Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần


Tuyết Thần đã tìm kiếm rất lâu, vẫn không tìm được hắn
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Tuyết Thần cảm thấy rằng, việc giữ lại nhãn cầu của một con rồng thực sự có chút kỳ quái, nhưng nếu là lời ân nhân đã nhắn nhủ, cậu cũng không thể ném nó đi.
Cậu tỉ mỉ quan sát khối long châu dưới ánh sáng mặt trời, phát hiện ra hạt châu này quả thật rất đẹp, vừa vặn lại là lần đầu tiên cậu hàng phục ác long, vô cùng có ý nghĩa, liền lưu lại làm một bảo vật trân quý.
Sau lần thức giấc đó, cũng là lần đầu tiên cậu gặp gỡ một vị thần khác ngoài bản thân mình, nhưng lại không biết vị ấy là ai.

Tuyết Thần một chút cũng không buồn ngủ, bèn đi ra khỏi núi tuyết, chứng kiến thế giới bên ngoài, kết bạn với rất nhiều thần minh khác.
Phong Thần, Vũ Thần, Lôi Thần, Hoa Thần… Bọn họ khoác trên mình thần y (y phục của thần) rực rỡ sắc màu, mỗi người một vẻ vô cùng mỹ lệ.
Giữa bao nhiêu vị thần của tự nhiên, của vạn vật, không hề có vị thần áo đen ngày đó đã cứu cậu.
Cậu hỏi thăm các bằng hữu vừa mới kết thân, các thần minh đều sôi nổi tỏ vẻ, bọn họ chưa từng gặp qua vị thần nào như vậy.
Vị thần áo đen kia dường như vốn không hề tồn tại trên thế giới này.
Tuyết Thần đã tìm kiếm rất lâu, vẫn không tìm được hắn.
Cho tới tận bây giờ cũng không có.
_
“Thầy Thích, thầy Thích?”
Thích Bạch Trà ngẩng đầu: “Vâng?”
Trước mặt cậu là một giáo viên nam cùng văn phòng làm việc dạy lịch sử lớp ba lớp bốn, họ Đặng, mới tốt nghiệp trường sư phạm về đây công tác không lâu, chưa kết hôn, rất đam mê ngôi sao nữ tên Phương Nhã Nhi kia.
“Tôi thấy thầy cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào tay mình, gọi thầy cũng không thấy thầy phản ứng.” Thầy Đặng nói, “Tôi vừa nói cái gì thầy có nghe thấy không?”
Thích Bạch Trà suy tư trong chốc lát.
Vừa rồi anh ta nói cái gì vậy…
“Thật xin lỗi, có thể là tối qua tôi không nghỉ ngơi tốt.” Thích Bạch Trà áy náy nói, “Thầy Đặng vừa nói gì vậy?”
“Quả thật là thầy đang ngẩn người mà, khó trách vừa rồi động tĩnh bên ngoài lớn như vậy cũng không phản ứng gì.” Thầy Đặng nói thầm một câu, đè nén vẻ xúc động trên khuôn mặt, “Phương Nhã Nhi! Nữ thần của tôi!! Bọn họ nói rằng nữ thần của tôi đang tới đây! Đáng tiếc lúc tôi đi xuống không nhìn thấy gì cả, cô ấy có lẽ đã đi thẳng tới khu Bắc ghi hình rồi.”
Thích Bạch Trà gật đầu: “Ừ… Cho nên?” Cái này thì liên quan gì đến cậu à?
Thầy Đặng hưng phấn nắm lấy tay Thích Bạch Trà: “Thầy Thích có thể cùng tôi tới khu Bắc xem được không?”
Thích Bạch Trà không dấu vết rút tay ra: “Thầy Đặng tự đi không được à? Tôi muốn ở đây sửa bài tập…”
“Tôi sửa hộ thầy!” Thầy Đặng hào phóng nói, hai tay anh ta chắp lại thành hình chữ thập, “Thầy Thích, cầu ngài thương xót giúp tôi được không, tôi tôi tôi thực sự đang rất khẩn trương, đi một mình thì đi được nhưng tôi không dám chạy tới bắt chuyện…”
Thích Bạch Trà nhắc nhở anh ta: “Cho dù có đi, bảo vệ và nhân viên công tác bên kia cũng sẽ không cho người không phận sự đi vào.”
Thầy Đặng mong chờ nói: “Thì tôi chỉ đứng xa xa liếc nhìn một cái thôi, thầy có biết tôi có bao nhiêu tình cảm đối với Phương Nhã Nhi không, chỉ cần liếc mắt một cái thôi tôi chết cũng không nuối tiếc.”
Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ, không từ chối: “Được rồi.”
_
Sau kì thi tuyển sinh cao đẳng đại học, tòa nhà dạy học khu Bắc bị bỏ trống, ngày thường lạnh lẽo hoang tàn, hôm nay vào dịp hiếm khi nhộn nhịp tiếng người.
Nhân viên tổ chương trình đang kiểm tra thiết bị đạo cụ, bên cạnh là rất nhiều học sinh đang vây quanh họ.
Bởi vì tổ chương trình đã chiếm dụng sân thể dục, các tiết thể dục hôm nay đều hủy bỏ, học sinh lập tức có được rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Tòa nhà bên cạnh lớp ba vừa hết thời gian tự đọc buổi sáng đã có học sinh lũ lượt từ khu Nam chạy đến xem náo nhiệt, còn có không ít thầy cô giáo dừng chân lại nhìn.
Tổ ghi hình của chương trình đặt biển cảnh báo “Không tự ý đi vào” “Cấm chụp hình” tại sân tập.

Một khi có ai giưo di động lên chụp ảnh, lập tức sẽ bị nhân viên công tác tại hiện trường ngăn chặn, kiểm tra điện thoại xác định đã xóa tất cả các tấm ảnh liên quan mới được trở về.
Phương Nhã Nhi vừa mới bước xuống từ xe bảo mẫu, được trợ lý và một đoàn vệ sĩ vây xung quanh hộ tống đến tòa dạy học khu Bắc.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ, trang điểm xinh đẹp tươi tắn, tóc dài uốn xoăn, nhìn qua có vẻ rất ưu nhã.
Thầy Đặng lập tức ngây người nhìn không chớp mắt, trốn ở sau cầu thang, lén lút lấy di động ra chụp ảnh.
Thích Bạch Trà liếc xéo: “Thầy Đặng, chụp ảnh là hành vi không lành mạnh.”
“Chẳng phải thầy Thích giữ bí mật cùng tôi là được rồi sao.” Thầy Đặng làm động tác “xuỵt”, “Tôi lén lút chụp vài tấm thôi, cam đoan không tung ra ngoài.”
Anh ta giơ điện thoại lên căn chỉnh đủ mọi loại góc độ, chụp liên tiếp, chụp đến vô cùng vui vẻ.
Thích Bạch Trà quay đầu chăm chú nhìn người phụ nữ trang điểm tinh xảo xinh đẹp kia, ánh mắt hơi trầm xuống.
Trái tim của Phương Nhã Nhi quá dơ bẩn.
Ấn tượng của cô ta trong mắt quần chúng là một thiên sứ trong trắng thuần khiết, nhưng cậu nhìn thấy được một làn sương đen dày đặc quấn lấy trái tim cô ta, là khí tức cậu vô cùng chán ghét.
Ngoài ra còn có một dự cảm quái dị khác nữa.
Hai cô gái mặc đồng phục học sinh đứng ở xa xa, trong đó có một người cầm sổ ghi nhớ và bút, căng thẳng đến mức giọng nói cũng run rẩy theo: “Bây giờ tớ lên xin chữ ký của Nhã Nhi, có khả năng bị đuổi ra không nhể? Bộ dáng của mấy vệ sĩ kia thoạt nhìn hơi nguy hiểm.”
Nữ sinh kia tiếp thêm động lực cho bạn tốt: “Đừng sợ! Chị Nhã Nhi rất dễ gần, lần trước tớ ở sân bay bí mật xin chữ ký thì bị té ngã, chị ấy còn bảo anh vệ sĩ nâng tớ dậy, không chỉ chụp ảnh ký tên với tớ, mà còn đặc biệt ký tặng chúc tớ đạt thành tích tốt.”
Phương Nhã Nhi là nữ thần quốc dân có tiếng, dịu dàng, đoan trang, có học thức, trời sinh khuôn mặt đảm đương cương vị nữ chính, mấy bộ phim nhận vai cũng rất hot, đạt được rất nhiều thành tích sau đó.

Nhân khí, danh tiếng và kỹ năng diễn xuất chưa từng bị bới móc.
“Trời ơi tớ biết rồi, chuyện này cậu kể với tớ biết bao nhiêu lần rồi.” Nữ sinh cầm giấy bút vẫn đang rất căng thẳng, nhưng tốt xấu gì thì lời nói của bạn thân cũng khiến cô cảm thấy có chút an ủi.

Cô gái cố lấy dũng khí, ôm quyển sổ nhỏ kèm theo bút chạy chậm tới, bình tĩnh đứng lại ở một khoảng cách nhất định, lớn tiếng hô: “Chị Nhã Nhi, chị ký tên cho em có được không!”
Giọng cô gái kêu lên quả thực có chút cao, lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.
Thích Bạch Trà nhìn qua, là học sinh lớp hai.
Cậu là chủ nhiệm của lớp một, đồng thời kiêm cả dạy lịch sử của lớp hai, đương nhiên nhận ra hai nữ sinh này, một người là Lâm Giai Kỳ, người còn lại là Vương Manh, đều là fan của Phương Nhã Nhi.
Đương nhiên Thích Bạch Trà không phải ngay cả thần tượng của mỗi học sinh là ai cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, mà là trước kia Lâm Giai Kỳ có ảnh chụp chung và chữ ký của Phương Nhã Nhi, tuyên truyền đến mức cả trường đều biết, cậu không muốn biết cũng không được.
Phương Nhã Nhi nghe thấy tiếng hô, nhìn thoáng qua phía bên này.
Vương Manh lập tức căng thẳng gấp mười, hai tay nắm chặt cuốn sổ nhỏ.
Phương Nhã Nhi nhíu mày, gọi trợ lý tới, ghé tai nói thầm vài câu.
Không thể giả bộ như không nghe thấy gì, nếu đã nghe được, nhất định phải thể hiện ra.
Trợ lý lập tức đi tới nói chuyện cùng mấy vệ sĩ, vệ sĩ có vóc người cao lớn cường tráng gật đầu, đi tới chỗ Vương Manh.
Cô gái nhỏ ôm chặt giấy bút, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Người vệ sĩ lạnh lùng cứng rắn nói: “Em học sinh này, hiện tại đang trong thời gian làm việc của chúng tôi, xin đừng làm phiền.”
Trong đám người vây xem truyền ra vài tiếng cười khẽ, phảng phất như chế nhạo cô bé không biết tự lượng sức mình, thế mà cũng đòi nói chuyện với đại minh tinh.
Bị từ chối trước mắt bao nhiêu người như vậy, hốc mắt Vương Manh thoáng chốc hoe đỏ, khóc lóc chạy đi.
“Ơ kìa, Manh Manh!” Lâm Giai Kỳ vội vã đuổi theo.
Sau một tình tiết náo loạn, chuông vào lớp cũng vang lên, học sinh tụ tập ở xung quanh lưu luyến quay về lớp học, khu dạy học phía Bắc lập tức thoáng đi hơn nửa.
Phương Nhã Nhi đã vào phòng trang điểm được sắp xếp tạm thời.
Thích Bạch Trà nói: “Có thể đi rồi.”
Thầy Đặng còn đang si ngốc nhìn về hướng Phương Nhã Nhi đi qua ban nãy, hai mắt đăm chiêu.
Nơi đó hiện tại là một khoảng không trống rỗng.
Thích Bạch Trà nâng cao giọng: “Thầy Đặng.”
“Hả!” Thầy Đặng hoảng sợ, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Anh ta vỗ vỗ ngực mình, trên mặt lộ vẻ lưỡng lự.
Thầy Đặng ấp úng nói: “Thầy Thích, thầy có thể giúp tôi một chuyện nho nhỏ nữa được không… Vừa rồi khoảng cách quá xa không nhìn rõ lắm, tôi muốn tiếp xúc với Nhã Nhi gần thêm chút nữa… Chúng ta có thể giả làm nhân viên công tác rồi trà trộn vào mới nhìn được rõ hơn, tôi cam đoan không quấy rầy người khác cũng như không rước phiền phức đến cho thầy, chỉ là muốn nhìn một chút…”
“Được.”
“Tôi biết yêu cầu của tôi rất quá đáng, cũng rất khó khăn, thầy hẳn sẽ không đồng ý, thế nhưng tôi thực sự rất muốn gặp nữ thần, bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội nữa, cho nên tôi muốn mời thầy… Hả?” Thầy Đặng đột nhiên phản ứng lại, không thể tin được, “Thầy nói cái gì?”
Anh ta không nghĩ tới Thích Bạch Trà sẽ dễ dàng đáp ứng.

Dù sao Thích Bạch Trà nhìn qua cũng là người quang minh chính đại, sẽ không làm mấy chuyện rình xem trộm tầm thường này.

Anh ta chỉ đơn thuần muốn nhìn thần tượng nhưng lại nhát gan, muốn kéo thêm người khác để tăng thêm dũng khí.
Làm sao có thể nghĩ tới Thích Bạch Trà dễ dàng đồng ý đến vậy.
Thầy Đặng sửng sốt hồi lâu, như có phát hiện mới: “Thầy Thích, có phải thầy cũng chính là… fan của Nhã Nhi!!!” Cho nên mới sảng khoái đáp ứng như vậy!
Thích Bạch Trà: “.......” Cậu tuyệt đối không tán thành hành vi của thầy giáo Đặng, nhưng người tên Phương Nhã Nhi này quả thực có chỗ kỳ quặc, đáng để cậu lưu tâm.
Tâm tư lòng dạ gian tà tầm thường không thể khiến Tuyết Thần có cảm giác không ổn mãnh liệt đến thế.

Nhưng chỗ nào có vấn đề bất thường, cậu tạm thời chưa kết luận được.
Với nhiệm vụ bảo hộ thế giới của mình, Tuyết Thần đại nhân cho rằng tự bản thân cần thiết phải đi điều tra rõ ràng.

Có thời gian rảnh tui làm được chương nào sẽ đăng luôn chương đấy nha ????????????????????
Biu biu biu ~~~~~
01/12/2020
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui