Những lời nói táo bạo và đáng xấu hổ này vang vọng khắp lối vào cung điện, không chỉ những người qua đường sửn sốt, ngay cả Cửu vương giacũng phải sửng sốt.
Ngay cả Liễu Thịnh cũng sẽ bị lừa nếu hắn không nghe thấy những lời phàn nàn của cô.
Nhưng dù biết cô diễn xuất tốt, Liễn Thịnh cũng không khỏi thành tâm thở dài: ‘Nàng ta thật cởi mở, có thể nói những lời như vậy, là một nhân vật có thể co, có thể dãn.’
Liễu Thịnh nhìn cô diễn xuất từ xa, trên môi nở nụ cười nham hiểm.
‘Lúc này Cửu vương gia Nam Cung Mộ Vân chắc là còn cho rằng tâm của Diệp Khanh Oản hướng về hắn.
Nhưng rốt cuộc Diệp Khanh Oản này muốn làm gì? Trong lòng cô ta rõ ràng không thích Nam Cung Mộ Vân, nhưng lại biểu hiện không phải hắn thì không gả, còn náo loạn muốn cho nhiều người biết?
Cô ta ở ngay trên đường phố và hét lên “Hãy cần ta đi mà”… với những lời nói táo bạo như vậy, cô ta thực sự có thể làm điều gì đó trái với lương tâm của chính mình.
Cô ta đang nghĩ cái gì vậy?
Chẳng lẽ đây chính là nội dung của cái gọi là tiểu thuyết?
Cô ta cần theo kịch bản trong tiểu thuyết nên mới diễn kịch?’
Nghĩ đến đây, Liễu Thịnh càng ngày càng tò mò, hắn đang sống trong tiểu thuyết nào, và hắn đóng vai trò gì trong cuốn tiểu thuyết này?
Thế lực triều đình to lớn như vậy sẽ phát triển thế nào…
Đúng là khiến người ta hiếu kì.
Hắn ta không còn muốn vạch trần Diệp Khanh Oản nữa mà giống như một khan giả,háo hức chờ đợi Diệp Khanh Oản cập nhật cốt truyện.
Đối mặt với Diệp Khanh Oản, Nam Cung Mộ Vân ngơ ngác, vội vàng kéo tay đang ôm chân hắn ra: “ Ngươi hỗn xược.”
Giọng điệu có vẻ khiển trách.
Diệp Khanh Oản gần như bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt trong trẻo và lạnh lùng của hắn.
‘Nhìn xem, đây mới là nam chính, lạnh lùng, đẹp trai, có bệnh ghét nữ nhân, ngoại trừ nữ chính thì mẫn cảm với tất cả nữ nhân khác.’
‘Điều quan trọng là thái độ này, ta cần phải duy trì nó thật tốt.’
“Mộ Vân ca ca, Oản Nhi thật thích, xin huynh đó..”
Nói xong, cô bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi vừa lẩm bẩm: “Sao nữ chính còn chưa đến?”
‘Y phục của ta đã cởi rồi, nếu không đến ta không có cách nào kết thúc’
Ngay lúc cô đang che giấu nỗi đau, một âm thanh rõ ràng như tiếng chuông bạc từ bên ngoài truyền đến.
“Vương gia, có phải tiểu nữ đến muộn rồi không?”
Sau đó, một thiếu nữ ăn mặc giản dị vén rèm bước vào.
Nàng ta giản dị đến mức không thể so sánh với nữ sứ cấp hai của phủ Tể tướng, nhưng lại không thể che giấu được vẻ đẹp của mình, khuôn mặt rụt rè như một con mèo con bị bỏ rơi.
Khi nhìn thấy, ai cũng đều cảm thấy thương hại cho nàng ta.
Khi Diệp Khanh Oản nhìn thấy nàng ta, cô cảm thấy như đã gặp được Bồ Tát Quan Âm, vui mừng đến gần như khóc.
‘Nữ chính, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, nếu ngươi không tới, y phục của ta phải cởi sạch rồi.’
Nhưng bề ngoài, cô vẫn phải giả vờ như chuyện tốt bị hủy hoại và cô đang tức giận.
“Ngươi là ai, tại sao lại lên xe của Mục Vân ca ca?”
“Tam tiểu thư Hạ gia, Hạ Tuyết Kiến, vương phi tương lai của bổn vương.”
Vương phi?
Vì rèm được vén lên, nên mọi người có thể nhìn rõ cảnh tượng.
Từng người từng người một nhìn nhau rồi quay đầu nhìn Thừa tướng vừa bước ra.
Ngay cả những quan viên cùng phe với Tể tướng cũng không không khỏi lén lút lùi lại hai bước để giữ khoảng cách với Tể tướng.
‘Diệp Khanh Oản là thiên kim duy nhất của Tể tướng, Tướng gia đang có ý định gả con gái duy nhất của mình cho Cửu vương gia, bây giờ Cửu vương gia hành động như vậy, chẳng phải cố ý làm Tể tướng bẽ mặt sao?’
Chỉ có Liễu Thịnh lấy từ trong túi ra một nắm đậu phộng, có chút rượu nữa thì tốt hơn.
‘Vương gia lại nhận người bên đường làm vương phi? Một vương gia không quyền, không thế này muốn khiến cho Tể tướng uy quyền này mất mặt trước mọi người?
Thú vị.’
Quả nhiên, Tể tướng khóe miệng giật giật, nhìn Nam Cung Mộ Vân ba phần buồn cười, ba phần lãnh đạm, bốn phần châm chọc, cao giọng nói: “Cửu vương gia thật khí phái.”
Nhiệt độ tại hiện trường giảm xuống mức đóng băng, Thập gia sợ hãi đến mức tái mặt, vội vàng xin lỗi
“Tể tướng, Diệp tiểu thư, xin đừng tức giận, nhất định là có hiểu lầm gì đó.”
Diệp Khanh Oản vội vàng nhìn cha mình, nàng đầu tóc bù xù, khóc lóc trên đường: “Cha, người phải làm chủ cho nữ nhi.”
Tể tướng đau lòng nhìn nữ nhi quý giá của mình, vội vàng đi tới an ủi nàng: “Oản nhi đừng sợ, cha sẽ thay con làm chủ, con qua đây trước đi.”
Diệp Khanh Oản: …
'Cứ quyết định đi qua đó thì bỏ đi, ta còn đợi Cửu vương gia giẫm ta, cách xa như thế sợ giẫm không tới.'
Thấy nàng không nhúc nhích, Tể tướng có chút khó chịu hận sắt không rèn được thiếc, nhưng vẫn nhắm vào những người khác, quay đầu hung tợn nhìn Thập sư: “Hiểu lầm? Thập gia, xin nói cho ta biết, hiểu lầm như thế nào?”
Thập gia muốn mở miệng giải thích, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện,hắn cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể nháy mắt với Cửu vương gia rồi thấp giọng nói: “ Cửu ca, ngươi đúng yên làm gì? Ngươi mau giải thích đi.”
Nhưng Nam Cung Mộ Vân chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, vẫn lạnh lùng đứng đó không mở miệng.
Tuy nhiên thì Hạ Tuyết Kiến đã tiến lên, không nói một lời, quỳ xuống nói: “ Tướng gia tha tội, xin Tướng gia tha tội.
Chuyện này không liên quan đến Cửu vương gia, đều là lỗi của tiểu nữ.”
Vừa nói, nàng ta vừa nức nở, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cách nàng ta hành động, có vẻ như đang làm Tể tướng tiến thoái lưỡng nan.
Nếu nàng ta phải chịu trách nhiệm, không có gì đảm bảo nàng ta sẽ bị giết trước cửa cung, khi lời đồn truyền ra, chẳng phải Tể tướng bọn họ đang dung quyền lực để ức hiếp người khác, làm nhục con người vợ lẽ của một quan viên ngũ phẩm?
Nếu không có trách nhiệm, liệu cô con gái quý giá của ông có phải chịu sự bất công này một cách vô ích?
Bên ngoài náo động, Diệp Khanh Oản ngoài mặt cúi đầu khóc, nhưng thực ra nàng đang run chân nhìn náo niệt.
Sau khi làm ầm ĩ xong, nàng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, trong giây lát bỏ đi sự lười biếng, nàng tiến lên chỉ vào Hạ Tuyết Kiến và mắng: “Hạ Tuyết Kiến cô bớt giả bộ đáng thương ở đây đi.
Chỉ là con của vợ lẽ của quan ngũ phẩm mà cũng dám lỗ mãng trước mặt bổn tiểu thư? Ta thấy Hạ gia các người không muốn sống nữa rồi.”
Nói xong, nàng kéo tay áo Cửu vương gia nói: “ Mộ Vân ca ca, ngươi mấy ngày nay luôn lạnh nhạt với ta, là bởi vì Hạ Tuyết Kiến đúng không?”
“ Ta đường đường là con gái của Tể tướng đương triều, luận gia thế, tướng mạo, tài hoa có điểm nào thua kém một đứa con vợ lẽ của quan ngũ phẩm như cô ta?”
Thấy Nam Cung Mộ Vân bất động, cô bắt đầu lộ ra yếu đuối cùng đáng thương: “Mộ Vân ca ca, từ nhỏ trong long ta đã có huynh rồi, làm tất cả mọi thứ đều là vì huynh, có phải huynh chê ta có chỗ nào làm không tốt không?”
Vừa nói, nàng vừa véo mạnh vào bụng khiến nước mắt và nước mũi chảy ra vì đau, nàng khóc đến mức vừa đau lòng vừa đáng thương.
Nhìn thấy con gái mình hạ thấp bản thân như vậy, Tể tướng giậm chân hận sắt không rèn được thiếc.
Nhưng ông cảm thấy đau lòng.
Đứa con gái yêu quý của ông, ngay cả ông cũng không đành lòng nhìn nàng rơi nước mắt từ khi còn nhỏ.
Nam Cung Mộ Vân…
Thật không hợp lý, nếu như Tể tướng không hoàn toàn tận tâm với hắn, hắn thậm chí không thể bước qua cửa phủ Tể tướng, hẳn cũng sẽ không muốn ủng hộ hắn với tư cách là vương gia.
Nam Cung Mộ Vân cúi đầu nhìn Diệp Khanh Oản đang kéo ống tay áo khóc lóc thảm thiết, ánh mắt phức tạp: “Ta không nói cô không tốt.”
“Vậy huynh thích ta sao?”
“Tạm thời…không thích.”
Lời còn chưa dứt, Diệp Khanh Oản lại bắt đầu khóc: “Vậy là ta chưa đủ tốt, ta không xứng với Mộ Vân ca ca…”
Hình ảnh một thiểm cẩu được khắc họa một cách sống động
Khóe miệng Liễu Thịnh giật giật, dù biết trước âm mưu nhưng hắn cũng gần như cảm động trước tình cảm của nàng.
‘Người phụ nữ này… diễn xuất không tồi.”
Hắn bắt đầu nghi ngờ cuộc sống của mình, chẳng lẽ những oanh oanh yến yến bên cạnh cũng đang diễn xuất?
Diệp Khanh Oản không ngừng khóc, chờ Cửu vương gia đá nàng xuống xe, sau đó mang Hạ Tuyết Kiến đi, sau đó tiến hành kịch bản mới.
Nhưng nàng đợi mãi chờ mãi, nhưng Cửu vương gia chết tiệt kia vẫn bất động.
‘Ngươi… động đậy đi.’
Diệp Khanh Oản tức giận.
“Diệp tiểu thư, tất cả đều là ta không tốt.
Nếu như không phải ta, người cùng Cửu vương gia sẽ không cãi nhau, bây giờ ta liền đi.”.
Hạ Tuyết Kiến đột nhiên mở miệng.
Diệp Khanh Oản nghe được lời này, lập tức trở nên hung phấn.
‘Hạ tiểu thư không hổ là nữ chính, kịp thời thúc đẩy kịch bản.
Qủa nhiên không trông chờ gì được ở nam chính.’