Sau Khi Hot Lên Hào Môn Đại Lão Thành Đại Fan Của Ta

Editor: Bơ Mặn.

Chương 105: Cậu để quên đồ.

Giang Tề lần đầu tới đại học Yến, cậu từng trông thấy những kiến trúc khác tráng lệ hơn so với đại học Yến, nhưng lại không có nhiều kiến trúc khiến cậu vừa nhìn liền bị lây nhiễm đến nỗi trong lòng dậy sóng.

Hai người dạo bước trong khuôn viên trường, hiện tại đang là giờ học, bên ngoài cũng không có nhiều người.

Giang Tề không kìm nổi sự phấn khích của bản thân, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn.

"Thích nơi này à?"

Giang Phóng liếc nhìn biểu cảm của cậu.

Giang Tề gật đầu, "Thích ạ."

Giang Phóng: "Vậy hãy cố gắng thi vào đây."

Giang Tề có hơi nghẹn lại, "Em... sẽ cố gắng hết sức."

Trước tiên Giang Phóng dẫn cậu đến ký túc xá, Giang Tề giống như "Lưu lão lão tiến Đại Quan viên" (*), thấy cái gì cũng đều tò mò.

(*) Lưu lão lão tiến Đại Quan viên: Lưu lão lão là một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, câu nói này chỉ việc Lưu lão lão lần đầu tiến vào Giả phủ, lắc đầu lè lưỡi vì độ xa xỉ của nơi đây. Sau này được dùng để chế nhạo những người quê mùa thiển cận, hoặc cũng dùng để tỏ ý khiêm tốn hay tự giễu.

Đến ký túc xá, Giang Phóng lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, nhưng bỗng phát hiện ổ khóa có hơi kỳ, trông nó quá mới.

Anh thử một lần, quả nhiên là đã đổi ổ khóa mới.

Giang Phóng nhắn tin vào trong nhóm, hỏi về chuyện ổ khóa.

Giang Phóng: Ai có thể nói cho tôi biết, tại sao ký túc xá lại thay ổ khóa mới?

Mưa lạnh biết thu sang: Quên nói cho cậu biết, hôm qua lão Triệu làm mất chìa khóa, trên chìa khóa của cậu ta còn dán số phòng ký túc xá, nên hôm qua trực tiếp thay ổ mới luôn, còn chìa khóa mới ở chỗ Nước Sôi.

Giang Phóng: Cậu và lão Triệu ở đâu?

Mưa lạnh biết thu sang: Lão Triệu bị giảng viên của cậu ta gọi đi chạy việc rồi, tôi và Tiểu Ngải thì đang ở ngoài đường, trễ nhất cũng phải đến chiều mới về.

Một lát sau, Nước Sôi Để Nguội xuất hiện.

Bạch Thăng Thủy: Cho tôi hai mươi phút.

Giang Phóng: Vậy tôi ở ngoài chờ cậu.

Giang Tề xách balo: "Anh hai, chúng ta cứ đứng chờ ở đây ư?"

Giang Phóng: "Từ chỗ này đi đến thư viện phải mất mười mấy phút."

Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng Giang Phóng.


Giang Tề thấy có người tới, vội vàng dùng ngón tay chọt chọt anh mình.

Giang Phóng xoay đầu liền trông thấy Đường Khác Sâm.

Đường Khác Sâm nhìn về phía Giang Tề: "Em trai của anh?"

Giang Phóng nhìn thấy trên tay cậu ta có mang theo túi mua đồ, "Em trai tôi Giang Tề, có thể vào phòng ký túc xá của cậu ngồi một chút hay không? Khoảng hai mươi phút nữa Thăng Thuỷ mới về."

Đường Khác Sâm chần chờ một chút, "Có thể."

Không hỏi vì sao, nhưng rõ ràng là đã biết nguyên nhân.

Phòng ký túc xá của Đường Khác Sâm ở cuối dãy, trước cửa có một tấm thảm lau chân, có thể hút nước và bụi bẩn, toàn bộ tòa nhà ký túc xá nam chỉ có một mình cậu ta có, bên cạnh còn có hai đôi dép lê.

