Sau khi hoán đổi hôn phối với đích tỷ

Kỷ Minh Đức chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như thế này của Nhị muội muội.
 
Nhị muội muội tính tình không tốt lại còn bướng bỉnh, không muốn đối diện tổ mẫu thì ra vẻ mềm không được cứng không xong, không thích Tam muội muội thì không kiên nhẫn mà viết thẳng lên mặt, không thích nghe Kỷ Minh Đạt dạy bảo thì luôn thất thần trước mặt tỷ tỷ. Nhưng muội ấy vui chính là vui, không vui chính là không vui, cười chính là cười, khóc chính là khóc, cảm thấy bất mãn thì sẽ nói thẳng với mẫu thân, nhũ mẫu trộm tiền tiêu vặt và trang sức của muội ấy để đi đánh bạc, còn nhất mực không chịu trả lại, muội ấy có thể thẳng thừng cầu xin mẫu thân đuổi người ta ra ngoài... Là một người rất dễ hiểu.
 
Trong mộng, Nhị muội muội lại khiến Kỷ Minh Đạt cảm thấy khó hiểu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì sao Ôn Tòng Dương đã theo ý muội ấy cho nha hoàn kia rời đi, cũng đã hạ mình dỗ dành muội ấy như mọi khi, tại sao muội muội vẫn không vui vẻ?
 
Nếu muội ấy thật sự không vui, vì sao muội muội không nói thẳng cho Ôn Tòng Dương biết.
 
Chẳng lẽ, sau khi thành thân với Ôn Tòng Dương, Nhị muội muội cũng không thật sự tốt đẹp sao?
 
Cách giờ Mão sơ khắc còn một canh giờ, Kỷ Minh Đạt lại nằm xuống, hy vọng mơ thấy nhiều hơn.
 
Nhưng bất luận nàng ấy cố gắng thiếp đi thế nào, mộng cảnh cũng không xuất hiện nữa.
 
Mộng cảnh giống như chỉ dẫn của thần linh, chỉ xuất hiện ngẫu nhiên chứ không phải theo sự chờ mong của nàng ấy.
 
Nàng ấy không thích có bất cứ chuyện gì nằm ngoài sự kiểm soát của mình, nhưng đối với thần tiên... Nàng ấy không có cách gì, chỉ có thể chấp nhận.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến giờ rời giường.
 
Kỷ Minh Đạt thức dậy rửa mặt.
 
Ngồi trước gương đồng, nàng ấy nhanh chóng điều chỉnh thần thái. Từ năm mười tuổi, ban đêm nàng ấy chỉ ngủ ba canh giờ, cho dù có khi không ngủ đủ thì ban ngày cũng sẽ không ngủ bù. Nàng ấy học được "thanh sắc bất động" từ chỗ tổ mẫu và mẫu thân, cho dù trước mặt là trời long đất lở thì cũng phải ung dung bình thản, không thể đánh mất phong thái thế gia, không thể đánh mất thể diện trước mặt đối phương, huống chi chỉ là không ngủ đủ canh giờ.

 
Huống chi giấc mộng sẽ không thể trở thành "tương lai".
 
Mấy ngày trước đây... Nàng đã thất thố quá mức rồi.
 
Nàng ấy còn chưa thỉnh tội với mẫu thân.
 
Nhị muội muội đã định thân, bản thân mình sẽ không gả cho Thôi Giác, tương lai đã khác rồi. Nàng ấy đương nhiên sẽ không chung sống với Ôn Tòng Dương giống như Nhị muội muội. Chí ít, nàng ấy sẽ không làm lớn chuyện chỉ vì một nha đầu cỏn con.
 
Nàng ấy chắc chắn sẽ sống tốt hơn Nhị muội muội.
 
Cuối cùng Kỷ Minh Đạt chỉnh trang trâm phượng đính hồng ngọc rồi bước ra ngoài, đi đến chính viện thỉnh an mẫu thân.
 
Đã mười bảy tuổi, gần tới lúc xuất giá, vậy mà còn ở cùng viện phụ mẫu, khiến Kỷ Minh Đạt không khỏi hổ thẹn.
 
Nhìn thấy mẫu thân, nàng ấy liền đề xuất: "Con ở đây suốt ngày, khó tránh sẽ có lúc quấy rầy mẫu thân... Phụ thân, phụ thân thường lui đến, e cũng không tiện..."
 
Nàng ấy không tiện nhiều lời về chuyện phụ mẫu, vội vàng nói tiếp: "Tổ mẫu cần tịnh dưỡng, mặc dù con không tiện quay về nhưng cũng xin mẫu thân sắp xếp cho con ở tạm một viện khác, để con ở ngoài giống các muội muội được không?"
 
Để nàng có muốn vấn an tổ mẫu... Cũng dễ dàng hơn.
 
Đêm qua Ôn phu nhân còn rầu rĩ, nữ nhi sinh ra ở phủ An Quốc công mà dường như không hề hiểu biết gì về chuyện phu thê nội trạch, đạo cân bằng giữa các thê thiếp, hiện tại trong nhà chỉ còn một vị Trương di nương và mấy nha đầu động phòng, ai nấy đều cúi đầu vâng lời bà, cũng không thể lấy làm ví dụ để dạy dỗ nữ nhi. Từ tổ phụ, phụ thân, huynh trưởng Ôn gia của bà đều không nạp thiếp, đến Kỷ gia mười tám năm, cho dù hôm nay cũng xem như là tương đối hài lòng, hoà thuận, song cũng nếm không ít đau khổ từ trượng phu và ái thiếp của ông ta, chẳng lẽ nữ nhi về Ôn gia còn phải chịu những đau đớn này?
 
Nhưng hôm nay nghe vậy, nữ nhi lại không hẳn là không hiểu biết gì, trong lời nói còn có ý quan tâm đến mình, Ôn phu nhân cũng bớt u sầu hơn, cười nói: "Con còn nửa năm, một năm nữa là xuất giá, bây giờ mỗi con là quan trọng nhất. Cứ mặc kệ phụ thân con đi, sau này hãy nói."
 
Trong lòng Kỷ Minh Đạt giống như bị ai thiêu đốt, vẫn tiếp tục lo nghĩ: "Nếu phụ thân quả thật không đến, chẳng phải khiến kẻ khác đắc ý sao?"

 
Tổ mẫu chỉ xem cơ thiếp như đồ chơi, nếu đã là đồ chơi thì không cần hao tổn quá nhiều tâm trí, nhưng không thể để cho chúng đắc ý quên mình, quên đi thân phận bản thân chỉ là thị thiếp nô tài.
 
Tổ mẫu luôn nói, mẫu thân luôn khoan dung quá mức với thị thiếp và thứ tử, thứ nữ.
 
Thấy bọn trẻ chưa đến, Ôn phu nhân ôm nữ nhi vào ngực, nhẹ nhàng chỉ dạy: "Ta đã từng này tuổi, sao còn phải tranh danh tiếng một hai ngày với cơ thiếp chứ? Minh Viễn đã lớn, Minh Phong cũng do một tay ta dạy dỗ, các muội muội của con đều kính trọng ta, Trương di nương và mấy nha đầu đều là người của ta, cho dù bọn họ có hoài thai sinh con thì cũng đâu có quan trọng, cho dù trong lòng có bất trung thì sớm đã không còn thời cơ tranh đấu với ta nữa rồi."
 
"Minh Đạt, con chọn Tòng Dương, e là không phải muốn làm phu thê một lòng một dạ với nó..." Nhìn sắc mặt nữ nhi, bà chậm rãi nói. "Nếu đã như vậy thì không cần quá để ý đến cơ thiếp của nó, không cần để ý nó đối xử với cơ thiếp thế nào, đối xử với con ra sao. Con cái, con cái mới là quan trọng nhất."
 
Lời của mẫu thân giống như mưa phùn, chầm chậm thấm vào trái tim của Kỷ Minh Đạt. Nàng ấy đột nhiên vô cùng hối hận vì mấy ngày trước đã tranh cãi với mẫu thân.
 
Cho dù thế nào, mẫu thân luôn ngóng trông nàng ấy trở nên tốt hơn.
 
Chỉ trong vài ngày qua mà nàng ấy đã khóc bằng số lần rơi lệ trong mười mấy năm về trước, nhưng bây giờ, nàng lại một lần nữa rưng rưng.
 
Các huynh đệ muội muội còn sắp đến thỉnh an, Kỷ Minh Đạt cố kiềm nén nước mắt lại. Nàng ấy ôm mẫu thân, cúi đầu xuống, nói lời xin lỗi muộn màng: "Con... Con không nên nói chuyện với mẫu thân như vậy ——"
 
"Minh Đạt!" Ôn phu nhân không kìm được nước mắt. "Chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Mẫu thân biết con chỉ mạnh miệng thôi, là ta sơ sót con rồi!"
 
Biết rõ bản tính của lão thái thái, vậy mà bà cho là có tiên sinh dạy bảo, có mình đến thăm nom mỗi ngày, cứ thế yên tâm để Minh Đạt ở An Khánh Đường hơn mười năm? Sớm biết có ngày hôm nay, cho dù có phải liều mạng chống đối ra mặt với lão thái thái, liều mạng làm loạn một trận, bà cũng phải cướp hài tử về!!
 
Hai mẫu tử cuối cùng đều ôm nhau khóc.
 
Trước khi gặp người, hai người lại cùng nhau rửa mặt, chải lại tóc mai, dùng phấn che lại khuôn mặt đỏ ửng vì khóc. Bông phấn có hơi nặng nề. Ôn phu nhân nhìn sang nữ nhi, Kỷ Minh Đạt nhìn sang mẫu thân, hai người không khỏi bật cười.
 

Vừa mới làm hoà với mẫu thân, sau bữa điểm tâm, Kỷ Minh Đạt cũng không định dẫn đệ đệ muội muội đến thỉnh an tổ mẫu nữa.
 
Hài tử còn phải đi học thì đến học đường, hài tử còn nhỏ tuổi thì trở về phòng di nương, Ôn phu nhân giữ Kỷ Minh Diêu lại, định dạy bảo nàng và Kỷ Minh Đạt cách quản lý những chuyện trong phủ, lại bảo Kỷ Minh Đức quay về.
 
Kỷ Minh Đức chỉ có thể vâng theo.
 
Nhìn bóng lưng tịch mịch cô đơn của muội muội, trong lòng Kỷ Minh Đạt hơi nhói lên, nhớ tới bản thân mình trong giấc mộng.
 
Lúc Nhị muội muội xuân phong đắc ý, trong mắt người khác, e là nàng ấy còn không bằng Tam muội muội.
 
Nhiều năm qua, nàng ấy hiếm khi ở cùng các muội muội, cũng không có nhiều mâu thuẫn với các muội ấy, lại bất luận ở nhà ra sao, ra bên ngoài Nhị muội muội và Tam muội muội đều không hề làm những chuyện khiến nhà mình mất mặt, cũng không ai nói là tỷ muội Kỷ gia bất hoà, cho nên nàng ấy không quá bận tâm.
 
Nhưng bây giờ nhìn lại, Nhị muội muội và Tứ muội muội thì tốt, được mẫu thân sủng ái, chỉ có Tam muội muội cô đơn lẻ bóng, cũng thật tội cho muội ấy.
 
Di nương của Tam muội muội không tốt, nhưng cũng đã lấy mạng đền mạng, Tam muội muội tuy là thứ nữ, song suy cho cùng vẫn là nữ nhi Kỷ gia, hà tất như thế. 
 
Tam muội muội từ nhỏ đã cầu tiến, thường tìm nàng ấy thỉnh giáo bài tập, lại thật lòng hiếu kính tổ mẫu, chẳng lẽ không đáng thương yêu hơn Nhị muội muội sao?
 
Kỷ Minh Đạt liền cười nói: "Mẫu thân, Tam muội muội mặc dù vẫn chưa định thân, nhưng cũng chỉ hỏ hơn Nhị muội muội ba tháng, dù sao muội ấy không phải đi học, về phòng cũng sẽ rảnh rỗi buồn chán, không bằng để muội ấy ở lại đây, nhìn cho biết cũng được."
 
Ôn phu nhân sớm đã có kế hoạch riêng cho từng nữ nhi.
 
Mặc dù bà không ngờ tới Minh Đạt và Minh Diêu lại hoán đổi hôn sự cho nhau, nhưng chuyện cũng đã rồi, bây giờ từ từ dạy bọn nó, sau đó thương nghị với thông gia, an bài chuyện xuất giá.
 
Nhưng đối với Tam nha đầu, bà dự định dùng hai năm để chặn lại tâm tư nhỏ mọn của con bé, đến khi mười bảy, mười tám tuổi thì mới làm mai, lúc này con bé cũng đã trưởng thành, chững chạc hơn chút, sẽ không dùng loại khôn vặt đó để ứng phó ở nhà người ta, tránh chịu thiệt thòi.
 
Nhưng Minh Đạt đã nói vậy, nếu bà không đáp ứng, thứ nhất là bà và Minh Đạt vừa mới làm hoà mà đã từ chối con bé, thứ hai là Minh Đức vốn đã nhạy cảm sẽ càng nhạy cảm hơn, thế cũng không tốt.
 
Ôn phu nhân đành cười hỏi: "Minh Đức, con muốn ở đây sao?"
 
Kỷ Minh Đức đương nhiên muốn ở lại!!

 
Nàng ta liếc mắt cảm ơn Đại tỷ tỷ trước, sau đó vội vàng khom người hành lễ với thái thái: "Con trở về cũng không làm gì, xin thái thái cho phép con ở bên cạnh lắng nghe một chút!"
 
Ôn phu nhân hơi nhíu mày, cười bảo: "Ta định khi nào con định thân mới dạy dỗ con, nếu học bây giờ, con không ngại mệt mỏi là được. Chuyện nhỏ thôi mà, mau đứng lên đi."
 
Hành đại lễ như vậy, lại giống như thể bà đang bạc đãi con bé.
 
Kỷ Minh Đức vội vàng đứng dậy.
 
Ôn phu nhân bảo ba tỷ muội ngồi xung quanh bàn bát tiên ở phòng chính, đem sổ sách cũ đã chuẩn bị chia làm ba phần, phân phát giấy bút mực cho mỗi người: "Các con từ nhỏ đã được học cách gảy bàn tính, xem đề mục trong sổ sách, cũng nhiều năm rồi, bây giờ tính toán một lần cho ta xem thử."
 
Rõ ràng mẫu thân đồng ý đề nghị của nàng ấy, vẫn giữ nguyên nụ cười, song Kỷ Minh Đạt không khỏi cảm thấy mẫu thân có vẻ không vui.
 
Nhưng Tam muội muội đã mở sổ sách ra, Nhị muội muội đã từ từ mài mực, vẫn là dáng vẻ lười biếng như trước, hai vị muội muội không có gì bất thường, nàng ấy cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
 
Thỉnh thoảng có người đến bẩm báo, mẫu thân sắp xếp từng việc một. Bên trong phòng chính chỉ vang lên tiếng gảy bàn tính, nhưng mà... Sao chỉ có hai tiếng động thôi?
 
Đọc hết một quyển, Kỷ Minh Đạt uống trà, ngẩng đầu thấy Nhị muội muội đã lật đến trang cuối cùng, ánh mắt lại trông ngóng về phương trời nào đó, dường như đang ngẩn người.
 
Nàng ấy không khỏi nhíu mày.
 
Tam muội muội suýt nữa không được học, Nhị muội muội được thiên vị, vậy mà lại lười biếng như vậy!
 
Kỷ Minh Đạt hắng giọng một cái, hỏi: "Sao Nhị muội muội vẫn chưa bắt đầu vậy?"
 
Kỷ Minh Diêu hơi mơ màng: "Cái gì?"
 
Kỷ Minh Đạt càng thêm bất mãn, nói thẳng: "Muội còn chưa bắt đầu, là đang ỷ vào mẫu thân thương yêu muội, cho dù muội không làm xong thì cũng sẽ không khẽ tay muội giống như tiên sinh sao?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận