Cảnh Dật đi vào bệnh viện, tìm được phòng bệnh Trương Cường.
Người đàn ông to béo gầy đi một vòng, da mặt chảy xệ, nhưng tử khí tích tụ giữa mày đã biến mất.
Ánh mắt không hề lộ ra tà niệm giống như trước đây, mà là quy về bình tĩnh.
"A di đà phật."
Cảnh Dật chắp tay trước ngực, chào hỏi Trương Cường.
Trương Cường cũng chắp tay trước ngực, còn thi lễ, nước mắt từ khóe mắt chảy xuôi: "Cảnh Dật đại sư, ít nhiều ngài đại từ đại bi, nguyện ý không so đo hiềm khích trước đây cứu tôi một mạng."[ Cá Mặn: tặng kèm thêm thanh tỉnh thuật hả???]
"Tôi đứng giữa sinh tử nhìn thấy Thập Điện Diêm La, bọn họ nói con người tôi tham sắc dục mà phạm phải không ít hành vi phạm tội, muốn ném tôi vào địa ngục.
Thời khắc mấu chốt, tôi thấy ngài, thấy phật quang trên người ngài, tôi nguyện ý quy y nơi cửa Phật, từ đây thanh tâm quả dục."
Nói hết một hồi, Cảnh Dật chỉ mỉm cười, không trả lời.
Viên Tuệ bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Lão này sau khi tỉnh lại như bị điên, kêu tôi mua dao cạo muốn cạo đầu xuất gia, còn muốn xem kinh Phật.
Cạo đầu đi, còn một hai phải gọi cậu tới, nói cách khác là điên cuồng!!"
"Điên cuồng, cũng là một loại thanh tỉnh." Cảnh Dật trấn an Viên Tuệ, "Xem kinh Phật cũng được, có lẽ thí chủ Trương Cường có thể tìm được con đường mới từ trong kinh Phật."
Trương Cường nằm một bên hắc hắc cười, đôi mắt chờ đợi nhìn Cảnh Dật: "Không biết Cảnh Dật đại sư có nguyện ý quy y cho tôi không, xoá đi vướng bận hồng trần, lục căn thanh tịnh."
Cảnh Dật lắc đầu: "Bần tăng không có năng lực quy y vì thí chủ quy y, nếu thí chủ cầu thanh tịnh, nên bắt đầu từ giờ phút này, tìm cách buông bỏ quá khứ."
Mắt Trương Cường sáng rực lên.
Khi nào con người hối hận? Khi hấp hối sắp chết hối hận nhất.
Trương Cường nhớ rõ mình được Viên Tuệ đưa đến bệnh viện, nhớ rõ Viên Tuệ thở ngắn than dài, cũng nhớ rõ nước mắt Viên Tuệ chảy vào lòng bàn tay hơi hơi ấm áp.
Hiện thực và tiếc nuối hòa vào nhau, dệt nên một giấc mộng viển vông.
Nửa đời của gã, rất xin lỗi Viên Tuệ, rất xin lỗi con trai Trương Lãng, cũng xin lỗi rất nhiều rất nhiều người bị gã dụ dỗ bằng tiền bạc để đi ngược lại con đường ban đầu của họ.
Tâm tình áy náy thống khổ không cách nào phát tiết, Trương Cường chỉ có thể mong Cảnh Dật miệng niệm A di đà phật không so đo hiềm khích trước đây cứu gã.
Có phải bản thân gã cũng xuất gia làm hoà thượng như Cảnh Dật, là tìm được an bình?
Chưa kể, niệm kinh Phật thật sự có thể khiến người ta bình tĩnh, nhưng chỉ là bình tĩnh tạm thời.
Trương Cường không dám nói chuyện cùng Viên Tuệ, thậm chí không dám nhìn vào mắt Viên Tuệ.
"Làm sao mới có thể buông tay?" Trương Cường thành tâm cầu hỏi.
"Nếu trong lòng ngài đã có niềm tin, hãy làm theo trái tim, tiếp tục tiến về phía trước.
Như ngài nói, đã biết sắc dục hại thân, phải thanh tâm quả dục; biết sinh mệnh không dễ có, nên quý trọng sinh mệnh của mình."
Trương Cường trầm ngâm.
Gã chăm chú nhìn vao đôi mắt lãnh đạm của Cảnh Dật, lại hỏi một câu: "Cho nên Cảnh Dật đại sư bây giờ có tâm tình kiên định mới có thể đi con đường khác, thậm chí có bản lĩnh thay đổi hiện thực sao?"
Lúc trước Triệu Kiệt dẫn Cảnh Dật tới gặp gã, ánh mắt rõ ràng đã mất đi ánh sáng.
Nhưng Cảnh Dật hiện tại, vô luận là lời nói việc làm hay cử chỉ, đều khác trước kia, còn có khả năng cứu sống, chữa lành vết thương.
Là người khác, hay Cảnh Dật cũng hiểu ra?
"Thí chủ nghĩ nhiều." Cảnh Dật lại cười nhạt lần nữa, "Tôi là tôi, ngài là ngài.
Tuy hiện tại tôi và ngài đối diện với nhau, nhưng từ khi tôi bước ra khỏi phòng bệnh này, tôi đi con đường của tôi, ngài đi là con đường của ngài.
Đặt chấp niệm lên đầu người khác, thí chủ sẽ chỉ rơi vàođịa ngục."
Trương Cường: "!" Đây là cảnh cáo của thế ngoại cao nhân sao?
"A di đà phật." Đôi tay Cảnh Dật tạo thành chữ thập, "Nếu như thí chủ không còn chuyện quan trọng khác, bần tăng phải đi về."
"Đại sư cho tôi lưu phương thức liên hệ." Trương Cường cầm điện thoại, "Sau này tôi muốn làm nhiều việc tốt, coi đại sư như ngọn hải đăng của tôi, ngài không cần làm cái gì, chỉ cần chỉ cho tôi điều đúng cần làm."
Cảnh Dật lấy điện thoại ra, trao đổi số WeChat với Trương Cường.
Cậu rời khỏi phòng bệnh, đi đến cửa bệnh viện.
Mấy nữ sinh đó còn chưa đi, chỉ là từ biểu tình oán giận, biến thành ủ rũ.
Trên trán các cô không hề quấn dải lụa viết "Tiểu Cánh cố lên" dải lụa, hai mắt đẫm lệ mông lung ôm nhau nhỏ giọng khóc thút thít.
"Vì sao nữ thí chủ khóc?"
Cảnh Dật đứng trước mặt cô gái dẫn đầu, nhẹ giọng dò hỏi.
"Gọi ai là nữ thí chủ......!Tôi tên Hứa Tư Tư." Mới vừa sụp phòng ở hứa Tư Tư tức giận hồi phục xong, ngẩng đầu nhìn thấy là Cảnh Dật, "Đi đi đi, đi nhanh đi, tôi không có tâm trạng nói chuyện với cậu."
"A." Cảnh Dật cũng không tính nói nhiều, xoay người muốn đi.
Hứa Tư Tư thấy Cảnh Dật thật sự rời đi, lau nước mắt gọi: "Bảo cậu đi là cậu đi luôn à?"
Cảnh Dật quay đầu lại nhìn Hứa Tư Tư.
Hứa Tư Tư nhấp nhấp môi, rối rắm mãi, cuối cùng vẫn nói: "Cậu không đánh Mộ Dung Dực, chuyện này là chúng tôi làm sai, trước đó còn ngăn không cho cậu vào bệnh viện."
Cảnh Dật nghiêng đầu: "Tôi đánh cậu ta."
"Hả?" Hứa Tư Tư há hốc mồm, "Cậu nói cái gì?"
"Cậu ta muốn luận bàn võ nghệ, tôi liền đánh cậu ta đến cùng đến mới thôi." Cảnh Dật thành thật lặp lại một lần, "Chẳng qua, cái bụng xanh tím mà mọi người nói, tuyệt đối không phải việc tôi làm."
Hứa Tư Tư hoàn toàn ngơ ngác, mấy cô gái bên cạnh đang nghe Hứa Tư Tư và Cảnh Dật đối thoại cũng ngơ ngác.
Thông cáo cũng nói Mộ Dung Dực vì hãm hại Cảnh Dật, cấu kết cùng người đại diện tự đánh mình.
Phía dưới thông cáo còn thêm cả ghi âm vì mọi người quá kích động muốn biết chân tướng, mấy cô nghe xong vài lần xác định không phải âm thanh cắt ghép......!Từ khóa Mộ Dung Dực hãm hại Cảnh Dật đã lên hot search, vậy mà Cảnh Dật đứng trước mặt các cô cường điệu cậu đánh Mộ Dung Dực?
Đây là chuyện hài à?
"Không phải, Cảnh Dật cậu có phải có vấn đề không?" Hứa Tư Tư trợn tròn đôi mắt, "Phóng viên còn chưa đi đâu, nhạ, còn đang chụp ở bên cạnh."
Cảnh Dật lắc đầu: "Tôi không có vấn đề chỗ nào hết, chẳng qua sửa lời cô nói cho đúng.
Tôi đánh cậu ta là thật, nhưng tôi không tạo ra thực tổn thương thật sự."
Hứa Tư Tư hoàn toàn không nghĩ nói chuyện.
Nhưng khi cô bình tĩnh, bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề.
Trong đoàn fans của Mộ Dung Dực, nhắc tới Cảnh Dật, mọi người đều chỉ nghĩ đến: Ngu xuẩn tự phụ quá mức, kẻ ăn vạ chuyên nghiệp, kéo chân sau của Mộ Dung Dực, không nói nên lời......
Lúc này chỉ tiếp xúc cùng Cảnh Dật trong chốc lát, Hứa Tư Tư cảm thấy không nói nên lời là sự thật, nhưng tự phụ, hoàn toàn không nhìn ra.
Đầu tiên đôi mắt dưới mũ của Cảnh Dật không trang điểm, ánh mắt khi cúi đầu nhìn cô cũng không mang có ngạo khí, ngữ khí điềm đạm..
Nghĩ đến bài đăng trên Weibo về việc "Hãm hại là một lần vẫn là nhiều lần"do một Weibo V đăng tải, Hứa Tư Tư càng thêm ủ rũ.
"Tóm lại vết thương trên người Mộ Dung Dực không phải do cậu làm, chuyện này tôi phải xin lỗi, hy vọng cậu chấp nhận."
"Được, tôi chấp nhận." Cảnh Dật cong cong mi mắt, ý cười dạt dào, "Vậy Hứa Tư Tư nữ thí chủ, mọi người không nên đau buồn? Có lẽ, mọi người còn có khác chuyện khác cần làm hơn."
Hứa Tư Tư ngẩn ra một chút.
Rõ ràng trong mắt người trước mặt là ôn nhu và mong đợi.
Cảnh Dật không hy vọng các cô khổ sở, không hy vọng các cô bi thương.
"Tôi sẽ cố." Thể xác và tinh thần Hứa Tư Tư đã sớm mệt mỏi, "Nếu có thể, tôi cũng không muốn mang mọi người đến khóc trước cửa bệnh viện."
Cô lên tinh thần cổ vũ mọi người, nói họ về nhà trước, chờ kế tiếp phát triển.
Các cô cực khổ ở đây là muốn Mộ Dung Dực nhìn thấy các cô đau lòng cho gã, nhưng hiện tại cũng không có gì quan trọng.
Thần tượng cũng không quan tâm thân thể của mình, các cô đau lòng thì có ích lợi gì?
Các cô gái lục tục rời đi, Cảnh Dật cũng nện bước về nhà.
Ở nhà đọc từ điển xong, nghĩ nghĩ, Cảnh Dật lại tìm vài video dạy nấu cơm để xem, học cách sử dụng bếp gas.
Mua đồ ăn, nấu cơm, lại mua các loại đồ ăn khác trên mạng, tính tận dụng hết ban công.
Sau khi làm xong toàn bộ, có điện thoại gọi tới.
"Tiểu Dật em đang làm gì? Em không xem Weibo sao?" Là Tiết An.
"Không có, em đang chọn cải thìa."
"......" Tiết An trầm mặc trong chốc lát, nói, "Thật sự, ta không biết nói ngươi cái gì hảo.
Nhìn xem Weibo đi, cường thịnh giải trí Trương Cường tự mình kết cục, tin nóng nhiều gia giải trí công ty."
Cảnh Dật mở ra Weibo, hot search đệ nhất rõ ràng là # giới giải trí bữa tiệc #.
Một số hợp đồng cũng được đăng chi tiết ở trên, nêu chi tiết từng từ và cụm từ nào được dùng để tìm lỗ hổng.
Trong đó một số chữ ký của minh tinh bị đánh mosaic, nhưng tên của người đại diện được để lại nổi bật trên đó.
Tên Triệu Kiệt thình lình ở đằng trước.
Theo sát hot search này chính là thông cáo điều tra thuế của Giải Trí Trục Mộng, còn có vài ảnh chụp hợp đồng không biết lấy từ đâu.
Vốn dĩ tiêu đề nóng của Trương Cường về bữa tiệc đề cập rất nhiều công ty giải trí, nhưng Giải Trí Trục Mộng đang bị hắc kèm theo áp lức từ nhiều hướng, chỉ chốc lát sau # giải trí trục mộng suy sụp # đã leo lên đầu hot search.
Cái này cũng chưa tính, âm dương hợp đồng hai chữ cũng theo sát sau đó.
Cảnh Dật nhìn thấy bản hợp đồng gốc của nguyên Cảnh Dật để trong căn hộ mà cậu chưa có thời gian nghiên cứu.
Bình luận đứng đầu bên dưới có vẻ là Weibo của một luật sư nhiệt tình, tỉ mỉ chỉ ra chỗ không hợp pháp, nếu nói về mặt tình cảm thì thủ đoạn tung tin nóng kia có thể tha thứ.
Lấy hợp đồng đầu tiên làm ví dụ, thỏa thuận đánh bạc với số tiền khổng lồ lại nhắm vào một đứa trẻ mới thành niên
Đương sự của hiệp nghị thua cuộc, khoản nợ bên ngoài ngày càng nhiều, theo sát là hợp đồng hắc* thứ hai, yêu cầu đương sự làm một số hành vi "Ăn vạ", nói mấy lời khiến người ta ghê tởm với một vài người trước công chúng.
*Nguyên là người da đen, tui không biết để sao.
Đi một bước hãm hại, khiến người giận sôi.
Luật sư lên tiếng, phía dưới là một loạt phê phán Giải Trí Trục Mộng, còn có vài cư dân mạng xin lỗi.
Cảnh Dật đọc không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp luật sư nói, cậu cảm nhận sâu sắc cần phải học tập nhiều thêm.
"Thấy chưa? Tin nóng còn ở tiếp tục.
Ô ô ô, Tiểu Dật rốt cuộc em cũng ló mặt ra ô ô ô." Tiết An gửi tin nhắn thoại qua WeChat "Không bao giờ dùng chịu trục mộng hãm hại."
"À." Cảnh Dật an ủi Tiết An, "Anh đừng khóc, hại thân."
Tiết An: "Em không có chút cảm tưởng nào sao? Em đẩy tư bản nhà em rớt đài luôn đó."
"Cảm tưởng......!Học tập thật tốt, sau này không dại như thế nữa, cảm ơn anh nhắc nhở."
Cảnh Dật bấm về Weibo, ngón tay tiếp tục chuyển động, nhìn hot search mới xuất hiện trên Weibo.
# chúng tôi nợ Cảnh Dật một lời xin lỗi #
Người đầu tiên chuyển tiếp mục này là là người nhận được giải thưởng Đạo diễn mới xuất sắc nhất năm ngoái đạo diễn Cố Thần.
Người thứ hai, là ngôi sao tướng thanh mới Tống Cửu Sanh, người thứ ba là ca sĩ nổi tiếng Thịnh Hạ Quang.
Mà người thứ tư, rõ ràng là Thời Lang.
Cảnh Dật than nhỏ một tiếng, cầm điện thoại đến bên cạnh bài vị, đọc nội dung những người đó gửi cho nguyên Cảnh Dật nghe.
"Cố Thành: Đánh cậu một bạt tai, rất xin lỗi.
Tống Cửu Sanh: Tôi xin lỗi vì đã nói cậu buồn nôn ở chương trình lần trước.
Thịnh Hạ Quang: Là hợp đồng sai, không phải tôi sai!
Thời Lang: Nếu có thể quay lại, tôi sẽ chấp nhận cậu."[ Đoạn này tác giả để liền không xuống dòng, tui thấy hơi rối nên tách ra, nếu không hợp thì comment kêu tui sửa nha]
"Nếu cậu ở trên trời có linh thiêng, giờ phút này hẳn là được trấn an không ít?"
Cảnh Dật nhẹ giọng nói, cắm hương lên trước bài vị.
Mới vừa đứng dậy, điện thoại lại vang lên.
Lục Ngự Chi: "Hôm nay tôi rảnh, muốn cùng nhau đi thăm Lục Nghị không?"
"Được." Cảnh Dật trả lời, đứng dậy đi lấy mũ.
Lần thứ hai tiếng Lục Ngự Chi truyền đến từ trong điện thoại: "Cậu xem Weibo chưa? Nếu thấy rồi, hiện tại hợp đồng còn nghi vấn, cậu có thể dùng tài khoản Weibo của cậu đáp trả những người xin lỗi."
"A......!Được."
Cảnh Dật cảm thấy, nghe Lục Ngự Chi hẳn là không sai.
Cậu click mở Weibo.
Cảnh Dật V: Quá khứ đã đi theo gió, chư vị thí chủ không cần để ý.
Lục Ngự Chi nhìn câu trả lời này, tâm tình bất an nhảy lên rốt cuộc cũng bình tĩnh.
Một câu " Tôi sẽ chấp nhận cậu" của Thời Lang, thật sự quá mức ái muội.
Anh có điểm sợ hãi..