Lương Diễm nói là muốn bày quà của Tiêu Lạc trong nhà, nhưng ngày hôm sau khi Hoa tỷ đến biệt thự đón anh đi kiểm tra, anh liền cài luôn chiếc trâm cài áo lên ngực.
Hơn nữa để phối với chiếc trâm cài áo này, Lương Diễm đã cố ý mặc một bộ vest đen tuyền, bên trong áo vest cũng phối thêm áo gile và sơ mi đen cùng màu, vì thế ánh sáng bạc của chiếc trâm càng thêm nổi bật.
Quả thực đúng là sáng chói đến lóa mắt.
Hoa tỷ nhướng nhướng mày: "Chỉ là đến bệnh viện kiểm tra thôi, cậu có cần phải ăn mặc long trọng như thế không?"
Lương Diễm lấy tay đỡ chiếc trâm, vẻ mặt đắc ý hỏi Hoa tỷ: "Có đẹp không? Của Lạc Lạc nhà em tặng đấy? Quà mừng năm mới đó nha ~"
Hoa tỷ bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi đã nói bảo sao người khác dều dùng trâm cài xứng với quần áo, còn cậu thì lại dùng quần áo xứng với trâm cài cơ, thì ra là Lạc Lạc nhà cậu tặng cho nha, thảo nào lại nâng niu như thế."
Nói xong Hoa tỷ tỏ vẻ đau lòng mắng Lương Diễm: "Cậu đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn, trước kia tôi bảo stylist cho cậu đeo trang sức để phối với quần áo, cậu lại kháng cự như là bọn tôi cố ý mưu đồ gây rối với cậu ấy, thế mà Lạc Lạc chỉ tặng cho cậu một cái ghim cài áo, cậu liền hận không thể nâng niu kìa? Cậu thiên vị như thế mà được à?"
Lương Diễm híp mắt ngửa đầu nhìn Hoa tỷ: "Em có nâng niu đồ vật như bảo bối bao giờ hả, đấy là đang nâng niu người tặng nhá! Tình thú của người yêu nhau, một lão xử nam 35 tuổi như anh đương nhiên là không hiểu được rồi."
A, thằng nhóc không biết xấu hổ!
Có điều là nếu Lương Diễm đã ăn vận chỉnh tề rồi thì cũng không thể lãng phí, vì thế trước khi lái xe tới bệnh viện Tống Thành, Hoa tỷ đã chủ động gọi cho mấy phóng viên quen biết, bảo họ đến trước cửa sau bệnh viện, chụp ảnh Lương Diễm đăng lên mạng để tạo chút nhiệt độ.
Nếu là bình thường Lương Diễm nghe vậy liền đen mặt lại.
Nhưng hôm nay tâm tình anh rất tốt, hơn nữa tưởng tượng đến việc đeo chiếc trâm của Tiêu Lạc tặng cho anh được đăng lên, cả nước sẽ nhìn thấy được tâm ý của Tiêu Lạc đối với anh, vì thế tâm tình càng trở nên lâng lâng.
Cảm giác cùng với người mình thích có một bí mật nho nhỏ thế này làm cho Lương Diễm không thể nào nói không muốn với Hoa tỷ được, vậy nên việc chụp ảnh cứ thế được quyết định.
Hai phóng viên tới lần này là bạn cũ của Hoa tỷ, cũng không phải là lần đầu họ chụp ảnh Lương Diễm, cho nên trước khi đến họ đều chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, bởi vì biết Lương Diễm có tiếng là không hợp tác với truyền thông.
Nhưng điều khiến cho hai người này bất ngờ đó chính là, hôm nay Lương Diễm lại dường như có ý phối hợp, mặc dù toàn bộ quá trình chụp ảnh ở bệnh viện thật sự rất khó duy trì ý cười trên mặt, nhưng ít ra hắn cũng không có bày ra bộ mặt đen, thậm chí lúc hai phóng viên chụp xong chuẩn bị rời đi, còn hiếm khi thấy được hắn nói: "Vất vả rồi."
Thế cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện, hai người vẫn chưa hoàn hồn trở lại.
Cuối cùng phóng viên lớn tuổi hơn muôn vàn cảm khái mà nói với cậu phóng viên nhỏ tuổi hơn đứng bên cạnh: "Thấy không? Danh tiếng của người nổi tiếng trên cơ bản sẽ cùng cấp với tính tình của họ.
Cậu xem Lương Diễm trước kia tính tình khó ưa lắm đấy, hiện giờ bởi vì bị thương nghỉ diễn được mấy tháng, độ hot cũng giảm đi, tính tình cũng dễ chịu hơn hẳn đấy thôi."
Kết quả cũng trong ngày hôm đó, cái người bị họ gắn mác "tính tình dễ chịu hơn hẳn" - Lương Diễm liền gửi lại số ảnh họ chụp được chê họ chụp chẳng ra gì.
Một trong hai phóng viên chờ hắn ở trên weibo nóng nảy xong, mới kiên nhẫn hỏi lại: "Cho nên ảnh chụp này vì sao lại không được thế?''
Lương Diễm: "Ngay cả cài áo của tôi cũng chụp không chụp rõ, anh còn dám hỏi tôi sao ảnh chụp không được á???"
Các phóng viên: "...." Lương Diễm này vẫn là cái người Lương Diễm khó chịu kia thôi, tính tình dễ chịu là cái gì, căn bản là ảo giác của bọn họ mới đúng!
- -------
Trái với vẻ phát khùng của Lương Diễm, Hoa tỷ chỉ có đúng một câu - Đăng!
Vì thế rất nhanh, ảnh chụp của phóng viên đã được đăng tải lên mạng, sau đó lại nhanh chóng lên hotsearch.
Hạ Thiên Nhiên vừa mới kết thúc ghi hình một talkshow, ngồi lướt weibo thì nhìn thấy số ảnh chụp này.
Nếu là người khác thì tâm điểm chú ý sẽ đặt ở trên khuôn mặt điển trai vì bị thương để lại vết sẹo nên trông có phần hơi dữ tợn của Lương Diễm, nhưng sự chú ý của Hạ Thiên Nhiên đều tập trung vào chiếc ghim cài áo ở trên ngực anh.
Dựa vào hiểu biết của Hạ Thiên Nhiên đối với Lương Diễm, đừng nói là lịch trình riêng tới bệnh viện kiểm tra, cho dù là trường hợp lộ diện công khai, Lương Diễm đều là có thể không cần mang trang sức liền không đeo trang sức nhiều nhất có thể.
Cho nên chỉ thoạt nhìn chiếc trâm, Hạ Thiên Nhiên liền có linh cảm chiếc trâm này nhất định là có liên quan đến Tiêu Lạc.
Cô ta vẫn nhẫn nại, cho đến khi ngồi trên xe bảo mẫu mới không nhịn được mà nhắn vào wechat của Lương Diễm: "Sức khỏe anh đã khá hơn chút nào chưa?"
Như mọi lần vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Lương Diễm.
Hạ Thiên Nhiên đã quen với việc chết lặng.
Bởi vì đã từ rất lâu rồi, ngoại trừ nội dung wechat có liên quan đến công việc, Lương Diễm chỉ cần có thể không trả lời là tuyệt đối không trả lời lại tin nhắn của cô, tránh hiềm nghi triệt để, chỉ sợ khiến cô có một chút hiểu lầm.
Nhưng hôm nay do bị chiếc trâm cài kia kích thích, Hạ Thiên Nhiên hết do dự rồi lại do dự, cuối cùng vẫn gõ từng chữ một vào khung chat: Trâm cài áo rất đẹp, lần này ánh mắt của stylist quả thật không tồi.
Cho tới khi xe dừng lại trước công ty, di động rốt cục vang lên.
Hạ Thiên Nhiên giải khóa, mở màn hình, tin nhắn của Lương Diễm lặng im nằm ở khung chat: Không liên quan tới stylist, là do ánh mắt của Lạc Lạc nhà tôi tốt.
Hạ Thiên Nhiên xem đi rồi xem lại tin nhắn, cuối cùng hung hăng khóa máy lại, coi như chưa nhìn thấy.
- ----------
Trong lúc đó tại chung cư Greentown Rose Garden, Tiêu Lạc đang làm món sườn chua ngọt và cá chua cay để chiêu đãi Túc Tiểu Mễ.
Tối hôm qua sau khi mua quà xong, Túc Tiểu Mễ không quay về kí túc xá công ty mà xách vali đi theo Tiêu Lạc đến chung cư của cô.
Trước kia hai người đều bận rộn một khoảng thời gian, tính ra cũng đã rất lâu không cùng nằm trên một cái giường trò chuyện, vậy nên tối qua hai người tán gẫu đến tận nửa đêm, thế cho nên hôm nay cả hai đều dậy muộn.
May mắn là sáng nay Hoa tỷ gửi tin nhắn nói phải đưa Lương Diễm đi bệnh viện kiểm tra lại, cơm trưa giải quyết bên ngoài là được, thế nên lúc này cô mới có thời gian nấu ăn cho Túc Tiểu Mễ.
Túc Tiểu Mễ giống Lương Diễm ở chỗ là đều kém khoản bếp núc, cho nên trong khi Tiêu Lạc bận rộn trong bếp thì cô nàng liền ngồi ôm di động ở phòng khách xem TV và ăn hoa quả.
Đương nhiên cũng nhanh chóng phát hiện được chuyện lên hotsearch của Lương Diễm.
Cái trâm cài áo kia người khác có thể không biết, nhưng Túc Tiểu Mễ có lí nào lại không nhận ra cái trâm cài này là do cô nàng đi chọn cùng với Tiêu Lạc mới hôm qua cho được.
Cho nên ngay khi vừa nhìn thấy Lương Diễm đeo trâm cài mà Tiêu Lạc tặng xuất hiện trên mạng, không nhịn được mà quay đầu về phía phòng bếp hét lên: "Tiêu Tiểu Lạc, idol nhà tớ đã đem theo tình yêu của cậu dành cho anh ấy lên hotsearch rồi kìa."
Tiêu Lạc từ trong bếp thò đầu ra, giơ bàn tay đính dầy dầu mỡ lên hỏi: "Cậu đang nói lung tung gì đấy? Sao tớ chả hiểu gì thế?"
"Tớ nói này, idol nhà tớ tuyệt đối là yêu cậu thảm luôn rồi.
Cậu có tin là hiện tại chỉ cần cậu gật đầu đồng ý anh ấy một cái là anh ấy liền dám công khai tình yêu với cậu lên mạng luôn không?"
"Sau đó tớ sẽ bị fan vợ cùng với fan bạn gái của Lương Diễm xé xác thành từng mảnh, tớ đấu lại sao nổi."
Túc Tiểu Mễ cười muốn chết: "Cậu phải nghĩ tích cực lên, biết đâu bọn họ chỉ muốn hủy dung cậu tôi thì sao?"
Tiêu Lạc: "...."
- -----
Lúc ăn trưa, di động của Tiêu Lạc vang lên tích tích hai ba tiếng, Tiêu lạc cắn đầu đũa thuận tay mở màn hình, quả nhiên là tin nhắn Lương Diễm gửi tới.
Hai tin nhắn đều là hình ảnh, tấm thứ nhất là ảnh anh cùng với Hoa tỷ đang ăn cơm trưa, tấm thứ hai là ảnh chụp Lương Diễm.
Lương Diễm ngồi dựa vào cửa sổ, một tay chống vào tay vịn gỗ, lẳng lặng nhìn Tiêu Lạc.
Ánh mặt trời từ phía sau chiếu vào, cả người anh như được bao phủ trong hai mảng sáng tối.
Tiêu Lạc nhìn ảnh chụp Lương Diễm một lúc lâu, bỗng phát hiện bản thân mình từ trước tới nay đều tự nhận miễn dịch với trai đẹp, cũng không thể không thừa nhận rằng Lương Diễm rất đẹp trai.
Túc Tiểu Mễ ngồi bên cạnh lại kích động đến muốn điên rồi: "Mẹ nó, ảnh chụp riêng kìa, mau chia sẻ cho tớ."
Tiêu Lạc thuận tay chia sẽ ảnh chụp cho Túc Tiểu Mễ.
Túc Tiểu Mễ sung sướng nhìn ảnh chụp của Lương Diễm nửa ngày, cười ha ha nói: "Năm nay nếu về nhà mà bị giục hôn, tớ sẽ lôi ảnh chụp này ra, khoe với mọi người đây là bạn trai tớ, há há há..."
Tiêu Lạc cạn lời, sau đó đưa ra một đề nghị vô cùng hoàn mỹ: "Phiền toái như vậy làm gì, cậu trực tiếp lấy ảnh chụp cấp trên của cậu mang về là được còn gì.
Cậu không phải là đối với người ta vẫn không chết tà tâm đấy thôi!"
"Sao lại nói là không chết tà tâm, đấy gọi là không kìm lòng nổi nhá!"
Hai người đang nói chuyện, lại nhận được một tin nhắn.
"Cơm trưa xong có lẽ phải cùng Hoa tỷ quay về công ty một chuyến, có thể tối mới trở về núi được.
Tiện đó chờ tôi rồi cùng đi được không?"
Tiêu Lạc nghĩ nghĩ, trả lời: "Được!"
Tiêu Lạc vốn tưởng rằng Lương Diễm nói là cùng nhau quay về biệt thự có nghĩa là cô sẽ lái xe đi đón anh, dù sao hiện tại chân Lương Diễm cũng không tiện lái xe mà.
Nhưng đến khi điện thoại một lần nữa vang lên, Lương Diễm lập tức ở trong điện thoại nói cho cô: "Tôi còn nửa giờ nữa mới tới tiểu khu của em, khi nào tới tôi sẽ gọi điện thoại cho em, không cần xuống bên dưới chờ đâu, bên ngoài lạnh lắm."
Quả nhiên nửa giờ sau, điện thoại đúng giờ vang lên.
Tiêu Lạc xuống dưới, thấy xe Lương Diễm đang lặng lẽ đứng dưới lầu.
Cô vừa hoài nghi sao Lương Diễm lại biết địa chỉ nhà mình, vừa nhấc chân đi tới xe anh.
Lương Diễm đẩy cửa xuống xe, chậm rãi đi tới bên kia thay Tiêu Lạc mở cửa.
Anh mặc một thân vest đen được cắt may khéo léo khiến cả người nhìn qua trông cao lớn mạnh mẽ lạ thường.
Tiêu lạc ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, cho đến khi Lương Diễm giúp cô mở cửa xe lui qua một bên, cô mới cúi đầu bối rối xoay người bước vào trong xe.
Lương Diễm rất tự nhiên mà giơ tay chặn ở viền cửa xe, đề phòng Tiêu Lạc bị chạm trán.
Cho tới khi cô ngồi vào trong, anh mới chậm rãi trở lại bên kia mở cửa lên xe.
Tiêu Lạc cảm thấy cách thức này quả thật cao cấp quá luôn, nào siêu xe, mỹ nam, cả mấy hành động ga lăng này nữa.
Điều quan trọng chính là người ta là Lương Diễm, là thần tượng của hàng nghìn hàng vạn fan đó!
"Anh..."
Lương Diễm giơ tay gõ gõ vào người lái xe đang ngồi trên ghế lái, dùng mắt ra hiệu cho anh ta nâng vách ngăn lên, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Tiêu Lạc, mỉm cười nói: "Tôi đang theo đuổi em!"
- --------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọi người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa!!
Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện, mọi người ghé qua hãy giúp mình để lại một vote nha
.