Ôn Tòng Dương không dám nghe câu trả lời của các trượng bối.
Hắn lảo đảo chạy về phòng mình, không để ý biểu cảm kinh hoàng của bọn hạ nhân trong sân, đóng "rầm" cửa lại.
Lý Như Huệ theo sau lưng hắn, suýt bị cửa đập vào mặt, cả đường còn phải chạy hết tốc lực, mệt đến đứt hơn. Nhưng nàng ta không thấy sợ hãi, trong lòng còn cao hứng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại gia sẽ không lấy Kỷ Nhị cô nương!
Kỷ Đại cô nương và Đại gia không ưa nhau, vậy nàng ta, chẳng phải nàng ta ——
Đại gia ở bên cạnh nàng ta sẽ không còn mất hồn mất vía nữa, Lý Như Huệ không kìm được mà cười thành tiếng.
Ôn Tòng Dương vịn tưởng đi tới cái ghế bên cạnh, ngồi phịch xuống ghế. Nha đầu bà tử trong phòng đều mông lung nhìn theo, vừa muốn bước lên khuyên giải vừa không biết mới qua một hai khắc thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mọi người không dám hỏi Đại gia, đành nhìn về phía Như Huệ cô nương.
Lý Như Huệ ôm ngực lắc đầu với mọi người, nghiến răng bảo: "Trước tiên đừng hỏi nữa... Để Đại gia ngồi đó bình tĩnh một lát."
Thái thái và cô thái thái nhất định sẽ đuổi theo.
Nàng ta phải thể hiện tốt một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Như Huệ mặc kệ mọi người, đầu tiên tự tay rót chén trà ấm đặt bên cạnh Ôn Tòng Dương, lại ngồi xổm người ở bên cạnh, vỗ lưng giúp hắn bình tĩnh, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đại gia trước nhất đừng hờn dỗi, rốt cuộc thế nào, vẫn nên hỏi lão thái thái và thái thái xem sao. Lão thái thái, thái thái luôn thương Đại gia nhất, cô thái thái cũng sắp đích thân gả nhi tử cho Đại gia, có gì mà không thể thương lượng được? Ngược lại Đại gia mới nói một câu rồi hờn dỗi bỏ đi, để lão thái thái và thái thái thêm lo lắng. Đại gia nên ——"
Cửa phòng bị đẩy ra.
Ôn phu nhân và Hà phu nhân nhìn thấy mặt mày Ôn Tòng Dương xám ngoét như tro, Lý Như Huệ kiên nhẫn an ủi, mấy người còn lại luống cuống tay chân, im lặng bất động.
Hà phu nhân lên tiếng mắng mỏ trước: "Nuôi một đám ăn không ngồi rồi!" Sau đó vội vàng nắm tay nhi tử, nhanh chóng than phiền: "Tiểu tử này, con suýt nữa doạ chết lão thái thái rồi đó! Cô mẫu con tới, con chưa chào một câu mà đùng đùng bỏ đi rồi? Còn không mau xin lỗi cô mẫu đi!"
Trong lòng Ôn phu nhân ngũ vị tạp trần.
Bà muốn khuyên nhủ chất tử một chút, nhưng cũng không biết phải khuyên từ đâu. Tiểu tử vốn vui vẻ vì Minh Diêu, cũng là trưởng bối các bà đã ám hiệu cho hai đứa sẽ thành thân, bây giờ lại đổi người, rốt cuộc vẫn là nói không giữ lời. Nhưng quả thật bà cũng không còn biện pháp nào khác...
Hà phu nhân không nói được nhi tử, gấp đến độ nhéo lỗ tai hắn. Ôn Tòng Dương bị đau, hai mắt giật giật, vừa nhìn thấy cô mẫu thì lập tức đứng dậy nhào qua!
"Cô cô! Cô cô! Cô cô!"
Hắn bổ nhào về phía cô mẫu, bàn tay run rẩy nắm chặt tà váy của cô mẫu, khàn khàn hỏi: "Không phải đã nói... Là Diêu muội muội sao?"
Ôn phu nhân còn chưa mở miệng, Hà phu nhân còn vội vàng hơn: "Ai nói với con là Nhị cô nương chứ? Tiểu tử này, tự con hiểu lầm, sao lại trút lên người cô mẫu con?
Ôn Tòng Dương đờ đẫn ra.
Hắn muốn nói từ mùa xuân năm ngoái cho đến ngày hôm qua, rõ ràng ý tứ của tất cả mọi người đều là hắn sẽ thành thân với Diêu muội muội, ngay cả hạ nhân hai nhà đều biết. Nhưng khi định nói ra bằng cớ, lại phát hiện quả thật... Quả thật không ai nói rõ rành rành với hắn: Ngươi sẽ lấy Nhị cô nương Kỷ gia phủ An Quốc công! Mẫu thân không nói, tổ mẫu không nói... Ngay cả cô mẫu cũng không nói!
Sao lại như vậy?
Thừa dịp nhi tử còn đang ngẩn ra, Hà phu nhân vội vàng mời cô thái thái ra ngoài phòng, bồi tội nói: "Tiểu hài tử Tòng Dương bình thường bị bọn ta chiều hư, không biết tốt xấu nặng nhẹ, đúng là càng lớn càng hồ đồ! Hắn nhất thời khinh suất, mong cô thái thái chớ để trong lòng... Cô thái thái cứ yên tâm, đến mai nó sẽ ngộ ra mà thôi, ngày lành tiếp theo, nó nhất định đến phủ An Quốc công cầu thân!"
Ôn phu nhân không biết khuyên gì, chỉ có thể nói: "Tẩu tử vất vả rồi."
"Ôi dào, có gì mà vất vả... Ở đây có chỗ nào là lỗi của cô thái thái đâu..." Nhìn quanh bốn phía, Hà phu nhân gọi hai bà tử đưa cô thái thái về chỗ lão thái thái trước. "Ta phải đi nói chuyện với tên tiểu tử thúi này! Nhờ cô thái thái thay ta tạ lỗi với lão thái thái."
Ôn phu nhân về chỗ mẫu thân.
Trương lão phu nhân ba mươi ba tuổi mới có nữ nhi, đây là ấu nữ ấu muội trong nhà, cũng là nữ hài tử duy nhất, huynh trưởng lớn hơn Ôn Tuệ mười một tuổi, tẩu tử đối với bà cũng không khác gì muội muội thân sinh, thuở ở khuê phòng nhận hết nuông chiều, khăng khăng gả cho một người không thuộc về mình. Mặc dù bây giờ không thiếu thể diện, bản thân là Quốc công phu nhân, trừ phi gặp mặt hoàng thân quốc thích, bằng không hầu như không cần cúi đầu với bên ngoài, nhưng cuộc đời nào có đơn giản như vậy.
Trước khi Minh Diêu lớn lên, chỉ có mỗi lần quay về nhà ngoại, bà mới cảm thấy thả lỏng một xíu.
Nhưng nếu hôn sự của Minh Đạt và Tòng Dương thật sự không thuận... Sau này quay về nhà ngoại, bà... Bà còn mặt mũi nhìn ca ca tẩu tử ư?
Ôn phu nhân thổ lộ nỗi lo lắng cho mẫu thân nghe.
Nhưng Trương lão phu nhân chỉ cười: "Tòng Dương còn trẻ, chỉ là khí phách nhất thời mà thôi, con không cần quá để tâm đến. Ai tuổi trẻ mà không mơ hồ ngớ ngẩn? Như con... Trước kia đâu có cho là bà bà gây khó dễ, trượng phu không thuỷ chung, cứ khoe khoang khoác lác với ta... Nhưng Tuệ Nhi này, mấy năm nay, con sống khổ sở thế nào, chẳng lẽ mẫu thân không biết..."
Bà thu lại nụ cười, đau lòng sờ lên gương mặt của nữ nhi.
"Lần đó không phải là vì... Vì tránh làm phi thiếp của Thái tử sao." Ôn Tuệ ngược lại mỉm cười, nhỏ giọng nói. "Phụ thân của tiên Hoàng hậu là Tề Quốc công, người với bệ hạ tình cảm lạnh nhạt, mãi đến khi Tề Quốc công về trời thì mới có Lục Điện hạ, ngày vui cũng chẳng tày gang, đến năm ba mươi tư tuổi cũng rời đi, không thể nhìn Lục Điện hạ lớn lên..."
Đại Chu khai quốc phong thưởng công thần, bao gồm sáu tước Quốc công, hai mươi mốt tước Hầu, ba tước Bá, trong đó, chỉ có phủ Trấn Quốc công, phủ An Quốc công và tám nhà tước Hầu là cha truyền con nối tước vị, không thể thay thế.
Nhưng khai quốc chưa đến mười năm, đã có ba vị Quốc công, mười bốn Hầu tước và hai Bá tước cuốn vào án mưu phản, có người bị chém đầu, thậm chí là tru di tam tộc, có người bản thân chịu chết nhưng tính mạng cả nhà được bảo toàn, còn có số ít người chỉ bị bãi trừ tước quan, không hại đến tính mạng.
Một năm sau đó, trong kinh chỉ còn sót lại ba phủ Quốc công là phủ An Quốc công, phủ Tề Quốc công, phủ Lý Quốc công.
Phủ Tề Quốc công và phủ Lý Quốc công vốn dĩ có tước vị ngang hàng nhau. Song hai mươi năm trước, quân của Tề Quốc hầu thu phục được Nam Việt, tiên đế lại gia phong ông làm Tề Quốc công, nữ nhi Đặng thị được chọn làm Thái tử phi.
Chín năm trước, kim thượng đăng cơ, Thái tử phi nghiễm nhiên được sắc phong Hoàng hậu.
Lại qua ba năm, Tề Quốc công bệnh nặng mà mất, Đặng Hoàng hậu không lâu sau thì mang thai, sinh hạ Lục Hoàng tử.
Kim thượng dù sao cũng là trưởng tử, đương nhiên quốc triều đều chúc mừng hỉ sử. Nhưng chuyện sinh con tổn hại đến sức khoẻ của Hoàng hậu, ba, bốn năm sau đó, bà cũng qua đời.
Ôn Tuệ và Đặng Hoàng hậu lúc ở khuê phòng cũng không quá hợp tính, quan hệ không được xem là tốt, chỉ sau khi bà thành thân thì mới qua lại nhiều hơn. Bởi vậy nên Ôn phu nhân cũng biết rõ tình cảnh của Đặng Hoàng hậu trong nhiều năm chung sống với công bà*, trượng phu, ái thiếp đã khổ cực thế nào, gần như còn gấp mười lần bà. Có những đêm bà đau khổ suy sụp, nghĩ tới nhất quốc chi mẫu cũng khó tránh khỏi những đau khổ của nữ nhi bình thường... Cũng thấy xót xa đáng tiếc.
*Công bà: chỉ bố mẹ chồng.
"Tiếc là con không có giao tình với Thục phi nương nương, khó mà tìm cớ vào cung thăm hỏi Lục Điện hạ..."
Sau khi Đặng Hoàng hậu quy tiên, Lưu Thục phi trở thành người chưởng quản lục cung.
Lưu Thục phi xuất thân là cung nhân, bầu bạn bên cạnh bệ hạ hơn hai mươi năm, Thánh sủng không suy. Bệ hạ có bảy Hoàng tử và năm Công chúa, trong đó có bốn Hoàng tử và hai Công chúa là do Lưu Thục phi sinh ra, Hoàng trưởng tử nay đã nhược quán, được phong Tần Vương, tháng hai vào Hộ bộ học tập, rõ ràng bệ hạ có ý định lập trữ...
Ôn Tuệ hỏi mẫu thân: "Gần đây ca ca tẩu tử có giao thiệp với Tề Quốc hầu không?"
Tề Quốc hầu là ấu đệ của Đặng Hoàng hậu, năm nay mới hai mươi ba, từ khi Đặng Hoàng hậu còn sống đã làm chủ, cưới di mẫu của Tam Hoàng tử trong cung, tức ấu muội của Lý Hiền phi, cũng tức là nữ nhi của Công bộ Thượng thư.
"Con cũng biết tính tình nam nhân nhà này rồi đó." Trương lão phu nhân cười nói. "Ca ca con đâu có muốn dính dáng đến chuyện đoạt đích đâu, nó trốn người của phủ Tề Quốc công còn không kịp, sao còn hỏi tới chứ? Ngược lại là lão gia nhà con, từ trước đến nay đều có tâm tư này, ý tứ của nó thế nào?"
"Con cũng không rõ..." Ôn Tuệ cũng nghi ngờ. "Thỉnh thoảng con nghe lời huynh ấy nói, có vẻ như một lòng khuyên gián bệ hạ lập đích, nhưng lại không bảo con thân cận Đặng gia..."
Trương lão phu nhân tiện thể dặn dò: "Bụng dạ tiểu tử đó sâu không thấy đáy! Dù con có ghét nó thì cũng coi chừng cho kỹ càng, đừng để nó gây ra tai hoạ gì, lại làm liên luỵ đến con!"
...
Ăn cơm tối cùng mẫu thân, ca ca và tẩu tử xong, Ôn phu nhân mới hồi phủ.
Tiễn muội muội về, Lý Quốc bá lập tức xụ mặt. Ông xông vào phòng nhi tử, đè hắn xuống giường, tát một cái đau điếng lên mặt hắn: "Ta đánh chết cái đồ không biết điều này!"
Thấy nhi tử ăn đòn mà vẫn sững sờ, không nói câu nào, ông lại giận thêm: "Minh Đạt là biểu tỷ, là nữ nhi ruột thịt của cô cô con! Con hỗn hào không chịu tiến bộ thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả thân sơ xa gần còn không phân biệt được, chỉ vì một đứa nữ nhi do thiếp thất của cô phụ con sinh ra mà con không màng đến biểu tỷ, thế này có phải là làm cô cô và tổ mẫu con đau lòng không? Con không ăn không uống, bày ra bộ dạng này cho ai nhìn hả?!"
Hà phu nhân cố gắng đuổi theo vào phòng, còn chưa đứng vững đã thấy nhi tử nghiêng người quỳ trên đất, nửa bên mặt còn sưng phồng lên. Bà ta lớn tiếng gọi nha hoàn nhũ mẫu mau dẫn Đại gia đi, sau đó túm lấy vạt áo trượng phu: "Lão gia, khó lắm mới có việc vui, có gì người từ từ nói, đừng giận dữ vậy ——"
"Đều là do bà nuông chiều!" Lý Quốc bá quát tháo phu nhân. "Bà nhìn bộ dạng của nó đi, trong nhà còn 'vui' được sao, 'vui' cái nỗi gì!"
"Lão gia... Phụ thân!" Ôn Tòng Dương lại quỳ gối xuống, hướng về phụ thân mà ngày thường hắn tránh còn không tránh kịp, dập đầu năn nỉ. "Phụ thân, xin người cho con hỏi lại cô mẫu... Cho con hỏi lại ——"
"Con còn muốn hỏi lời vô ích gì?!" Lý Quốc bá đạp vào bờ vai nhi tử.
Ôn Tòng Dương liền ngã nhào xuống đất.
Mặc dù hắn không kêu đau, nhưng sắc mặt lại nhăn nhó, thái dương đổ mồ hôi lạnh, hiển nhiên là rất đau.
Hà phu nhân và đám nha hoàn bà tử vội vàng lôi kéo, khuyên răn, gấp đến độ vầng trán chảy đầy mồ hôi. Nhưng Ôn Tòng Dương bị đá chỉ cuộn mình lại, nhất quyết không nói một câu nhượng bộ. Hà phu nhân hôm nay dù vui mừng, song không phải không có tiếc nuối, đau lòng vì nhi tử không cưới được cô nương mình thích, nhưng nhìn bộ dạng của nhi tử, bà ta còn thấy mình vẫn may mắn chán, nào còn tiếc nuối cái gì!
Vẫn chưa thành thân lại vì nàng ra nông nỗi này, nếu thật sự thành thân, há có phải quên sạch phụ mẫu trưởng bối hay không!
Nhi tử cứng đầu như vậy, Lý Quốc bá càng đánh càng hăng. Tay chân ông dần dần không biết nặng nhẹ, lại tức đến bốc khói, hoa mắt váng đầu, bàn chân vô tình đạp lên lồng ngực nhi tử một cái.
Hà phu nhân hốt hoảng kêu lên, vội vàng muốn đưa thân ra đỡ, lại có người nhanh hơn mình.
Lý Như Huệ bổ nhào trước mặt thái thái và Đại gia, dùng cánh tay chặn lại.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng giòn giã, nàng ta cũng ngất đi.