Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta Ta Chạy


Khi Lục Minh Thời gọi điện thoại qua, Cố Dịch Tân đang ở trên bục đọc diễn văn.


Trước khi lên, anh đã đưa điện thoại cho con gái lãnh đạo ngồi bên cạnh giữ giùm.


Trong lúc diễn thuyết, điện thoại bỗng nhiên rung lên ong ong.


Vốn định cúp điện thoại, cô nàng không cẩn thận ấn vào phím trò chuyện, đành phải đặt vào bên tai, nhẹ nhàng "Alo" một tiếng.


Giọng nói này, trầm thấp hoa lệ.


Bởi vì cuộc điện thoại này, Lục Minh Thời gấp như kiến bò trên chảo nóng, lập tức gọi trực thăng bay đến tỉnh lị.


Tám tiếng đi xe, ngồi trực thăng không đến một tiếng đã xong rồi.


Vẫn phải thừa nhận rằng, tư bản chủ nghĩa hủ bại cũng có mặt tiện lợi của nó.


Lục Minh Thời vẻ mặt u buồn nhìn qua cửa sổ trực thăng, đã chuẩn bị tốt tâm lý cá chết lưới rách.


Hắn trầm mặc nhẹ vỗ về bụng nhỏ, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn rất có thể mắc chứng trầm cảm trước khi sinh.


Hôm nay.


Dù cho tình địch là ai.


Mặc kệ có gian nan hiểm trở ra sao.


Hắn cũng phải ưỡn ngực, lấy ra khí phách nam nhi.


Vì bé con mà chiến!

—————????—-????—————







Cố Dịch Tân đang uyển chuyển từ chối ý tốt của con gái lãnh đạo.


"Không cần phải đưa quýt cho tôi mỗi ngày đâu."

Cố Dịch Tân giải thích.


"Tôi gần đây ăn quýt quá nhiều, nên bị nóng trong người."

Vì thế cô nàng kia ném quả quýt đi, từ sau lưng biến ra một sọt lê.


Cố Dịch Tân thở dài: "Cô......
Không cần phải như vậy."

Cố Dịch Tân thành khẩn nhìn cô ta, nói cho cô sự thật tàn nhẫn:

"Thật ra, tôi chỉ thích nam nhân."

Cô gái há lớn miệng, dường như sợ đến ngây người.


Cố Dịch Tân lặp lại lần nữa: "Tôi chỉ thích nam nhân, cho nên......"

"Cái đó đúng là......" Cô gái bỗng chốc vẻ mặt rạng rỡ, "Thật sự là tốt quá mà!"

Giọng cô biến đổi, trở nên trầm thấp hoa lệ.


Cô tháo bộ tóc giả xuống, tóc dài hóa thành tóc ngắn.


Cô, không, hiện tại hẳn phải xưng là cậu, nùng tình mật ý mà nhìn Cố Dịch Tân.


"Em đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời sẽ giả gái, thật tốt quá, nếu anh cũng thích nam nhân, vậy thì......"

"......"

Cố Dịch Tân nhìn màn trai giả gái này mất mười giây, muộn màng nhận ra, người tặng quýt cho mình mười bốn ngày nay, là đàn ông.


Nhưng lời cậu ta nói hình như có chút hiểu lầm, Cố Dịch Tân không do dự giải thích: "Nhưng thưa tiên sinh, tôi cũng không thích cậu."

Chàng trai xua tay, lộ vẻ mặt không cần phải ngại, em hiểu hết mà, nghiêm túc nói: "Anh nói anh thích nam nhân."

"Em là nam nhân."

"Cho nên anh thích em."

Cậu ta nói một cách chắc chắn, vui vẻ ra mặt, dứt lời còn nhào lên người anh hôn vào má.


Cố Dịch Tân trợn mắt há hốc mồm.


Anh không bị cậu ta giả gái khiến cho kinh ngạc, mà là bị cái logic như thần đó hù chết khiếp rồi.


Bởi vì quá sợ hãi, anh không kịp đẩy ra, khiến cậu ta đạt được ý đồ.


Nếu lúc này Lục Minh Thời đẩy cửa vào bắt gặp được, chẳng phải sẽ trở thành mô típ cũ hay sao.


Cốt truyện tươi mát thoát tục của chúng ta sẽ phát triển rập khuôn theo mô típ cũ ư?

A, thực xin lỗi, đúng thật là nó sẽ như vậy đó.


*

Lục Minh Thời phong trần mệt mỏi xuống máy bay, đổi thành ô tô, vừa đến nhà xưởng thì túm một người qua đường hỏi: "Cố Dịch Tân đâu?"

Đang lúc tâm trí kích động, hắn đẩy cửa văn phòng ra.


Thấy được cảnh tượng khiến lòng người nguội lạnh.


Ở trên ghế, hoàn toàn kém hơn nhiều so với ghế nhân viên ở công ty hắn.


Cố Dịch Tân banh chân ngồi đó, giống như trước đây ngồi trên ghế quý phi ở phòng ngủ nhà mình, bình chân như vại, điệu bộ thư thả.


Một thằng nhóc nhìn không rõ mặt mũi đang đè lên người anh, cúi người hôn lên mặt anh.


Lý trí của Lục Minh Thời như cái máy chơi game bị đập hư, vỡ tan thành từng mảnh, không đợi hắn ý thức lại, hắn đã giận dữ vọt vào, kéo người kia ra ném qua một bên.


Cậu trai còn chưa xơ được múi nào đã bị ăn đấm, cậu cảm thấy oan ức, rất không vui.


Nhưng cậu ta đánh nhau rất yếu, bằng không cũng sẽ không bị hai gã tội phạm dồn vào trong góc.


Bởi vậy cậu hoàn toàn không dám đánh trả, chỉ che ngực lại như chợt khóc:

"Anh là ai! Vì sao anh lại đánh tôi!"

Đôi tay Lục Minh Thời cứng đờ rũ bên hông, môi mím chặt thành một đường, thân người cao lớn lạnh lùng nhìn xuống con người xa lạ này.


Giọng nói này quả nhiên chính là người trong điện thoại.


Ai mà biết trong khoảng thời gian này, bọn họ đã làm ra bao nhiêu chuyện tày trời rồi?

Lục Minh Thời đột nhiên cực kỳ hối hận vì sao hai tuần trước lại không đi theo anh tới đây.


Nên kiểm soát thật gắt gao, không nên hào phóng như vậy, cũng tại hắn......



Cố Dịch Tân đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, anh thật sự không chịu nổi mùi nước hoa trên người cậu, rất rất ngạt thở.


Sau đó anh ngẩng đầu, ngoài ý muốn mà nhìn Lục Minh Thời: "Lục tổng? Sao anh lại tới đây?"

Lục Minh Thời không đáp lại anh, chỉ nhìn người xa lạ trước mắt, tràn đầy địch ý: "Cậu là ai? Ai dạy cậu ngồi trên đùi hắn?"

Cậu chàng xem như đã nhận ra tình hình không ổn, có lẽ đây là chính chủ đã tìm tới cửa!

Cậu nhìn Cố Dịch Tân, phát hiện anh căn bản còn không chú ý đến mình, không cam lòng mà vặn lại: "Còn anh là ai? Ai dạy anh tôi không thể ngồi trên đùi hắn?"

Sau đó hai người đồng thời nhìn sang Cố Dịch Tân.


Cùng hỏi:

"Đó rốt cuộc là ai?"

Cố Dịch Tân cảm thấy cảnh tượng này và mình hình như đã từng quen biết.


Anh đành phải giải thích thân phận của đối phương cho hai người biết.


"Đây là Lục Minh Thời, Lục tổng, trước mắt là bạn tốt của tôi."

Cậu thở phào nhẹ nhõm, vẫn ổn vẫn ổn, không phải là bạn trai.


Lục Minh Thời hừ một tiếng.


Ta là bạn tốt nhưng ngủ chung một giường với hắn.


Mi có thể sao?

"Vị này là người mà tôi cứu hôm đó, cô ấy —— a không, bây giờ là tiên sinh......"

Lục Minh Thời nhìn chằm chằm người nọ nửa ngày.


"Không phải cậu cứu một cô gái sao?"

Móng tay cậu ta sơn đỏ chót, lông mi kẻ màu khói.


Nhưng cái này không quan trọng.


Lục Minh Thời hít sâu, nhìn về phía Cố Dịch Tân, chất vấn: "Cậu thích cậu ta?"

Cố Dịch Tân lắc đầu như cái trống bỏi.


"Không không không không không."

Sao tôi có thể thích loại hình này chứ.


Không cần cường điệu gu của tôi.


Vì thế dưới sự phủ nhận kịch liệt của Cố Dịch Tân, cậu trai khóc lóc chạy đi.


Vừa chạy cậu vừa dùng giọng nữ sắc nhọn hét lên:

"Người vô tình! Người vô nghĩa! Người không đâu quấy rối!"

Cố Dịch Tân hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế để không chửi thề.


Lục Minh Thời nhìn anh.


"Cậu đã làm gì với cậu ta?"

Cố Dịch Tân lại hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.


"Tôi lặp lại lần cuối." Anh lớn giọng nói, "Không cần phải cường X gu của tôi."

Anh phất phất tay, trong không khí còn vương lại mùi nước hoa gai mũi của cậu ta.


Nhưng đáng nói là.


Rốt cuộc vì sao Lục Minh Thời lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

Cố Dịch Tân nhớ tới lời An Kiều nói.


Chủ ý do y đưa ra, y nói, chỉ cần mình rời khỏi một thời gian, Lục Minh Thời tự nhiên sẽ chịu nói sự thật.


Bây giờ hắn tới là để nói sự thật sao?

Lục Minh Thời đến gần hơn chút, cúi đầu, nhìn thấy vết nhăn trên quần anh.


"..."

Đây là dấu vết mà tên giả gái đáng chết kia để lại.


Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến Lục Minh Thời rất tức giận.


Mình còn chưa được ngồi lên đùi anh! Cậu ta! Rốt cuộc dựa vào cái gì!

Cho nên Lục Minh Thời vâng theo tiếng lòng mình, không chút khách khí mà, ngồi lên!

*

Lục Minh Thời thực hiện động tác này, xuất phát từ góc độ của hắn, cơ bản là chưa có đi qua quá trình xử lý của não bộ.


Mà cái động tác này, đối với Cố Dịch Tân mà nói, cũng là cực kỳ khiến anh khiếp đảm.


Hôm nay thật là một ngày khiến anh khiếp đảm mà, Cố Dịch Tân thẫn thờ nghĩ.


Đầu tiên, anh đã cứu một cô gái, nhưng thực chất đó là một tên giả gái.


Còn là một tên giả gái có logic thần kỳ hơn cả Ngụy Tuấn Sam.


Sau đó, người vốn đang ở Yến thị xa xôi, ngồi trong văn phòng sang trọng lắp điều hoà, Lục Minh Thời, đột nhiên lại xuất hiện ở trước mắt.


Cuối cùng, nam nhân mặt lạnh dùng ánh mắt như muốn giết người đuổi đi tên giả gái, một mình chiếm cứ......


Đùi anh.


Cố Dịch Tân cố gắng lấy lại bình tĩnh.


Lục Minh Thời ghé vào bả vai anh, thân hình cao lớn nỗ lực cuộn tròn muốn nhét vào trong lòng ngực anh, nhưng đó không phải một việc dễ dàng.


Cho nên có vẻ vô cùng vụng về.


Lục Minh Thời vụng về tách hai chân ra ngồi quỳ trên đùi anh, hai tay chống ở hai bên đầu, nắm tay rơi vào lưng ghế mềm mại đàn hồi.


Có lẽ là......


Ghế dựa?

Gương mặt tuấn soái của Lục Minh Thời gần trong gang tấc, con ngươi sẫm màu trà phóng đại trước mắt, cho thấy sự hồi hộp của chủ nhân nó.


Muốn tìm về bình tĩnh......


Hình như có hơi khó.


Cố Dịch Tân ho nhẹ một tiếng, che giấu mấy ý tưởng rối loạn lung tung kia đi.


Lục Minh Thời thấp giọng hỏi:


"Hắn thơm cậu sao?"

Cố Dịch Tân mờ mịt nhìn lại.


Lục Minh Thời không chiếm được câu trả lời, trong lòng vô cùng u buồn, hắn vươn tay, cực nhẹ cực nhẹ mà sờ sờ gương mặt Cố Dịch Tân.


"Là thơm bên này sao?" Hắn cố tự hỏi, không giống như đang chờ đợi câu trả lời, "Hay là thơm bên này?"

"Bên nào cũng không được."

Lục Minh Thời ngẩng đầu tuyên bố cái kết luận này, sau đó nâng cằm Cố Dịch Tân, ở trái phải gương mặt anh hôn một cái.


"Chụt chụt" hai tiếng giòn vang.


Phòng trống không, thậm chí có tiếng vang lại.


Cố Dịch Tân: "......"

Mất năm giây mới tìm lại giọng nói của mình, anh hỏi: "Lục tổng, anh xem, anh có nên......
Giải thích một chút hay không?"

Giải thích một chút.


Anh như vậy, tôi sợ lắm đó.


Rất dễ hiểu lầm.


Nếu tôi hiểu lầm.


Rồi xảy ra chuyện gì đó.


Vậy sẽ rất khó nói.


—————????-????—————







Sau khi thơm xong, Lục Minh Thời lập tức trở về gương mặt than.


Bình tĩnh lại đi, Lục Minh Thời không thể bình tĩnh mà nghĩ.


Làm cũng đã làm, là nam nhân, nên chịu trách nhiệm về hành vi của mình.


Vì thế hai tay Lục Minh Thời vặn bả vai Cố Dịch Tân lại, đối diện với cặp mắt thiên thiển của anh, gằn từng chữ một nói:

"Không sai, tôi thích cậu, làm sao chứ!"

*

Như thế như vậy, tiểu Cố bị Lục tổng bất thình lình tỏ tình khiến cho choáng váng đầu óc.


Một lát sau mới hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"

Lục Minh Thời lớn giọng ngâm nga: "Thích là pháo hoa vô hình, không có quay lại, không có bắt đầu, cũng không có kết thúc......"

"Đừng đọc thơ." Cố Dịch Tân nhéo lỗ tai Lục Minh Thời, nhìn hắn ăn đau nhăn mi lại, không dấu vết khẽ câu lên khóe môi, "Tôi hỏi em từ khi nào."

Lỗ tai Lục Minh Thời hồng hồng.


Không cần nhéo, trước khi nhéo nó cũng đã đỏ rồi.


Lục Minh Thời ậm ừ ậm ừ nói: "Em cũng không biết, khi nhận ra, thì đã rất thích anh."

Cái dáng vẻ này có bao nhiêu đáng yêu chứ.


Cố Dịch Tân nghĩ thầm.


Hay là, Lục Minh Thời không bình thường, là vì cái này?

Vẫn cảm thấy không đáng tin cho lắm.


Cố Dịch Tân quan sát hắn, hỏi tiếp: "Sau đó?"

Lục Minh Thời ngẩn ngơ.


"Sau đó......" Hắn cũng không xác định mà nhìn Cố Dịch Tân, chần chờ nói, "Cho......
Cho em một cơ hội theo đuổi anh?"

Tốt xấu gì cũng đã ngủ chung giường với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ mình không đáng có một cái quyền ưu tiên sao?

Lục Minh Thời thuyết phục bản thân, chắc chắn là vậy.


Cố Dịch Tân nhướng mày.


"Cứ như vậy?"

Lục Minh Thời đau buồn dời đi tầm mắt.


Ánh mắt hắn quay lại, nhìn chăm chú vào đôi môi mềm mại của Cố Dịch Tân.


Trong lúc hắn buồn rầu, Cố Dịch Tân đã lặng lẽ xoay ghế, quay vào chiếc bàn làm việc to lớn.


Lại dịch ghế về phía trước.


Đang quỳ gối trên ghế, Lục Minh Thời cảm giác sau eo mình chạm phải mép bàn cứng.


Hắn bị kẹp giữa cái bàn và Cố Dịch Tân.


Giống như bị cầm tù, không thể chạy trốn.


Sao lại thế này, Lục Minh Thời nghĩ.
Hắn hẳn phải đem trói Cố Dịch Tân về, kết quả bản thân lại bị 'giam' ở đây.


Cố Dịch Tân chống khuỷu tay trên tay vịn ghế, bàn tay chống cằm ngẩng đầu rất có hứng thú mà nhìn Lục Minh Thời.


Lục Minh Thời duỗi thẳng eo, lại nhận ra thẳng không được, sẽ bị cái bàn sau lưng tỳ lại.


Hắn chỉ có thể dời tầm mắt về trên mặt Cố Dịch Tân, sau đó nhỏ giọng nói:

"Cứ như vậy......"

Cố Dịch Tân ồ một tiếng, dường như có hơi thất vọng.


*

"......
Sao có thể."

Lục Minh Thời nói xong, dùng hết can đảm, hai tay vịn vào bả vai Cố Dịch Tân.


"Em......"


Hắn do dự, ngập ngừng hỏi:

"Có thể thơm anh không?"

*

"Ố ——"

Thuộc hạ A và thuộc hạ B cùng với An Kiều ngàn dặm xa xôi chạy tới nghe lỏm góc tường, đây là ba người duy nhất ngoài Lục tổng biết rõ chân tướng, lúc này cả ba mặt mày chanh chua.


—————????-????—————







Cố Dịch Tân không lên tiếng, lặng lẽ ngẩng đầu, đôi mắt sáng màu ẩn chứa ý cười, bàn tay giữ sau eo Lục Minh Thời.


Hành động này giống như một tín hiệu, Lục Minh Thời nhẹ cúi đầu, gương mặt Cố Dịch Tân dần dần phóng đại trong tầm mắt, mãi cho đến khi vượt khỏi tiêu cự mắt.


Cuối cùng, Lục Minh Thời nhẹ nhàng mở miệng, ngậm lấy cánh môi mà hắn mơ ước đã lâu.


Giống như ngậm một quả nho xanh to bằng hạt ngọc, mềm dẻo ngọt thanh, không đành lòng cắn vỡ.


Giống như ngậm một ngụm nước suối, tiếc nuối nuốt xuống, chỉ say mê giữ lại trong miệng.


Áp lực tích tụ trong lòng hắn bao lâu nay, lúc này như muốn bộc phát ra ngoài, nhưng bị Lục Minh Thời mạnh mẽ kiềm hãm lại.


Cố Dịch Tân đã khá hợp tác cho đến thời điểm này, nhưng còn lâu anh mới đắm chìm trong đó như Lục Minh Thời.


Lục Minh Thời có hơi mất khống chế, mà Cố Dịch Tân lại hưởng thụ hết thảy những điều này.


Thái độ không chủ động cũng không chối từ khiến Lục Minh Thời có hơi ủ rũ.


Hắn đành phải tự an ủi bản thân mình.


......
Ít nhất, đối phương cũng không ghét nó.


Như vậy, nghĩa là hắn vẫn còn cơ hội, phải không?

So với những kẻ khác, hắn lại có chút khác biệt.


Có một sinh mệnh nhỏ bé, đem hai con người nguyên bản không liên quan buộc chặt vào nhau.


Khi chìm đắm trong cảm giác này, Lục Minh Thời bỗng dưng cảm nhận được một động tĩnh nhỏ khó phát hiện trong bụng, nhớ ra chuyện quan trọng cần phải làm.


Cục cưng của hắn cần không phải một cái hôn lãng mạn nhợt nhạt như vậy.


Thằng bé muốn trực tiếp hơn, sâu hơn nữa......


Hai tay Cố Dịch Tân vòng qua eo hắn, nâng cả người Lục Minh Thời lên một chút.


Nơi mà ngón tay chạm qua trở nên nóng hổi, cơ thể Lục Minh Thời giống như sắp bừng cháy.


Khiến cho vẻ mặt Cố Dịch Tân hiện lên cảm xúc kinh ngạc.


Rốt cuộc nhận ra trọng điểm ở đâu, Lục Minh Thời bắt đầu hành động.


Hắn nôn nóng cạy mở hàm răng Cố Dịch Tân.


Cái này cũng không gặp nhiều trở ngại.


Nhưng khi thiếu niên lười biếng dung túng há miệng, để hắn đưa lưỡi vào, cảm giác lại hoàn toàn khác.


Ngoại trừ sự chấn động liên tục của linh hồn, sự kích thích mãnh liệt của các giác quan —— còn là nguồn năng lượng to lớn đang trỗi dậy.


Lục Minh Thời cảm nhận nguồn năng lượng này càng rõ ràng hơn.


Sau đó, khi chúng tiếp xúc nhau, những năng lượng ấy như hạt bụi mịn trong không khí, lốm đốm lốm đốm dần bao phủ quanh người hắn, giảm bớt khó chịu cho cơ thể mẹ và phôi thai.


Mà trong nụ hôn sâu này, Lục Minh Thời thậm chí còn cảm giác được năng lượng hội tụ thành dòng chất lỏng, thông qua thần kinh internet trực tiếp chảy vào linh hồn hắn, đi vào máu, cuối cùng bị phôi thai hấp thu.


Nguồn năng lượng quý như vàng này nhanh chóng bù vào những thiếu hụt do chia cách lâu ngày tạo thành, đây là thứ mà chất dinh dưỡng không thể nào thay thế được.


Cơ thể và linh hồn cảm nhận được kích thích như nhau, Lục Minh Thời run rẩy thở dài, hắn cảm giác được cục cưng nhỏ đang vui mừng hấp thu năng lượng, mà tâm tình của phôi thai lại kỳ diệu tương thông với tâm tình hắn.


Bên cạnh niềm vui đó, phản ứng mãnh liệt của phôi thai còn làm cho Lục Minh Thời cảm thấy áy náy.


Hắn tự trách bản thân không làm tròn trách nhiệm của một người cha, để bé con bị đói bụng.


Nhưng người có cảm giác vi diệu không chỉ có hắn.


Trước đây những năng lượng truyền vào quá ít ỏi, chậm chạp, nên cơ thể anh dường như không hề cảm ứng được.
Nhưng bây giờ năng lượng dồi dào như dòng nước siết đã để Cố Dịch Tân cảm nhận rõ, anh chỉ không biết cái loại cảm giác này từ chỗ nào mà đến, chúng sẽ đi về đâu, lại vì sao mà tồn tại.


Cái cảm giác kỳ dị bù đắp sự tịch mịch trong anh, giống như đang lấp đầy những khoảng trống trong sinh mệnh anh.


Cố Dịch Tân khó hiểu run rẩy lông mi.


Lục Minh Thời đang hôn môi Cố Dịch Tân từ từ mở mắt, hắn thấy gương mặt thư giãn, mái tóc thanh tân cùng với đôi tai duyên dáng của thiếu niên.


Người của hắn.


Con của hắn.


Thế giới của hắn.


Giờ phút này Lục Minh Thời chớp mắt đặc biệt đặc biệt chậm, hít thở cũng đặc biệt đặc biệt chậm.


Hắn sợ một cái hít thở thôi, khoảnh khắc tốt đẹp này sẽ biến mất không thấy tăm hơi.


Nhưng thời gian sẽ không vì nguyện vọng của hắn mà dừng lại.


Cùng bị chấn động bởi năng lượng kỳ dị này, tâm trí Cố Dịch Tân hoàn toàn bị cảm xúc say mê chiếm lấy.


Tầm mắt anh không hề ngừng trên khuôn mặt Lục Minh Thời, mà là quan sát khắp người hắn từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại ở chỗ bụng nhỏ hơi hơi phồng lên.


—————????-⚡️-????-????—————



•(*) Tiêu cự: k/cách nhìn thấy của mắt



Lục Minh Thời gắt gao nhắm mắt lại, bỗng nhiên nhận thấy cái gì đó không ổn.


Cố Dịch Tân đang ——

Cởi quần áo hắn.


Cố Dịch Tân cũng không phải có ý muốn đó, động tác anh chậm rãi cẩn thận, lại vô cùng kiên quyết, như đang vạch trần điều bí ẩn nhất.


Khi Lục Minh Thời nhận ra ý đồ của anh, ngón tay Cố Dịch Tân đã rút thắt lưng mềm của Lục Minh Thời, mở bung cúc áo trước bụng hắn.


Lục Minh Thời ngay lập tức phản xạ có điều kiện mà chộp lấy tay Cố Dịch Tân, một tay khác cuống quít xốc vạt áo lên giấu trở về, định một lần nữa che khuất cái bụng càng lúc càng rõ ràng của mình.


Nhưng chính hành động của hắn đã bại lộ chỗ đó không bình thường.


Cố Dịch Tân trở tay nắm lấy tay hắn, sau đó nhẹ nhàng bắt cái tay khác của Lục Minh Thời bo lại với nhau.


Hai tay Lục Minh Thời bị anh khống chế vặn ra sau lưng, thân trên cũng bị ép ngửa về sau.


"Bang bang"

Sống lưng hắn lại tỳ mạnh vào thành bàn gỗ cứng, chỉ có một cái bụng tròn tròn đáng yêu thúc về phía trước.


Cố Dịch Tân đang cởi nút quần Lục Minh Thời, văn phòng mở điều hoà, nhưng trong thời tiết như vậy, làn da bình thường không thấy ánh mặt trời còn trực tiếp lộ ra trong không khí, khiến cho hắn run rẩy không kiềm được ——


Không chỉ do thời tiết rét lạnh, mà còn bởi vì quá xấu hổ.


Ở trước mặt người mình thích, Lục Minh Thời khó chịu nghĩ, mình hiện tại thật xấu xí trước mặt cậu ta.


Dị dạng như vậy, bản thân hắn có thể tiếp thu được, nhưng không có nghĩa những người khác cũng có thể.


Đây chính là lý do Lục Minh Thời vẫn luôn mang áp lực tâm lý nặng nề.


Cố Dịch Tân chăm chú quan sát, bàn tay từ từ rơi xuống bụng nhỏ của hắn, dùng bụng ngón cái vuốt ve cục thịt mềm mại này.


Chính là nơi này, những năng lượng đó tiêu biến ở đây.


Anh không cảm thấy xấu xí chút nào.


Ở góc nhìn của Cố Dịch Tân, trước nay anh đều không cảm thấy trên người Lục Minh Thời có bất kì chỗ nào khó coi.


Thân thể này giống như được tạo nên vì anh, mỗi một nơi biến chuyển, mỗi một nơi biến hóa, đều là gãi đúng chỗ ngứa.


Bao gồm cả từ tám múi cơ bụng dần dần trở nên mượt mà, hiện giờ bụng còn nhô lên rõ ràng.


Lục Minh Thời chắc chắn có bí mật.


Cố Dịch Tân ngước mắt lên, dùng ánh mắt dò hỏi.


"Trong đây có cái gì?"

Bàn tay anh nhẹ nhàng bao quanh vùng da ấm áp kia, ngăn cản hơi lạnh trong không khí, cảm nhận được cái bụng dưới tay nhẹ nhàng nảy lên.


"Bum bum bum bum."

Nhẹ nhàng nảy lên.


Kỳ dị như thế, mới mẻ như thế, trân quý như thế.


Trái tim Lục Minh Thời cũng đập theo cùng một nhịp, nhảy vừa nhanh vừa vội.


Hắn nhắm mắt rồi lại mở mắt, bất an vặn vẹo trong tư thế bị kiềm chặt, nói giọng khàn khàn: "Cậu buông ra."

"Tôi sẽ không lộn xộn."

"......
Tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả sự thật."

*

Vì thế Cố Dịch Tân nghe lời buông hai tay hắn ra.


Lục Minh Thời im lặng cúi đầu, tự mình lần thứ hai vươn tay vén vạt áo sơmi màu đen lên, sau đó kéo quần dài xuống một chút, lộ ra toàn cảnh cái bụng đã gần như rõ ràng của mình.


Dáng người nam nhân vẫn luôn được bảo dưỡng rất tốt, vai rộng eo thon tam giác ngược, nên bụng nhỏ nhô lên như thế càng trông có vẻ lỗi thời.


Hai mắt Cố Dịch Tân không chớp mà nhìn đăm đăm vào nơi đó, anh vung tay lên, còn chưa kịp nhúc nhích, Lục Minh Thời đã bắt lấy bàn tay anh, một lần nữa ấn về trên bụng mình.


Nam nhân cao lớn đẹp trai trên trán mồ hôi ướt nhẹp, gian nan cố chấp nắm chặt tay anh, như sợ anh sẽ lập tức phủi tay rời khỏi.


Lục Minh Thời nhìn vào mắt Cố Dịch Tân, nở nụ cười chờ mong, lại có một chút khó coi.


"Bên trong có một đứa bé."

Hắn vờ như không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cố Dịch Tân, tiếp tục nói:

"Một đứa bé, đã ở trong này gần bốn tháng rồi.
Bởi vì cha của nó tự ti, nên đến bây giờ người cha kia mới biết đến sự tồn tại của nó."

Lục Minh Thời nhìn chăm chú vào mắt Cố Dịch Tân, gằn từng chữ: "Đúng vậy, là do lần đó."

"—— tôi mang thai, đứa nhỏ là của cậu."

*

Tình tiết siêu cấp kinh điển, vượt thời gian không gian.


Tình tiết cẩu huyết trong sách đều có hết, trước khi xuyên qua Cố Dịch Tân đã không ít lần xem các thể loại này.


Xem thì thấy tò mò khoái chí, nhưng khi xảy ra trên người mình thì không thú vị như vậy.


Cố Dịch Tân bắt đầu tự vấn nhân sinh.


Cuộc đời này của anh, trước khi xuyên, sau khi xuyên, đều chỉ thích đàn ông.


Theo một nghĩa nào đó, anh có thể được coi là người đặc biệt cố chấp.


Bởi vậy, Cố Dịch Tân tuyệt đối không thể ngờ rằng kiếp này sẽ có một người đứng trước mặt anh trịnh trọng tuyên bố "Tôi có con của cậu".


Ngụ ý ——

"Xin hãy chịu trách nhiệm"??

......


Cố Dịch Tân che mặt.


Lục Minh Thời! Nói với anh!

Tôi mang thai! Là con của cậu đó!

Anh nhớ rõ cốt truyện trong nguyên tác, nhưng đến giờ vẫn không hay biết, phản diện công Lục Minh Thời, cũng sẽ mang thai!

Trong nguyên tác, từ đầu tới đuôi, nam nhân có thể mang thai, chỉ có một mình nguyên chủ mà thôi.


Lục Minh Thời nhìn Cố Dịch Tân, trong lòng cực kỳ thấp thỏm lo âu.


Da mặt trắng ngần thuần khiết của cu cậu hiếm thấy mà xuất hiện đủ màu sắc từ gan heo, cà chua, cà tím, cam thậm chí cả dưa hấu nấm mèo.


Đủ để thấy sự rối rắm của chủ nhân nó.


Sau khi phân tích sự việc kỹ lưỡng, Cố Dịch Tân đã gần như bình tĩnh lại.


Xét đến độ hiểu biết của anh về quyển sách ảo tung chảo này, ở trong thế giới sách, một người đàn ông mang thai chắc hẳn không phải cái gì đó hoàn toàn không có khả năng.


Cố Dịch Tân nhớ rất rõ, lúc mà anh vừa xuyên vào, đã từng trải qua một đêm điên cuồng với Lục Minh Thời.


Chỉ là không lường trước được, sau đêm hôm đó, sẽ gây nên hậu quả như bây giờ.


Nếu biết sẽ đùa ra mạng người, anh đã không OOXX với Lục Minh Thời.


Khi Cố Dịch Tân còn đang sững sờ, Lục Minh Thời bất chấp tất cả nói hết toàn bộ.


"Theo tôi được biết, nếu muốn giữ đứa nhỏ này, mỗi ngày nhất định phải ngốc một chỗ cùng cậu.
Vừa rồi cậu cũng cảm nhận được sự biến hoá năng lượng này."

"Bởi vậy tôi đã giấu cậu rất nhiều chuyện, cũng đã dối gạt cậu nhiều lần."

"Sau khi nghe những lời này......"

"Cậu còn chịu trở về với tôi không?"

*

Câu nói này của Lục Minh Thời quả thật rất chân thành, tình cảm mênh mang, cẩn thận từng tí, đáng thương vô cùng.


Cố Dịch Tân há miệng thở gấp.


Lục Minh Thời nghĩ thầm cậu tốt nhất nói được.


Bằng không.


Cũng chỉ có thể nằm trở về.


Hết chương 39



Hmmm....



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận