Nghe tin hôm nay sức khỏe của Thái phó không tốt, Diệp Khanh Oản ân cần bưng bát cháo cá đến thăm.
Liễu Thịnh không hề ngạc nhiên khi cô đến, dù sao sáng sớm hắn cũng đã bị mắng.
Nhưng khi nhìn thấy cô bưng bát cháo cá ra và thổi nhiệt tình trước khi đưa cho mình, hắn chợt cảm thấy có chút sợ hãi.
‘Cô ta sẽ không thực sự đầu độc ta, phải không?’
Liễu Thịnh bưng bát giả vờ uống nhưng lại lén lút liếc nhìn cô từ khóe mắt.
Diệp Khanh Oản vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái bát, nhận ra ánh mắt của hắn, lập tức quay mặt đi, ngồi thẳng dậy.
Liễu Thịnh tin chắc rằng cô đã thật sự đầu độc hắn.
Diệp Khanh Oản cảm thấy hơi lo lắng khi thấy hắn cứ cầm bát, khuấy chỗ này khuấy chỗ kia, thỉnh thoảng thổi vào nhưng không cho vào miệng.
‘Lão Thái phó đang thổi cái gì vậy? Không mau uống đi.
Còn chờ cái gì?’
‘Hắn ta có phát hiện ra không?’
‘Không có khả năng, đây không phải nhuận tang không màu không mùi sao?’
Diệp Khanh Oản khó chịu hướng trên bảng phàn nàn, cuối cùng nhịn không được nói: “Thái phó, sao ngài không uống? Cháo cá nhất định phải uống lúc còn nóng, để nguội sẽ có mùi tanh.”
Liễu Thịnh nhướng mày, thản nhiên đặt bát xuống: “Cháo này mùi vị không ổn.”
“Ah?”
Diệp Khanh Oản vội vàng cầm lên, cẩn thận nhìn một hồi, sau đó cúi đầu ngửi.
Nó chỉ có vị như cháo cá thôi, có chuyện gì thế?
“Con cá này có thể không còn tươi nữa, cháo nấu có chút mùi.”
“Có mùi?” Diệp Khanh Oản lại ngửi một cái, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Không có hôi, mùi rất thơm.”
“Thơm? Thối như vậy cô không ngửi thấy sao?”
Diệp Khanh Oản lắc đầu: “ta thật sự không ngửi ra”
Liễu Thịnh “cạch” một tiếng, đưa cho cô một thìa: “Ngửi đi, có hôi không?”
Diệp Khanh Oản hít sâu một hơi: “Vẫn không có mùi”.
“Làm sao có thể như vậy? Cẩn thận ngửi xem.”
“Bổn quan ngửi rất kỹ, không phải rất hôi sao?”
Liễu Thịnh bắt đầu cảm thấy không tưj tin: “Ta có bệnh, khứu giác có vấn đề sao?”
“Chắc chắn là vậy.” Diệp Khanh oản cuối cùng cũng tìm ra vấn đề, cô nói, rõ rang là cá vừa mới câu lên từ dưới song, sao có thể có mùi hôi?
Liễu Thịnh có chút phiền muộn: “Chính là…Không, ta vẫn nghĩ là cá.
Nếu ngươi không tin thì thử xem.”
Nói xong, hắn đưa thìa vào miệng cô, Diệp Khanh Oản tự nhiên nếm thử: “Không sao, rất ngọt, không có mùi.”
Liễu Thịnh thấy vậy, nhịn cười không được.
“Vậy có lẽ ta bị bệnh và khứu giác có vấn đề.
Món cháo cá này hẳn không có vấn đề gì.”
Diệp Khanh Oản hài lòng gật đầu: “Đúng vậy, ta chính là nói món cháo cá này…”
Lời còn chưa dứt, bụng cô bông nhiên kêu lên “Òng ọc” “òng ọc”.
Cái này…
Cô nhìn xuống món cháo cá mình vừa ăn một miếng, suýt nữa thì chửi thề.
Liễu Thịnh, ông nhà ngươi!
“Diệp tiểu thư, cô sao vậy? Tại sao cô lại ôm bụng? Cô thấy khó chịu ở đâu sao?” Liễu Thịnh giả bộ nói, cố nhịn cười, trên mặt đầy vẻ tự hào.
Diệp Khanh Oản tự gậy ông đập lưng ông, cô tức giận không dám lên tiếng, chỉ có thể cười nói: “Thái phó… ừm, ta… có lẽ lúc sáng sớm ta ăn nhầm đồ, ta muốn đi vệ sinh.”
Nói xong, không đợi Liễu Thịnh nói them gì nữa, cô liền ôm bụng chạy thẳng vào nhà xí.
Sau khi bị tiêu chảy
Lão thái phó đen tối này quả thực đã phát hiện món cháo có vấn đề…
Khi cô run rẩy từ trong lều đi ra, Liễu thịnh đã thay y phục và đợi cô ở cửa.
“Thái phó, ngươi đi ra ngoài ra sao?”
“Ừ, đi thôi.”
“Ta cũng phải đi?”
“Ừm.”
Diệp Khanh Oản: …
Không, cô đã lãng phí nửa ngày để đáp lễ cho hắn và cô không muốn dành nửa ngày còn lại ở bên hắn nữa.
“Thái phó, cái đó..
ta còn có việc phải làm…”
“Ta thấy bát cháo đó quả thực khá tươi.
Ta sẽ gửi cho tướng gia ngay bây giờ.”
“Ta không sao rồi, Thái phó.
Hôm nay ta rảnh cả ngày.”
Sau đó, Liễu Thịnh hài long bước ra ngoài.
Diệp Khanh Oản đang cười, nhưng vừa quay người lại, sắc mặt lập tức sa sầm.
Huhu… ta sẽ cắn chết ngươi.
Suốt chặng đường không nói một lời nào cho đến khi xe ngựa dừng trước cổng Cẩm Y Vệ.
Người gác cổng Cẩm Y vệ nhìn thấy bọn họ, hắn lập tức di chuyển tấm ván chân và đỡ họ xuống.
Sau đó có người dẫn bọn họ đi qua cổng Cẩm Y Viện, sân trong, xuống nhà lao, cuối cùng đi qua hành lang tối tăm và ẩm ướt để đến một căn phòng không có cửa sổ.
Khi cửa mở ra, mùi mốc kèm mùi máu xộc vào mũi khiến cô phải lập tức bịt miệng và mũi lại.
“Thái phó…”
“Vào trước đi.”
Diệp Khanh Oản mặc dù miễn cưỡng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn, trong phòng có một chiếc giường gỗ, trên giường có một thi thể nữ nằm, được phủ một tấm vải trắng.
Sau khi chết và sống lại nhiều lần, cô trở lên chai lì và không còn cảm giác gì ngay khi nhìn thấy xác chết.
Cô chỉ không hiểu tại sao hắn lại đưa cô đến đây.
Đây không phải là muốn giết người diệt khẩu đó chứ…
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô phát hiện mình đã suy nghĩ quá nhiều, bởi vì ở đây ồn ào, lại có hai vị thiếu gia đang vu khống lẫn nhau, biến Cẩm Y Vệ Viện thành cái chợ.
Cô biết cả hai người, một là Lương công tử, con trai của Lương Viên Hầu - Lương Nguyên Bá, còn người kia là Lục công tử của Vĩnh An Hầu – Vĩnh Xương.
Bộn họ đều là khách quen của Tần Lâu Sở Quán, không có chí tiến thủ,dựa vào thế lực của gia tộc mà ức nam cường nữ, không phải thứ tốt đẹp.
Hôm nay không biết tại sao lại bị đưa đến nhà lao của Cẩm Y Vệ, ồn ào đến mức đỏ bừng mặt.
Diệp Khanh Oản nghe được một ít, có lẽ là Lương thiếu gia muốn tố cáo Lục thiếu gia của Vĩnh An Hầu đã đầu độc người người yêu mình ở Hồng lâu viện.
Nhưng Lục công tử của Vĩnh An Hầu nói rằng hắn đã ra lệnh cho Liễu Nhi Hồng Lâu viện đầu độc anh ta, nhưng thay vào đó cô ta lại tự hại mình, lúc đó không chỉ người phụ nữ đã chết mà còn cả anh ta.
Dù sao thì cả hai đều có ý kiến khác nhau và không thể phân biệt được đâu là đúng đâu là sai.
Cẩm Y Viện đành phải mời Thái Phó Liễu Thịnh tới, dù sao hai người đều đến từ Bá phủ, không có chứng cứ, cũng không ai dám đắc tội.
Liễu Thịnh không chỉ là Thái phó đương triều mà còn phụ trách Vện binh hoàng gia, nên tìm hắn là thích hợp nhất.
Diệp Khanh Oản im lặng đứng ở phía sau Liễu Thịnh không nói gì, không để ý chút nào, thậm chí còn muốn rời đi.
Hai người này cũng rất thú vị, trong nguyên tác không có cốt truyện như vậy, nhưng họ sẽ tự mình thêm phần kịch tính.
“Đừng phủ nhận, trong phòng chỉ có hai hai người các ngươi, hiện tại nàng đã chết, chỉ mình ngươi còn sống, ngươi nói rõ không?”
Lục công tử cũng không thua kém: “Ngươi cho rằng ngươi là loại người tốt đẹp gì chứ? Ngươi cho rầng ta không biết chuyện tốt năm đó ngươi và tiểu thiếp nhà họ Hạ đã làm ở chùa Ngọc Thanh sao?”
Ừm?!
Diệp Khanh Oản đang suy nghĩ lung tung đột nhiên bị kéo lại, thê thiếp Hạ gia đã làm chuyện gì tốt ở chùa Ngọc Thanh?
Hạ gia được nhắc đến trong cuốn sách này không phải là gia đình duy nhất của nữ chính Hạ Tuyết Kiến sao?
Chẳng lẽ tỷ tỷ của Hạ Tuyết Kiến bị buộc tội là vô tội và bị buộc phải dìm xuống giếng tự vẫn?
Thì ra việc tốt là hắn làm, nguyên tác đến cuối cùng không nói rõ là ai làm, tác giả giấu đủ sâu rồi.
Đó thực sự không phải một chuyện tốt.
Thế nhưng… Diệp Khanh Oản khinh thường nhìn hắn, thấy hắn bộ dáng xui xẻo, sống không được bao lâu nữa.
Trong tập hai, Lương gia sẽ tự mình khiêu khích nữ chính.