Sau Khi Hot Lên Hào Môn Đại Lão Thành Đại Fan Của Ta

Editor: Bơ Mặn.

Chương 103: Em trai: Đây không phải là điều em muốn!

Thời điểm hai anh em Giang Phóng chuẩn bị chụp album ảnh cá nhân, đám blogger còn trào phúng bọn họ muốn bào tiền của fan hâm mộ thì phải làm cho gọn gàng hoàn chỉnh.

Còn có blogger nói bọn họ nhất định sẽ bào được một số lượng khủng.

Ám chỉ album ảnh cá nhân của hai anh em sẽ có giá rất cao.

Kết quả yết giá mới có năm mươi lăm tệ, hơn nữa còn miễn phí vận chuyện, giống như bưu phí của tạp chí, ít nhất cũng phải tám tệ (~27 ngàn đồng), nhiều thì có thể hơn mười tệ.

Nếu không phải bởi vì fan hâm mộ thật lòng yêu thích idol của mình, thì ai sẽ mua một quyển tạp chí đắt như vậy chứ, loại tạp chí bán ở cửa hàng cũng chỉ có giá mười đến hai mươi tệ thôi.

Blogger bị vả mặt nhưng không hề từ bỏ, vẫn bôn ba trên con đường bôi đen hai người.

Bọn họ so sánh lượng tiêu thụ của hai anh em, nói Giang Tề không bằng anh mình về mọi mặt, có ý đồ để fan của hai nhà nội đấu, cạnh tranh vô nghĩa.

Nhưng fan của hai nhà không mắc lừa, thậm chí còn tỏ ra hòa hợp lạ thường.

Đến tối Giang Tề còn đăng một bài Weibo.

——@Giang Tề: Tôi không đẹp trai bằng anh mình, việc học hành cũng không tài giỏi như anh ấy, tính cách không bằng anh trai, nấu ăn cũng không ngon như anh trai, nhưng như vậy thì sao, tôi có một người anh trai lợi hại như thế, mấy người có không? Không có, chỉ có thể hâm mộ và ghen tị với tôi.

Phát ngôn không biết xấu hổ này thành công đưa thân lên hot search, hơn nữa còn là do cư dân mạng đưa cậu lên.

Trong khu bình luận ở Weibo của Giang Tề, bình luận nằm trên top 1 là của một cư dân mạng.

Hướng dẫn chơi game: Tôi không có một người anh trai như thế, nhưng lại rất muốn dùng một cái tát tát chết cậu ta!

Đông đảo cư dân mạng nhấn like và phụ họa cho bình luận này, fan hâm mộ muốn đẩy bình luận xuống, nhưng lại không thể chống lại quần thể khổng lồ của người ta.

Bởi vì chuyện này, Giang Phóng lại có thêm danh hiệu anh trai quốc dân.

Trên đường đi đến chỗ chụp album ảnh cá nhân, Giang Tề tỏ ra cực kỳ hưng phấn.

"Anh hai, hóa ra mắng người trên Weibo lại sướng như vậy."

Trước đây Giang Tề rất nóng tính và ít khi nghe lời, nhưng gặp việc lớn thì cậu vẫn nghe theo chỉ thị của công ty, nếu có chuyện gì không vui, cậu đều âm thầm trút giận một mình.

Công ty nói để bảo vệ hình tượng của nghệ sĩ, tốt nhất nghệ sĩ nên hạn chế đăng Weibo, bởi vì dù là một vấn đề nhỏ cũng có thể bị phóng đại lên, cho nên Weibo của cậu toàn dùng để chuyển tiếp các bài tuyên truyền quảng bá.

Nhưng có rất nhiều người cứ nhìn chòng chọc vào điểm yếu của cậu, dẫn đến có đôi khi cậu cảm thấy vô cùng uất nghẹn.

Mãi cho đến khi gặp được anh trai, cậu mới biết hóa ra làm nghệ sĩ cũng có thể sống thoải mái như thế.

"Bảo em chú ý lời nói và hành động, chứ không bắt em tự gò bó bản thân, cốt lõi là yêu cầu em khi gặp phải bất cứ chuyện gì, thì nên suy xét nên dùng cách nào tốt nhất để giải quyết nó."

Giang Phóng dựa lưng vào ghế, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa nói.

"Có rất nhiều cách để giải quyết một vấn đề, đăng Weibo không phải là cách duy nhất, nhưng có đôi khi nó lại là biện pháp giải quyết tốt nhất, tùy thuộc vào cách em xử lý vấn đề như thế nào. Dư luận không thuận theo tự nhiên, mà phải có sự dẫn dắt đúng đắn, lần này em làm rất tốt, ít nhất đã biết nắm quyền chủ động ở trong tay."

Hiếm khi bị khen, Giang Tề gãi đầu, cười khúc khích: "Em cũng học theo anh thôi."

Giang Phóng: "Vậy em có biết vì sao anh có thể làm được không?"


Giang Tề: "Vì sao?"

Giang Phóng: "Bởi vì tri thức chính là sức mạnh."

Giang Tề: "...Em hiểu rồi, đợi chụp xong album ảnh cá nhân, về nhà em sẽ học ngay."

Giang Phóng: "Ngoan."

Cảm xúc mãnh liệt của Giang Tề đã phai nhạt đi rất nhiều sau cuộc đối thoại vừa rồi.

Lúc trước cậu tạm nghỉ học một năm, sau khi quyết định tham gia thi đại học vào năm sau, cậu liền nhờ ba mẹ đến trường giúp mình làm thủ tục đi học lại.

Nhưng bởi vì là nghệ sĩ, việc cậu thường xuyên về trường đi học có lẽ sẽ gây nên náo động, khiến những học sinh khác không thể tập trung học được, cho nên lãnh đạo nhà trường cũng không yêu cầu cậu nhất thiết phải đến trường nghe giảng.

Tiến độ học của Giang Tề cũng không giống với những học sinh lớp mười một khác.

Bây giờ cậu bị chênh lệch nghiêm trọng giữa các môn, có môn tiến bộ nhanh hơn so với học sinh lớp mười một, có môn thì học chậm hơn, nếu đến trường ngược lại có thể gây lãng phí thời gian, còn không hiệu quả bằng việc tự học ở nhà.

Chỉ là, mặc dù không cần đến lớp thường xuyên, nhưng vẫn phải làm bài thi hàng tháng.

Giang Tề vừa nghĩ tới việc qua một thời gian ngắn nữa sẽ phải đến trường để thi thì liền cảm thấy căng thẳng và rối bời.

Bởi vì cậu cảm thấy kiến thức hiện tại của mình còn quá ít, lỡ như thành tích thi tháng quá kém, chắc chắn sẽ bị toàn mạng xã hội trào phúng, thậm chí còn liên luỵ đến anh trai.

Chụp ảnh cá nhân có hai bộ phận là trong nhà và ngoài trời, trước tiên bọn họ sẽ chụp ở ngoài trời, hai anh em chụp ở cùng một nơi, nhưng lại khác chủ đề và bối cảnh, như thế có thể tránh việc phong cách bị tương tự.

Hơn nữa, bản thân Giang Phóng và Giang Tề đã là hai cá tính khác biệt nhau.

Giang Phóng ôn hòa mạnh mẽ, tuy thỉnh thoảng có hơi xấu bụng, tuy vậy anh cũng có nhiều mặt trong tính cách.

Vì sao sinh viên đại học Yến lại nghĩ anh là học thần cao ngạo lãnh đạm, duyên cớ là do loại cảm giác xa cách mãnh liệt đó.

Giang Tề thì đơn giản và ngay thẳng hơn nhiều, từ trên xuống dưới tràn đầy sự trẻ trung năng động, hỉ nộ ái ố cũng rất rõ ràng, cho nên album ảnh cá nhân của cậu sử dụng nhiều màu sắc tươi sáng hơn.

Để chụp được một bộ ảnh đẹp cho cả hai, Giải Trí Huy Hoàng còn tiêu một số tiền khổng lồ để thuê một trong những đội chụp ảnh giỏi nhất cả nước.

Bởi vì hai người đều không phải là dân chuyên trong lĩnh vực này, nên nhiếp ảnh gia nói thế nào thì hai anh em liền chụp theo thế đấy.

Không có nhiếp ảnh gia nào lại không thích những ngôi sao biết phối hợp, không cố tình giở chứng.

Chụp xong bảy, tám concept, vốn dự kiến đến sáu giờ chiều mới có thể hoàn thành, nhưng chưa đến bốn giờ thì đã xong.

Mọi người vây xung quanh laptop xem thành quả.

"Hai người đều thể hiện rất tốt, một người lạnh lùng, một người sôi động, nếu hai người cùng chụp một bộ ảnh thì sự tương phản này sẽ càng nổi bật hơn."

Một nhiếp ảnh gia khẽ nói, cảm thấy điều này rất khả thi.

La Vĩ Kỳ nghe thế cũng muốn làm theo, nhưng bọn họ bán album ảnh cá nhân, biến thành ảnh đôi thì cũng không hay.

Sau khi kết thúc hành trình chụp ảnh, La Vĩ Kỳ đưa hai người trở về tiểu khu.

"Ngày mai sẽ chụp ảnh trong nhà, không cần xuất phát quá sớm, hôm nay hai cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt."


Tiểu Đông kiểm tra lượng tiêu thụ: "Số album đặt trước đợt hai đã bán được không ít, ông chủ điên rồi, mấy ngày nay vẫn luôn spam và gửi bao lì xì ở trong nhóm chat."

Bọn họ định giá không hề đắt, nhưng bởi vì số lượng đặt trước cao hơn nhiều so với dự kiến, cho nên chi phí đã bị giảm xuống rất nhiều.

"Thật keo kiệt, tại sao ông ấy không gửi lì xì cho tôi?" Giang Tề nói.

La Vĩ Kỳ: "Nhắc tới chuyện này, ông chủ từng nói, bởi vì giá vốn hạ xuống, lợi nhuận tăng lên nên ông ấy sẽ tặng phần lợi nhuận gia tăng này cho các cậu."

Giang Phóng: "Không thể ảnh hưởng đến chất lượng của album ảnh."

La Vĩ Kỳ: "Yên tâm đi, bảo đảm còn tốt hơn chất lượng của tạp chí, tất cả đều sử dụng tiêu chuẩn tốt nhất, chắc chắn có thể khiến fan hâm mộ không còn chỗ nào để chê."

Giang Phóng gật đầu.

La Vĩ Kỳ: "Đúng rồi, các cậu có muốn chụp vài concept ảnh anh em luôn không? Không bán ra ngoài, giữ lại làm kỷ niệm cũng không tệ."

Đôi mắt Giang Tề sáng lên, "Ý này hay đấy, em không có vấn đề gì."

Cậu chưa từng chụp ảnh chung với anh trai, chụp trong chương trình giải trí thì không tính, đó chẳng qua chỉ là áp phích tuyên truyền.

Giang Phóng không đồng ý ngay, mà lộ ra vẻ suy tư.

Giang Tề: "Sao thế anh hai? Không được sao?"

Giang Phóng: "Được, nhưng anh muốn có thêm một người."

Giang Tề còn chưa phản ứng kịp, "Là ai?"

Đúng lúc này, Trình Tứ tan làm, thay đồ vest trên người rồi sang nhà như thường lệ, vừa mở cửa đã thấy mọi người đồng loạt nhìn mình.

Trình Tứ dừng một chút, sau đó bình tĩnh đi vào phòng khách, ngồi xuống ở bên cạnh Giang Phóng.

"Sao mọi người lại dùng ánh mắt đó nhìn anh?"

Cuối cùng Giang Tề cũng biết đó là ai.

Mẹ nó lại bị show ân ái đầy mặt.

"Ngày mai tụi em muốn đi chụp ảnh cá nhân trong nhà, anh có muốn đi chung không?" Giang Phóng hỏi hắn.

Trình Tứ đồng ý mà không do dự một giây nào, "Bộ vest chúng ta đặt may ở trụ sở chính của Augurit lúc trước đã được giao tới, em có muốn xem không?"

Buổi sáng hắn nhận được cuộc gọi từ nhân viên của Augurit, do hắn yêu cầu khi nào đối phương đến thì báo cho mình.

Nhà nào cũng không có người nên hắn liền nhờ nhân viên công tác đặt hai bộ quần áo ở nhà mình.

Bộ vest trắng mà Augurit đưa tặng lúc trước không phải là bộ đặt may ở trụ sở chính, một bộ may đo cao cấp chân chính cần rất nhiều thời gian, mãi cho đến bây giờ mới làm xong.

"Xem chứ."

Giang Phóng đi lấy hai bộ vest với hắn, những người khác cũng rất tò mò nên sôi nổi đi theo.


Hai bộ vest đang được treo một cách yên ổn trong tủ quần áo cực lớn, một bộ màu trắng, một bộ màu đen.

"Hình như không khác gì với bộ mà anh hai mặc trước đây." Giang Tề sờ cằm, cẩn thận quan sát từ đầu tới đuôi.

La Vĩ Kỳ: "Cậu biết cái gì, dạng đồ vest may đo cao cấp như thế này đều chú trọng đến chi tiết."

Giang Tề: "Nhưng em thấy y chang nhau."

La Vĩ Kỳ: "Tôi có một đề nghị, nếu không thì mặc hai bộ này để chụp ảnh vào ngày mai nhé?"

Giang Phóng không có ý kiến.

Mặc đồ đôi với Giang Phóng, Trình Tứ cầu còn không được.

Sáng hôm sau, Trình Tứ đẩy lùi một vài công việc cần hắn đích thân có mặt, rồi cùng bọn họ đi tới studio trong nhà.

Tăng thêm nhiệm vụ chụp ảnh, đội ngũ nhiếp ảnh gia cũng không phàn nàn, giá tiền mà Giải Trí Huy Hoàng thuê bọn họ được tính theo ngày, nếu tiến độ chụp ảnh bị kéo dài thì cũng do Giải Trí Huy Hoàng trả tiền.

Nhưng bây giờ Giải Trí Huy Hoàng đã khá giả, chỉ riêng bộ ảnh cá nhân của hai nghệ sĩ đã khiến ông chủ Vương kiếm được rất nhiều tiền, cho nên ra tay cũng hào phóng hơn.

"Hôm nay anh có bận gì nữa không? Nếu không thì có thể chụp ảnh của chúng ta trước." Giang Phóng hỏi Trình Tứ.

Trình Tứ lắc đầu, "Cứ chụp ảnh cá nhân của em trước đi, hôm nay anh không phải đi làm."

Hắn muốn nhìn Giang Phóng chụp ảnh, hắn không có kinh nghiệm, định học tập một chút.

Đến khi Giang Phóng bắt đầu chụp ảnh cá nhân, Trình Tứ liền đứng ở một bên quan sát, hắn từng nhìn thấy Giang Phóng ăn mặc theo nhiều phong cách khác nhau trên màn hình và trên ảnh, nhưng tận mắt quan sát ngoài đời thì lại là lần đầu tiên.

Quần áo thường ngày của Giang Phóng không có nhiều màu sắc tươi sáng như vậy, thường mặc nhất là màu trắng và xanh dương, thỉnh thoảng anh cũng sẽ mặc màu đen, còn các màu sắc khác thì rất hiếm.

Nhưng trong số những bộ trang phục được chuẩn bị lần này, có một bộ màu đỏ, dưới màu nền nổi bật đó, bọn họ nhìn thấy một khía cạnh khác của Giang Phóng, một từ ngữ không phù hợp với anh, một cảm giác diễm lệ mỹ miều bỗng xuất hiện ở trên người anh.

Nhiếp ảnh gia cũng rất thích chụp ảnh Giang Phóng, cho tới nay anh ta chưa từng thấy người nào ăn ảnh hơn Giang Phóng.

Có một số nghệ sĩ và người nổi tiếng phải thông qua cách tạo dáng khi chụp ảnh để thể hiện sức hút của bản thân, nhưng Giang Phóng lại chỉ cần một ánh mắt, một động tác nhỏ là đã có thể thu hút sự chú ý của người khác, cũng như ống kính của bọn họ.

Trong lúc không hay không biết, khi chụp xong bốn bộ trang phục thì đã là mười hai giờ rưỡi trưa.

Mọi người nghỉ tay ăn trưa.

"Sao thế?" Giang Phóng bưng hai phần cơm đi tới, thấy Trình Tứ cau mày, vẻ mặt đầy trầm tư, liền đưa một phần cơm cho hắn.

Trình Tứ nhận lấy hộp cơm rồi nói: "Anh nghĩ chụp hình cần phải có một ít động tác và kiến thức chuyên môn, có lẽ anh sẽ làm trì hoãn tiến độ của các em."

Giang Phóng ngồi xuống, vừa mở hộp cơm ra, vừa nói: "Không sao đâu, anh cứ giữ nguyên tâm thái và dáng vẻ bình thường như lúc chúng ta ở chung với nhau là được, hãy xem như nhiếp ảnh gia không tồn tại."

Trình Tứ gật đầu: "Vậy để anh thử xem."

Sau khi ăn xong rồi trở lại làm việc, Giang Phóng chụp nốt hai bộ trang phục còn lại, cuối cùng cũng đến phiên hai người chụp ảnh chung.

Hai người đổi sang bộ may đo cao cấp của Augurit, khi bước ra, La Vĩ Kỳ và Giang Tề suýt chút tưởng rằng đã nhìn thấy cảnh bọn họ kết hôn, thật sự là quá thích hợp, quá xứng đôi.

Một người mỉm cười với diện mạo ôn hòa, một người thì mặt không cảm xúc, để lộ vài phần lạnh lùng vô tình.

Nhiếp ảnh gia đang điều chỉnh máy ảnh vừa ngẩng đầu lên liền không rời mắt được nữa, trong đầu anh ta lập tức hiện ra vô số bố cục hình ảnh.

Anh ta đã từng chụp không ít ảnh đôi, nhưng lại hiếm khi trông thấy hai người có khí chất trái ngược nhau như vậy.

Người đàn ông mặc vest đen, sự lạnh lùng vô cảm của hắn không phải giả vờ, mà được bộc lộ từ trong xương cốt, vừa nhìn thoáng qua đã biết, bình thường chắc chắn hắn không phải là người hay cười.

Khi ánh mắt của hắn nhìn về phía người khác, thỉnh thoảng còn toát ra một chút sắc bén của người có địa vị cao.

"Má ơi, đây là đồ vest may đo cao cấp đúng không, trông đắt tiền quá đi."


Người giao thiệp với giới thời trang quanh năm như bọn họ, nhìn một cái liền nhận ra bộ vest hai người mang theo là hàng may đo cao cấp.

Mọi chi tiết đều không thể bắt bẻ, dạng may đo cao cấp như thế này, mấy trăm ngàn cũng tính là ít.

"Giàu quá trời quá đất."

"Tư thế nào các cậu cũng có thể chấp nhận được sao?" Nhiếp ảnh gia đã có chút nóng lòng muốn thực hiện các bố cục trong đầu mình.

Trình Tứ không khỏi nghĩ sai, những nhiếp ảnh gia này đều nói chuyện một cách vô ý như thế ư?

Giang Phóng nói: "Chỉ cần chụp đẹp là được."

Nhiếp ảnh gia làm động tác OK, bảo bọn họ riêng phần mình ngồi trên một chiếc ghế, rồi chụp một bộ ảnh với tông màu tối.

Trong suốt quá trình hai người đều không tiếp xúc được nhiều, khiến Trình Tứ có hơi thất vọng.

Đến chủ đề tiếp theo.

"Anh Trình, anh hãy đè cậu Giang lên tường, giống như tư thế con trai kabedon con gái." Nhiếp ảnh gia đột nhiên nói.

Trình Tứ chậm rãi cau mày lại: "Tư thế con trai kabedon con gái là tư thế gì?"

Nhiếp ảnh gia có chút kinh ngạc, thời đại này còn có một người đàn ông không biết cách kabedon phụ nữ à?

Bỗng nhiên Giang Phóng ấn bả vai của Trình Tứ, đẩy hắn lên trên vách tường, tay còn lại thì chống ở phía bên trái đầu hắn, hai người mặt đối mặt nhìn chăm chú, khóe miệng anh từ từ cong lên, khẽ nói: "Đây chính là kabedon."

Khoảng cách giữa hai người lúc này cực kỳ gần, chợt nghe thấy một tiếng "tách".

Nhiếp ảnh gia chụp lại cảnh này, hưng phấn nói: "Thế mà tôi lại không nghĩ tới còn có thể làm như vậy, sự tương phản này cũng rất thú vị, tôi nghĩ ra rồi!"

Tiếp theo nhiếp ảnh gia liền yêu cầu Trình Tứ ngồi lên ghế, sau đó bảo Giang Phóng kéo cà vạt của hắn.

Người đàn ông mặc vest đen đặt một tay lên thành ghế, ánh mắt dọc theo chiếc cà vạt mà nhìn về phía Giang Phóng, trong con ngươi là một màu đen kịt, tựa như ác ma.

Đầu ngón tay Giang Phóng quấn lấy cà vạt, nhướng mày đối mặt với người đàn ông, hai người giống như sẵn sàng lao vào choảng nhau bất cứ lúc nào, rồi lại mang theo vài phần trêu đùa chòng ghẹo.

La Vĩ Kỳ và Giang Tề đứng ở bên cạnh trông thấy cảnh này mà đờ đẫn.

Thực tế, động tác của bọn họ không có tiếp xúc gì quá thân mật, nhưng không hiểu sao lại tràn đầy sự mập mờ.

Ai không biết còn tưởng rằng bọn họ đang chụp ảnh couple.

Lợi hại nhất vẫn là nhiếp ảnh gia, rõ ràng không biết bọn họ là người yêu, nhưng lại coi bọn họ là một cặp để chụp hình.

Chỉ có thể nói, nghệ thuật chẳng phân biệt giới tính.

Một bộ quần áo, nhiếp ảnh gia bỗng bùng nổ cảm hứng mà chụp suốt hai tiếng đồng hồ, hơn nữa còn chưa đã ghiền, muốn bọn họ thay quần áo rồi chụp tiếp.

Giang Tề như vừa tỉnh cơn mơ, "Không được không được, tiếp tục chụp nữa thì tôi đâu còn thời gian chụp với anh hai."

Trình Tứ đổ mồ hôi toàn thân, vì mệt, nhưng cũng có một nguyên nhân khác.

Nếu sức kiềm chế của hắn không mạnh, thì rất có thể hắn đã phải xấu hổ trước đám đông rồi.

Giang Phóng nói: "Chẳng phải em muốn chụp ảnh chung à, ba người chúng ta cùng chụp một tấm đi."

Trình Tứ tự động hiểu thành ảnh gia đình, "Được."

Giang Tề: "???"

Em chỉ muốn chụp ảnh chung với một mình anh hai thôi!

"Tách" một tiếng, hình ảnh hai phụ huynh mang theo một thiếu niên với vẻ mặt bất mãn cứ thế mà đọng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận