Lam Tuân đầy khí phách nghênh ngang la hét toáng lên, mọi người đều cố gắng nhịn cười và đạo diễn thậm chí còn chảy cả nước mắt.
Đặc biệt là khi anh ta hét lên, bộ tóc giả trên đầu anh ta rơi ra.
Chu Niệm cảm thấy rằng nếu cô tiếp tục cười, e rằng có thể sẽ mất tất cả những công đức mà cô đã tích lũy được trong nhiều năm.
Trong giờ ăn trưa, Chu Niệm không cười nổi nữa.
Trước đây cô không hề kén ăn.
Gia cảnh của Chu Niệm không tốt, nếu cô còn kén ăn, chắc cô không gì để mà ăn luôn.
Nhưng từ khi đám cưới với Cố Thanh Hàn, cô như một đứa trẻ được chiều hư.
Rất nhiều thứ trở nên không thích ăn nữa.
Giống như thức ăn ở đất nước M vào buổi trưa, nó có vị rất lạ và cô cảm thấy muốn nôn sau khi cắn một miếng.
Cả người thẫn thờ nhìn những người khác ăn.
Cô lại không thể mở miệng đòi đồ ăn Trung Quốc.
Nhà hàng Trung Quốc gần nhất cách đó cũng mười cây số.
Chu Niệm không thích làm phiền người khác, vì vậy cô thà đói còn hơn làm phiền người khác.
So sánh với Lam Tuân người đang ăn từng ngụm hào tái, Chu Niệm hoàn toàn ngưỡng mộ.
Chu Niệm không còn cách nào khác là trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng rất đói và không thoải mái.
Vừa lúc đó chuông cửa vang lên.
Chu Niệm mở cửa ra, thấy người phục vụ đẩy xe đồ ăn đi vào.
"Cô Chu, đây là bữa trưa đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Mời cô dùng bữa."
Mở nắp ra, tất cả các món ăn và món tráng miệng đều là những món cô thích ăn.
Ngay cả các món tráng miệng cũng được thay thế một cách chu đáo bằng các thành phần ít calo.
Chu Niệm và đối phương đã xác nhận đi xác nhận lại rằng những món ăn này đều được làm cho cô.
"Chồng ơi, anh biết không? Em gặp được một chuyện rất lạ."
Chu Niệm gọi cho Cố Thanh Hàn trong khi ăn đồ ăn ngon.
"Ồ."
Cố Thanh Hàn cởi tạp dề cùng quần áo ám khói dầu, lộ ra cơ ngực hấp dẫn cùng cơ bụng tám múi.
"Chính là buổi trưa em ăn ở khách sạn đồ ăn rất ngon, mùi vị giống hệt như món anh nấu, nếu không phải ở nước ngoài, suýt chút nữa em còn tưởng rằng anh tự nấu."
Chu Niệm ăn sườn xào chua ngọt một cách ngon lành, vị chua ngọt khiến cô phải nheo mắt lại.
"Vậy sao?"
Cố Thanh Hàn vừa nói vừa cài khuy áo sơ mi.
Tất cả các món ăn đều do anh tự làm, hương vị có thể khác được không?
Để cô dần quen phụ thuộc vào anh, anh đã tự tay nấu ba bữa ăn một ngày cho cô.
Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng hàng chục nghìn công thức nấu ăn, anh đã chế biến chúng theo nhiều cách khác nhau.
Cố Thanh Hàn cảm thấy mình yêu Chu Niệm hơn nguyên chủ, làm sao nguyên chủ, một giáo sư quen chỉ tay năm ngón, làm sao có thể như anh chịu tự tay xuống bếp nấu cho cô ăn chứ?
Và trình độ nấu nướng chắc chắn không bằng anh.
"Chẳng qua đồ ngon có rồi, nếu có người đẹp nữa thì tốt quá."
Chu Niệm đỏ mặt.
Cô đã hơn một ngày không gặp Cố Thanh Hàn, cô rất nhớ anh.
"Em muốn ngắm người đẹp sao?"
Giọng nói của Cố Thanh Hàn trở nên lạnh lùng.
Hốc mắt của hắn hơi híp lại, trong mắt lóe ra một tia nguy hiểm.
Chu Niệm mỉm cười và nói: "Người đẹp là anh, chồng của em.
Cố mỹ nhân, anh có thể cho em xem không?"
Chu Niệm không biết rằng chính câu này đã cứu cô một mạng.
Cố Thanh Hàn cả buổi trời không lên tiếng, Chu Niệm tim đập nhanh, "Nếu như anh không muốn.
.
.
"
"Em muốn nhìn như nào?"
Giọng nói của Cố Thanh Hàn từ trong điện thoại truyền ra, đối với Chu Niệm mà nói, đó đơn giản là âm thanh tuyệt đẹp của tự nhiên!
"Em muốn xem cơ bụng của anh! Được không?"
Cô vừa dứt lời, cuộc điện thoại đã bị cúp, thay vào đó là video trong điện thoại.
Trong video, Cố Thanh Hàn đang ở trong phòng tắm, anh cởi cúc áo, cơ bụng 8 múi hiện ra trước ống kính.