Hà phu nhân nhìn nhận tức phụ tương lai thế nào, hiển nhiên không thể gạt được thân tín hầu hạ thiếp thân, mà bà ta cũng không muốn lừa gạt.
Người thân tín này là của hồi môn khi bà ta gả sang đây, đã phục thị bà ta từ nhỏ đến lớn, lập tức tiếp lời bà ta: "Tính tình Đại gia là thế, tuổi trẻ nóng nảy, để mắt đến ai thì đều xem trọng mười hai phần, nhưng cho dù để Kỷ Nhị cô nương trong lòng thì nhất định phải chạy về gặp thái thái và lão thái thái, có thể thấy được Đại gia hiếu thuận, cho dù thế nào cũng không thay đổi. Thái thái cứ yên tâm!"
Hôn sự của nhi tử không phải mới nhắc đến một hai tháng, tính toán sơ sơ cũng hơn một năm. Nếu tính từ lúc hai nhà Ôn, Kỷ định gả con cho nhau thì cũng đã bốn, năm năm rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy năm nay, Hà phu nhân tận mắt quan sát mấy vị cô nương Kỷ gia, Đại cô nương dĩ nhiên là tốt không thể bắt bẻ gì, đáng tiếc trong lòng bà ta cũng biết nhi tử mình là dạng gì, chắc chắn tiểu cô tử* sẽ không gả nữ nhi ruột thịt về nhà này, ngay cả An Quốc công và lão phu nhân bên trên cũng sẽ không đồng ý.
*Tiểu cô tử: cô em chồng.
Còn lại ba nữ hài tử do di nương sinh thì chỉ có Nhị cô nương và Tam cô nương là phù hợp tuổi tác.
Tam cô nương thích thăng tiến hơn Nhị cô nương, cũng xem như là tri thư thức lễ, xuất sắc mọi điều, có điều di nương của con bé lại là thứ hồ ly tinh, hơn nữa còn tự tay đẩy chết một mạng người!
Không những tiểu cô tử vì chuyện này mà khó gần gũi với Tam cô nương mà bản thân bà ta cũng thấy vướng mắc trong lòng... Thực sự không dám để cho nữ nhi của loại nữ nhân này vào nhà.
Trong số mấy biểu tỷ muội, nhi tử đối xử với Nhị cô nương có khác biệt, mọi người đều thấy rõ ràng.
Mặc dù là nói "cưới vợ cưới hiền", song dù sao cũng là chuyện cả đời. Đối với nhà họ, tâm ý của hài tử mình là quan trọng nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thuận nước đẩy thuyền, cũng chính là Nhị cô nương.
Được tâm phúc khuyên nhủ, Hà phu nhân suy nghĩ thoáng hơn, cũng cười theo: "Tốt xấu gì tính tình của nha đầu Minh Diêu cũng thẳng thắn, có gì nói đó, không có ý xấu, chỉ thế thôi cũng tốt hơn nhiều người rồi. Cô nương thường được nuông chiều, khờ khạo lười biếng một chút cũng không phải lỗi lầm lớn. Chưa kể... Vì con bé, một năm gần đây Đại gia ngươi tiến bộ không ít, lão gia cũng thấy nó thuận mắt hơn."
Tâm phúc lại vội vàng cười đáp: "Đại gia và Nhị cô nương đều còn trẻ, đều cần thái thái lão gia từ từ chỉ bảo."
Hà phu nhân còn nói: "Dung mạo xinh đẹp cũng tốt hơn mặt mũi xấu xí, không chỉ Đại gia ngươi thích mà ta nhìn cũng vui lây."
Nha hoàn tâm phúc liền cười: "Thái thái vui vẻ chính là phúc khí của bọn nô tài!"
Hà phu nhân mới lên tiếng: "Lão thái thái cũng thích con bé... Lão gia và lão thái thái vui vẻ, đó mới là phúc khí của trên dưới phủ chúng ta..."
Hai người còn đang nói chuyện thì đã đến chính viện.
Lý Quốc bá mặc dù không có thiếp thân, nhưng vì ông và Hà phu nhân thành thân cũng gần ba mươi năm, hai phu thê đều ngoài tứ tuần, sắp sửa ngũ tuần, đương nhiên sẽ không còn nồng nhiệt như tân hôn trẻ tuổi, Lý Quốc bá cũng thường nghỉ ngơi ở thư phòng.
Hôm nay nhi tử đến Kỷ gia xem mắt, Lý Quốc bá đặc biệt chờ phu nhân ở trong phòng.
Gần mười mấy năm qua, hai phu thê vì chuyện quản giáo nhi tử mãi cãi nhau khi to khi nhỏ, may là có tiểu nữ nhi hoà giải, lúc hai người không cãi vã vẫn có thể bình tĩnh hoà khí ngồi xuống thương lượng chính sự.
Không quá hai khắc, Hà phu nhân đã truyền đạt mọi ý kiến của Trương lão phu nhân.
Lý Quốc bá không định thay đổi gì, chuyện coi như đã xong.
Hà phu nhân chờ xem Lý Quốc bá ngủ lại hay rời đi.
Lý Quốc bá cũng đang chờ phu nhân giữ mình lại hay đuổi mình đi.
Hai phu thê tự mình nâng ly trà lên, cái miệng chóp chép uống trà mãi một hồi lâu, Lý Quốc bá đành lên tiếng trước: "Cũng khuya rồi, đi ngủ thôi."
"Đi ngủ thôi." Hà phu nhân vội vàng đứng lên bảo nha đầu trải giường nệm, bản thân vào trong phòng ngủ gỡ trang sức xuống.
Hơn mười ngọn nến nhỏ trên bàn trang điểm sáng lung linh khiến xung quanh rõ như ban ngày. Hà phu nhân rửa mặt xong thì nhìn bản thân trong gương đồng, nhất thời cảm thấy khuôn mặt có thêm nếp nhăn, rồi lại cảm thấy sợi tóc bạc càng bắt mắt hơn hôm qua, cuối cùng trở thành bất mãn.
Lý Quốc bá rửa mặt xong, thấy phu nhân mãi không đi qua thì đứng dậy, bàn tay đặt lên vai phu nhân, bảo: "Đều từng tuổi này ——"
Hà phu nhân không khỏi quay đầu trừng mắt với ông.
Lý Quốc bá đành ngượng ngùng im lặng.
Soi trái soi phải cũng là gương mặt này, Hà phu nhân rốt cuộc cũng đứng lên, theo trượng phu về giường ngủ.
Hai người đã lâu không ngủ cạnh nhau. Phu thê nhiều năm, Lý Quốc bá nhất thời động lòng, thử thăm dò động vào chăn mền phu nhân.
Hà phu nhân ho nhẹ một tiếng, xoay mặt về phía trượng phu.
...
Lý Quốc bá rất nhanh chìm vào giấc mộng, Hà phu nhân lại không sao ngủ được.
Cả người bà ta mệt mỏi, nhưng trong lòng lại thoải mái hơn, bản thân cũng nghĩ thông suốt hơn:
Nam nhân Ôn gia không có tập tục nuôi dưỡng cơ thiếp, bà ta và lão gia một đời gập ghềnh, không thể nói là ân ái mặn nồng, lúc mười năm thành hôn không có nhi tử thì lão gia vẫn không tìm người khác. Lão gia vốn không thuận mắt Tòng Dương, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn không cho nó nạp thiếp.
Tòng Dương không tìm được ai giải sầu thư giãn... Thê tử của nó, dĩ nhiên phải là người nó thích mới được.
Hà phu nhân trở mình, không khỏi nghĩ đến Ôn Tuệ, tiểu cô tử của bà ta, cô thái thái của Ôn gia, đích mẫu của tức phụ tương lai.
Năm đó bà ta gả đến Ôn gia, cô thái thái mới sáu tuổi, bà ta đã nhìn cô thái thái lớn lên đến lúc thành gia. Nhà ngoại của bà ta không bằng Ôn gia, lúc gả đi cũng không tốt bằng cô thái thái, song ngẫm lại một đời này, mặc dù bà ta không hưởng phú quý tột độ nhưng cũng không chịu tủi nhục quá lớn.
Đáng tiếc cho cô thái thái.
Thiên kim đại tiểu thư phủ Quốc công, hòn ngọc quý trên tay Hầu gia, đến Kỷ gia cũng không được xem là gả cao, vậy mà lại gặp trượng phu mang lòng háo sắc, bà bà càng khó chơi hơn, mấy năm qua vô cùng khó khăn...
Mặc dù là Quốc công phu nhân, nhưng cuộc sống lại không thoải mái như bà ta.
Hà phu nhân mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, Lý Quốc bá đã vào triều.
Bà ta nói ngoài miệng: "Việc không đứng đắn, chỉ là hư chức mà cứ siêng năng, chẳng bằng cáo lão sớm mà về dạy bảo nhi tử, kẻo cứ nói ta không dạy dỗ tốt."
Bọn hạ nhân biết thái thái hay phàn nàn chứ không truy ngọn nguồn, ai nấy chỉ cúi đầu phục thị.
Gương mặt bà ta hồng nhuận, rõ ràng trong lòng đang vui vẻ.
Thừa dịp Hà phu nhân rảnh rỗi trước khi đi thỉnh an lão thái thái, tâm phúc Lý Kiều gia nở nụ cười nịnh nọt: "Thái thái, Như Huệ đã đến tuổi này... Nhân dịp hỉ sự của Đại gia, nô tài muốn xin một ân điển cho Như Huệ..."
Như Huệ là Đại nữ nhi của bà ta, mười ba tuổi được thái thái đề bạt, cho sang phục thị Đại gia, đến năm nay cũng gần mười năm rồi.
Quy củ trong phủ, nha đầu đến hai mươi hai, hai mươi ba tuổi thì được cưới gả, "ân điển" mà bà ta cầu xin này dĩ nhiên là xin cho nữ nhi đừng bị gả cho phu xe sai vặt.
Có điều bà ta cũng biết ý tứ, không nói thẳng là mình muốn gả nữ nhi ra ngoài, tự chọn nữ tế.
Có lẽ... Thái thái thấy Như Huệ phục thị chăm chỉ nhiều năm, chăm sóc Đại gia thoả đáng từ đầu đến chân... Mười năm nay Đại gia luôn gọi "Như Huệ tỷ tỷ", một khắc không rời... Thì sẽ nương tay cho nha đầu này một danh phận, để sau này nó vẫn tiếp tục phục dịch Đại gia?
Mặc dù lão gia nghe theo lão thái gia, không có thêm tiểu lão bà, nhưng các lão gia, thiếu gia khác trong tộc Ôn thị có không ít thiếp thất.
Bà ta cũng biết trong lòng thái thái...
Lý Kiều gia nhìn chằm chằm vẻ mặt của thái thái.
Khoan nói đến tình cảm chủ tớ ba bốn chục năm, chỉ tính mỗi mười năm qua Lý Như Huệ có công phục thị thì Hà phu nhân cũng sẽ không keo kiệt chút ân điển này.
Nhưng đêm qua bà ta đã nghĩ thông suốt rồi, đồng tình nhìn nhi tử và tức phụ ân ái hoà thuận, nhưng khi lời ra khỏi miệng thì không biết sao lại thấy khó chịu, cũng không nói rõ ý mình, chỉ cười bảo: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi Như Huệ. Có điều Tòng Dương sắp định thân, trong nhà bận rộn, bên cạnh nó không thể thiếu người. Chờ hôn sự xong xuôi thì ta sẽ cho nó chủ trì ân điển này, để cho chủ tớ bọn nó tự định đoạt."
Lý Kiều gia vội vàng tạ ơn!
Buổi sáng thái thái đi thỉnh an không cần bà ta theo hầu, bà ta liền gấp rút đến nội viện của Đại gia tìm nữ nhi, báo tin tốt lành: "Bây giờ thì phải xem con đánh động Đại gia thế nào thôi!"
Gương mặt xinh đẹp của Lý Như Huệ lập tức đỏ ửng.
Thấy nữ nhi như vậy, Lý Kiều gia cũng không còn mừng rỡ như khi ở trước mặt thái thái nữa.
Trong lòng bà ta thấy nặng trĩu, sầu não hỏi: "Tâm trạng Đại gia sáng nay thế nào?"
"Dĩ nhiên là vô cùng tốt ——"
"Con biết người vì ai mà tâm trạng vô cùng tốt không?" Lý Kiều gia không đợi nữ nhi nói dứt lời thì đã lên tiếng truy hỏi.
Sắc mặt Lý Như Huệ từ hồng chuyển sang trắng, nàng cúi đầu: "... Con biết."
"Ngày ngày con đều thấy, vậy mà còn tâm tư ở lại!" Lý Kiều gia lắc đầu, chỉ hận rèn sắt không thành thép. "Trong lòng Đại gia chỉ có Đại nãi nãi tương lai, con cứ một mực ở đây thì có gì tốt đâu? Với thủ đoạn của Đại nãi nãi tương lai, sợ là con còn không có cả chỗ đứng! Đừng có nói là con lớn tuổi hơn, con còn lớn hơn Đại gia sáu bảy tuổi kia kìa! Còn chẳng bằng sớm cầu được ra ngoài, phụ mẫu chọn cho con một người tốt ở bên ngoài, con cũng dễ làm chính thê, có phụ mẫu trong phủ, người ta cũng không dám khi dễ con ——"
"Mẫu thân!" Lý Như Huệ quay lưng đi, gạt nước mắt, không để mẫu thân biết mình đang khóc. "Từ nhỏ đến giờ con đều nghe lời, chỉ muốn phụ mẫu cho con tự làm chủ lần này."
Lý Kiều gia vỗ đùi, không nói thêm gì.
-
Phủ An Quốc công.
Qua ngày hôm sau, Từ lão phu nhân vẫn không cần đám tôn bối* thỉnh an.
*Tôn bối: chỉ chung người ở vai vế cháu.
Trước khi Ôn phu nhân đến An Khánh Đường, bà đã dặn Kỷ Minh Diêu ăn sáng xong thì ở lại chờ mình, Kỷ Minh Diêu liền vâng mệnh.
Ăn xong bữa sáng, tiễn đệ đệ muội muội về, nàng quen thuộc ngồi xuống tràng kỷ đặt đối diện cửa sổ phía đông chính phòng, bắt đầu luyện chữ.
Đời này, đích thân thái thái từng bước dạy nàng viết chữ.
Đời trước... Trước khi nàng học tiểu học, lão lão* đã nói với nàng: nét chữ nết người. Lão lão viết chữ rất đẹp. Nàng theo bước lão lão, mỗi ngày dành thời gian cố định để luyện chữ, cũng từng đạt rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ.
*Lão lão: bà ngoại.
Sau này, cho dù lão lão không còn ở nhân thế, cuộc sống của nàng cũng không buông lơi những gì lão lão từng dạy nàng.
Đến khi lên đại học... Sau khi kết thúc mấy ngày thi cuối kỳ.
—— Làm sao lại trầm mê trong trò chơi điện tử, ném mọi chuyện ra sau đầu chứ?
—— Làm sao lại đánh mất sự tự chủ mà xưa nay bản thân vẫn lấy làm tự hào chứ?
Sau khi sống lại, Kỷ Minh Diêu đương nhiên cũng từng hối hận. Nhưng chuyện ngày xưa không thể vãn hồi. Dù sống ở một thế giới mà dù nàng có cố gắng ra sao thì mười mấy tuổi vẫn phải vâng mệnh phụ mẫu lập gia thất, nàng cũng thay đổi cách sống, luyện chữ cũng đã trở thành thói quen mà nàng không thể bỏ được.
Nàng cũng rất thích hoài niệm lão lão trong lúc luyện chữ.
Luyện xong năm trang chữ lớn, Kỷ Minh Diêu đặt bút xuống, xoay cổ tay.
Đại nha hoàn chính phòng Ngân Nguyệt dâng trà lên, nàng vội nói tạ ơn rồi nhận lấy, nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, hỏi: "Giờ gì rồi?"
Ở đây mười lăm năm, nàng vẫn không thể dựa vào ánh sáng mặt trời để biết chính xác thời gian thật sự.
"Giờ Thìn ba khắc." Ngân Nguyệt vội vàng ra ngoài nhìn bóng mặt trời, quay lại đáp.
8 giờ 45 phút, gần 9 giờ.
Kỷ Minh Diêu theo thói quen thầm chuyển đổi giờ giấc.
Kỷ Minh Đạt bị bệnh, nàng cũng không lấy làm lạ vì sao thái thái chưa quay về, cũng không gọi người đến An Khánh Đường nghe ngóng thúc giục.
Uống chén trà rồi nghỉ ngơi một lát, nàng không tiếp tục luyện chữ mà đi tới đi lui trong phòng, tiện tay chọn một quyển sách rồi đọc.
...
An Khánh Đường.
Ngón tay Ôn phu nhân lạnh buốt, cho dù chén trà nóng hổi cũng không khiến tay của bà ấm lên.
"... Bốn quẻ trong miếu đều là như vậy, Minh Đạt và Tòng Dương mới là phu thê ông trời tác hợp, là đôi phu thê trời sinh, mệnh của Minh Đạt vượng cho Ôn gia chứ không phải Thôi Giác."
Từ lão phu nhân ngồi trên giường trải nệm lông chồn tía, ngón tay vuốt ve ngọc như ý mát lạnh như mỡ đông, từ tốn nói hết lời: "Dù sao con bé cũng không chịu gả cho Thôi Giác, bói ra lại như thế này, Minh Diêu còn nhỏ, thêm một, hai năm nữa rồi mai mối cũng chưa muộn, Ôn gia cũng chưa qua ——"
"Con là mẫu thân của Minh Đạt." Bà nhìn chằm chằm Ôn phu nhân, chậm rãi cười hỏi. "Con nói xem, chuyện này phải như thế nào?"