Sau khi hoán đổi hôn phối với đích tỷ

Suýt nữa mất một mạng người, trận náo loạn này cuối cùng cũng kết thúc.
 
Cả viện đều yên tĩnh.
 
Nhóm nha đầu ba tử ba chân bốn cẳng khiêng Như Huệ cô nương gãy mất cánh tay, mặt mũi không còn chút máu nằm lên giường, Hà phu nhân thì vội vàng sai người đi mời thái y. Nhìn nhi tử đang nắm tay nha đầu kia gào khóc lên, Lý Quốc bá chỉ nói một câu "Đúng là tuổi trẻ đa tình", sau đó phất tay áo bước ra khỏi viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến khi xương cốt của Lý Như Huệ được nắn lại đã là nửa đêm.
 
Thái y được mời đến vốn thường ra vào danh môn vọng tộc, đối với chuyện ban đêm có người tìm tới để chữa cánh tay què quặt cho một nha đầu thì hoàn toàn không lộ vẻ hiếu kỳ, càng không mảy may liếc mắt đến vị Ôn Đại gia nhất mực không chịu dời gót, khuôn mặt thì tím tái sưng phù này.
 
Xử lý xong, ông theo thông lệ dặn dò: "Bệnh nhân bị gãy xương ba chỗ, không xem là nhẹ, lại còn trầy da, tụ huyết, nhất định phải để tâm chăm sóc, tuyệt đối không được tuỳ tiện cử động cánh tay, nếu không có thái y thì cũng không được tự ý tháo gỡ băng bó..."
 
Ôn Tòng Dương chưa từng hiếu học như bây giờ, thái y nói một câu, hắn lặp lại một câu, nghiêm túc ghi nhớ, còn vội vàng sau người mang giấy bút tới, xin thái y viết lời dặn dò kỹ càng.
 
Thái y vốn dĩ không định lưu lại giấy mực gì cho một nha đầu, nhưng người hành y phải có lòng từ bi, nếu nhận uỷ thác của người ta, lại còn thu tiền... Thế là cũng viết xuống.
 
Ôn Tòng Dương ở bên cạnh lại do dự.
 
Thái y nhìn là biết vị tiểu gia này muốn hỏi cái gì, ông chỉ thở dài: "Vãn sinh chỉ có thể nói là nếu tĩnh tâm chăm sóc, tay của bệnh nhân có thể cử động trở lại, nhưng có lưu lại di chứng hay không, tương lai có thể làm kế sinh nhai hay không, vãn sinh cũng không dám hứa chắc. Đại gia cũng có thể mời người có y thuật cao minh hơn tới xem bệnh xem sao."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau, Ôn Tòng Dương mới lên tiếng: "Đa tạ thái y dặn dò." Sau đó tiễn người ra ngoài.
 
Hắn đứng ngây ngốc ngoài cửa viện nửa khắc, mới xốc dũng khí, xoay người về phòng.
 
Như Huệ tỷ tỷ vì hắn mà nằm trên giường bệnh.
 
Như Huệ tỷ tỷ bị thương tay phải... Sợ là sau này không thể thêu thùa gì nữa.
 
Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hắn. Hắn cúi đầu lau nước mắt, mơ màng nghe thấy mẫu thân đang gọi mình, liền quay đầu lại.
 
Hà phu nhân nắm tay nhi tử hỏi han: "Thái y nói sao rồi? Trên người con có bị thương không?"
 
Ôn Tòng Dương há hốc: "Con không bảo thái y khám cho con..." Rồi lại vội vàng nói: "Mẫu thân, tay của Như Huệ tỷ tỷ ——"
 
"Tiểu tử ngốc này! Như Huệ gãy tay, con thì không bị đánh chắc? Con không bảo thái y xem qua, nếu con có chuyện bất trắc, ta sống thế nào bây giờ?"
 
Hà phu nhân vội đến mức mắng người trong viện: "Như Huệ có chuyện thì đám người các ngươi ngu ngốc, vô dụng luôn rồi à? Còn không mau mời thái y quay lại!!!"
 
Thái y vừa ra khỏi viện, còn chưa đi được một dặm lại bị mời trở về "Vĩnh Phúc Viện". Ông nhìn cơ thể Ôn Đại gia, quả nhiên ngoại trừ những vết thương sưng đỏ tím xanh ngoài da thì còn bị nứt ba cái xương sườn, một bên trái, hai bên phải, cũng may vết nứt không nặng, không gây thương tổn hay ảnh hưởng nội tạng.
 
Hà phu nhân đau lòng rơi lệ, cũng chẳng bận tâm có quấy nhiễu lão thái thái hay không, bèn sai người truyền tin cho bên kia.
 
Lý Quốc bá đã bị mẫu thân sáu mươi tám tuổi mắng đến nửa đêm. Khó lắm Trương lão phu nhân mới thật sự không mắng nổi nữa, đang định bảo nhi tử cút đi thì lại nghe tin tức truyền đến, nói tôn tử gãy ba cái xương sườn, bà lại lên cơn tức giận, giơ quải trượng đập nhi tử một trận.
 
Trong lòng của Lý Quốc bá cũng vô cùng hoảng hốt, đành thành thật chịu trận đòn này từ mẫu thân.
 
Trị liệu xong Ôn Đại gia, lại tới Lý Quốc bá —— Vị này lại không bị gãy xương.
 
Mãi đến canh tư thái y mới có thể ra về, lại ngoài mong đợi thu được một cái hồng bao thật dày.
 
Giằng co ròng rã một ngày, Hà phu nhân cũng thực sự không còn khí lực.
 
Bà ta ngồi phịch xuống bên giường nhi tử, nhìn hắn nửa ngày, thương tâm nói: "Hôm nay là ba cái xương sường của con, một cánh tay của Như Huệ, con vẫn còn cứng đầu sao, con còn muốn đánh đổi cái gì nữa?"
 
Ôn Tòng Dương muốn nói mình không làm loạn, cũng không phải gây chuyện, là... Là mọi người cùng nhau lừa hắn!
 
Nhưng nhìn thấy đôi mắt sưng húp như hạch đào của mẫu thân, cuối cùng, hắn cũng không nói lời nào.
 
...
 
Qua hai ngày mưa xuân, bầu trời cuối cùng cũng quang đãng.
 
Ăn no ngủ say đến mười một giờ, Kỷ Minh Diêu sảng khoái rời giường, theo thông lệ ra ngoài thỉnh an thái thái.
 
Tính luôn hôm nay, đã trọn vẹn bốn ngày nàng không chạm mặt Từ lão phu nhân, đúng là sảng khoái thoải mái. Chiều hôm qua An Quốc công phái người nói, Từ lão phu nhân muốn yên tĩnh dưỡng bệnh, tôn tử tôn nữ tạm thời không cần đến thỉnh an... Buổi tối nàng thật sự ăn nhiều hơn một bát cơm!
 
"Hôm nay chơi ném thẻ vào bình rượu đi." Kỷ Minh Diêu cười bảo Bích Nguyệt. "Cứ đặt ở trong viện, các muội muốn chơi cứ vào chơi."
 
Liên tục hai ba ngày ăn nhiều ngủ ít, làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, nàng phải vận động một chút.
 
Hôm nay trên đường thỉnh an cũng không có ai cố ý ngăn đón nàng.
 
Kỷ Minh Diêu gảy ngón tay lên đoá hoa hải đường mềm mại, trong lòng tuỳ tiện suy đoán, là Kỷ Minh Đức biết rút kinh nghiệm, hay vì muội ấy vẫn chưa biết chuyện hoán thân?
 
Nhưng mặc kệ là vì nguyên do gì, tóm lại hôn sự của nàng không liên quan đến Kỷ Minh Đức.
 
Nàng vẫn lười nhác giả vờ làm tỷ muội hoà thuận với Kỷ Minh Đức.
 
Nàng bước đến cửa phòng thì cũng vừa đúng giờ. Đi qua bình phong, Kỷ Minh Diêu còn chưa kịp vấn an thì đã được Ôn phu nhân gọi nàng qua ngồi bên cạnh bà.
 
Ôn phu nhân cười nói: "Các con không cần qua chỗ lão thái thái đâu, cứ ăn cơm cùng ta trước đi."
 
Kỷ Minh Đức vội vàng cười đáp: "Lâu lắm rồi không được dùng cơm với thái thái."
 
Ôn phu nhân mỉm cười, cũng không đáp lời nàng ta, chỉ ôm Minh Diêu, hỏi han bài tập của Minh Nghi: "Sau bữa cơm chiều con ở lại đây, ta xem thư pháp của con thế nào."
 
Kỷ Minh Nghi vội đáp: "Vâng."
 
Ôn phu nhân lại hỏi Kỷ Minh Phong: "Con học thuộc 'Lộc trại' và 'Phong Kiều dạ bạc' chưa?"
 
"Rồi ạ!" Kỷ Minh Phong vội vàng đứng dậy, cao giọng đọc. "Núi không chẳng thấy bóng người, chỉ, chỉ nghe văng vẳng tiếng người từ đâu* ——"
 
*Trích bản dịch của Nguyễn Gia Định, nguyên tác là bài “Lộc trại” của Vương Duy.
 
Đến khi hắn lưu loát đọc xong hai bài thơ, bọn nha hoàn cũng đã dọn cơm ở sảnh chính.
 
Ôn phu nhân gọi hắn tới, hài lòng sờ cái đầu tròn vo của nhi tử, cười nói: "Giỏi lắm. Con ngủ trưa dậy thì mang sách qua đây, ta dạy con hai bài nữa."
 
"Vâng! Tạ ơn thái thái!" Kỷ Minh Phong thẳng lưng, kích động lớn tiếng nói.
 
Kỷ Minh Diêu thoáng lui lại, kẻo nước bọt của ấu đệ lại văng lên người.
 
Kỷ Minh Nghi lén lút làm mặt quỷ với nàng.
 
Kỷ Minh Diêu khịt mũi, cũng làm trò với muội muội.
 
Ôn phu nhân dẫn hài tử đến sảnh chính dùng cơm, bà ngồi xuống trước, nói với Kỷ Minh Viễn: "Hai ngày tới con đừng qua Thôi gia."
 
Kỷ Minh Viễn không hỏi lý do, chỉ "vâng" một tiếng, đợi mẫu thân và hai vị tỷ tỷ ngồi trước thì bản thân mới ngồi xuống.
 
Thái thái động đũa, trên bàn không có lời ong tiếng ve, Kỷ Minh Đức cũng đành im lặng ăn cơm.
 
Lại một bữa cơm mất ngon.
 
Khó lắm mới đợi đến khi Nhị tỷ tỷ ăn xong, Đại gia rửa tay súc miệng, Kỷ Minh Viễn và Kỷ Minh Nghi cáo lui về học bài, Kỷ Minh Phong cũng cáo lui, theo Trương di nương trở về... Mắt thấy đã có cơ hội, Kỷ Minh Đức định mở miệng, lại nghe thái thái ra lệnh cho mình: "Con cũng về đi."
 
Những lời Kỷ Minh Đức định nói đều nghẹn trong lòng.
 
Nàng ta chỉ có thể nghe lệnh cáo lui.
 
Ra khỏi cửa viện, nàng ta tức đến mức đấm thình thịch vào lồng ngực mình, ra lệnh nhũ mẫu: "Mau nghĩ cách nghe ngóng đi, mấy ngày nay ở An Khánh Đường và thái thái rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tại sao sáng hôm qua Thôi Hàn lâm sáng sớm tới đây, Nhị tỷ tỷ đã đến chính viện? Thái thái trở về phủ Lý Quốc làm gì? Còn nữa, vì sao chính viện lại dọn dẹp phòng ốc phía đông? Cả cái nhà này chỉ có một mình ta mơ mơ màng màng, không hay biết gì cả!"
 
Nhũ mẫu vội vàng "vâng" trước, sau đó mới nhìn sắc mặt nàng ta mà nói: "Hôm qua nghe ngóng mấy chuyện kia, đã dùng hết bạc bên ngoài..."
 
"Năm sáu lượng bạc, mười mấy xâu tiền, đều dùng hết à?" Kỷ Minh Đức cả kinh.
 
Nhũ mẫu đau khổ: "Cô nương, mấy chỗ cần hỏi đều là người của đại gia nương tử, không bỏ ra nhiều một chút, nhân gia sao chịu mở miệng chứ."
 
Cô nương một tháng được sáu lượng bạc tiêu vặt, đây cũng không phải là ít, nhưng tiêu xài thế này thật sự không thể chịu được!
 
Kỷ Minh Đức dùng dằng một hồi, hạ quyết tâm: "Lấy hai mươi lượng bạc tháng trước lão gia cho ta ra đi, nhất định phải nghe ngóng rõ ràng mới được!"
 
...
 
"Đại tỷ tỷ muốn chuyển về đây?" Kỷ Minh Diêu chấn kinh.
 
"Phải." Ôn phu nhân bình thản nói. "Từ năm ba tuổi nó đã không ở bên cạnh ta, bây giờ nó sắp xuất giá, ta không nỡ nên muốn nó về đây ở nửa năm một năm, lão gia cũng đồng ý rồi."
 
Là "lão gia đồng ý", chứ không phải "lão thái thái đồng ý".
 
Kỷ Minh Diêu nhạy bén nhận ra sự khác biệt này.
 
Ôn phu nhân cũng không nói nhiều với nàng về chuyện này, bà cười nói: "Thừa dịp bây giờ rảnh rang, chúng ta tính chuyện hồi môn của con đi."
 
Kỷ Minh Diêu càng khiếp sợ: "Bây giờ luôn sao?"
 
Hôn sự... Không phải còn chưa hoàn toàn xác định hay sao?
 
"Thôi Giác là người giữ chữ tín, nó đã đáp ứng thì sẽ không bội ước..." Ánh mắt Ôn phu nhân trở nên phức tạp. "Với tuổi tác của nó, chậm nhất là xuân hạ năm sau, các con cũng phải thành thân rồi, bây giờ mới chuẩn bị, ta e là còn muộn."
 
Bây giờ là cuối mùa xuân, sắp đầu mùa hạ, cách mùa xuân năm sau... Còn chưa đến một năm.
 
Kỷ Minh Diêu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
 
Cho nàng một khắc để hoàn hồn, Ôn phu nhân đưa sổ sách viết của hồi môn mà đêm qua bà đã thức đêm viết đại khái: "Con xem qua trước đi."
 
Kỷ Minh Diêu ngơ ngẩn lật trang đầu tiên.
 
Dòng đầu tiên viết... "Một rương bạc, ba vạn sáu nghìn lượng."
 
Tay nàng run lên, suýt nữa rơi cả sổ sách!
 
Nàng nhớ kỹ quy củ phủ An Quốc công, nữ nhi xuất các, mỗi người được một rương bạc, gồm sáu nghìn lượng thôi!!
 
Nàng vội vàng nhìn thái thái, muốn hỏi thái thái có phải viết sau không, chỉ là nhất thời không ai hồi đáp nàng... Ôn phu nhân bị vẻ mặt nàng chọc cho bật cười, vừa định giảng giải duyên cớ cho nàng thì có người đi vào truyền lời: "Cữu thái thái phái Trịnh ma ma đến gặp thái thái."
 
Ôn phu nhân cản tay Minh Diêu lại, ra lệnh: "Cho mời."
 
Trịnh ma ma vừa vào thì liền dập đầu, thấy trong phòng đều có cô thái thái và... Tâm phúc của Kỷ Nhị cô nương, bèn nhỏ giọng nói: "Đại gia nhà nô tì... Muốn gặp cô nương lần nữa."
 
Bà khẩn thiết nhìn về phía Kỷ Nhị cô nương.
 
Nghĩ đến tình hình hôm qua của Tòng Dương... Ôn phu nhân không đành lòng cự tuyệt, không khỏi nhìn về phía Minh Diêu.
 
"Gặp mặt lần nữa... Cũng tốt." Mãi một lúc lâu, Kỷ Minh Diêu mới lên tiếng. "Vừa hay, hôm qua ta đã thu thập những thứ biểu ca từng tặng ta, phiền ma ma chờ một lát, ta sai nha đầu mang đến, nhờ người mang về. Cũng nhờ ma ma truyền lời: Nếu chỗ biểu ca còn đồ vật gì của ta, cũng xin biểu ca hoàn trả lại."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui