Sau Khi Hóa Trang Thành Nữ Phụ Ác Độc Các Nam Chính Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta


Có lẽ là bởi vì Diệp Khanh Oản cứ nhìn chằm chằm Lương thiếu gia, cho nên Liễu Thịnh nhịn không được hỏi.

“Có cần bổn quan giới thiệu cho ngươi không?”
“Không, cảm ơn.

” Diệp Khanh Oản lập tức khoanh tay và làm một động tác từ chối.

Liễu Thịnh vẻ mặt chán ghét, nếu không phải hắn biết bí mật của cô, hắn liền sẽ tin cô.

“Nhìn xem.

” Liễu Thịnh nâng cằm hướng về phía thi thể.

Diệp Khanh Oản ngơ ngác: “Nhìn cái gì?”
“Nàng ta bị đầu độc chết.

ngươi không phải rất giỏi đầu độc sao? Đến xem nàng ta bị đầu độc bằng loại thuốc gì.


???
Diệp Khanh Oản trên mặt có một dấu chấm hỏi màu đen, ta, nữ nhi Tể tướng, đến cái nơi hắc ám ngục tối làm nô lệ cho ngươi?
Quá đáng!
Diệp Khanh Oản bĩu môi, miễn cưỡng cúi người nhấc tấm vải trắng lên, mặt, cổ và phần trên đùi trong của cô ta đều đỏ bừng, đặc biệt gò má trông giống như màu đỏ anh đào.

Đó là ngộ độc.

Cô lại cầm bàn tay của thi thể lên và phát hiện trong móng tay của cô ấy có một chút than củi.

“Đêm qua trong nhà có đốt than à?”
Hai vị thiếu gia đang tranh cãi ầm ĩ bỗng nhiên trở nên im lặng.

“Thời tiết lạnh như vậy là đương nhiên.

” Lục công tử nói

“Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng lại?”
Lục công tử cau mày, có lẽ cho rằng cô đang tìm phiền toái, lén nhìn Liễu Thịnh một cái, sau đó bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy.


Diệp Khanh Oản gật đầu sau khi nghe điều này.

Đã chắc chắn.

“Đó là ngộ độc khí cacbon monoxide.


Liễu Thịnh cau mày: “Cái gì…cacbon?”
“Là một loại khí độc.

” Diệp Khanh Oản không thể giải thích rõ ràng được: “Nói chung, khi đốt than sẽ tạo ra một lương lớn khí độc này.

Nếu môi trường khép kín, không có thông gió, rất dễ hít vào một lượng lớn khí, gây ra đầu độc.


“Còn có loại khí này?” Liễu Thịnh liếc nàng một cái.

“Ngươi đang nói nhảm cái gì đấy? Khí độc gì? Tiểu nha đầu, nếu không biết thì đừng nói nhảm.

” Lương tiên sinh hiển nhiên không thể tiếp nhận lời nói này, quát lên với Diệp Khanh Oản.

“Sao lại là nói nhảm? Đó không phải khí độc? Vậy ngươi nói xem nó là cái gì?” Lục thiếu gia lập tức đứng ra bảo vệ Diệp Khanh Oản, hai người lại đỏ mặt cãi nhau.

Ồn ào.

Trong đầu Diệp Khanh Oản chóang váng , cô chỉ chỉ vào Liễu công tử: “Ngươi không tin sao?”
“Đúng.


“Được rồi, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy.



Lương công tử sửng sốt: “Làm thế nào để chứng minh điều đó?”
Diệp Khanh Oản liếc nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười ác ý, sau đó nói với Cẩm Y Vệ bên cạnh: “Trói hắn lại.


Cẩm Y Vệ bối rối, trói lại, cứ như thế trói lại? Đây là thiếu gia của phủ Bá công , cứ như trói lại có được không?
“Hãy làm theo lời cô ấy.

” Liễu Thịnh nói
Hai Y vệ lập tức ra tay, kẹp Lương thiếu gia ở bên trái và phải.

Lương thiếu gia ngơ ngác: “Các ngươi làm gì vậy? Ngươi cả gan đến mức dám trói ta sao… thả ta ra…”
Trong khi gầm lên, hắn ta đá chân loạn xạ dưới đất
Diệp Khanh Oản lấy ra một chiếc khăn tay, nhét vào miệng hắn trong khi đang la hét.

Ngươi im đi.

Lục thiếu gia thấy vậy, sợ hãi đến mức rụt cổ lại, bịt miệng, đi theo phía sau không nói một lời.

Diệp Khanh Oản nhờ người tìm một can phòng kín, đốt một ít than rồi nhét tên họ Lương đó vào.

Lúc đầu, Lương ở trong vẫn la hét, đập cửa.

Ước chừng nửa giờ sau, trong phòng dần yên tĩnh, cho đến khi không có một chút động tĩnh nào.

Sau đó Diệp Khanh Oản ra lệnh cho người mở cửa và khiêng Lương thiếu gia ra ngoài.

Khi ra ngoài, lương thiếu gia đã bất tỉnh, má và ngực đều đỏ bừng như hoa anh đào, giống hệt tình trạng của thi thể.

Sau khi được đưa đến nơi thoáng gió, hắn quen dần với gió lạnh, rồi dần dần tỉnh táo.

“Giờ ngươi tin chưa?”
Đầu óc Lương thiếu gia vẫn chưa thanh tỉnh, một lúc sau hắn lập tức gật đầu.


Mọi người có mặt ở đó đều hiejn rõ sự ngưỡng mộ trên khuôn mặt của từng người.

Hôm qua mới có tin nữ nhi Tể tướng vì Cửu vương gia mà hạ thấp bản thân, mọi người đều cho rằng nằng là một nữ nhân không biết xấu hổ.

Không ngờ hôm nay cô lại dễ dàng giải quyết được một vụ án khó giải quyết mà ngay cả Cẩm Y Viện cũng chưa giải được, liệu có chắc đây là một cùng một người sao?
Sự tương phản qúa lớn, lời đồn qủa thực không đáng tin
Lúc này Bá tước tước Vĩnh Xương nghe tin con trai mình có liên quan đến vụ án giết người nên lo lắng chạy vào.

Sau khi biết vụ án đã được giải quyết và Lục thiếu gia vô tội, vợ chồng bá tước bày tỏ long biết ơn đối với Liễu Thịnh.

“Thái phó anh minh, xin hãy giúp con trai tôi, nếu không cho dù có nhảy xuống song Hoàng Hà cũng không hết tội.


Sau đó hắn kéo Lục thiếu gia nói: “ Mau quỳ xuống.

Cảm ơn Thái Phó dã cứu mạng.


Liễu Thịnh vội vàng ngăn cản hắn: “Ngươi không cần cảm ơn bổn quan, chuyện này không phải ta giải quyết, mà là Diệp tiểu thư.

Muốn cảm ơn thì chỉ cần cảm ơn nàng.


Theo ánh mắt của Liễu Thịnh, mọi người đều nhì về phía Diệp Khanh Oản, người đã giải quyết xong vụ án, ngồi một bên chán nản cắn móng tay.

Diệp Khanh Oản chết lặng và không ngừng cắn móng tay.

Lão Thái phó chết tiệt đang làm cái gì vậy?
Ngươi là thất bại số một của nữ chính, chuyện tốt như trở nên nổi tiếng, không phải nên là của nữ chính sao?
Hắn muốn làm gì với một nữ phụ độc ác như cô?
Tính cách của hắn có chút xấu xa…
Nam chính sụp đổ, nam chính thứ hai cũng sụp đổ, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì
Diệp Khanh Oản cô không muốn sống nữa, cô đang bắt đầu cân nhắc có nên tự sát và bắt đầu lại không.

Nhưng rồi cô nghĩ, có lẽ là vì cha của cô?
Suy cho cùng, quan hệ của Liễu Thịnh và Tể tướng vẫn chưa xấu đi, Liễu Thịnh mặc dù được xếp vào hàng Tam công nhưng cũng chỉ vì hắn được hoàng đến tín nhiệm mà thôi.

Nhưng xét đến quyền lực và sức mạnh của triều đình, hắn tuyệt đối không thể so sánh với Tể Tướng.


Tuy rằng hắn được hoàng đế ban cho chỉ huy Cẩm Y Vệ, nhưng hắn chỉ có thể huy động số lượng Kim Y vệ có hạn, trong Cẩm Y Vệ, người có quyền lực nhất rất có thể chính là nguời phụ thân của cô
Vì vậy, sẽ rất hợp lý nếu Liễu Thịnh muốn giành được sự ủng hộ tù cha cô bằng cách thu phục cô.

Chao ôi, Liễu Thịnh trong tiểu thuyết tuy có nội tâm đen tối nhưng cũng không đến nỗi hèn hạ như vậy, hiện tại lợi dụng phụ nữ để củng cố quyền lực.

Không biết xấu hổ.

Vợ chồng Bá tước sửng sốt một lúc, sau đó lập tức nở nụ cười cảm kích và cảm ơn Diệp Khanh Oản.

Cũng nói rằng sẽ đến thăm nhà vào một ngày khác để cảm ơn cô vì ơn cứu mạng.

Diệp Khanh Oản suy nghĩ một lúc, Bá tước Vĩnh Xương trong triều chỉ có quyền lực trung bình, Lục thiếu gia lại là một tên tay chơi nên sau này sẽ không đạt được thành tựu gì lớn lao trong sự nghiệp chính thức của mình.

Gia tộc này không giỏi làm quan nhưng lại giỏi kinh doanh, bến phủ Bá tước thành một trong những gia đình giàu có nhất Đại Vũ.

Nó không liên quan đến triều đình và giàu có, đó chính xác là điều Diệp Khanh Oản mong muốn.

Cô có thể thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Bá tước Vĩnh Xương và mở ra con đường kiếm tiền mà không ảnh hưởng đến cốt truyện chính.

Thứ nhất, nó lấp đầy được khoảng trống sau cốt truyện của cô, thứ hai, nó kiếm được nhiều tiền hơn để khi nhiệm vụ hoàn thành, cô có thể được đưa trở lại thực tại.

Khi đó, cô sẽ là một thiếu nữ xinh đẹp giàu có với kỹ năng võ thuật phi thường.

Về phần Lương tiên sinh… hắn ta là bước đệm để nữ chính nổi bật.

Cô không muốn khiêu khích hắn.

Sau khi rời khỏi Cẩm Y Vệ viện, Liễu Thịnh đột nhiên hỏi cô: “Cô nghĩ gì về Hạ Tuyết Kiến?”
Diệp Khanh Oản sửng sốt.

Hạ Tuyết Kiến?
Làm sao?
Nữ chính của chúng ta ngây thơ, tốt bụng, tình cảm, thông minh avf đức hạnh, được mọi người yêu mếu và tỏa sáng khấp nơi, đi đến đâu cô ấy cũng là người đặc biệt và độc nhất, và vô số người đàn ông phải lòng cô ấy.

Như ai đó đã nói, thứ mất đi chỉ là một cái chân, nhưng thứ nữ chính mất đi chính là tình yêu.

Nhưng… sao đột nhiên hấn ta lại hỏi chuyện này?
Thăm dò cô?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận