Sau Khi Hoàn Tục Tôi Trở Thành Đỉnh Lưu Giới Giải Trí


Xe tiến vào phim trường, đậu ở bãi đỗ xe.
Cảnh Dật vốn xuống xe trước, nhưng ánh mắt lại tìm kiếm khắp nơi.
Lục Ngự Chi cầm chai nước khoáng bên cạnh đưa cho Cảnh Dật: "Tìm cái này?"
"Ừm, vẫn chưa uống hết." Cảnh Dật cầm lấy chai nước, lúc này mới xuống xe.
Ba người một trước một sau đến đoàn phim, đạo diễn Quách Lân đang quay cảnh của Khương Văn Văn và diễn viên quần chúng.

Quay xong thấy Cảnh Dật cùng Lục Ngự Chi đã tới, cười nói: "Xem ai tới này, đi thay quần áo nhanh lên, còn phải chụp ảnh tạo hình với quay video tuyên truyền."
Web drama không thể so với phim truyền hình, sớm vậy mà đã bắt đầu tuyên truyền.

Chỉ cần có một đợt lưu lượng tạo nhiệt trước khi phát sóng là được.

Kế tiếp mạng phim tự nhiên sẽ quảng cáo cho web drama, các loại trang web khác cũng sẽ làm theo.
Bộ《 Dụ Tăng 》 này hợp tác với mạng phim Vân Vụ, đây là hãng mới ra, không phải trang web hạng nhất, nhưng ông chủ sau lưng tài đại khí thô, mua không ít bản quyền phim, nhanh chóng nổi tiếng.
Tục ngữ nói, mèo trắng mèo đen, mèo bắt được chuột chính là mèo tốt.

Cũng giống bên này, web drama chỉ cần có thể thu hút người xem thì đó chính là phim hay.
Trước khi Lục Ngự Chi tới Quách Lân không lo lắng, có Lục Ngự Chi rồi lại càng không lo lắng.
Bối cảnh trong video tuyên truyền chọn sử dụng đều do đoàn phim thuê, kêu là sát kịch bản.

Chụp hình khác đóng phim, nhóm diễn viên chính phải duy trì biểu cảm trong thời gian dài, chụp được càng nhiều góc độ càng tốt.
Quách Lân quay Thủy Nhi và Huyền Không trước.
Hồ yêu lớn mật yêu mị, tứ chi tiếp xúc thân mật với hoà thượng đang nhắm mắt niệm kinh, có thể kích thích trí tưởng tượng của người xem bay cao bay xa.
Hồ yêu cởi bỏ lớp ngụy trang ngây thơ hồn nhiên, trái phải vây quanh hoà thượng mặc thanh y, vui vẻ đối lập bình tĩnh, khung cảnh an bình tươi đẹp.
Khóe miệng mỉm cười lập loè chút lệ quang, muốn rời đi lại tựa như không nỡ, giơ tay vuốt ve cao tăng, thần sắc thương xót, cảm giác thê mỹ( thê lương+mỹ lệ).
Ảnh chụp rất nhiều, Cảnh Dật khí chất thong dong vân đạm phong khinh, trên gương mặt tinh xảo là vẻ điềm tĩnh ôn nhuận, kết hợp một thân tăng y thuần tịnh, bất luận cười hay không cười, đều là một bức họa.
Lục Ngự Chi nhìn nhìn, sự ôn nhu trong mắt tràn ra.

Chờ đến khi anh đóng Trần chụp ảnh cùng Cảnh Dật, tình cảm nơi đáy mắt vẫn không tan đi, trái lại càng hợp ý cảnh.
Bạch y hoà thượng cầm ô tang thương mỉm cười, không nhiễm nửa điểm bụi trần, đưa tay về phía hoà thượng trẻ tuổi đang kinh ngạc ngã trên mặt đất.

Tầm mắt hai bên giao nhau, là khúc mắc trước kia, cũng là lúc mối duyên giữa hai người khởi động.
Cái gì gọi là dụ hoặc?
Một loại xúc cảm được phóng đại hết mức có thể trước mắt người xem chính là dụ hoặc.
Nhiếp ảnh gia vỗ đùi trầm trồ khen ngợi, cảm thấy ngay cả ánh sáng mặt trời loé trên đỉnh đầu trong bức ảnh này cũng gãi đúng chỗ ngứa.
Chụp xong Huyền Không, tiếp theo là ảnh của hổ yêu và Trần.
Nhiếp ảnh gia sớm đã xem mấy cảnh diễn đứng đắn lần trước, linh cảm ập tới, cho Cảnh Dật ngồi cùng mấy con mèo lớn đang nằm bò.
Thấy Cảnh Dật không hiểu, nhiếp ảnh gia đích thân xuống tay thị phạm, dùng tư thế kinh điển nhà mèo ngồi xổm trên mặt đất, cộng thêm tư thế quỳ bò.
"Đặc tính của bách thú chi vương, hiểu không? Chính là cái loại dã tính kết hơp với nhân tính." Nhiếp ảnh gia nhìn Cảnh Dật, hai mắt phát sáng, "Ánh mắt lúc cậu đóng phim rất tốt, tôi thích cái loại feel này!"
Cảnh Dật nghĩ nghĩ, hít thở nhảy lấy đà.

Uyển chuyển nhẹ nhàng nhanh nhạy bò lên nhánh cây thô to.
Nhiếp ảnh gia nhìn Cảnh Dật trợn mắt há hốc mồm.
Hắn xoay người, hỏi Quách Lân: "Diễn viên đoàn mấy người trâu bò như vậy à? Tôi vừa nói dã tính đã biểu diễn màn leo cây không xài tay?"
Quách Lân được khen thoải mái, trả lời bạn tốt: "Khụ khụ, đương nhiên là do ánh mắt tôi tốt.

Cảnh Dật nhà tôi trên người có võ, ông không thấy cảnh cậu nhóc đó bê thùng hứng nước sao?"
"Ha ha ha, có thể lão Quách."
Khi nói chuyện, nhiếp ảnh gia lại gần cây, nhanh tay lẹ mắt ấn nút chụp.
Thanh niên trẻ tuổi ghé vào nhánh cây, trong đôi mắt lộ ra một cổ ngạo khí bễ nghễ thiên hạ.

Cánh tay cậu tự nhiên chống phía trước, đầu gối quỳ xuống, vô luận là hình thái hay ánh mắt, đều mười phần dã tính.
Chỉ thiếu điều đeo thêm đôi tai với cái đuôi!
Đáy lòng hiếp ảnh gia điên cuồng gào thét, tìm mấy góc độ ấn chụp, một bên nhắc Lục Ngự Chi: "Lục thần, còn chờ gì nữa, mau vào chụp cùng đi."

Không phải diễn bằng ánh mắt sao?
Hổ yêu nhìn Trần.
Lục Ngự Chi đánh giá góc độ Cảnh Dật bò, đứng yên một góc 45 độ bên phải Cảnh Dật, ngửa đầu điều chỉnh ánh mắt, bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
- - sủng nịch.
Trần nhìn hổ yêu vô lễ, nhưng ánh mắt lại là nhân thiết tiên minh đối lập hoàn toàn.
Nhiếp ảnh gia linh cảm bộc phát, lại chỉ Cảnh Dật bày ra mấy tư thế, còn cho Lục Ngự Chi sờ đầu Cảnh Dật.
Mỗi một động tác nhỏ và thần sắc của hai nam diễn viên đều xuất sắc, quả thực là trời sinh màn ảnh cảm.

Lục Ngự Chi xuất đạo từ lâu kinh nghiệm dày dặn thì chưa tính, không ngờ tiểu minh tinh Cảnh Dật cũng hoàn mỹ đến thế!
"Cảnh Dật, lưu phương thức liên lạc cái nào." Nhiếp ảnh gia vẻ mặt bức thiết, "Vừa lúc tôi có một tổ chức từ thiện đang cần người gấp mà cậu lại hợp như vậy."
Quách Lân đứng một bên cũng nói: "Cảnh Dật, hắn muốn đưa đến quốc gia đài dự thi, tăng danh tiếng rất tốt."
Trong mắt Lục Ngự Chi cũng có ý đồng tình.
Cảnh Dật lại nhớ tới yêu cầu trên hợp đồng, lắc đầu đang muốn cự tuyệt, Tiết An thò đầu: "Đây là số điện thoại của Tiểu Dật, còn có số của tôi.

Tôi là trợ lý Tiểu Dật, sau này ngài liên hệ với tôi là được."
Nhiếp ảnh gia cầm tờ giấy ghi chú bỏ vào túi áo sơ mi trước ngực.
"Ok, cứ quyết dịnh vậy đi, một thời gian nữa tôi liên lạc với cậu."
Từ chối không kịp, kết quả chốt trong giây lát.
Cảnh Dật đành phải đồng ý nhận chuyện này, chỉ ẩn ẩn lo lắng vi phạm điều khoản hợp đồng.

Trên đó ghi rất rõ ràng, cậu không được tự ý nhận thông cáo.
Lục Ngự Chi nhìn ra thần sắc kiêng kị của Cảnh Dật, khí lạnh trong mắt càng nồng đậm.
Anh đã nắm được thông tin tình báo của Giải Trí Trục Mộng.

Chỉ chờ có phong thanh lập tức tung ra, giáng một đòn nặng khiến Trục Mộng chịu tổn thất.


Giới người mới hỗn loạn như vậy, tất nhiên gốc rễ đã thối rữa từ lâu.
Người đại diện tổ chức tiệc rượu bán***, cao tầng tham ô trốn thuế, quả thực không biết từ chết viết thế nào.
Chụp xong ảnh định trang chung với ảnh tuyên truyền, Quách Lân gọi Khương Văn Văn và Cảnh Dật lại, đưa cho mỗi người một bao lì xì.
Tiền trong bao lì xì không nhiều lắm, nhưng hai người diễn cảnh chết, đây là truyền thống giới giải trí, ngụ ý muốn xả xui.
"Cảnh Dật, tiếp theo cậu làm gì?" Khương Văn Văn cầm bao lì xì tâm tình rất tốt, "Tôi thấy gần đây có phim thanh xuân đang thử kính[1], cậu muốn đi xem với tôi không?"
[1] Thử kính: vòng chọn diễn viên.
"Cảm ơn, tôi đi không được.

Về nhà xem lại hợp đồng, sau đó đọc sách học tập."
Ký ức của nguyên thân về thế giới này không hoàn chỉnh, Cảnh Dật bắt buộc phải học hành tử tế.
Ngoài yêu cầu bôi đen Cảnh Dật, thời gian khác công ty không sắp xếp được cho Cảnh Dật công việc nào ra hồn.

Này cũng tiện cho cậu có cơ hội khám phá internet.
"Cảnh Dật, tôi gửi phương thức liên hệ nhân viên chăn nuôi Lục Nghị cho cậu." Lục Ngự Chi đi tới gia nhập cuộc nói chuyện, "Có rảnh cũng đừng quên nhìn Lục Nghị."
"Được." Cảnh Dật nghĩ đến mèo lớn Lục Nghị, cười rộ lên, "Tôi còn muốn đến vườn bách thú xem nó, vừa lúc có thời gian."
Lục Ngự Chi câu môi: "Nhớ chụp cho tôi mấy bức ảnh ở đó?"
Cảnh Dật nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết rồi."
Trước khi đi, Cảnh Dật thương lượng với Tiết An, dùng tiền lì xì Quách Lân đưa đặt trà sữa cho nhân viên công tác.
Lục Ngự Chi chưa về, Cảnh Dật cầm một ly đặt vào tay Lục Ngự Chi.
Loại trà sữa kinh điển nhất thuộc hàng ông bà: Trà sữa trân châu.
Lục Ngự Chi xưa nay không thích mấy loại đồ uống ngọt ngấy, nhưng thấy Cảnh Dật uống từng ngụm từng ngụm, đôi mắt đen như mực tràn đầy thích ánh sáng, anh nói: "Cảm ơn, tôi sẽ uống hết."
Lục Ngự Chi cầm trà sữa rời đi.
Cảnh Dật và Tiết An cũng quay lại khách sạn, thu dọn đồ đạc lên đường về nhà.
Thành nhiếp ảnh ở thị bắc thiên vùng ngoại thành, phòng đơn nhỏ của Cảnh Dật nằm cách công ty một tiếng đi xe, hẻo lánh nhưng tiện nghi.
Công ty lấy lý do ký túc xá thực tập sinh đã đầy người ở, tống cổ một mình Cảnh Dật ra đây, đúng là bất đắc dĩ mới ở chỗ này.

Bù lại phòng ở nho nhỏ được nguyên Cảnh Dật dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, Cảnh Dật vào nhà, nhìn quanh một vòng, đột nhiên có cảm giác được về nhà.
Cậu đặt bài vị của nguyên Cảnh Dật bên cạnh mẹ cậu ta, lấy hương tế bái.
Sau khi kết thúc đang muốn dùng điện thoại tìm nơi bán sách luật thì điện thoại rung lên.
"Cảnh Dật, công việc kết thúc rồi sao không về công ty? Đủ lông đủ cánh rồi phải không?" Ngữ khí Triệu Kiệt oán giận, "Chạy đến đây nhanh lên, phim mới Tiểu Cánh phải tuyên truyền, công ty sắp xếp cậu và Lâm Hữu tham gia chương trình với Tiểu Cánh."

Đây là chiêu trò của công ty.
Công việc của nguyên thân không bao giờ kết thúc, lúc tham gia chương trình phải làm nền cho Mộ Dung Dực để nhận thù lao bèo bọt
Cảnh Dật nhấc mắt nhìn hai bài vị lớn nhỏ nằm cạnh nhau, nhớ lúc mẹ nguyên thân tiều tuỵ nằm trong ở bệnh viện chờ tiền cứu mạng, sắc mặt cao tầng Trục Mộng cao tầng chỉ có khinh thường, tức giận.
"Được, tôi đến ngay đây."
Phòng tập Giải Trí Trục Mộng, Mộ Dung Dực đang hểnh mũi hưởng thụ cơn mưa lời khen từ mọi người.
"Diễn nam một phim thanh xuân thần tượng cảm giác thế nào? Có sướng không? Có cảnh hôn môi không? Nữ chính là tân hoa đán giới giải trí, lớn lên thật sự quá xinh đẹp!"
"Hâm mộ quá đi, khi nào chúng ta mới nhận được vai diễn như này đây."
Mặt Mộ Dung Dực mang theo cười, trả lời mấy thực tập sinh xung quanh cho có lệ: "Chúng ta vẫn là một nhóm mà, chờ tôi ổn định, tự nhiên công ty sẽ đưa tài nguyên cho mọi người."
Lời gã đương nhiên là nói dối.
Trên thực tế, công ty đang suy xét giải tán cái nhóm Trục Mộng Thiếu Niên Đoàn này.

Dù sao một đám ngoại hình không bằng gã, thiên phú cũng bình thường không bằng gã, chỉ biết đeo bám tên tuổi nhất ca là gã.
Không ai biết Mộ Dung Dực nghĩ gì, nhóm thiếu niên không quá 20 tuổi bắt đầu tưởng tượng bản thân được công ty lực nâng đỡ.
Mà đúng lúc này, cửa kính phòng tập bị đẩy ra.
Thân ảnh đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang xuất hiện trong tầm mắt.
Đám người lập tức đổi sang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, Lâm Hữu thân Mộ Dung Dực nhất trào phúng nói: "Tôi còn tưởng ai vào đây, thì ra là Suy Cảnh a? Không thấy các ca ca đang nói chuyện sao? Bước vào cũng không biết nhẹ tay nhẹ chân."
"Xin lỗi, làm phiền mọi người nói chuyện." Cảnh Dật nhìn thiếu niên đang nói, "Nhưng Suy Cảnh là ai? Tôi tên Cảnh Dật, cũng không có anh trai, sao lại xưng ca ca được?"
Lâm hữu nhìn ánh mắt tinh dưới mũ lưỡi trai của Cảnh Dật, cau mày thẹn quá hóa giận: "Mày mới ra ngoài diễn nam 1 mà lá gan đã to lên rồi, còn dám cãi lại?"
"Cũng không biết ai bán thân cho kẻ có tiền đổi tài nguyên, hình như còn nhận cả cha nuôi?"
"Tôi thấy chúng ta đừng nói nữa, nhỡ đâu nó gọi điện thoại kêu cha nuôi phong sát chúng ta."
"Bán mông lấy vai nam 1, cha nuôi chắc cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì? Chắc chắn là một tên đầu heo não heo ha ha ha ha."
Bọn họ mồm năm miệng mười, mặt Mộ Dung Dực tuy đang cười, nhưng lại nhìn chằm chằm người trước mặt, vẻ âm ngoan trong mắt chợt lóe qua.
Một lát sau, gã thu ánh mắt lại, cằm khẽ nâng nhìn Cảnh Dật, giọng điệu cực kỳ ngang ngược, nói: "Cảnh Dật, cậu diễn nam 1《 Dụ Tăng 》, hình như là vai hòa thượng, trách không được phải đội mũ."
Người xung quanh vừa nghe, ánh mắt bọn họ cũng nhìn mũ lưỡi trai Cảnh Dật đội.
Lâm Hữu bước vài bước đến trước mặt Cảnh Dật, vươn tay về phía mũ lưỡi trai của Cảnh Dật.
Cảnh Dật nghiêng người né qua một bên, lập tức có vài tên vây kín lấy cậu, còn có người kéo rèm phòng tập xuống che cửa kính.
Phòng tập vốn dĩ tràn ngập ánh sáng, lập tức biến thành không gian tối tăm khép kín.
"Mọi người muốn luận bàn[học hỏi, trao đổi] sao?" Cảnh Dật nhẹ nhàng nói.
Mộ Dung Dực nhướng mày, cười: "Đương nhiên, lâu rồi chúng ta không trao đổi kỹ năng nhảy múa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận