Thấy Lam Tuân đã rời khỏi đây, cuối cùng Chu Niệm cũng không nhịn được cười nữa.
“Trán của anh ta cao quá đi mất.
Ai lại hại anh ta ra như vậy thế? Cạo thành thế này không phải rất đáng sao? Lần trước anh ta còn giật tóc em, bây giờ thì hay rồi, tóc của mình cũng không có mà giật.”
Chu Niệm quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt của chị Trần.
Cô không dám cười nữa, “A di đà phật.
Lam công tử đã đủ khổ rồi, đồ đệ sao có thể hả hê khi người khác gặp hoạ được cơ chứ?”
Chị Trần khá hài lòng với biểu hiện lúc nãy của Chu Niệm, sau đó lại nghe thấy tiếng thét chói tai của tiểu bá vương truyền ra từ trong phòng thay đồ.
“Cái gì? Bóng quá vậy.
Ông đây không đội được tóc giả này, thấy không? Các người đúng là một lũ vô dụng!”
Chị Trần đi trước Chu Niệm, Chu Niệm thấy rõ bả vai của chị Trần đang run rẩy một cách kịch liệt.
Sau đó, chị Trần vỗ vai Chu Niệm, "Làm khó em rồi."
Sau khi Chu Niệm tạo kiểu xong bước ra, mái tóc xoăn dài buông xõa trên vai.
Một chiếc váy hai dây theo phong cách ngọt ngào trông rất bắt mắt.
Ngay cả Lam Tuân - người vừa bước ra khỏi phòng thay đồ cũng không nhịn được mà nhìn Chu Niệm thêm hai lần.
Chu Niệm có một khuôn mặt tròn ngây thơ như tiểu bạch thỏ, nhưng dáng người lại rất nóng bỏng.
Lớp vải ít ỏi trên ngực bị hai bầu vú căng ra, cô chỉ cần di chuyển một chút là nó sẽ lắc lư qua lại.
Lam Tuân không dám nhìn nữa, trong lòng thầm tự nhủ: “Ông đây sẽ không thèm để ý đến cô gái quê mùa này.”
Quá trình thay quần áo và quay chụp của Chu Niệm diễn ra rất suôn sẻ, không hề có vấn đề gì.
Nhưng Lam Tuân lại xuất hiện một vấn đề rất lớn.
Vì sáng hôm nay phải quay quảng cáo dầu gội đầu.
Nhưng trên đầu anh ta không hề có một sợi tóc nào cả, căn bản không thể quay được.
Cũng may đạo diễn đã khéo léo nói rằng mặc dù bây giờ anh ta không có tóc, nhưng thông qua quá trình hậu kỳ video thì người ta có thể photoshop tóc vào cho anh ta.
Việc quay quảng cáo diễn ra khá thuận lợi, ngoại trừ Chu Niệm.
Khi nhìn thấy Lam Tuân vô cảm đọc lời thoại với chai dầu gội trong tay, cô muốn nhịn cười cũng không được, việc này còn khó hơn nhiều so với quay phim.
Kết quả Chu Niệm NG liên tục, một buổi sáng chỉ quay được có một nửa.
Nhưng tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả đạo diễn đều không gây khó dễ cho Chu Niệm, thậm chí đạo diễn còn nhìn Chu Niệm bằng ánh mắt khích lệ.
Sau khi ăn trưa xong, mọi người sẽ có một giờ nghỉ ngơi.
Chu Niệm và Lam Tuân đều là nghệ sĩ đang hot, vậy nên mỗi người đều có phòng chờ riêng.
Chu Niệm vừa bước vào phòng nghỉ liền nằm xuống sô pha nghỉ ngơi, cô đạp giày cao gót không muốn động đậy.
Quay quảng cáo cùng với Lam Tuân còn khó hơn nhiều so với việc phối hợp quay phim với anh ta!
Chu Niệm uống một ngụm nước để làm dịu đi cơn sốc, sau đó cô liền đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ để đi WC.
Chu Niệm vừa bước vào phòng tắm, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo bảo hộ lao động đi ra từ phía sau hàng mắc treo quần áo.
Anh mở hộp thuốc ra, sau đó vội vàng bỏ những viên thuốc tan liền vào trong ly nước của Chu Niệm.
Viên thuốc này chính là thuốc mà Cố Thanh Hàn đặc chế riêng cho Chu Niệm, không màu không mùi, hơn nữa còn không có tác dụng phụ.
Khi quay về phòng nghỉ, Chu Niệm cũng không suy nghĩ nhiều mà cầm cốc nước lên, tiếp tục uống một ngụm nữa.
Sau khi uống nước xong, đầu của cô trở nên nặng trĩu, mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau.
Sau khi gửi tin nhắn cho chị Trần xong, cô liền nằm xuống ghế sô pha ngủ một lát.
Cố Thanh Hàn đi tới bên cạnh Chu Niệm, anh cởi găng tay xuống, sau đó vuốt ve cánh môi của Chu Niệm.
“Bé cưng dâm đãng của anh, vì không muốn để em phát hiện ra sự thật, anh đã phải phiền lòng rất nhiều đấy.”
Vốn dĩ Cố Thanh Hàn có thể trực tiếp giam cầm Chu Niệm tại nhà.
Thậm chí anh có thể tiêm thuốc cho cô, sau đó biến cô thành một con điếm chủ động cầu xin anh đụ.
Nhưng như vậy thì cô sẽ dần mất đi ý thức.
Không thể so được với việc cô chủ động trong lúc đang tỉnh táo.
Vậy nên anh không có ý định để Chu Niệm phát hiện ra chân tướng mọi việc.
Giống như hiện giờ, dục vọng của anh mãnh liệt nhưng anh vẫn không thể phát tiết ra ngoài.
Vậy nên anh chỉ có thể chuốc thuốc mê cho cô, như vậy sẽ không khiến cô phát hiện.
Cố Thanh Hàn chịu đựng cả một buổi sáng, dương vật đã cương cứng lâu như vậy, đã sớm sưng to khó nhịn.
“Bé cưng dâm đãng, cái miệng nhỏ này mềm như vậy, trời sinh chính là để ăn dương vật của ông đây.”
Dương vật to lớn màu tím đen đẩy miệng của Chu Niệm ra, sau đó trực tiếp cắm vào trong miệng Chu Niệm.