Bản thân làm cô nương rồi thái thái trong hầu môn công phủ ba mươi lăm năm, Ôn phu nhân dĩ nhiên biết rõ cái gì mà "cao nhân tính qua", "bát tự không hợp", "mệnh cách tương khắc" thì đều là cái cớ để giữ thể diện, dỗ dành người ta mà thôi.
Lão thái thái nói vậy, chẳng qua là chừa cho đương gia thái thái như bà một chút mặt mũi, không phải ép bà đáp ứng, mà là bà từ tức hiếu, có thương có lượng, một nhà hoà thuận vui vẻ.
Chiêu trò giả vờ từ ái này, gần hai mươi năm nay, lão thái thái vậy mà dùng không thấy chán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Ôn Tuệ cười lạnh, không lập tức phản hồi Từ lão phu nhân.
Bà giữ thái độ thuận kính bà mẫu như ngày thường, yên tĩnh nhìn Từ lão phu nhân.
Động tác vỗ ngọc như ý của Từ lão phu nhân càng lúc càng chậm, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc.
Nhưng ngay lúc bà không kiềm được mà định mở miệng lên tiếng thì Ôn Tuệ đứng dậy.
"Con đi xem Minh Đạt một chút." Ngữ khí của thái thái vẫn rất cung kính.
Từ lão phu nhân cũng khôi phục tư thái hiền hoà, gật đầu cười nói: "Đi đi, đêm qua Minh Đạt còn nhắc đến con đấy."
Bà nói thêm một câu, giống như là từ ái khuyên nhủ: "Đây là nữ nhi ruột thịt của con, có chuyện gì thì từ từ hỏi nó, đừng doạ con bé sợ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Tuệ đang hành lễ chợt khựng lại.
Mãi một hồi lâu, nàng ngồi dậy, vậy mà lại vô lễ không thèm đáp lời bà mẫu, quay lưng bỏ ra khỏi cửa, mặc kệ khuôn mặt của Từ lão phu nhân tức thì lạnh xuống.
Mười mấy năm qua, lão thái thái vì thấy bà cũng yêu thương Minh Diêu mà nói câu "Minh Đạt mới là nữ nhi ruột thịt của con" rất nhiều lần! Bà biết rất rõ, lời nói tựa như quan tâm này chỉ là cảnh cáo mẫu nữ hai người!
Lão thái thái muốn đè lên đầu bà, thay đổi hôn sự của Minh Diêu, còn dùng lời nói cảnh cáo uy hiếp bà!
Ôn Tuệ bà cũng không phải bùn nhão!
Nhanh như gió, Ôn phu nhân đi thẳng về sương phòng* phía đông, trước khi đẩy cửa phòng bước vào, bà nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
*Sương phòng: phòng phụ trong nhà được xây theo kiểu Tứ hợp viện.
Đương nhiên bà cũng biết... Lão thái thái giống hệt lão gia, trước giờ không hề xem trọng Tòng Dương.
Chuyện ngày hôm nay, nhất định không phải là lão thái thái muốn gả Minh Đạt, chỉ có thể là tự Minh Đạt muốn gả qua Ôn gia.
Có điều Minh Đạt... Không phải cuối cùng nó không chịu nổi vì thấy Tòng Dương mãi không tiến bộ, còn vì không khuyên nổi Tòng Dương mà tức giận, tuyên bố sẽ không quan tâm đến chuyện của Tòng Dương nữa à?
Ôn phu nhân nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào trong phòng của nữ nhi.
Kỷ Minh Đạt nửa nằm trên giường, tựa vào gối lụa mềm mại thêu ám văn hoa cúc theo lối tranh Thục, trên người đắp chăn lụa Bộc Dương thêu bách điểu triều phượng, tóc mai chưa chải, mím môi nhìn về phía mẫu thân.
Mẫu thân có vẻ không giận ——
Đi về phía nữ nhi, quả thật Ôn phu nhân đã đè nén hết phẫn nộ xuống đáy lòng.
Bà cho mọi người lui xuống, nhẹ nhàng nắm tay nữ nhi, tay kia thì áp vào trán, xác định nữ nhi quả thật không bị ấm đầu, bà đành tiếp nhận lý do là nữ nhi chỉ đột nhiên thay đổi chủ ý... Bà dịu dàng hỏi: "Sao con đột nhiên lại thấy Tòng Dương tốt vậy?"
Kỷ Minh Đạt lại cảm thấy hành động của mẫu thân là đang sỉ nhục mình!
—— Chẳng lẽ mẫu thân cảm thấy mình bệnh nặng nên hồ đồ... Cảm thấy mình bị điên rồi?
Nàng ấy không bị bệnh, cũng không bị điên!
Kỷ Minh Đạt né tránh bàn tay của mẫu thân, mím môi nói: "Là hôm qua lão thái thái đi xem bói trong miếu, mấy vị cao tăng, trụ trì đó đều nói Ôn Tòng Dương vượng con! Con mới... Từ bỏ Thôi Giác, mà vậy thì lại làm khổ mẫu thân, khiến mẫu thân còn tốn sức mai mối cho con, chẳng bằng con cứ gả về nhà cữu cữu, giúp người bớt lo một chuyện!"
Bàn tay của Ôn phu nhân rơi vào khoảng không, trái tim cũng phát lạnh.
Minh Đạt... Không hề nói thật một câu.
Vì sao Minh Đạt không nói thật câu nào với bà?
Chắc chắn Minh Đạt đã nói với lão thái thái nhiều hơn những gì nói với bà, bằng không thì lão thái thái sẽ không đồng ý gả con bé cho Tòng Dương.
Siết chặt bàn tay trống trơn, Ôn phu nhân chỉ hỏi: "Con nghĩ kỹ rồi à?"
"Đương nhiên là con nghĩ kỹ rồi!" Kỷ Minh Đạt lập tức trả lời, còn nói thêm. "Chỉ cần mẫu thân đồng ý, nhà cữu cữu nhất định là cũng vui mừng, mọi người ai cũng vui vẻ!"
Trong một nháy mắt, Ôn phu nhân thật sự muốn vung tay áo rời đi, không muốn lo chuyện nữ nhi nữa!
Nhưng thành thân là chuyện cả đời của nữ nhân. Tâm tư lão thái thái thế nào bà cũng lười đoán, nhưng Minh Đạt dù sao vẫn còn nhỏ, có lẽ hôm nay con bé kiên định quyết tâm nghĩ bản thân có thể thực hiện được, nhưng mười năm sau đó lại hoàn toàn hối hận vì hôm nay trẻ tuổi nông nổi...
Ôn phu nhân cố nén lửa giận, tận tình khuyên bảo nữ nhi: "Mẫu thân chỉ không hiểu sao con đột nhiên thấy nhà cữu cữu tốt, nhưng nhà cữu cữu thật sự không hợp với con đâu, mẫu thân sẽ không hại con mà!"
Bà nhích lại gần nữ nhi, moi tim móc phổi mà nói: "Đừng nói đâu xa, chỉ riêng cữu mẫu của con... Tính tình bà ấy hơi trái khoáy, Minh Diêu thì thôi, nhưng con tâm cao khí ngạo, nếu thật sự hai người làm bà tức thì khi có chuyện, sao con có thể nhịn bà ấy được?"
Kỳ Minh Đạt tức đến run lên, một hồi sau mới lên tiếng: "Con biết người xót cho Nhị muội muội... Nhưng người cũng đừng vì thương muội ấy mà nói con không tốt..."
Nàng ấy quay mặt sang một bên, lại nói: "Cữu mẫu sao lại là người không nói lý lẽ chứ? Trong số tỷ muội, cữu mẫu hiểu con nhất... Sao lại làm khó con được?"
Ôn phu nhân trừng mắt nhìn nữ nhi.
Mới hai ba ngày trôi qua, nữ nhi dường như trở nên vô cùng xa lạ với bà.
"Con còn nhớ con với Minh Diêu là tỷ muội ruột thịt không hả..." Bà há hốc miệng, lớn tiếng hỏi. "Con nhất quyết muốn gả, vậy có nghĩ tới Tòng Dương có muốn cưới con không? Con định sau này nhìn mặt Minh Diêu thế nào ——"
Câu nói này khiến Kỷ Minh Đạt nổi điên.
Nàng ấy xốc mền gấm lên: "Mẫu thân, con thật sự không rõ, con có chỗ nào không bằng Nhị muội muội! Có con rồi, Ôn Tòng Dương còn chưa thấy đủ à!"
Nàng ấy nửa quỳ nửa ngồi, hai tay chống bên hông, lưng eo thẳng tắp, lập tức tuôn một tràng: "Còn nữa, con không tin người không nhận ra, Nhị muội muội ở chung Ôn Tòng Dương cũng chỉ là vì nghe lời mẫu thân thôi! Lúc trước Nhị muội muội cũng trốn tránh đệ ấy mà, đâu có trò chuyện với đệ ấy, cho dù là năm ngoái bắt đầu thì Nhị muội muội nào có nhắc đến đệ ấy một câu nào? Mẫu thân gần gũi với Nhị muội muội như vậy, ngày nào cũng bầu bạn, bình thường trò chuyện, Nhị muội muội có chủ động nói là muốn gặp đệ ấy không? Người không muốn thì đừng tìm cớ, cứ nói thẳng đi!"
Khoé mắt nàng ấy đỏ lên, thản nhiên nhìn mẫu thân.
Ôn phu nhân cũng đỏ mắt, nhìn về phía nữ nhi: "Con... Đang oán ta... Cảm thấy ta chỉ thương Minh Diêu, không thương con à?"
Kỷ Minh Đạt mấp máy môi, không trả lời bà.
Ôn phu nhân cũng đã biết đáp án.
Chẳng biết tại sao, bà đột nhiên thấy buồn cười, cũng nở nụ cười chua xót, nói: "Minh Đạt, đâu phải con không biết, lúc trước lão thái thái muốn ôm con qua đây, đâu phải ta đưa qua... Ta nuôi Minh Diêu là vì di nương của nó không còn, nếu ta mặc kệ thì ai mà lo? Hài tử cũng là của phụ thân con và ——"
Bà đột nhiên ngừng lại.
—— Trong nội viện của lão thái thái, cho dù trong phòng không có ai khác, nhưng bà và nữ nhi ruột thịt nói chuyện cũng không thể không đề phòng lão thái thái.
Ôn phu nhân miễn cưỡng giữ bình tĩnh, xoay người rời đi, cũng không thèm sang chính phòng cáo từ bà mẫu.
Kỷ Minh Đạt ngồi trên giường chợt giật mình.
Một cỗ cảm xúc xa lạ, từng tia từng sợi lít nha lít nhít vờn quanh cõi lòng nàng.
Là sự hối hận sao?
Nàng ấy còn chưa kịp định thần thì ngoài cửa có tiếng động, là Từ lão phu nhân bước vào.
"Lão thái thái!" Kỷ Minh Đức lập tức tìm về trụ cột.
Nàng ấy bổ nhào vào lồng ngực ấm áp của tổ mẫu, định bụng kể lại chi tiết cuộc tranh cãi với mẫu thân. Chẳng ngờ nàng ấy chưa mở miệng thì Từ lão phu nhân đã cười nói: "Mẫu nữ với nhau, sao có thể giận quá một đêm cho được?"
Bà vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của tôn nữ, cam đoan chắc nịch: "Mẫu thân thương cháu nhất, sẽ không thật sự giận cháu vì chuyện này đâu, qua một hai hôm là ổn thôi."
Giọng nói của tổ mẫu hiền lành lại dịu dàng, lập tức trấn an được tâm tình của Kỷ Minh Đạt.
Song lời của mẫu thân... Không phải nàng không nghe lọt tai.
Nghĩ đến hôn sự, nghĩ đến Thôi gia, Ôn gia, Thôi Giác, Ôn Tòng Dương, nghĩ đến Nhị muội muội... Nghĩ đến tương lai... Kỷ Minh Đạt lại cảm thấy bất an.
Nàng ấy hỏi tổ mẫu: "Hai nhà bàn bạc sau cùng là Nhị muội muội và Ôn Tòng Dương... Đều sớm định đoạt rồi, cháu... Nhưng cháu phải có mối hôn sự này, cháu ——"
"Cháu là trưởng tỷ, nó là muội muội, trưởng ấu có thức bậc, nó vốn dĩ phải kính cháu." Giọng nói của Từ lão phu nhân trở nên lạnh lùng hơn, ngữ khí cũng cứng rắn không ít. "Huống chi cháu là hài tử ruột thịt, nó là hài tử của di nương, nó làm sao so được với cháu! Cùng lắm lại bảo phụ mẫu tìm mối tốt gả cho nó thôi!"
Bà nói: "Nữ nhi phủ An Quốc công còn sợ không thể gả sao! Được đầu thai làm người nhà họ Kỷ chính là phúc khi nó tu mấy đời!"
Lúc tổ mẫu không vui vì chuyện đích thứ, Kỷ Minh Đạt chưa bao giờ dám nhiều lời.
Nàng ấy lặng lẽ tựa vào lòng tổ mẫu, lại nhớ đến vẻ mặt thất vọng và thương tâm của mẫu thân...
Kỷ Minh Đạt giật mình, vùi mặt vào lòng.
Nàng ấy không nói cho mẫu thân biết mình nằm mộng thấy tương lai Ôn Tòng Dương lập công phong tướng là vì sợ mẫu thân nghĩ mình là đồ tham phú quý hư vinh, nhân phẩm có tì vết, phụ lòng dạy bảo nhiều năm qua của tiên sinh và các trưởng bối.
Nhưng mẫu thân vẫn thất vọng với nàng ấy.
Từ lão phu nhân vỗ nhẹ lên lưng Kỷ Minh Đạt, gọi người vào phục thị.
Kỷ Minh Đạt cố gắng thả lỏng bản thân, không nhạy cảm nữa.
Lời của tổ mẫu rất đúng.
Một hai ngày sau, mẫu thân... Nhất định sẽ không còn giận nữa.
...
An ủi tôn nữ nửa canh giờ, Từ lão phu nhân bảo nàng ấy nghỉ ngơi, bản thân trở ra ngoài, đi vào nội viện.
Thời tiết hôm nay cũng không tệ.
Ba ngày trước, bà nhìn thấy ngọc lan trồng cạnh Vân Đình trong vườn sắp nở hoa, còn định hai ngày tới sẽ đi thưởng thức. Nhưng Minh Đạt không thể ra ngoài, bà cũng lười nhác đi ngắm hoa cùng mấy nha đầu bà tử, qua hai ba ngày nữa, e là không còn gì để thưởng thức.
Nhưng hoa tươi thôi mà, năm nào tháng nào chẳng có? Ngược lại cũng không có gì đáng tiếc.
Trở về phòng mình, Từ lão phu nhân phân phó người thăm dò động tĩnh của chính viện và Hi Hoà Viện rồi nhắm mắt ngủ.
Có chuyện canh cánh trong lòng, bà cũng khó vào giấc.
Hai khắc sau, bà mở mắt gọi người dâng trà, Đại nha hoàn tâm phúc Lưu Ly đứng hầu bên cạnh đã sớm chuẩn bị nước trà có nhiệt độ thích hợp để dâng lên.
Thấy thần sắc lão thái thái vẫn tươi tỉnh, Lưu Ly cân nhắc trong lòng một lát, cười hỏi: "Xem ra, phủ chúng ta vẫn phải xử lý hỉ sự cho Đại cô nương trước nhỉ?"
"Đương nhiên rồi!" Từ lão phu nhân liếc sang. "Không xử lý cho con bé, chẳng lẽ xử lý cho người khác à? Chẳng lẽ ngươi lại hồ đồ rồi!"
"Không dối gạt lão thái thái, nô tì thực sự hồ đồ rồi!"
Lưu Ly vội nhẩm tính đủ loại khuyết điểm của Ôn Tòng Dương: "Ôn Đại gia được lão thái thái và cữu thái thái của phủ Lý Quốc công chiều chuộng quá mức, đến năm mười tuổi vẫn chưa học hành nghiêm túc được một ngày, cũng nhờ cữu lão gia ép buộc nên mới được mấy năm đèn sách. Thành thử như thế, ngày lễ ngày Tết, ngay cả câu đố đèn ngài ấy cũng không giải nổi! Ôn gia thật ra cũng như nhà chúng ta, đều là võ huân thế gia, nhưng Ôn Đại gia cũng không gọi là thông thạo cưỡi ngựa bắn cung... Thế này sao có thể xứng với Đại cô nương? Mong lão thái thái thay ta giải đáp nghi hoặc."
Từ lão phu nhân lại đồng tình: "Ngươi nói không sai. Hài tử này đúng là không xứng. May mà Lý Quốc bá chỉ có mỗi một đứa nhi tử, sau này cũng sẽ kế thừa tước vị, chỉ cần ở nhà ăn rồi chờ chết thôi."
Lưu Ly không nói xen vào, chỉ chờ lão thái thái nói tiếp.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại." Từ lão phu nhân nói. "Phủ Lý Quốc công tốt xấu gì cũng có hai đời tước vị. Đại cô nương ngươi gả đi thì chính là đương gia nãi nãi phủ Quốc công, tương lai không chừng còn được một chức Cáo Mệnh Tử tước phu nhân, hài tử của con bé cũng có thể nhận ấm. Ôn gia mặc dù không sánh bằng chúng ta, nhưng cũng là một gia tộc tốt."
Giấc mộng của Minh Đạt mặc dù ly kỳ nhưng cũng không phải là vô căn cứ, phủ Lý Quốc công có không ít nhân mạch ở trong quân đội, nếu ngày nào đó Ôn Tòng Dương có lòng phấn đấu thì làm nên việc cũng không phải chuyện lạ, Ôn gia không được thì còn Kỷ gia, dù sao cũng có thể giúp nó có một tiền độ không tệ.
Suy tính sâu thêm, Từ lão phu nhân càng thấy mối hôn sự này cũng không tệ: "Nếu Ôn gia biết Đại cô nương ngươi gả qua, chẳng lẽ còn không mừng rỡ như điên mà nâng niu nó? Chẳng như tiểu tử Thôi Giác kia, lúc nào cũng mặt lạnh, đối với Đại cô nương ngươi cũng không thân thiện, giống như ai thiếu nợ y vậy!"
Tốn bao nhiêu tâm tư gả cho Thôi Giác, mà Minh Đạt còn phải nghe theo nó, chẳng bằng gả về Ôn gia, được sống một đời thoải mái hài lòng.
Có lẽ đúng như Minh Đạt nói, lúc trước con bé đã thấy không hợp với Thôi Giác, đấy chính là ông trời chiếu cố, cảnh báo con bé?
Lão thái thái cũng nói đến nước này, Lưu Ly đành hùa theo: "Vẫn là lão thái thái suy nghĩ chu toàn."
Từ lão phu nhân đắc ý trong lòng, cười nói: "Ta chỉ có mỗi Đại cô nương ngươi là tôn nữ ruột thịt, đương nhiên sẽ cân nhắc chu toàn cho nó. Không giống phu nhân ngươi, không đau cho nữ nhi ruột mà lại bảo bọc người ngoài, còn vì người ta mà thái độ với bà mẫu nó, khiến nữ nhi ruột đau lòng!"
Bà càng nói càng giận, đặt chén trà thật mạnh xuống bàn.
Lưu Ly vội vàng khuyên nhủ, Từ lão phu nhân đã suy tính thiệt hơn, xua tay nói: "Thấy nó hiếu thuận nhiều năm, hôm nay ta không tính toán với nó."
...
Quá nửa buổi sáng, Kỷ Minh Diêu cuối cùng cũng thấy thái thái quay về.
Thái thái... Nhìn như thất hồn lạc phách.
Kỷ Minh Diêu không biết ở An Khánh Đường đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể vội vàng đỡ Ôn phu nhân ngồi xuống. Nàng cũng không tự tay nâng khăn rót trà —— Mấy chuyện này bọn Tố Nguyệt, Ngân Nguyệt làm tốt hơn nàng nhiều, nàng hà tất múa rìu qua mắt thợ.
Sau khi Ôn phu nhân ngơ ngẩn ngồi xuống, nàng cũng nghiêng người ngồi một bên, im lặng bầu bạn với bà.
Ôn phu nhân sững sờ hồi lâu, cũng chẳng thèm đụng tới chén trà, chỉ nhận lấy khăn bông đã nhúng nước nóng ấm áp, lau qua đôi tay và gương mặt.
Trong lòng bà dâng trào rất nhiều cảm xúc, bà nhìn Minh Diêu một hồi, lại dời mắt đi...
Cứ nhìn qua nhìn lại như thế, cuối cùng bà bấu vào cánh tay dưới lớp tay áo, nhìn sang Minh Diêu.
"Con nói với ta một lát..." Ôn phu nhân cười với Minh Diêu một cái, nhưng mà nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Bà cũng chẳng dám nghĩ vẻ mặt bây giờ của mình khó coi đến thế nào, chỉ có thể cố gắng nói chuyện dịu dàng hết sức có thể: "Trong lòng con, con thấy Tòng Dương thế nào?"
Bà nhanh chóng bổ sung: "Con cứ nói thật, không cần nể mặt ta, cũng không cần nể mặt Ôn gia... Chỉ cần nói trong lòng con, con thấy Tòng Dương thế nào ——"