Nói đến đồng chí Lục Minh Thời đi lên lầu tìm Cố Dịch Tân.
Mà Cố Dịch Tân đang làm gì,
Anh đang bị mẹ Lục từ ái nhìn chăm chú.
Mẹ Lục đầu tiên là ân cần hỏi han một tràng, rồi lại hỏi bóng hỏi gió hỏi xem thân thể anh có gì không thoải mái hay không.
"Thân thể có thể nói là rất rất tốt ạ." Cố Dịch Tân trả lời.
Mẹ Lục vui mừng cực kỳ.
Mẹ Lục nói: "Thật ra mẹ với lão già trở về chủ yếu là để thăm con ——"
"Khụ khụ."
Lục Minh Thời đứng ở cửa bất mãn ho khan, lên án nhìn mẹ hắn.
Vì thế mẹ Lục làm bộ vừa rồi cái gì cũng chưa nói: "Con yêu à, con còn thiếu cái gì nhớ nói cho ba mẹ biết —— Minh Minh nếu không nghe lời con cũng cứ nói với chúng ta nha."
Lục Minh Thời cứng đờ đứng ở cửa.
Lục Minh Thời mặt vô biểu tình.
Lục Minh Thời nội tâm ủy khuất.
Mẹ Lục chạy nhanh tới dỗ hắn: "Minh Minh còn thiếu cái gì?"
Lục Minh Thời không nhịn được nữa, đóng sầm cửa lại: "Thiếu ngủ! Mẹ có thể nhanh về phòng của mình được không.
Con mặc kệ, con muốn đi ngủ!!"
*
Mẹ Lục nhanh chóng làm mình biến mất.
Lục Minh Thời quay sang Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân: "Ngủ."
Lục Minh Thời: "......"
Thằng chả này thật sự quá chậm tiêu.
Một tý cảm giác cũng đều không có.
Cố Dịch Tân ngáp dài, đặc biệt tự giác nằm xuống vị trí anh vẫn thường ngủ, áo ngủ cotton mềm mại, nhìn qua trông rất ấm áp.
Lục Minh Thời khẽ nghiến răng.
Hắn nhảy lên giường, bởi vì hôm nay có hơi tức giận, động tĩnh đặc biệt lớn.
Lớn đến nỗi Cố Dịch Tân phải mở mắt, nhìn sang.
Lục Minh Thời ở trên giường trở mình, cứ cảm thấy nóng nảy bộp chộp, thân thể chột dạ không thôi.
Năm phút sau, Lục Minh Thời dứt khoát không cầm cự nữa.
Cố Dịch Tân mở choàng mắt.
Cố Dịch Tân nhìn con bạch tuộc Lục Minh Thời.
Cố Dịch Tân nhướng mày.
"Anh có chắc là không muốn ngủ với tôi?"
Lục Minh Thời nhắm mắt giả chết.
Tuy rằng buổi sáng tỉnh lại bọn họ thường xuyên trong loại trạng thái này, nhưng tình trạng tỉnh táo ôm nhau ngủ như vậy vẫn tương đối hiếm thấy.
Cố Dịch Tân cảm thấy Lục Minh Thời là đang khảo nghiệm định lực của anh.
Anh hiện tại 18 tuổi, đúng, 18 tuổi.
Anh thích nam nhân, hơn nữa còn thích loại hình nam nhân như Lục Minh Thời.
Cố Dịch Tân nhịn trong chốc lát, cảm thấy quả nhiên vẫn không thể nhẫn.
"......
Lục tổng."
Cố Dịch Tân bất đắc dĩ nói: "Tôi là một thằng đàn ông bình thường."
Cơ thể Lục Minh Thời cứng đờ, một lát sau khóe miệng hắn run rẩy.
......
Cảm nhận được.
Cố Dịch Tân rất có kiên nhẫn.
Hắn hỏi lại lần nữa.
"Anh xác định không muốn?"
Lục Minh Thời mặt lạnh: "Không muốn."
Cố Dịch Tân cảm thấy quả thật anh vẫn không thể hiểu được loại hành vi này của Lục Minh Thời.
"Vậy sao lại còn ôm chặt tôi?"
Lục Minh Thời: "......"
"Tôi đang đo eo cho cậu, không được?"
Cố Dịch Tân trầm mặc.
Cố Dịch Tân nghĩ thầm, mạch não của Lục Minh Thời quả nhiên có vấn đề.
Nhưng không ngờ rằng Lục Minh Thời cũng nghĩ về anh như vậy.
Tóm lại, cả hai người đều cảm thấy tư duy của đối phương không theo lẽ thường, cần phải từ từ sờ soạng.
Bọn họ trong lúc vô tình đã đạt tới một mức độ nhận thức chung.
Cố Dịch Tân trong sự cảm khái đó chậm rãi mơ màng sắp ngủ.
Không thể không nói, Lục Minh Thời rất thích hợp làm gối ôm a.
Còn Lục Minh Thời lại ngủ không được.
Chủ yếu là vì hắn bị cộm đến ngủ không được.
Lúc đầu là đơn phương bị cộm.
Nên hắn muốn tìm một tư thế để tránh không bị cộm.
Nhưng khéo làm sao.
Cọ xát cọ xát,
Cọ xát lại cọ xát.
Cọ xát sinh ra nhiệt,
Cọ xát sinh ra điện,
Cọ xát làm thay đổi động năng và thế năng lẫn nhau.
Biểu tình của Lục Minh Thời dần dần trở nên cứng đờ...
Hắn không biết phải nói gì hơn.
Nửa tiếng sau, vì ôm quá chặt, hơn nữa toàn bộ chăn đều cuộn hết ở trên người, hai người quấn vào nhau bọc thành cái kén.
Sau khi ngủ Cố Dịch Tân đem cái cục gối ôm nhào vào trong lòng mình ôm chặt gần chết, làm hắn muốn trốn cũng không được.
Lục Minh Thời cảm thấy người này thật sự rất cầm thú.
Vì sao có người ở trong loại hoàn cảnh này mà vẫn có thể ngủ ngon như vậy!
Hắn bi ai nhìn ánh trăng đang soi sáng ngoài cửa sổ.
Bắt đầu nhẩm nhẩm bảng cửu chương.
Đọc đọc Đạo Đức Kinh.
Niệm niệm Tỳ bà hành.
......
Đối với Lục tổng mà nói, đây lại là một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Cố Dịch Tân đúng giờ mở mắt.
Anh nhạy bén cảm giác được trọng lượng trong lòng.
Khi Lục Minh Thời thức dậy hoặc là nằm sấp trên người anh, hoặc bị anh đè ở phía dưới, mấy chuyện này hai người đều đã gặp hoài nên không trách.
Tuy rằng khi nói ra vẫn luôn có điểm gì quái quái.
Nhưng nếu hai đương sự đối với việc này không có dị nghị quá lớn, thì để như vậy cũng khá tốt a.
Vấn đề là hôm nay Lục Minh Thời lại chưa có thức.
Ngày thường hắn đều dậy sớm hơn cơ.
Cố Dịch Tân cúi đầu nhìn dáng vẻ khi ngủ của Lục Minh Thời, xưa nay đầu tóc kiệt ngạo cũng giống như trở nên mềm mại.
Người cũng trở nên mềm mại.
Biểu tình cũng mềm mại.
Còn trông khá vui.
Cố Dịch Tân duỗi cái eo lười.
Hôm nay Lục Minh Thời ngủ đặc biệt say như chết, vẫn là không nên tới quấy rầy.
Vì thế Cố Dịch Tân rút mình ra khỏi giường, đứng lên.
Lục Minh Thời lẩm bẩm câu gì đó, trở mình, tiếp tục nhắm chặt mắt ngủ.
Cố Dịch Tân đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, trở về thay quần áo, Lục Minh Thời còn đang ngủ.
Bộ đồ ngủ hắn mặc có chút xộc xệch, chăn cũng tản ra.
Cố Dịch Tân suy nghĩ một hồi, ngồi xổm xuống, kéo một góc chăn, che khuất đoạn eo của hắn bị lộ ra bên ngoài.
Đôi mắt đảo qua, ở nơi đó dừng lại.
Cố Dịch Tân thực rõ ràng sửng sốt một chút.
Hình dạng tám múi cơ bụng đẹp đẽ lúc trước đâu?
Cho nên, bây giờ cái bụng bia nhỏ mềm mại này là......
Sao lại thế lày?
Cố Dịch Tân nhìn chằm chằm nó vài giây.
Ban đầu chỉ là ngoài ý muốn, sau đó cảm thấy mới lạ, ngay sau đó nữa là một cảm giác mới mẻ trộn lẫn kỳ diệu và sảng khoái.
Anh ngẩng đầu nhìn Lục Minh Thời còn hãm ở giấc ngủ đang nói mớ.
Cố Dịch Tân bình tĩnh quan sát một hồi, xác định Lục Minh Thời trong chốc lát cũng sẽ không thức dậy.
Sau đó anh vươn ngón trỏ, ở trên vùng bụng bụng mềm mại kia, nhẹ nhàng xoa xoa.
Đầu tiên là chạm vào một chút, cảm thấy thật mềm mại, sau đó nhịn không được chọc nhẹ một chút.
Lục Minh Thời vẫn chưa tỉnh dậy.
Cố Dịch Tân nín thở nửa phút, thấy hắn vẫn còn ngủ say, lại duỗi đầu ngón tay khẽ chọc một chút nữa.
Làn da mềm mại nhẹ nhàng chùng xuống, đã từng là tám múi cơ chỉ còn một ít đường viền mờ.
Nhưng dáng vẻ này......
Lại ngon dã man.
Cố Dịch Tân trầm tư một hồi, kéo chăn lên đắp kín lại.
Anh mặc thêm áo khoác đi ra, mở cửa, tức thì nghe thấy ngoài cửa loảng xoảng loảng xoảng hai tiếng vang lớn.
Cố Dịch Tân nghi hoặc đứng ở cửa, ngó trái ngó phải.
Gì cũng không có.
Anh gãi gãi đầu, băn khoăn xuống lầu ăn sáng.
Má Trần thấy anh xuống, cùng anh chào hỏi.
Đoạn thời gian đó má Trần đã về nhà kiến thiết lại tâm lý cho bản thân, từ đây dù trong lòng có run rẩy đến đâu, dì cũng có thể xử lý biểu cảm trên mặt vô cùng chuyên nghiệp.
Bình tĩnh như tài xế quân.
Cố Dịch Tân nhai bánh rán uống sữa bò, nghe má Trần hỏi: "Hôm nay thiếu gia không xuống ăn sáng sao?"
Cố Dịch Tân bình tĩnh nói: "Anh ta chưa dậy."
Má Trần như suy tư gì.
Cố Dịch Tân nuốt xuống ngụm bánh, nói thêm: "Chắc là do đêm qua quá mệt mỏi."
Tay cầm ấm trà của má run nhè nhẹ.
Sau một lúc lâu, dì rốt cuộc ổn định đôi tay.
Má Trần hít sâu, uyển chuyển dặn dò: "Dịch Tân à, phải nên đối xử với thiếu gia ôn nhu một chút."
Cố Dịch Tân nhớ rất rõ chức trách bảo mẫu của mình.
Anh nhớ lại hồi sáng mình chọc bụng bụng của Lục Minh Thời, có hơi chột dạ.
Nhưng anh đã đắp chăn lại cho hắn.
Nội tâm Cố Dịch Tân giải thích.
Hắn muốn ôm anh cũng đã cho hắn ôm.
Cố Dịch Tân hơi nhớ lại, cảm thấy biểu hiện của bản thân có thể coi như một bảo mẫu đủ tư cách.
Vì thế anh mặt không đổi sắc: "Tôi có."
Má Trần trầm mặc.
Trong não dì hiện ra vô số hình ảnh thiếu gia bị không thể miêu tả.
Má Trần rớt nước mắt.
Không sao, nếu thiếu gia thích như vậy như vậy thì cũng tốt thôi.
Má Trần kiên cường châm trà tiếp.
Dì đã chuẩn bị xong bữa sáng cho lão gia và phu nhân.
Nhưng sao hôm nay cả lão gia với phu nhân cũng ngủ nướng?
Má Trần: "Dịch Tân, con có thấy lão gia với phu nhân không?"
Cố Dịch Tân mờ mịt nuốt xuống miếng bánh rán cuối cùng.
"Không thấy."
*
Trên lầu.
Sau lưng cánh cửa phòng ngủ chính.
Hai vị phụ huynh chậm rãi nâng đỡ nhau đứng lên.
Mẹ Lục cảm thán: "Dịch Tân bây giờ sức lực lớn hơn rất nhiều."
Cha Lục phủi bụi trên người, kiên cường mà gian nan cảm thán: "Chuyện tốt, chuyện tốt a."
Hết chương 26
(*)
Đạo Đức Kinh là quyển sách do triết gia Lão Tử viết ra vào khoảng năm 600 TCN.
Theo truyền thuyết thì Lão Tử vì chán chường thế sự nên cưỡi trâu xanh đi ở ẩn.
Ông Doãn Hỷ đang làm quan giữ ải Hàm Cốc níu lại "nếu ngài quyết đi ẩn cư xin vì tôi để lại một bộ sách!".
Lão Tử bèn ở lại cửa ải Hàm Cốc viết bộ "Đạo Đức Kinh" dặn Doãn Hỷ cứ tu theo đó thì đắc đạo.
Do đó, Đạo Đức Kinh còn được gọi là sách Lão Tử.
Doãn Hỷ gặp Lão Tử (phải)
_____________????_____________
"Tỳ bà hành" là nhan đề của một bài thơ dài 616 chữ thuộc thể loại thất ngôn trường thiên của Bạch Cư Dị, một trong những thi nhân nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc sống vào thời nhà Đường.
Bài thơ được sáng tác vào năm Nguyên Hòa thứ 11 đời Đường Hiến Tông (tức năm 816).
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video.
Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
.