Sau Khi Hóa Trang Thành Nữ Phụ Ác Độc Các Nam Chính Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta


Nam Cung Mộ Vân quyết định chuyện rõ ràng với Diệp Khanh Oản, một người kì lạ biết trước tương lai, đúng là có giá trị hơn thần tiên biết dự đoán thiên mệnh.

Nếu như hắn có thể thu nhận cô, vậy đại nghiệp của hắn…
Nhưng người vào truyền tin nhanh chóng bước ra: “Xin lỗi vị công tử này, Diệp công tử đã ngủ rồi.”
Nam Cung Mộ Vân suýt chút nữa hộc máu, nhìn thấy ánh đèn sáng rực trong phòng trên lầu, thỉnh thoảng lại truyền đến mấy tiếng cười nhẹ, hắn đè nén cơn tức giận: “Cô ta bảo ngươi nói như vậy?”
“Đúng vậy… à không phải, là tiểu nhân nhìn thấy Diệp công tử ngủ rồi.”
Hắn ta liếc nhìn đối phương, phất tay áo rồi tức giận bỏ đi.
Chân trước vừa rời đi, Diệp Khanh Oản chân sau liền lén thò đầu ra ngoài, nhỏ giọng nói với người dưới tầng: “Đi rồi sao?”
“Đi rồi.”
Vừa mới rời khỏi.
Diệp Khanh Oản tiếp tục chơi, ‘Nam Cung Mộ Vân này nửa đêm không ân ái cùng Hạ tiểu thư của hắn, tại sao hắn lại chạy đến chỗ cô?
Không tiếp sau thời gian tan làm!’
Nhưng cô không biết, Nam Cung Mộ Vân căn bản không có đưa Hạ Tuyết Kiến về nhà, Hạ Tuyết Kiến được thị vệ Hữu Vi của Cửu vương gia đưa về, bởi vì nàng ta đã khóc đủ rồi.
Khi Hạ Tuyết Kiến trở về nhà, mắt cô lại đỏ hoe khi nghĩ đến sự thờ ơ của Cửu vương gia đối với cô.
Lúc này, cửa sổ được mở từ bên ngoài.
“Tuyết kiến muội muội.”
Một người đàn ông mặc áo choàng xám từ bên ngoài nhảy vào.
“Hà ca ca, sao huynh lại đến đây?”
Hà Vũ, con trai cả của viện phán Thái y viện, hiền lành và thành thạo y thuật.
Hắn là hàng xóm với Hạ gia, từ nhỏ đã đặc biệt chăm sóc Hạ Tuyết Kiến, đối xử với cô còn tốt hơn cả em gái ruột của mình.

“Ta vừa thấy ngươi từ cửa sau về, toàn thân bị thương, liền mang cho ngươi một ít thuốc cùng một ít đồ ăn.”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một lọ thuốc và một gói bánh bao gói trong giấy dầu.
Vừa đưa thuốc hắn vừa hỏi: “Hôm nay muội có gặp Cửu vương gia không?”
Nhìn thấy Hạ Tuyết Kiến vừa ăn một miếng bánh bao, cô bị câu hỏi hắn làm cho sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Đúng vậy, sao huynh biết?”
“ Ta đã nghe được chuyện đó”
“Hôm nay ta đi Tam Thanh Tự, lúc trở về , gặp phải ngựa bị kinh sợ, là Cửu vương gia đã cứu ta.”
Nghe được lời “Tam Thanh Tự”, tay đang bôi thuốc của Hạ Vũ khựng lại: “Ngươi đi Tam Thanh Tự có phát hiện được gì không?”
“Không có, Những người khi đó không còn ở đây nữa.”
“Ừ.” Hạ Vũ không biết tại sao nhưng lại thở phào nhẹ nhõm: “Vậy muội vẫn đang điều tra à?”
“Điều tra, tất nhiên ta phải điều tra.

Ta không tin tỷ tỷ của ta lại tư thông với người khác.

Bọn họ vu oan cho tỷ ấy, hủy hoại thanh danh của tỷ, còn ép tỷ nhảy xuống giếng tự vẫn.

Ta nhất định phải làm rõ.

Ta nhất định phải trả lại thanh bạch cho tỷ ấy, đòi công đạo cho tỷ ấy.”
Hạ Tuyết Kiến nói, ánh mắt lập tức trở nên kiên định, nắm chặt miếng bánh bao.
“Ta rụt rè và hèn nhát, nhưng chuyện liên quan đến tỷ tỷ, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa ta cũng không sợ.”

Hà Vũ dừng lại một chút, lại bắt đầu bôi thuốc: “Được rồi, điều tra, điều tra, ngươi phải cẩn thận.”
“Yên tâm đi, ta nhiều năm như vậy khiêm tốn, không nhắc tới tỷ tỷ, chỉ sợ bọn họ quên mất ta còn một người tỷ tỷ.”
Hà Vũ không khỏi thở dài.
“Ngươi có biết Cửu vương gia không?” Hạ Tuyết Kiến đột nhiên hỏi.
Hà Vũ cau mày: “Ta đã đến vương phủ khám bệnh mấy lần, nhưng lại không quen, sao vậy?”
“Vậy muội nghĩ gì về ngài ấy?”
“ Huynh ấy có một khuôn mặt ấm áp, nhưng trái tim lại lạnh lùng, tính cách vô cùng sâu sắc.”
“Huynh cảm thấy thế nào? Ta cả thấy ngài ấy khá tốt.” Hạ Tuyết Kiến ôm mặt và bất giác mỉm cười.
“Ngài ấy có khuôn mặt ấm áp mà lại có trái tim lạnh lùng, rõ ràng là ngài ấy không thể tự làm chủ được, phải ở địa vị thấp mới có thể sống sót.”
Hạ Tuyết Kiến hiểu rất rõ cảm giác này, đó không phải là cách cô sống sao.
Vì giống nhau nên cô hiểu ngài ấy hơn ai hết và cô càng yêu ngài ấy hơn.
Nhìn thấy cô như vậy, Hạ Vũ không khỏi nghĩ đến những chữ kì lạ mà hắn nhìn thấy hôm nay, chẳng lẽ tất cả những phụ đề đó đều là sự thật sao?
“Tuyết Kiến, sau này đừng gặp ngài ấy nữa.

Ngài ấy là một người rất chu đáo, cần một người thật sự hiểu rõ ngài ấy.”
“Thật trùng hợp phải không? Ta là người hiểu ngài ấy rất rõ!”
Hạ Vũ:…
“Ta tin ngài ấy cũng trở thành người hiểu ta nhất và sẵn sàng bao dung ta.”
Bọh họ đều là những người giống nhau, nên bọn họ nhất định trân trọng nhau.

Hà Vũ:…
Hắn không nói nhiều, đưa thuốc cho cô rồi rời đi.
Sau khi trở về, hắn nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay, phụ đề và những thay đổi sau khi Hạ Tuyết Kiến trở lại.
Chẳng lẽ hắn thật sự đang ở trong thế giới tiểu thuyết?
Mà trong cuốn tiểu thuyết này, Cửu vương gia là nam chính, Tuyết Kiến là nữ chính, bọn họ chỉ là bia đỡ đạn trên con đường thành công của nam nữ chính?
Vậy tình cảm của hắn dành cho Hạ Tuyết Kiến là bước đệm cho mối quan hệ của họ?!
Hay hắn ta chỉ là một nhân vật nhỏ thậm chí không có cơ hội được đóng vai?!
Hay hắn ta là một nhân vật phản diện quá khó để yêu?
Càng nghĩ càng bực mình, Hà Vũ trằn trọc trên giường không ngủ được, ước gì có thể lao tới dung thuốc gì đó làm cho Diệp Khanh Oản choáng váng, ép cô tiết lộ âm mưu tiếp theo.
Hắn ta rốt cuộc là loại tồn tại nào trong cuốn tiểu thuyết bày?
Đêm nay là một đêm mất ngủ đối với nhiều người.
Nhưng Diệp Khanh Oản lại ngủ đến nửa đêm.
Sau khi tỉnh dậy, cô bắt đầu nhớ lại cốt truyện tiếp theo, nguyên tác tiểu thuyết đã phát triển đến mức này, phần lớn cốt truyện đều xoay quanh nữ chính Hạ Tuyết Kiến.
Nó chủ yếu nói về cuộc điều tra của nữ chính về việc tỷ tỷ của cô bị buộc tội tư thông và cuối cùng bị buộc phải tự vẫn bằng cách ném mình xuống giếng.
Trên đường đi, họ tìm ra kẻ chủ mưu, nhưng không ngờ trong đó ẩn chứa một âm mưu vô cùng to lớn liên quan đến hoàng thất, ngày càng có nhiều người tham gia, địa vị càng ngày càng cao, sự việc càng ngày càng mất kiểm soát.
Trong khoảng thời gian này Diệp Khanh Oản hầu như không có việc gì làm, cho nên… đi chơi đi!
Cô cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng khi nghĩ rằng mình không cần phải diễn, bám lấy nam chính như thạch cao da chó, khổ tâm cầu xin hắn ta một chút tình yêu.
Hôm nay cô không cần phải đến trường, thay quần áo xong, cô dẫn theo tì nữ chuẩn bị đi dạo trên phố, nhưng nương cô đã gọi cô đến và yêu cầu cô đem quà đáp lễ cho Thái phó.
Diệp Khanh Oản tức giận đến mức mở bảng khiếu nại và mắng hắn.
[ Lão Thái phó đen tối này, cũng không biết gân cốt nào không đúng nữa.

Sáng sớm lão ta tặng quà cho ta khiến ta phải đi đáp lễ.


Thật xui xẻo.]
[ Chẳng lẽ hôm qua ngươi nhìn thấy ta bị Cửu vương gia chán ghét nên tặng quà cười nhạo ta sao?]
[ Chắc là vậy rồi.

Dù sao theo cốt truyện ban đầu, hắn là chân chó số một của Hạ Tuyết Kiến.

Khi nhìn thấy ta bị Hạ Tuyết Kiến tát vào mặt, hắn không khỏi chế giễu ta.

Chết tiệt.]
[ Sau này nhất định chọn một chiêu hạ độc để làm mù mắt hắn.]
“Đinh, đăng ký thành công, khen thưởng là 2 điểm kỹ năng, 2 điểm sắc đẹp, 200 lượng tài phú.”
Đổi điểm kỹ năng: bí quyết võ học, nội công, kỹ năng ánh sáng, đầu độc, ngụy trang, thần giao cách cảm Ba Tư (mỗi loại yêu cầu 2 điểm kỹ năng).
Trao đổi giá trị sắc đẹp: đặc điểm khuôn mặt (chia nhỏ), số đo cơ thể (chia nhỏ), chiều cao, cân nặng, khí chất (mỗi thứ yêu cầu giá trị sắc đẹp là 2).
Hôm qua một trăm lượng, hôm nay là hai trăm lượng?
Tuyệt vời!
Diệp Khanh Oản cười đến tận mang tai.
Giá trị nhan sắc, thay đổi kích thước vòng một, nhìn thấy vòng một của mình nảy nở ra với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, từ A đến C, cô sốc đến mức há hốc mồm.
Đây là thứ thực sự có thể đưa cô trở về hiện thực.
Cảm giác thật tuyệt khi được giàu có và xinh đẹp hơn mỗi ngày.
Điểm kỹ năng có thể đổi lấy …kỹ thuật đầu độc.
Diệp Khanh Oản nhìn hai chữ “Độc thuật”, nghiến răng nghiến lợi nói ba chữ “Lão Thái phó.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận