Khiếu nại đã xong nhưng hệ thống không có phần thưởng.
Từ điểm này, không có phần thưởng nào mỗi khi khiếu nại, xem ra phần thưởng mỗi ngày một lần.
Diệp Khanh Oản đóng bảng khiếu nại lại và suy nghĩ về kịch bản tiếp theo.
Nghĩ nghĩ, cô đột nhiên từ trên giường ngồi thẳng dậy, hình như tìm được BNG.
Là một nữ phụ không có nhiều thoại, lúc không cần xuất hiện cô nên làm gì, tiểu thuyết cũng không nói.
Điều đó có nghĩa là cô có thể làm bất cứ điều gì, miễn là không ảnh hưởng đến cốt truyện chính của cuốn tiểu thuyết?
Diệp Khanh Oản nhanh chóng thay nam trang, lấy số vàng cô vừa nhận được hôm nay rồi lẻn ra ngoài bằng cửa sau.
Một lúc sau, cô đã nằm trên ghế đại quan trong khu vực tiếp khách trang nhã của Hồng Lâu, xung quanh là oanh oanh yến yến.
Đấm chân, xoa vai, ca hát, nhảy múa phục vụ vô cùng chu đáo
“Công tử, ngài hãy ăn một quả nho đi ~”
“A ~” Diệp Khanh Oản há miệng nuốt quả nho đã bóc, nhéo nhéo khuôn mặt tiểu mĩ nhân: “Bảo bối, ngươi thật ngoan.
”
Diệp Khanh Oản đang tận lực ăn chơi, hoàn toàn không biết rằng Nam Cung Mộ Vân lúc này đang đứng trên cầu Xuân Húc hung hăng phun ra vài từ qua kẽ răng.
“Diệp Khanh Oản, ngươi mắng còn bổn vương đến vui vẻ như vậy.
”
Nhìn phụ đề trước mặt dần dần mờ đi, Nam Cung Mộ Vân nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay trước khi đến trường học, những chữ kỳ lạ này xuất hiện, hắn còn cho rằng là trò đùa dai của ai đó, không ngờ trên xe ngựa xác thực nội dung của chữu đó… và hắn thật sự nghi ngờ liệu mình có thực sự chỉ là một nhân vật trong sách giống với cái tên Diệp Khanh Oản nói hay không.
Đặc biệt khi tiếp xúc với Diệp Khanh Oản, hắn cảm nhận rõ ràng rằng Diệp Khanh Oản đang diễn kịch.
Tuy diễn xuất rất chân thực, nhưng chỉ cần quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện tất cả chỉ là bên ngoài căn bản không có chút lưu tâm nào.
‘Tất cả những ái mộ trước kia cô ta dành cho bổn vương đều là giả, đều là diễn kịch.
Người phụ nữ này thật đáng ghét'.
Nam Cung Mộ Vân đang suy nghĩ thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng vó ngựa phi nước đại, hắn ngẩng đầu nhìn thấy một con ngựa đang sợ hãi từ đâu lao đến, hướng thẳng về phía Hạ Tuyết Kiến.
“Tiểu thư, cẩn thận.
” Tì nữ của cô hét lên, con ngựa lúc này vẫn còn cách xa Hạ Tuyết Kiến, nhưng cô chỉ dứng đó, nhìn con ngựa ngày càng gần mà không trốn tránh.
Hắn theo bản năng muốn cứu cô ta, nhưng hắn lại nhớ đến lời của Diệp Khanh Oản và dừng lại ngay lập tức.
Hắn muốn xem liệu cô có thể tránh đi nếu hắn không cứu cô hay không.
“Tiểu thư…”
Tì nữ đằng kia đang gào thét muốn nổ phổi nhưng hắn vẫn bất động, không hề có ý định cứu ai.
Hắn càng tin chắc lời nói của Diệp Khanh Oản là sự thật nên chỉ đơn giản giơ tay lên.
Ngay khi con ngựa điên chuẩn bị lao đến quật ngã cô, Hạ Tuyết Kiến lao ra ngoài và lăn đi ngay lập tức.
Nam Cung Mộ Vân thấy như vậy, khóe miệng bất giác giật giật.
Quả nhiên… cô ta có thể tránh đi!
Lúc này, Hạ Tuyết Kiến ngã xuống đất, khắp người đầy vết xước, tì nữ và những người qua đường vây quanh cô hỏi han, cô cũng tỏ ra vừa đau đớn nhưng cũng thật mạnh mẽ.
Hắn thờ ơ nhìn Hạ Tuyết Kiến đáng thương đang ngồi trên mặt đất, không biết trong lòng có đau lòng hay không, lúc này hắn chỉ muốn vạch trần người phụ nữ này: “Hạ tiểu thư, đừng diễn nữa.
Chúng ta đều chỉ là nhân vật trong vở kịch của người ta mà thôi.
”
Nhưng lời vừa thốt ra liền chuyển thành: “Hạ tiểu thư, cô không sao chứ?”
Nam Cung Mộ Vân: ???
Lời vừa nói ra khỏi miệng hắn lại thay đổi, Nam Cung Mộ Vân ánh mắt phức tạp, xem ra thế giới tiểu thuyết là thật, nếu đề cập đến tình tiết thì lời nói sẽ biến thành lời khác, không thể tiết lộ ra ngoài.
Hắn thở dài không lên tiếng, và phụ đề lại xuất hiện trước mặt hắn.
[Cửu vương gia, có phải ta rất vô dụng không? Ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được, chỉ biết khóc, khó trách mọi người đều ghét ta, ngay cả cha ta cũng nghĩ ta phiền toái.
]
[Ta từ khi còn nhỏ, mọi người đều coi ta là kẻ vô dụng, cũng không có ai muốn kết bạn với ta, chỉ có Cửu vương gia là không ghét bỏ ta…]
[Ư~~
Tôi sắp nôn rồi, di Hồng, rót cho ta một ly rượu đi.
]
Di Hồng? !
Nam Cung Mộ Vân cau mày ‘di Hồng nào?
Và chuyện này thì có liên quan gì đến di Hồng?’
Không đợi hắn kịp suy nghĩ, Hạ Tuyết Kiến đã trực tiếp đọc thuộc lòng tất cả phụ đề hắn vừa xem…
Nhìn bộ dáng yếu đuối của nàng, Nam Cung Mộ Vân nhất thời cảm thấy có chút buồn nôn, không biết có phải do Diệp Khanh Oản phàn nàn hay không ~
Lẽ nào trong tiểu thuyết, hắn thật sự thích một nữ nhân yếu đuối, vô dụng, chỉ biết khóc thôi sao?
‘Không thể, tuyệt đối không thể như vậy.
Ta, Cửu vương gia uy nghiêm, đã chiến đấu hơn mười năm chốn thâm cung ăn thịt người không nhổ xương, bổn vương đã sống sót bằng cách giẫm lên nhiều người, không phải chỉ để an ủi một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết khóc lóc.
’
Cho dù đây là tiểu thuyết, cho dù là một nhân vật, hắn cũng sẽ không bao giờ bị bất kỳ thủ đoạn nào khuất phục, hắn nhất định phải sống theo ý nguyện chính mình.
“Hữu Vi, đưa Hạ tiểu thư về.
”
Hạ Tuyết Kiến ngây ngốc đến mức quên cả khóc.
“Cửu vương gia, ta…”
“Có chuyện gì à?” Nam Cung Mộ Vân không thèm quay lại nhìn cô, ngay cả tóc của hắn cũng vẽ ra hai chữ thờ ơ.
Hạ Tuyết Kiến mở miệng nhưng lại không biết nói cái gì.
Rõ ràng một giây trước, Cửu vương gia đối với nàng còn ôn nhu săn sóc, một giây sau hắn liền có thể thay đổi thái độ.
“Nếu không có chuyện gì, bổn vương đi trước.
”
Nói xong hắn bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Cái này, cái này… cái đó…hắn ta…
“Quả nhiên, Cửu vương gia chán ghét ta, huhu…” Hạ Tuyết Kiến bật khóc.
Trên gác xép cạnh lầu, Liễu Thịnh đang xem kịch kích động đến mức phun một ngụm trà.
“Hahaha, thế giới này thật thú vị, tại sao trước đây bổn quan không nhận ra?”
“Công tử, ngài đang nói gì vậy?” Hộ vệ thân cận của Liễu Thịnh, Tiêu Tư có chút nghi hoặc hỏi.
“Không có gì, chỉ là phát hiện một chuyện rất thú vị thôi.
” Liễu Thịnh Ngôn mỉm cười, ánh mắt dần lạnh lùng: “Còn có… một người rất thú vị.
”
“A?” Tiêu Tư nghe được câu nói của hắn có chút không hiểu: “Công tử có cô nương ngưỡng mộ rồi?”
“Ngưỡng mộ?” Liễu Thịnh suy nghĩ một chút, nhưng dường như không nghĩ ra được, hắn chỉ cảm thấy nàng rất thú vị.
'Nàng ta biết kết cục của mọi người và tiến triển của tất cả sự việc, nàng giống như một vị thần tiên, nhưng lại không phải nhân vật chính, nàng ta phải hi sinh bản thân mình để thành toàn cho nhân vật chính, cô ta thật sự cam tâm sao?'
Hắn hiện tại rất tò mò, nếu cốt truyện tiếp tục tiến triển, liệu cô có cam tâm đóng vai phụ bia đỡ đạn không?
“Thạch Hộc, về nhà chọn một ít đồ trang sức và vải vóc tinh xảo gửi Diệp tiểu thư.
”
Đặc biệt sau khi được hưởng sự đãi ngộ mà chỉ nhân vật chính mới có được, liệu cô có tiếp tục đóng vai phụ nữa không?
Liễu Thịnh bỗng nhiên hung phấn, giống như một con sói đói mười ngày nhìn chằm chằm vào con mồi béo bở, từng bước từng bước một bước vào bẫy của hắn.
Nam Cung Mộ Vân, người rời khỏi cầu Xuân Húc, hết lần này đến lần khác do dự đi về phía Hồng Lâu Viện.
Diệp Khanh Oản!