Giang Phóng ra hiệu cho Giang Tề thay giày, Giang Tề đổi dép trong sự khó hiểu.

Thấy Đường Khác Sâm đã đi vào, cậu mới nhỏ giọng nói ở bên tai Giang Phóng: "Anh hai, sao bạn học này của anh lại kỳ lạ như vậy?"

"Mắc bệnh sạch sẽ mà thôi."

Giang Phóng đã không cảm thấy kinh ngạc từ lâu.

Ngoại trừ ở lối vào có một phong cách riêng thì trong phòng của Đường Khác Sâm cũng từng được sửa sang lại.

Phòng ký túc xá đã được cải tạo, vốn là giường ngủ của bốn người thì biến thành giường của một người, ngoại trừ không thể nấu ăn thì các nội thất khác đều có hết, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng lại có đầy đủ ngũ tạng.

"Anh hai, ký túc xá của trường cũng có thể cải tạo sao?" Giang Tề có hơi chấn động.

Lời này bị Đường Khác Sâm nghe được, cậu ta đặt túi đồ lên trên bàn, xoay người híp mắt cười nói: "Chỉ cần quyên tặng một tòa nhà cho trường là được."

Giang Phóng tự kéo ghế ngồi xuống, "Còn phải là một tòa nhà ký túc xá mới được, bằng không nếu thiếu giường ngủ thì nhà trường cũng không thể cấp cho cậu ấy một phòng ký túc xá riêng biệt."

Giang Tề: "..."

Đây là một kẻ giàu nứt đố đổ vách, cậu nghĩ, nếu không phải trường học không đồng ý, nói không chừng người này sẽ có thể làm ra chuyện đả thông hai phòng ký túc xá thành một phòng duy nhất.

Đường Khác Sâm lấy nhu yếu phẩm hằng ngày từ trong túi mua đồ ra, vứt bỏ những thứ ban đầu, thay mới toàn bộ.

Giang Tề thấy những thứ bị cậu ta vứt bỏ vẫn còn rất mới, nhìn qua có thể thấy chúng mới được sử dụng chưa đầy nửa tháng, không ngờ có người lại mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đến mức như vậy.

"Tại sao hôm nay đột nhiên cậu lại đổi ý?" Giang Phóng chờ cậu ta đổi đồ xong đi ra rồi mới hỏi.

Đường Khác Sâm lấy chiếc khăn vuông trắng đặt trên bàn để lau tay, "Không phải anh bảo em suy nghĩ à?"

Giang Phóng: "Dù sao cũng phải có điểm kích hoạt chứ."

Đường Khác Sâm: "Thay vì nói là có hứng thú với chủ đề của anh, không bằng nói rằng em cảm thấy hứng thú với việc anh sẽ thay đổi chủ đề như thế nào."

Giang Phóng đã hiểu.


Đường Khác Sâm dựa vào bàn: "Nhưng phòng thí nghiệm của anh vẫn chưa sắp xếp xong nhỉ, nghe nói anh còn bận công tác, anh định khi nào bắt đầu?"

Từ trong balo, Giang Phóng lấy ra bản vẽ phòng thí nghiệm đã vẽ xong lúc trước, sau này anh có bổ sung thêm một số chi tiết, chỉ cần sắp xếp theo như vậy là được.

Đường Khác Sâm nhìn sơ qua, nói: "Dụng cụ và thiết bị thí nghiệm thì sao?"

Giang Phóng: "Chờ khi phòng thí nghiệm được chuẩn bị xong thì sẽ đến ngay, đến lúc đó còn phải làm phiền cậu giám sát việc này."

Đường Khác Sâm: "Em?"

Giang Phóng: "Thời gian tới tôi còn phải ghi hình một chương trình giải trí và quay một bộ phim, đến lúc quay xong thì cũng vừa khớp thời gian."

Đường Khác Sâm trầm ngâm một giây: "Vậy là em vội vàng tự dâng tới cửa?"

Giang Phóng cười gật đầu.

Giang Tề phụt cười một tiếng.

Đường Khác Sâm nhìn cậu một cái: "Cười cái gì? Cậu nghe hiểu được?"

Giang Tề: "Nghe không hiểu thì tôi cười làm chi?"

Giang Phóng lau mắt mà nhìn: "Trở nên thông minh hơn rồi."

Giang Tề ưỡn ngực đắc ý: "Không biết vì sao, em chợt có hơi thông suốt, có lẽ bởi vì nơi đây chính là đại học Yến."

Đường Khác Sâm dán mắt vào khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cậu, bỗng nhiên cũng cười: "Bình thường em trai của anh cũng như thế à?"

Giang Phóng: "Thứ lỗi cho nó."

Đường Khác Sâm đút hai tay vào túi, tư thế nhàn nhã, cười ha ha nói: "Không đâu, rất đáng yêu."

Giang Tề nhíu mày: "Anh mới đáng yêu đó, như tôi phải gọi là đẹp trai."

Đường Khác Sâm: "Vậy à, đây là lần đầu tiên có người khen tôi đáng yêu."

Giang Tề nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của cậu ta, nếu nói người này đáng yêu thì đúng là quá khiên cưỡng.

Giang Phóng nhìn thời gian, đứng dậy: "Chắc là bạn cùng phòng của tôi đã về rồi, tôi ra ngoài xem trước."

Đến khi anh ra ngoài rồi thì Giang Tề mới phản ứng lại, cậu vội vàng đứng lên định đuổi theo anh.

"Chờ một chút." Bỗng nhiên Đường Khác Sâm gọi cậu lại, "Cậu để quên đồ."

Giang Tề tưởng mình quên mang balo, quay đầu nhìn lại, phát hiện balo rõ ràng đang treo trên vai mình, "Không có, chắc anh nhầm rồi, tôi chỉ mang theo balo thôi."


"Có." Vẻ mặt của Đường Khác Sâm vô cùng nghiêm túc.

Giang Tề gần như nghĩ rằng mình thực sự đã đánh rơi thứ gì đó.

Đường Khác Sâm đứng thẳng người, đi đến chỗ cậu vừa ngồi, nhặt lên một sợi tóc từ trên ghế rồi đưa cho Giang Tề, sau đó cười tủm tỉm nói: "Tóc của cậu đánh rơi nè."

Giang Tề: "..."

Giang Tề nhìn chăm chú vào sợi tóc trên tay cậu ta, có vẻ như đúng là tóc của mình, có lẽ cậu đã vô tình làm rớt lúc đang cởi nón.

Nhưng mà, người này có bị bệnh gì hay không, có một sợi tóc mà cũng phát hiện ra được?

Đường Khác Sâm nắm lấy cổ tay của cậu, đặt sợi tóc vào trong lòng bàn tay, "Giữ cẩn thận, đừng có làm rơi nữa."

Giang Tề cầm sợi tóc đi ra khỏi phòng ký túc xá.

Bạch Thăng Thủy đã về, giao một bộ chìa khoá mới cho Giang Phóng.

Giang Phóng đến lấy đồ mà trước đó anh để trong ký túc xá.

Chờ khi lấy đồ xong đi ra, anh trông thấy Giang Tề đang nắm chặt tay, bước tới với biểu cảm một lời khó nói hết.

"Đây là động tác tay nào mới à?"

Giang Phóng liếc nhìn tay cậu.

Giang Tề cúi đầu, nhận ra không biết sợi tóc đã bị gió thổi bay từ lúc nào, nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, cậu cảm thấy như bị nghẹn ở cổ họng.

"Anh hai, người bạn học này của anh lạ lùng lắm luôn á."

Giang Phóng nghĩ đến căn bệnh sạch sẽ của Đường Khác Sâm, "Ở một khía cạnh nào đó thì đúng là như vậy."

Giang Tề: "Anh có biết anh ta vừa nói gì với em không? Anh ta nói em để quên đồ, sau đó nhặt một sợi tóc lên bảo em mang đi."

Giang Phóng không nhịn được cười, "Đây đúng là chuyện mà cậu ấy sẽ làm."

Bạch Thăng Thủy lần đầu tiên nhìn thấy Giang Tề, quả thực là một thiếu niên có sức sống vô hạn, vẻ ngoài giống Giang Phóng đến ba bốn phần, nghe thế cũng không ngạc nhiên một chút nào.

"Như vậy vẫn còn tốt chán, trước đó ở tầng của tụi anh có một người vào phòng của cậu ta mà chưa có sự cho phép, còn mang đôi dép lê mà cậu ta đặt ở cửa nữa. Về sau cậu ta bỏ đôi dép đó luôn, đôi đó hơn cả ngàn tệ đấy, đồng thời cậu ta còn khử trùng toàn bộ phòng ký túc xá."

"Em trai cậu chưa thấy dáng vẻ khi cậu ta tức giận, siêu khủng bố, nhưng cậu ta cũng sẽ không chỉ trích gay gắt người đó, về sau bạn học kia không chịu nổi áp lực nên đã xin đến ký túc xá khác."

Giang Tề tắc lưỡi, "Mặc dù bệnh sạch sẽ có hơi nặng, nhưng không có sự cho phép mà sử dụng đồ của người khác, còn bước vào phòng ký túc xá của người ta thì đúng là không tốt lắm."

"Dù sao trêu ai chọc ai thì cũng không thể trêu chọc Đường Khác Sâm, có điều cậu ta vẫn luôn điệu thấp giống như anh trai của cậu, cũng không tham gia hoạt động của các câu lạc bộ, cho nên ở đại học Yến không nổi tiếng bằng anh trai cậu."

Giang Tề: "Bệnh sạch sẽ nặng như thế, anh ta cũng không thể tham gia hoạt động của câu lạc bộ."

Bạch Thăng Thủy cười nói: "Đúng là như thế."

"Được rồi, chúng tôi đi trước, không làm trễ thời gian của cậu nữa."

Giang Phóng đã lấy đồ xong.

"Không trễ, là do trước đó quên nói với cậu." Bạch Thăng Thủy, "Vậy tôi quay lại phòng thí nghiệm đây, gặp lại sau."

Trước khi đi Bạch Thăng Thủy đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, tôi nghe nói việc bình chọn viện trưởng sắp có kết quả rồi, chuyện của cậu không gây ảnh hưởng gì, nhưng tôi nghe nói hình như phó viện trưởng Trương đã kết nối được với một mối quan hệ tốt hơn."


Trong tình huống cạnh tranh như thế này, ra tay với học sinh của người hướng dẫn, hơn nữa còn là một sinh viên ưu tú thì tác dụng mang lại cũng không lớn lắm, thứ thực sự hữu dụng chính là mạng lưới quan hệ.

Chỉ là thành quả nghiên cứu khoa học của phó viện trưởng Trương chính xác không sánh bằng phó viện trưởng Chu, cho nên người của ông ta mới phải ra tay từ các khía cạnh khác, giành thêm một chút thẻ Chip cho người mà bọn họ ủng hộ.

Sau khi tạm biệt Bạch Thăng Thủy, Giang Phóng mang theo Giang Tề đi đến thư viện.

Trường cấp ba của Giang Tề cũng có một thư viện, nhưng mà rất nhỏ, diện tích thậm chí còn không bằng một nửa thư viện của đại học Yến.

Giang Phóng tìm một vị trí trong góc, bảo Giang Tề trước tiên hãy làm bài tập của ba môn đã học trước đó.

"Sắp tới kỳ thi tháng rồi, nước đến chân mới nhảy nên không kịp học các môn khác nữa, nền tảng của em còn kém, không cần thiết vì các môn khác mà làm mất điểm của ba môn toán, tiếng Anh và sinh học."

Ba môn này là ba môn mà Giang Tề học giỏi nhất cho đến hiện tại, nếu cậu nỗ lực chăm chỉ và thi được thành tích tốt thì cũng sẽ không mất mặt lắm.

"Em mới học có hơn hai tháng, có thể nắm vững kiến thức của ba môn đã là rất giỏi, người bình thường muốn học tốt, thi được điểm cao thì cũng phải mất nửa năm."

"Nghĩ thử xem, thay vì mỗi môn chỉ đạt điểm vừa đủ đậu, hoặc thi rớt, thì việc đạt điểm cao một số môn nào đó có phải sẽ càng chứng minh rằng em có thực lực hơn hay không?"

Giang Tề ra sức gật đầu, "Đạt điểm cao một số môn sẽ sướng hơn, cư dân mạng sẽ cho rằng, em có thể thi tốt ba môn này, thì về sau chắc chắn cũng có thể thi tốt các môn khác, và sẽ không nói này nói nọ nữa có đúng hay không?"

Giang Phóng xoa đầu cậu rồi nói, "Đúng là như thế, cho nên kỳ thi tháng cũng không có gì đáng lo, vẫn còn chín tháng nữa mới tới kỳ thi đại học."

Nhìn em trai lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, Giang Phóng suy tư, đến lúc đó có nên tìm gia sư cho cậu hay không, những lúc anh bận thì không thể dạy cho Giang Tề được.

Nhưng trong nhất thời anh cũng không biết nên tìm ai mới tốt, cũng may bây giờ không cần gấp, sau này cứ từ từ tìm kiếm.

Trong khi Giang Tề đang làm bài, Giang Phóng bắt đầu liên hệ cho người tới bày trí lại phòng thí nghiệm.

Trình Tứ đang ở trong phòng làm việc cũng nhận được điện thoại của Chu Trạch Tuyên.

"Vụ án sắp hoàn thành rồi, hẳn là ngày mai sẽ có thông báo. Nhờ phúc của cậu, chuyến này lần theo manh mối bắt được một con hổ lớn, số tiền thu được nhiều hơn tôi dự đoán. Chắc chắn cậu sẽ không bao giờ đoán ra được đối phương còn dính líu đến chuyện gì đâu, chẳng trách lại muốn móc nối với người của giới giải trí, gã Ngô Khải kia chỉ là một trong số đó, bọn họ còn phân tán sạch sẽ hết cả, lần này chúng ta đã lập được công lớn rồi."

Trong giọng nói của Chu Trạch Tuyên có chút hưng phấn không dễ dàng phát hiện, vốn tưởng rằng chỉ có một tầng, không ngờ đào sâu hơn lại tìm ra thêm một tầng khác.

"Giải quyết được thì tốt, ngoài ra em hy vọng không nên để lại hậu hoạn nào nữa." Trình Tứ dựa lưng vào ghế.

"Cậu yên tâm, không thoát được án tử hình đâu."

Chu Trạch Tuyên nói tiếp, "Trước đây cậu hỏi tôi về chuyện của phó viện trưởng trường đại học Yến, tôi đã xem qua, việc phó viện trưởng Chu được chọn làm viện trưởng là không có vấn đề gì, chỉ xét về thành quả nghiên cứu thì người khác đã không thể sánh bằng."

Nếu phó viện trưởng Chu đó không có thành quả gì thì có lẽ anh ta còn phải thao tác một chút, nhưng đã có thành quả thì chỉ cần một câu nói là xong.

"Cảm ơn."

"Cậu tặng tôi một phần quà lớn như vậy, lẽ ra tôi phải là người cảm ơn cậu mới đúng."

Chờ khi vụ án kết thúc, công lao của hắn sẽ không thể làm lơ được.

Vụ án lớn như vậy, trong quá khứ cũng hiếm khi gặp được, cho dù biết có một số người sẽ làm, nhưng không có điểm bứt phá thì cũng không thể điều tra được gì.

"Có rảnh thì đến dùng cơm, hôm qua ông tôi lại nhắc đến cậu, còn nói khi nào có thể gặp mặt người mà cậu thích."

"Nếu có cơ hội em sẽ dẫn cậu ấy đến, bây giờ vẫn chưa phải lúc."

Chu Trạch Tuyên cũng không hỏi nhiều, sau khi hàn huyên vài câu thì liền cúp máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận