Sau khi hoán đổi hôn phối với đích tỷ

Tựa vào bờ vai của Ôn Tòng Dương, nhướng mắt nhìn đường nét góc cạnh trên gương mặt thiếu niên và hầu kết tràn đầy nam tính, cách một lớp y phục mùa xuân mỏng manh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn, còn có vòng tay lực lưỡng đang ôm mình vào lòng... Trái tim của Lý Như Huệ đập bịch bịch đầy cuồng loạn.
 
Từ năm Đại gia lên bảy tuổi, nàng ta đã bắt đầu phục thị hắn, nhiều năm kề cận hầu hạ, giúp Đại gia tắm rửa thay y phục cũng là chuyện bình thường. Trên người Đại gia có chỗ nào mà nàng ta chưa thấy qua, có nơi nào mà nàng ta chưa chạm vào, dần dà Đại gia cũng không thích trò chuyện với thái thái và lão thái thái nữa, là nàng ta đứng giữa truyền lời.
 
Đại gia... Càng ngày càng trưởng thành hơn, bờ vai vững chãi, cơ thể vì khổ luyện kỵ xạ mà săn chắc hơn, có khi nàng ta phục thị Đại gia mà nóng tai đỏ mặt... Nàng ta sợ Đại gia trông thấy, lại sợ Đại gia không phát hiện ra... Mẫu thân nói không sai, dù sao nàng ta cũng lớn tuổi...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đại gia mới mười bảy tuổi.
 
Nàng ta lớn hơn Đại gia sáu tuổi.
 
Đại gia yêu thích Nhị tiểu thư nhà cô thái thái có độ tuổi tương xứng.
 
So với vị cô nương kia, nàng ta lớn hơn... Tám tuổi.
 
Bắt đầu từ năm mười hai, mười ba tuổi, trong mắt Đại gia chỉ có Kỷ Nhị cô nương. Bởi vì Kỷ Nhị cô nương trở nên khách khí xa cách mà Đại gia đau lòng đến mức đêm ngủ không yên, lén lút khóc bảy tám lần. Hắn xấu hổ không muốn cho lão thái thái và thái thái biết nên trốn tránh hết đám nhũ mẫu ma ma, chỉ có nàng ta là ở bên an ủi hắn.
 
Nhưng Đại gia lại không biết đến sự đau lòng của nàng ta.
 
Nếu không có Kỷ Nhị cô nương, có phải Đại gia sẽ nhìn tới người khác... Có thể nhìn tới nàng ta không?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ bậc cửa đến trong phòng thật ngắn ngủi.
 
Lúc Ôn Tòng Dương đỡ Lý Như Huệ ngồi lên giường, Lý Như Huệ sửng sốt một thoáng, mới từ từ thu hồi cánh tay đang choàng qua cổ hắn.
 
Ôn Tòng Dương hoàn toàn không để ý, chỉ có nàng ta đau đến thất thần. Hắn lớn tiếng gọi người lấy khăn chườm lạnh, trước tiên giúp Lý Như Huệ giảm đau.
 
Mặc dù hắn không phát hiện điều gì, song ánh mắt của đám nha đầu ma ma trong phòng đã bay loạn tứ tung ——
 
Đại gia bình thường có hoà nhã đến đâu thì cũng là chủ tử gia môn, hôm nay lại ôm Như Huệ vào... Chẳng lẽ, trước khi Đại nãi nãi vào cửa, ý đồ của Như Huệ thật sự sẽ thành sao?
 
...
 
Lý Quốc bá và Hà phu nhân chỉ có hai huynh muội là Ôn Tòng Dương và Ôn Tòng Thục, đời trước, Lý Quốc hầu và Trương lão phu nhân cũng chỉ có hai hài tử là Lý Quốc bá và Ôn phu nhân.
 

Lý Quốc hầu mất được tám năm, Ôn phu nhân cũng đã gả ra ngoài mười tám năm. Các đường huynh đệ của Lý Quốc bá cũng theo phụ thân phân gia từ sớm. Phủ Lý Quốc công lớn như vậy chỉ có một nhà năm người Trương lão phu nhân và Lý Quốc bá, phòng ốc đương nhiên dư dả.
 
Ôn Tòng Dương sống một mình trong một toà viện tử có hai lối đi ở gần chính đường, "thư phòng" ở tiền viện do các nam bộc phục dịch, hậu viện thì do các nha đầu bà tử. Bởi vì hắn là nam nhân, tiền viện hậu viện cũng không canh gác quá nghiêm ngặt.
 
Nơi Lý Như Huệ ngã xuống là bậc thềm phía trước chính phòng ở hậu viện. Hành lang từ hậu viện nối thẳng đến cửa viện, cửa viện lại mở sẵn nên khi Ôn Tòng Dương ôm nàng vào trong phòng, rất nhiều gã sai vặt nam bộc ở ngoại viện đều chứng kiến.
 
Phủ Lý Quốc công ít người, không nhiều chuyện náo nhiệt, hôn sự của Đại gia chính là chuyện lớn nhất trong mấy năm gần đây, lại thêm tâm tư của Như Huệ cô nương có không ít hạ nhân nhìn ra, Đại gia bình thường lại thân cận với nàng ta nhất... Việc này nhanh chóng truyền khắp nửa phủ.
 
Mọi người mặc dù không dám nghị luận công khai, song đều hóng cổ chờ tin tức.
 
Đại gia đang độ thiếu niên huyết khí dồi dào, ôm cũng ôm rồi, cách hôn môi còn xa hay sao?
 
Mẫu thân của Như Huệ cô nương lại được thái thái rất mực tin tưởng, nếu nàng và Đại gia thật sự ở bên nhau, chỉ cần xin lão thái thái gật đầu, cho dù lão gia không cao hứng thì có một cái danh phận cũng không khó!
 
Nhưng Ôn Tòng Dương đồng thời không nghĩ nhiều như vậy.
 
Thấy thái y đến, hắn vội vàng đích thân ra cửa viện đón tiếp. Lý Như Huệ đã được chuyển vào giường trong ở gian phòng phía đông, bên ngoài màn che trướng rũ, chỉ lộ ra cổ chân bị trật để thái y xem bệnh.
 
Chỉ té ngã bị thương, không gây thương gân động cốt, thái y bốc thuốc xong thì cáo từ.
 
Như Huệ tỷ tỷ đã không sao, tịnh dưỡng mấy ngày là ổn. Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ còn sớm, mưa cũng ngớt rồi, Ôn Tòng Dương lại muốn ra ngoài hoa viên hái hoa đào.
 
Thấy hắn vừa đứng lên, Lý Như Huệ liền biết hắn muốn làm gì.
 
Nhiệt độ thân thể của Đại gia dường như còn lưu lại ở eo lưng nàng ta, bây giờ lại muốn vì Kỷ Nhị cô nương mà chạy đông chạy tây.
 
Nàng ta... Nếu không chủ động hơn, tâm sự của nàng ta, năm nào tháng nào thì Đại gia mới hay?
 
"Đại gia..." Lý Như Huệ vờ như không biết hắn định ra ngoài, nhìn hắn cười bảo. "Đột nhiên nghĩ đến, nhiều lắm là một hai năm nữa, nô tì không còn ở bên cạnh Đại gia nữa rồi."
 
Cõi lòng tràn đầy hưng phấn của Ôn Tòng Dương bị lời này giội một gáo nước lạnh.
 
Hắn tạm thời không bận tâm đến hoa đào, vội vàng ngồi xuống mép giường: "Sao tỷ lại nói như vậy?!"
 
"Đại gia của nô tì, ngài quên rồi sao, ngài là nam tử, nô tì chỉ là một nha đầu..."
 

Nhân lúc Ôn Tòng Dương không để ý, Lý Như Huệ đã sớm liếc mắt ra hiệu "mời" hai nha đầu khác đang ở trong phòng ra ngoài.
 
Nàng ta cười nhẹ: "Phủ chúng ta xưa nay luôn khoan dung với kẻ dưới, chưa bao giờ xảy ra chuyện phiền hà gì, ngay cả nô tì cũng không nỡ rời xa Đại gia, nhưng nếu không được cho phép, nô tì cũng không thể ở lại đây mãi."
 
"Nô tì cuối cùng cũng phải có một chốn dừng chân." Nàng ta chua xót cất lời, trong mắt lại hàm chứa sự chờ mong.
 
—— Chỉ cần Đại gia lên tiếng, cho phép nàng ta ở lại đây!
 
Ôn Tòng Dương đích xác không nỡ bỏ rơi nàng ta.
 
Ngần ấy năm, người hầu kẻ hạ thay qua đổi lại không biết bao nhiêu lần, chỉ có vài vị ma ma và Như Huệ tỷ tỷ là vẫn ở bên hắn. Như Huệ tỷ tỷ lại khác mọi người, tỷ ấy sẽ không hở ra là tỉ tê khuyên hắn phải tiến bộ, cũng không ở trước mặt hắn tố khổ kể công, chỉ lặng lẽ làm tròn phận sự.
 
Cho nên, từ ba năm trước, ngay cả mẫu thân cũng bỏ qua các ma ma, yên lòng giao chuyện trong viện của hắn cho Như Huệ tỷ tỷ.
 
Là hắn quên, Như Huệ tỷ tỷ không thể ở cạnh hắn cả đời ——
 
Ôn Tòng Dương hơi gục đầu xuống, nói: "Tỷ tỷ yên tâm, ngày mai ta sẽ đến chỗ thái thái cầu xin ân điển, nhất định không để tỷ tỷ chịu thiệt thòi."
 
Cẩn thận suy xét thì lời này cũng không có ý giữ mình ở lại, Lý Như Huệ vội vàng nói: "Thái thái đã hạ ân điển, nói mọi chuyện đều do Đại gia làm chủ! Đại gia... Muốn thế nào cũng được."
 
Trong giọng nói của nàng ta có sự thê lương thiết tha triền miên, khiến Ôn Tòng Dương ngẩng phắt đầu.
 
Lý Như Huệ cắn môi dưới, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ.
 
Đây là tư thái kiều mị đáng thương mà nàng ta chưa bao giờ thể hiện trước mặt Ôn Tòng Dương.
 
Ôn Tòng Dương... Dù sao cũng đã là nam tử bước vào độ tuổi trưởng thành, tức thì nhìn là biết, cũng nghĩ là hiểu!
 
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu của hắn chính là:
 
Liệu Diêu muội muội có đồng ý không?
 
Vốn dĩ để Như Huệ tỷ tỷ có thể ở đây lâu dài không phải là không có cách, hắn cũng không nỡ rời xa Như Huệ tỷ tỷ, bây giờ lại càng không nhẫn tâm để tỷ ấy rời đi, có thể, có thể ——
 

Trong lòng Lý Như Huệ hoang mang rối loạn, nàng ta nhìn sắc mặt Ôn Tòng Dương từ bừng tỉnh đại ngộ chuyển sang mừng rỡ, rồi lại trở nên khó xử.
 
Nàng ta đương nhiên biết Đại gia khó xử là vì ai.
 
Không gian vừa ẩm ướt vừa tối tăm, sự ghen ghét và oán hận còn quấn lấy trái tim nàng ta mãnh liệt hơn lúc trước.
 
Một tiếng sấm mùa xuân vang lên, gió thổi không ngừng, mưa lại kéo tới.
 
Gió giật "đùng đùng" ngoài cửa sổ, mấy nha đầu bà tử vội vàng đi vào khép chặt cửa sổ, né tránh gió mưa. Hương an thần đang đốt trong lư hương bằng đồng tựa hồ có tác dụng, Lý Như Huệ đột nhiên cảm thấy rất mỏi mệt. Nàng ta uể oải cúi đầu xuống, trông thấy tay mình và tay của Đại gia đều đặt trên nệm gấm, cách không đến nửa thước.
 
Bàn tay của Đại gia đến gần tay nàng.
 
Lý Như Huệ trừng mắt, nhìn tay mình được bàn tay của Đại gia nắm chặt.
 
"Đợi Diêu muội muội đến, ta sẽ để muội ấy làm chủ." Ôn Tòng Dương tự cho đây là chủ ý không tệ, yên tâm cười nói. "Hai người cũng quen biết từ nhỏ, Diêu muội muội sẽ không bạc đãi tỷ đâu."
 
...
 
"Trời mưa rồi."
 
Ôn phu nhân nhìn qua cửa sổ nói.
 
Đây là câu nói thứ hai kể từ lúc Nhị cô nương quay về phòng. Trước đó, thái thái chỉ nói một câu: "Sai người ra ngoài cửa canh chừng, lão gia vừa về thì mau lập tức mời ngài ấy qua đây, không cho phép không mời được!"
 
Lúc trưa dùng cơm, thái thái cũng chỉ lặng lẽ gắp ba món ăn mà Nhị cô nương mang qua, không nói một lời.
 
Cả phòng vì câu nói này mà giống như sống lại.
 
"Đúng vậy, trời mưa thì tốt." Phùng ma ma cười nói. "Mấy người lão gia trở về, đương nhiên phải qua chỗ thái thái thay y phục ướt, An Khánh Đường cũng không dễ mời người đi."
 
Bà là nhũ mẫu của Ôn phu nhân, năm nay đã năm mươi bảy tuổi, eo chân vẫn khoẻ khoắn, tinh thần vẫn minh mẫn, nhất quyết không cáo lão mà ở bên cạnh phục thị.
 
"Ừ." Ôn phu nhân cười.
 
Lão thái thái dù sao cũng "lão" rồi.
 
Bà mới là đương gia thái thái của cái phủ này.
 
Bà sai người mang gương đồng tới, nghiêm túc điều chỉnh biểu cảm lần nữa. Đợi khi An Quốc công vừa vào cửa, bà lập tức bước lên nghênh đón, không màng đến vạt áo ướt sũng của An Quốc công mà yếu ớt sà vào lòng ông, gọi một tiếng: "Lão gia!"
 
An Quốc công chỉ đứng sững ở đó.
 

Sau chuyện của Thẩm di nương, ông ta biết mười một năm qua thái thái oán hận mình, chỉ xem ông ta là trượng phu, tương kính như tân... Đừng nói là gần mười năm qua, ngay cả thuở tân hôn, khi thái thái chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, cũng chưa từng gọi ông ta thân thiết như vậy trước mặt người bên ngoài!
 
"Có đại sự gì mà lại vội vàng tìm ta vậy?" An Quốc công đỡ phu nhân trong lồng ngực, phát ra âm thanh êm ái mà chính ông ta cũng thấy khó tin.
 
Lại khẽ gọi một tiếng "lão gia", Ôn phu nhân mới cúi đầu nói: "Thiếp đã khuyên nhủ suốt hai ngày nay, nhưng lão thái thái và Minh Đạt vẫn nhất quyết muốn từ hôn, còn không biết vì sao lại nhìn trúng Tòng Dương, một mực muốn gả Minh Đạt về Ôn gia."
 
"Lão gia biết thiếp hao tâm tổn trí vì hôn sự của hai nữ nhi như thế nào mà!" Không cần nguỵ trang thêm, sự thiệt thòi của bà đã thể hiện qua từng câu từng chữ. "Không ngờ lão thái thái không xem trọng Thôi Giác, nhất định muốn từ hôn, thiếp không thể phản bác, có thể... Để thiếp phải ăn nói với Thôi gia thế nào bây giờ? Sau này làm sao thiếp còn mặt mũi gặp nhà cữu cữu và Tùng tiên sinh chứ?"
 
—— Từ hôn?
 
Sáng nay Thôi Giác còn ở Tử Vi Điện ghi chép sinh hoạt thường ngày của bệ hạ, được bệ hạ ban cơm trưa, buổi chiều chạm mặt Lưu tướng, bị ông ta nài ép lôi kéo sang nhà xem ca vũ; cữu cữu của thái thái xuân này vừa được thăng làm Hộ bộ thượng thư, kiếp này có hy vọng lên chức tướng; còn có vị mai mối Tùng tiên sinh vốn là thầy của tiên đế, từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay hằng năm đều đích thân thăm hỏi thỉnh giáo, sao mẫu thân và Minh Đạt còn nháo loạn muốn từ hôn?
 
An Quốc công nhíu mày thật chặt.
 
Nửa ngày sau, ông ta đứng dậy bảo: "Ta lại qua khuyên nhủ lão thái thái."
 
"Thiếp không đi được, sợ lão thái thái trông thấy thiếp thì lại tức giận." Ôn phu nhân định tiễn ông.
 
"Để nàng chịu uỷ khuất rồi." An Quốc công dỗ dành bà ngồi xuống. "Việc này không trách nàng đươc. Ta đi một lát rồi quay lại."
 
Đưa mắt nhìn bóng lưng của ông ta vội vàng biến mất sau màn mưa, trong lòng Ôn phu nhân phát ra một tiếng cười nhạo.
 
Bà biết rõ người này thiên tính bạc bẽo, trong lòng chỉ có quyền thế vinh hoa phú quý của bản thân, bà không lên tiếng khuyên nhủ giúp, xem lão thái thái và Minh Đạt thuyết phục ông ta như thế nào.
 
Chỉ cần ông ta không tình nguyện, bà không làm ra chuyện từ hôn, cục diện rối rắm này xem lão thái thái thu dọn thế nào!
 
...
 
Càng đến gần An Khánh Đường, đầu của An Quốc công càng nhức nhối.
 
Lão thái thái đúng là cứng rắn! Thái thái không khuyên được, e là ông ta cũng không dễ khuyên. Còn nữa, nhỡ Minh Đạt dùng cái chết để tỏ ý, hỉ sự biến thành tang sự, há không kết thêm thù với Thôi Giác?
 
Nhưng mối hôn sự này tuyệt đối không thể lùi!
 
Bước vào tiền sảnh, sốt ruột nghe từng giọt mưa rơi tí tách xuống ô, An Quốc công chợt cảm thấy phúc chí tâm linh*.
 
*Phúc ở đây có nghĩa là hạnh vận, ý câu là khi vận khí đến thì tự nhiên tâm tư cũng mẫn tiệp linh động ra.
 
—— Ông ta cũng không phải chỉ có mỗi một nữ nhi đến tuổi thành hôn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận