Lâm Thất Nguyệt cầm tờ giấy Triệu phu tử đăng ký, đại diện thân phận của nàng, hài lòng xoay người, đi đến bên sáu cái bàn kia.
Những người xếp hàng sau Lâm Thất Nguyệt, không thấy được chữ "Hảo" Lâm Thất Nguyệt viết, Triệu phu tử cũng nhanh chóng giấu tờ giấy đó dưới đáy bàn.
Lão nghĩ nếu đem chữ "Hảo" này ra cho mọi người thưởng lãm, chắc chắn sẽ gây náo động xung quanh.
Không thể vì thế mà trì hoãn thời gian ghi danh.
Những người xếp hàng sau Lâm Thất Nguyệt, chỉ thấy Dương phu tử vốn phớt lờ Lâm Thất Nguyệt, tiếp đó Lâm Thất Nguyệt và lão đối diện như tử thần, Dương phu tử liền nhũn như con chi chi.
Bọn họ tưởng hai vị phu tử sợ Lâm Thất Nguyệt, dù sao nàng cũng là ác phụ nổi danh, thậm chí sợ nàng gây sự nên để nàng ghi danh thành công.
Chỉ là ghi danh thôi, cuộc thi thật sự không thể làm giả được, tác phẩm đều phải treo lên cả.
Nhưng vẫn có người không nhịn được phản đối.
"Phu tử, Lâm Thất Nguyệt biết viết chữ Tống thật sao?"
Triệu phu tử gật đầu: "Biết viết thật!"
Có người chế nhạo: "Chỉ là biết viết mà thôi phải không?"
"Có thể cho chúng ta xem chữ nàng viết không?"
Dương phu tử nghiêm nghị quét mắt nhìn bọn họ, quở trách: "Xin các ngươi đừng lãng phí thời gian, cho những người phía sau thêm cơ hội!"
"Chữ nàng viết, các ngươi chắc chắn có cơ hội xem!"
Thời gian ghi danh có hạn, thời gian còn lại không nhiều nữa.
Nói vậy, những người xếp hàng phía sau nóng lòng, cùng nhau chắp tay: "Các vị huynh đệ, làm ơn, đừng gây sự nữa, xin cho chúng ta một cơ hội ghi danh.
"
"Đợi ghi danh xong, rồi xem chữ nàng viết được không?"
Hiện trường cuối cùng cũng yên tĩnh lại, không ai còn khăng khăng đòi xem chữ Lâm Thất Nguyệt viết nữa.
Cuộc thi tiếp theo rất đơn giản.
Mỗi thí sinh ghi danh thành công, viết đầy một trang giấy câu "Phúc như Đông hải thọ tỷ Nam sơn" là được.
Lâm Thất Nguyệt rất nhẹ nhàng viết xong tám chữ.
Sau đó viết xuống ngày tháng và ký tên.
Đợi bút mực khô, những tác phẩm này sẽ được gửi đến đoàn tuyển chọn.
Còn lại chỉ là chờ đợi kết quả tuyển chọn.
Thẩm Đình bị Thẩm Thanh Hà ôm chặt, nửa điểm cũng không dám lơi lỏng.
Xung quanh người xem náo nhiệt ồn ào huyên náo, bọn trẻ con chạy tới chạy lui bên ngoài, cười hi hi ha ha đuổi nhau.
Các cô nương và tiểu tức phụ không e dè rụt rè, họ cũng cười nói ồn ào, bàn luận lớn tiếng, không vì có nhiều nam nhân xem náo nhiệt mà tránh xa ba thước.
Thẩm Đình cảm thấy rất mới lạ.
Nàng ấy là khuê nữ kinh thành, từ nhỏ đã được nuôi trong khuê phòng, hầu như chân không bước ra khỏi cửa, không được tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, càng không được lộ mặt ra ngoài.
Ngày ngày ở trong nhà, ngoài việc thông thuộc Tứ thư Ngũ kinh, nữ đức nữ giới, nàng sỹ còn phải luyện tập cầm kỳ thi họa, lễ nghi quy tắc, mẫu thân yêu cầu nàng ấy việc gì cũng phải xuất sắc, không làm được thì bị đủ loại trừng phạt.
Để đạt được yêu cầu của mẫu thân, không biết nàng ấy đã đổ bao nhiêu máu và nước mắt.
Chưa kể, còn có nhiều thủ đoạn âm hiểm trong hậu trạch khó mà phòng hết.
Những ngày tháng như đi trên băng mỏng ấy, thật ra nàng ấy rất căm ghét.
Nàng ấy hồi tưởng lại, nguyên chủ này năm tuổi, ngoài việc được yêu cầu đơn giản nhận chữ viết chữ, thì chỉ là ăn ngủ chơi, thỉnh thoảng học làm một chút việc nhà.
Ngoài việc mẫu thân không thích nàng ấy, tổ mẫu và tiểu cô tử đều rất yêu nàng ấy, ngay cả ca ca cùng tuổi với nàng ấy cũng bảo vệ nàng ấy, nếu không phải thường xuyên đói bụng, cuộc sống của nàng ấy có thể nói là vui vẻ nhẹ nhàng.
Thẩm Đình an ủi mình, hoặc giả đổi cách sinh nhai, cũng chẳng phải việc xấu.
Nàng ấy thấy Lâm Thất Nguyệt ghi danh thành công.
Cách xa, nàng không ấy không thấy được chữ Lâm Thất Nguyệt viết như thế nào, nhưng nàng ấy vẫn rất vui mừng.
"Tiểu cô, cô xem, mẫu thân ghi danh thành công rồi!"
Tình hình trong nhà ra sao nàng ấy biết, nàng ấy rất mong đợi, "mẫu thân" có thể giành được tiền thưởng để cải thiện bữa ăn.
Nàng ấy không nghĩ hai vị phu tử sẽ nương tay cho "mẫu thân".