“Lão Cửu, đi xuống địa ngục đi.” Một tiếng cười hung ác xé nát bầu trời.
Lập tức, một mũi tên sắc bén với tốc độ cao bay thẳng vào tim Cửu vương gia.
Diệp Khanh Oản lập tức vui mừng, đến thật đúng lúc.
Cô bay về phía trước, đứng trước mặt Cửu vương gia, mũi tên đâm vào tim cô, khiến cô phun ra một ngụm máu.
“Diệp Khanh Oản?” Cửu vương gia đỡ nàng,trong long vừa kinh hãi vừa sợ hãi.
Diệp Khanh Oản khó khăn vươn tay ra, sờ sờ gò má của hắn: “Mộ Vân ca ca, kiếp này… Oản Oản sẽ không hối hận… kiếp sau, kiếp sau…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã tắt thở.
“Kiếp sau? Ta cùng ngươi không có kiếp sau, cả đời cũng sẽ không gặp lại ngươi.
Hahaha, ta cuối cùng cũng chết rồi.”
Tổ tiên, cuối cùng ta cũng xuyên trở lại rồi.
Đúng vậy, trước đây cô đã du hành xuyên thời gian, còn là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết múa rối cổ xưa ngu ngốc, và trở thành một nữ phản diện liếm cẩu trong tiểu thuyết.
Vì nam chủ sống, vì nam chủ chết, vì nam chủ giết hết tất cả mọi người trên thế giới.
Tôi gọi đó là kẻ liếm cẩu tối thượng, tôi gọi đó là thần của thế giới liếm cẩu.
Ờ~~
Khi mở mắt ra lần nữa, cô lập tức sốt ruột nhảy dựng lên.
Ối, quay lại đi.
Thịt nướng, bia, tôm càng xanh, đến đây.
Nhưng khi mở cửa ra, cô choáng váng.
Cánh cửa này…
Sân này…
Chẳng phải vẫn là Phủ Thừa Tướng trong tiểu thuyết sao?
“Đáng chết, hệ thống, ta tại sao còn ở trong tiểu thuyết? Chẳng phải ngươi nói chỉ cần đạt tới kết cục, ta liền có thể trở về hiện thực sao?”
“Thật xin lỗi ký chủ, ngươi ở cuối cùng phương thức là chết sai.
Theo nguyên tác, ngươi hẳn là bị nữ chính giết chết, cho nên… nhiệm vụ lần này thất bại, mời thử lại.”
Diệp Khoanh Oản:…
Ngươi xuống mồ đốt pháo, ngươi đang lừa quỷ à?
“Bao nhiêu lần trước đây ngươi cũng không nói không thể chết như vậy?”
Hệ thống:“Cô còn không có hỏi!”
Diệp Khanh Oản:…
Diệp Khanh Oản yêu cầu hệ thống mở thoại bản
Cuốn tiểu thuyết gốc có tên “Kết hôn trong giấc ngủ: Hoàng tử, hãy bình tĩnh”, chỉ nghe các tên thôi cũng có thể khiến người ta xấu hổ khi đào ba phòng và một phòng khách bằng ngón chân.
Sơ lược cung, nữ chính là một cô bé Lọ Lem ngây thơ và tốt bụng, tình cờ gặp được Cửu vương gia nham hiểm không quyền không thế .
Cửu vương gia quyến rũ và kiêu ngạo đã cảm động trước sự giản dị và tốt bụng của cô, vì cô mà hắn không ngần ngại đối đầu với vị Tể tướng quyền lực lúc bấy giờ và cắt đứt hôn ước với vị hôn thê của mình, từ đó gây ra hàng loạt những sự việc sau đó.
Về phần Diệp Khanh Oản, cô đương nhiên là nữ phụ độc ác bị hủy hôn ước một cách công khai.
Dù sao thì đó là kiểu nữ chính mà tất cả đàn ông đều yêu cô và tranh nhau cưới cô, còn tất cả phụ nữ thì đều ghét cô và muốn giết cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng, nữ chính dùng tình yêu để tác động đến mọi thứ chứ không chỉ giúp nam chính đăng cơ, sau khi lên ngôi còn có chuyện đôi tình nhân cuối cùng cũng kết hôn.
Đó là cuốn tiểu thuyết ngốc bạch ngọt.
“Ngươi lại muốn ta đóng một cuốn tiểu thuyết rác rưởi như vậy, chẳng bằng chôn sống ta đi!”
Hệ thống: “Tôi đi nhé”
Diệp Khanh Oản bất động: “Vậy ngươi rời khỏi đây đi, chân trước xuống, ta chân sau nhảy xuống, tất cả mọi người đều chết đi”
Hệ thống: “Nếu ngươi nói như vậỵ, vậy ta… sẽ không rời đi.”
“TA cho ngươi một ngón tay vàng, ngươi có diễn lại lần nữa không?”
Ngón tay vàng?!
Chính là ngoại quải?
Sắc mặt Diệp khanh Oản trong nháy mắt thay đổi: “Điều đó cũng không phải hoàn toàn là không thể.”
Hệ thống:…
Có cảm giác như cô đang chơi tôi phải không?!
“Khiếu nại làm cô mạnh mẽ hơn.”
Diệp Khanh Oản cau mày: “Ý ngươi là gì?”
“Ý trên mặt chữ, bây giờ cơ thể cô đang ở trong thế giới tiểu thuyết.
Mỗi ngày của cô, mỗi chuyện của cô đều là tình tiết trong sách.
Cho nên chỉ cần cô mỗi ngày đúng giờ khiếu nại là có thể nhận được giải thưởng không giống nhau, phần thưởng rất hậu hĩnh.”
Diệp Khanh Oản nghĩ: “ngươi nhìn ta tin không?”
Có điều ngoại quải này quá đơn giản phải không? Nó gần giống như đuổi theo để cho cô ăn.
'Một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết như vậy, có thể khiến cho ta phàn nàn cả ngày.'
Diệp Khanh Oản cuối cùng cũng hài lòng.
'Có ngoại quải rồi, cô cảm giác việc tiếp theo ở bên ngoài của thư thục chủ động hiến thân nhưng ngược lại lại bị Cửu vương gia đuổi xuống xe cũng không phải không thể chấp nhận được.
Nhưng..
nó vẫn thật kinh tởm, ta thực sự muốn hát một bài hát: “Tại sao người bị tổn thương luôn là ta..”
Sau khi buồn xuân thu một hồi, cô được nha hoàn mang đi tắm rửa rồi đi đến Học viện Hoàng gia.
Cô là con gái của Tể tướng đương triều, xuất thân tôn quý, từ nhỏ đã được huấn luyện trở thành Hoàng hậu tương lai, cô phải thành thạo cầm kì thi họa, cưỡi ngựa, bắn cung, và nghi thức.
Đáng tiếc nàng mù quáng lại yêu Cửu vương gia không quyền không thế.
Tiên sinh của Thư thục Hoàng Gia chính là Thái Phó đương triều, tuổi tác không lớn nhưng được xếp tam công.
Là một nhân vật tàn nhẫn.
Giết người quyết đoán, Thủ đoạn tàn nhẫn.
Là mội trong số ít người triên triều đình có thể đối kháng với Tể tướng.
Diệp Khanh Oản là người đến trường đầu tiên, Thái Phó cũng như các hoàng tử công chúa khác chưa đến, cô chỉ nằm trên bàn suy nghĩ về cuộc sống.
Hãy bình luận về cốt truyện!
[Tan lớp, ta sẽ chủ động dâng hiến bản thân cho Cửu vương gia, nhưng sẽ bị người ta ghét bỏ,đạp xuống xe ở nơi công cộng, đã 800 lần rồi, thật là phiền phức vô tận.!]
[Nhân tiện, hắn ta có điểm gì tốt? Ngoại trừ đẹp trai, cao lãnh, võ công cao hơn một chút, còn có cái gì thích nữa?]
[Trên thế giới có hàng triệu đàn ông đẹp trai.
Nếu cách này không hiệu quả thì chúng ta hãy đổi nó.
Tại sao ta vẫn phải treo cổ tự tử trên một cái cây.
Hãy lùi lại một bước và nói, dù có phải treo cổ tự vẫn thì chúng ta nên chọn một cây cẩm lai, ít nhất nó cũng đắt hơn,phải treo cổ trên cái cây cổ vẹo, não hỏng rồi.]
[Nhân tiện hôm nay ta sẽ học gì thế? Lão Thái phó sẽ không dạy Khổng Tử Luận ngữ nữa phải không? Hắn ta chỉ mới ở độ tuổi cuối hai mươi đầu ba mươi, đang ở độ tuổi đẹp nhất, trông có vẻ tài giỏi, có thể có cơ bụng tám múi, sao suốt ngày bận rộn,quay đầu nhìn như bảy mươi tám mươi tuổi.]
[Và nó hoàn toàn không phù hợp với tính cách đen tối và tàn nhẫn của hắn, được chứ? Hắn không thể lừa dối một cô bé ngây thơ như vậy, chẳng trách những đứa trẻ cùng tuổi đều mê mẩn hắn ta như vậy, còn hắn thì vẫn độc thân.]
[Đen tối và khô khan]
Khiếu nại xong, cơn giận trong cô vơi đi một nửa.
Không ai biết rằng những lời khiếu nại của cô gần như được truyền đến mắt nhiều người đàn ông cùng một lúc.
[Lời khiếu nại của Diệp Khanh Oản]
Sáu ký tự sang chói, mỗi ký tư to bằng cái thùng, được tô thêm nền đỏ như sợ người khác không nhìn thấy.
Thái Phó nhìn chằm chằm vào phụ đề đột nhiên xuất hiện giữa không trung và cau mày.
"Chủ động hi sinh bản thân chỉ để bị đá?
Vẻ đẹp của Cửu vương gia?
Chuyện đó không có gì quan trọng, quan trọng là bổn quan khô khan và đen tối?"
Liễu Thịnh cúi đầu nhìn Khổng Tử trong tay, cảm thấy có chút ngượng ngùng không tiến lên được!
Ngay sau đó, phụ đề lại được thêm vào.
[Nhân tiện, lão Thái Phó có cơ bụng tám múi không? Ta cược một gói que cay, hắn nhất định có, dù sao nghe nói võ công của hắn không tồi, sau này đợi lúc hắn thay y phục, ta nhất định phải nhìn trộm chút.]
Liễu Thịnh theo phản xạ đưa tay che bụng dưới, nhất thời khó có thể tiếp nhận.
"Hỗn xược, sao hắn dám công khai thèm muốn cơ thể của bổn quan".
Nhưng chính xác thì phụ đề này nói về cái gì? Chẳng lẽ có người cố tình giờ trò đồi bại với hắn.