cách nhân vật chính thế mà khác một trời một vực so với lời đồn!

Mười phút sau, có người ở dưới topic đăng một hình ảnh.

Đó là danh sách người tham gia bình chọn chiến sĩ thi đua mà phía chính phủ vừa công bố đợt một, Cố Dịch Tân thế nhưng có mặt.

Hồ sơ dự tuyển của Cố Dịch Tân là do quản lý bỏ tiền mướn nhân sĩ chuyên nghiệp về 'đánh bóng', bên trong dán rất nhiều ảnh chụp Cố Dịch Tân khi làm việc, cũng thêm thắt vào đó mấy câu chuyện xưa rất cảm động.

《 Hiệu suất làm việc lấy một địch mười, tạo ra khái niệm mới về chuyển gạch 》

《 Công trường chính là nhà, nhiệt tình yêu thương công việc là một phần của linh hồn 》

《 Bản thân thay đổi bầu không khí, nói không với văn hoá phẩm đồi truỵ, cờ bạc rượu chè ma tuý,...


《 Đứng lên trong thời khắc nguy nan, phấn đấu quên mình cứu nhân viên tạp vụ trước lưỡi dao máy sắc bén —— thiếu niên dũng cảm, bao nhiêu tiền cũng không mua được tấm lòng vàng của cậu ta! 》

......

Fan nhan sắc của Cố Dịch Tân cảm động khóc.
Bọn họ vốn tưởng rằng Cố Dịch Tân là một tiểu thụ trong hào môn tra tiện văn, cũng chưa từng nghĩ đến, cậu lại là sinh hoạt lành mạnh cường công.

*

Khi Cố Dịch Tân tan tầm về nhà, đi ngang qua phòng khách, anh bị đống bao lớn bao nhỏ gần như đụng trần nhà trong phòng khách khiến cho chấn động.

Để ý kĩ một chút thì tất cả đều là các loại sữa bột, giấy tã, còn có xe đồ chơi vặn vặn dành cho em bé cùng với cháo bột nhập khẩu.

Coi như Lục Minh Thời sắp sửa phá sản, cũng ít có khả năng nghèo đến nỗi mở lớp giữ trẻ ở nhà để kiếm tiền.

Như vậy tư thế một bộ muốn nuôi em bé này là chuyện gì đây?

Cố Dịch Tân mang theo một bụng đầy nghi vấn quay về phòng, cởi ra thân quần áo dơ hầy ném vào máy giặt, lột trần bắt đầu tắm rửa.

Tắm rửa tắm đến một nửa, cúp nước.

Cố Dịch Tân bọt xà bông đầy người.

Cả người Cố Dịch Tân ướt đẫm, cúi đầu nhìn bọt xà bông trên người mình.

Cố Dịch Tân yên lặng tròng cái quần cộc vào, đi tìm Lục Minh Thời mượn phòng tắm.

Lục Minh Thời quả nhiên trước sau như một không có khóa cửa, như thể đang đợi người ta đến mở ra vậy.

Cố Dịch Tân vừa xuất hiện, cha Lục mẹ Lục trợn tròn hai mắt.

Đứa nhỏ này trước kia thẹn thùng hướng nội, làm sao lại ăn mặc như vậy xông vào phòng con trai mình?

Ánh mắt cha Lục mẹ Lục nhất trí rơi xuống trên mặt Lục Minh Thời, từ trong mắt thằng con trai nhà mình thấy được hai chữ xấu hổ viết hoa.

Cha Lục mẹ Lục nhìn nhau, ánh mắt bùm bùm.

Cha Lục dùng ánh mắt không tiếng động nói: "Tám phần là con trai mình làm chuyện tốt."

Mẹ Lục cũng dùng ánh mắt không tiếng động trả lời: "Nếu tiểu Cố chính là con dâu của chúng ta, như vậy không phải mừng vui gấp bội sao."

Hai người đạt thành nhận thức chung, vì thế động tác nhất trí quay người, dùng một biểu cảm vô cùng ôn nhu nhìn chằm chằm Cố Dịch Tân, đồng thanh:

"Bảo bối à, chúng ta đã về rồi ~"

Lục Minh Thời:......

Rốt cuộc ai mới là con của các người vậy?

*

"......"

Cố Dịch Tân cố gắng phân biệt ra hai vị trưởng bối, lễ phép chào hỏi, sau đó chỉ vào phòng tắm, "Tôi muốn dùng phòng tắm một chút......
Không ngại chứ?"

"Không ngại không ngại."

"Con dùng con dùng."

"Thằng bé này, còn khách sáo làm gì, nhà này cái gì không phải của con, con thích cái nào thì dùng cái đó!"

Sau đó Cố Dịch Tân đi tắm.

Tắm rửa xong, Cố Dịch Tân lại bị hai vị phụ huynh kéo vào phòng khách hỏi han các thứ.

Lục Minh Thời mặt ủ mày ê, mặc quần áo theo xuống cùng.

Mẹ Lục nắm tay Cố Dịch Tân, vẻ mặt vô cùng từ ái, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn trên bụng anh.

Vẫn chưa nhìn ra được gì.

Mẹ Lục đau lòng nghĩ, nhất định là do thằng bé quá gầy.

Hết chương 24

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui