Giang Nghiên được chú ý mà sửng sốt
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Vốn dĩ lúc ban đầu, trong chương trình này ngoại trừ giáo viên âm nhạc và giáo viên diễn xuất là các chuyên gia nổi tiếng được mời đến, giáo viên những bộ môn còn lại phải tìm kiếm chọn lọc từ các nhân tố khác nhau trong đội ngũ tại hiện trường.
Tuy nhiên hiện tại đã có Thích Bạch Trà gia nhập, một gương mặt đẹp đẽ nhường này chắc chắn không thể lãng phí, vì thế đạo diễn vỗ đầu một cái, quyết định biến cậu thành giáo viên toàn năng bao thầu toàn bộ các bộ môn, chừa âm nhạc và diễn xuất ra.
Điểm nhấn của chương trình này là âm nhạc và diễn xuất, cũng chính là sở trường cá nhân của khách mời bọn họ, không đến phiên người ngoài vào múa rìu qua mắt thợ.
Cảnh quay của các môn học khác không nhiều lắm, giảng dạy cũng không quá khó khăn, thể dục thì chỉ cần đứng ra hiệu lệnh, căn bản xếp giáo viên vào đó chẳng khác nào lấy người làm công cụ.
Hầu hết góc quay ống kính vẫn sẽ hướng về những "học sinh", sẽ không khiến giáo viên trở nên choán ngợp trước màn ảnh.
Thế nhưng thời điểm Thích Bạch Trà xuất hiện quá mức kinh diễm, đến lúc đó càng thêm hấp dẫn mọi tầm mắt, đó chính là bản lĩnh của cậu.
Trước khi chính thức ghi hình cần phải trang điểm.
Chuyên viên đưa Thích Bạch Trà vào phòng trang điểm, mời cậu ngồi xuống, trên mặt mang theo nụ cười chuyên nghiệp: "Thầy Thích, tôi là chuyên viên trang điểm của tổ chương trình, tôi họ Lưu.
Bây giờ trước tiên tôi cần phủ cho cậu một lớp nền, hơi ngẩng mặt lên một chút nào."
Chuyên viên trang điểm chính là cô gái vừa nãy bị Phương Nhã Nhi ném phấn mắt đầy cả một đầu.
Tổ chương trình trang bị tổng cộng chỉ có hai chuyên viên trang điểm, phụ trách trang điểm cho toàn bộ khách mời và các nhân vật liên quan.
Tất nhiên vai diễn thầy giáo và học trò trong chương trình không cần trang điểm quá đậm, nhưng hầu như ai cũng biết, các minh tinh đều sẽ không đời nào phô mặt mộc ra khoe trước ống kính.
—— Ngoại trừ Giang Nghiên, cậy mình đẹp rồi lộng hành tác quái, đầu tóc ổ gà vừa mới tỉnh ngủ cũng dám livestream.
Đã cầm tiền lương thì phải làm việc, người trưởng thành sẽ không tỏ vẻ tư cách đạo đức giả, dù có bị ức hiếp lớn chừng nào, sau khi ổn định xong vẫn phải tiếp tục làm việc.
Nếu không phải vì trên tóc còn dính một ít phấn mắt chưa xử lý hết, bộ dạng tươi cười đầy mặt của cô gái chuyên viên trang điểm này sẽ hoàn toàn không nói lên chuyện vừa nãy.
Thích Bạch Trà khẽ ngẩng mặt lên, phối hợp theo.
Chuyên viên trang điểm đình trệ hô hấp, lập tức ngây ngẩn cả người.
...!Quá đẹp.
Cô bôn ba trong giới giải trí, cũng coi như đã gặp qua vô số nam thanh nữ tú, vừa rồi khi trang điểm cho Tần Dĩ Nhu còn rất ngạc nhiên cảm thán làn da kia quá hoàn mỹ, cũng không biết bảo dưỡng như thế nào, cô chưa bao giờ nhìn thấy ai có làn da tốt như Tần Dĩ Nhu.
Kết quả bây giờ nhìn thấy rồi.
Trước mặt cô chỉ là một người đảm nhận chức năng nhân tố của chương trình, thế nhưng ngoại hình của người này đẹp hơn hẳn tất cả các minh tinh mà cô đã từng gặp.
Chàng trai hơi ngẩng đầu, bàn tay thon dài đặt lên tay vịn, uốn lượn một đường vân màu lục lam mạch lạc dứt khoát.
Hàng mi dài rõ rệt, một đôi mắt ôn nhu đủ để khiến người khác chết chìm trong đó.
Làn da trắng mịn như tuyết, không một lỗ chân lông, đường nét góc cạnh không một chỗ nào không tinh xảo, ngoại hình không chê vào đâu được.
Một làn da này làm sao mà lớn lên được như bây giờ vậy? Quả thật rất giống người làm bằng tuyết.
Tuy cô là chuyên viên trang điểm lâu năm kinh nghiệm phong phú, chỉ cần liếc mắt một cái có thể biết người này có da dầu hay da khô, thích hợp dùng loại mỹ phẩm nào, thế nhưng gặp phải trường hợp như hiện tại thực sự không biết xuống tay như nào.
Không cần đánh kem nền, tone màu trắng nhất mà phủ lên da cậu ngược lại cũng sẽ khiến cậu trở nên đen nhẻm.
Gương mặt này vốn dĩ đã quá đủ với từ hoàn mỹ, không cần chỉnh sửa bất cứ chi tiết nào.
"Cô Lưu?" Thích Bạch Trà lên tiếng.
"A!" Chuyên viên trang điểm lập tức hoàn hồn, kinh ngạc chính mình đã nhìn chàng trai này quá lâu rồi.
Thích Bạch Trà rút tờ khăn giấy đưa cho cô: "Trên tóc cô dính chút phấn."
Chuyên viên trang điểm nhìn vào mắt kính, vội vàng nhận lấy khăn giấy lau đi: "Ban nãy không cẩn thận làm dính vào mắt kính...!Cảm ơn."
Thích Bạch Trà cười cười.
Khúc nhạc đệm này thành công giải quyết sự xấu hổ vừa rồi khi cô nhìn chằm chằm người ta đến ngẩn người.
Chuyên viên trang điểm ổn định tâm trạng, ổn định động tác tay, trang điểm nhẹ cho Thích Bạch Trà, làm cho cậu càng ăn ảnh hơn.
"Sau khi trang điểm xong cậu hãy lên phòng học đầu tiên ở tầng hai để tập trung với mọi người, vì là chương trình thực tế nên có thể sẽ bật camera ẩn, để ghi lại phản ứng chân thực của khách mời, cảnh của cậu cũng sẽ được cắt vào chương trình, cái này hẳn là đạo diễn không nói trước đâu." Có lẽ rằng chàng trai này quá đẹp, có lẽ bị hành động đưa khăn giấy làm cảm động, chuyên viên trang điểm vừa vẽ eyeliner cho cậu, vừa nhịn không được nói thêm vài lời với Thích Bạch Trà.
Loại chương trình thực tế này hầu hết các minh tinh đều nằm rõ kịch bản trong lòng bàn tay, nhưng một người mới như thầy giáo Thích chưa chắc đã biết, cô lo rằng thầy Thích không biết sẽ làm người ta chê cười.
Thích Bạch Trà nghe xong cẩn thận ghi nhớ từng cái một, khách khí nói: "Cảm ơn."
"Không có gì, trang điểm xong rồi." Chuyên viên trang điểm đóng nắp bút kẻ mắt, hài lòng nhìn thành quả mình.
Thích Bạch Trà sinh ra với dung mạo từ băng tuyết, giữa dịu dàng mang nét lạnh lùng quyến rũ của mỹ nhân.
Hiện tại đuôi mắt được kéo dài, thêm đôi môi hồng, liền hiện ra vài phần kinh diễm động lòng người.
Càng khiến người ta điên đảo thần hồn, lại như đóa hoa cao lãnh không hề dính líu chút hỗn tạp.
Cô bất tri bất giác ngắm nhìn vẻ đẹp ấy đến xuất thần.
Cô ngây ngốc thầm nghĩ, tính cách tốt, ngoại hình cũng đẹp, nếu như sau khi chương trình phát sóng mà thầy giáo Thích không nổi như cồn, cô thề sẽ livestream ăn son môi.
_
Thích Bạch Trà là người trang điểm xong cuối cùng, cho tới khi cậu bước chân lên phòng học ở tầng hai, các vị khách mời khác đã thay đồng phục học sinh, tập trung với nhau ngồi trong đó.
Trong phòng học có vài người, tự ai làm việc của người đấy.
Tần Dĩ Nhu và Lưu Khải Thanh ngồi ôn chuyện, Phương Nhã Nhi và Thôi Hạo đang nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc trộm Giang Nghiên.
Thoạt nhìn, Phương Nhã Nhi dường như có chút ý tứ với Giang Nghiên.
Điều này không khó lý giải.
Hồ ly vốn là loài yêu có sức hút nhân tâm thuộc hàng đệ nhất, Giang Nghiên có dung mạo xuất chúng, chỉ cần vừa xuất hiện trên màn ảnh đã có vô số nam nữ lao tới nườm nượp.
Nếu là sớm chiều ở gần nhau, lâu ngày cùng hợp tác quay chụp rồi nảy sinh cảm tình cũng là điều chẳng hiếm lạ gì.
Trong phim, nhân vật Ly U mà Giang Nghiên thủ vai có tình cảm sâu nặng với nữ chính tên Thu Uyển, tuy nhiên nữ chính lựa chọn nam chính, nhưng ngoài vở kịch, cô ta dường như lại bị nam thứ mê hoặc.
Chỉ tiếc rằng, trong mắt tên nam thứ kia chỉ có bản thân hắn.
Gianh Nghiên ngồi trên bàn, lôi ra một chiếc gương trang điểm nho nhỏ soi tới soi lui tự sướng đủ kiểu, xem kiểu tóc có bị rối hay không, son môi vừa dùng lên màu có đẹp hay không.
Thôi Hạo ngồi bên này khịt mũi khinh thường, đúng là con chim khổng tước mông thúi đánh ghét.
Có điều họ đều biết trong một góc nào đó có gắn camera ẩn sẽ ghi lại biểu cảm và lời nói việc làm của bọn họ mọi lúc mọi nơi, cho nên ngoài mặt đều luôn lộ ra vẻ vui mừng hòa thuận, gió êm sóng lặng.
Cậu thiếu niên cuối cùng tên Dư Âm ngồi một mình trong một góc, nhìn kịch bản đang mở ra đặt trên bàn, hai mắt vô hồn, tựa như cách ly hoàn toàn với thế giới.
Thân là nhân tố duy nhất ở đây, Thích Bạch Trà không những không bị hào quang danh tiếng của những minh tinh đè ép, ngược lại trong nháy mắt xuất hiện trước cửa ra vào, liền có xu thế vẻ đẹp cổ điển tinh tế áp đảo hoa thơm cỏ dại.
Ngoại trừ Dư Âm ngồi tự kỷ một góc, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn về phía Thích Bạch Trà vừa mới bước vào.
Tất cả các loại ánh mắt từ kinh ngạc, chấn động, tìm tòi, tò mò đều đặt hết lên người cậu, thậm chí còn có người phảng phất mang thái độ thù địch.
Thí dụ như Thôi Hạo.
Hắn đường đường là ảnh đế, vốn dĩ sẽ không đem một nhân tố tạm thời tham gia chương trình đặt vào mắt.
Nhưng chỉ có người mù mới có thể xem nhẹ Thích Bạch Trà.
Thôi Hạo có diện mạo tuấn tú, nhưng vì tồn tại một tên họa thủy như Giang Nghiên, hắn đã bị chen lấn xô đẩy xuống mức tầm thường, chỉ có thể dựa vào kỹ năng diễn xuất để thủ thắng, hiện tại lại có thêm một nhân tố nhan sắc thuộc top nghịch thiên, hắn cảm giác bản thân cứ như một gã qua đường Giáp tới để mua nước tương vậy.
Nếu không phải từng xác định rằng nam thanh niên này là giáo viên đã dạy trong trường được vài năm, thì hắn quả thực hoài nghi rằng cậu là một người mới do công ty kinh tế nào đó gửi tới đây để chèn ép.
Trường nhà ai mà lại có nhân tố được như thế này? So với các minh tinh còn đẹp hơn?? Tới đây để đạp cảnh sao??
Bất mãn thì bất mãn, nhưng hợp đồng đã ký rồi, hắn không thể lên tiếng dị nghị với tổ chương trình.
Hắn hiện tại chỉ đang mang danh dự một ảnh để mới thăng cấp, sự nghiệp đang trong giai đoạn bay bổng, không thể lấy cứng đối cứng.
Bằng không lỡ đắc tội với tổ chương trình, bị một đoàn ekip chỉ trích ác ý, đến lúc ấy thì khổ trong đường khổ.
Lưu Khải Thanh không phản ứng gì nhiều, tướng mạo của hắn trong giới giải trí thuộc loại bình thường, có thể hot như hiện tại là dựa vào tài năng âm nhạc chứ không phải giá trị nhan sắc, Thích Bạch Trà có ngoại hình trông như thế nào đều không quan hệ gì tới hắn.
Có điều hắn thực sự cũng rất kinh ngạc cảm thán, debut đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn thấy một chàng trai có diện mạo xuất chúng tới vậy.
Phương Nhã Nhi lại không biết vì lý do gì, rõ ràng nhìn qua Thích Bạch Trà dịu dàng điềm đạm vô hại, cô ta lại cảm thấy có một tia lạnh lẽo thấm vào xương tủy, ngay cả ánh mắt cũng né tránh.
Một linh hồn dơ bẩn, mục nát và đen tối, đương nhiên theo bản năng sẽ sợ hãi sự thuần túy trong sạch của thần minh.
Cô ta không chút dấu vết dịch người đến phía sau Thôi Hạo, mượn cơ thể hắn nhăn trở tầm mắt.
Tần Dĩ Nhu soi lên soi xuống đến thỏa mãn mắt nhìn.
Cô thừa nhận, mình bị chàng thanh niên này làm cho chấn động lòng người mất rồi...!.
Ngôn Tình Tổng Tài
Trong một góc phòng, Dư Âm ngay cả đầu cũng không ngẩng, không hề hướng mắt tới nơi này nhìn một cái.
Giang Nghiên thấy cậu tới, vô cùng nhiệt tình, cất gương trang điểm đi, từ trên bàn ngồi xuống: "Thầy ơi thầy ơi, tới bên này ngồi đi!"
Hắn nhập vai rất nhanh, vừa vào đã mở miệng gọi thầy.
Tiểu thiên vương chuyên gia biết cách làm ấm không khí Lưu Khải Thanh lập tức nối lời: "Thầy ơi ngồi cạnh em này!"
Giang Nghiên và Lưu Khải Thanh đều đã mở lời, các khách mời còn lại đương nhiên cũng không thể trầm mặc nín thin thít, nếu không mấy nữa chương trình được lên sóng, ấn tượng đầu tiên của khán giả đối với bọn họ sẽ rất không ổn.
Thôi Hạo và Tần Dĩ Nhu lên tiếng chào hỏi.
Phương Nhã Nhi cũng muốn chào, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Thích Bạch Trà, cô ta liền cứng đờ, cả người như rơi xuống hầm băng, một câu cũng không thốt ra khỏi miệng được.
Cô ta rùng mình theo bản năng.
Cuối cùng chỉ có thể lễ phép mỉm cười một cái, biểu cảm có phần cứng nhắc.
Dư Âm ngồi thù lù một góc vẫn như người gỗ.
Thích Bạch Trà không ngồi bên cạnh bất kỳ ai, trực tiếp đi lên bục giảng, xoay người lấy phấn viết lên bảng đen ba chữ —— Thích Bạch Trà.
Nét chữ mảnh khảnh thanh thoát, khá đẹp mắt.
"Đây là tên của thầy.
Xem ra các bạn đều biết thầy là giáo viên." Thích Bạch Trà nhìn nhóm học sinh ngồi nhiên chỉnh dưới bục giảng, "Vậy mọi người có biết thầy dạy môn gì không?"
Chưa nói kịch bản cho sẵn, cậu làm theo bản chất tự nhiên.
Thành thật mà nói, Thích Bạch Trà đã chiêm nghiệm qua vô số hình thức sinh hoạt của cuộc sống, tính ra chính là diễn viên giỏi nhất trên sân kịch.
Các khách mời đương nhiên đều biết, trước đó đạo diễn đã đề cập trước với bọn họ, tất cả các môn học ngoại trừ âm nhạc và diễn xuất đều sẽ do thầy giáo Thích đây đảm nhiệm.
Tuy nhiên vì hiệu quả của chương trình, các khách mời đều lựa chọn giả bộ không biết, bắt đầu sôi nổi suy đoán.
Giang Nghiên giơ tay: "Chữ thầy viết đẹp như vậy, chắc chắn là giáo viên dạy Ngữ Văn."
Tần Dĩ Nhu đoán: "Em nghĩ thầy sẽ dạy Toán."
Thôi Hạo: "Tiếng Anh."
Phương Nhã Nhi: "Lịch sử."
Lưu Khải Thanh: "Thể dục."
Dư Âm: "......"
Thích Bạch Trà lắc đầu: "Đều đúng, mà cũng đều sai."
Mọi người khó hiểu: "Hả?"
"Thầy dạy mọi người cả văn, toán, tiếng Anh, lịch sử, thể dục."
Mọi người kinh ngạc cảm thán: "Wow!!!"
Gianh Nghiên phản ứng lại vô cùng khoa trương: "Thầy đa năng đến vậy á?"
Thích Bạch Trà nói: "Còn bình thường lắm, thầy không dạy âm nhạc và diễn xuất, hai môn này cần đến giáo viên khác dạy các em rồi."
Mọi người đồng loạt cười vang.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên tốt hơn.
Đúng lúc này, cửa lớp học bị đẩy ra, một người đan ông cao lớn đẹp trai vô cảm xúc khoác bộ đồng phục, tay xách theo cặp sách: "Thưa thầy, em đến muộn."
Thích Bạch Trà nhanh tay nhanh mắt cầm lấy quyển sách che miệng, ngăn mình không cười ra tiếng.
Các khách mời đều kinh ngạc đến sững người, Lưu Khải Thanh trực tiếp từ trên ghế trượt xuống đất.
Chương trình cố tình chèn vào những hiệu ứng gây cười và cường điệu hóa cho đa dạng sắc màu, nhưng cũng xác thực là vô cùng khiếp sợ.
—— Tổ chương trình chỉ nói cho bọn họ biết có thêm một nhân vật nhân tố và một khách mời đặc biệt nữa tham gia, nhưng không có nói cho bọn họ biết vị khách mời đặc biệt đó là ai.
Vốn chỉ nghĩ rằng là tiền bối nổi trội nào đó trong làng giải trí, nhưng không ngờ lại là vị đứng đầu trong danh sách những người giàu có của Trung Quốc...!Mỗi ngày đều xuất hiện trên kênh kinh tế tài chính, bọn họ làm sao có thể không biết đến?
Sự kinh ngạc và khiếp sợ của các khách mời không phải là giả, camera ẩn trong góc tối đã ghi lại được biểu cảm chân thực của bọn họ, đến lúc đó sẽ chiếu cận cảnh trên tivi.
Sự sững sờ ngây ngất ban đầu qua đi, trên mặt mỗi người đều mang vẻ kích động, nghĩ thầm, tới đây tham gia chương trình này quả thật rất đáng giá.
Cực kỳ đáng giá.
Tâm tư của Thôi Hạo lập tức dao động.
Nhất định phải bắt trọn được cơ hội lần này, tạo mối quan hệ tốt với Phó tổng, tốt nhất là kéo được thành anh em bạn bè.
Nếu có thể nhận được sự ưu ái từ vị này, chỉ cần một chút tài nguyên rơi ra từ đầu móng tay, cũng đủ để hắn hứng hào quang hơn ba mươi năm nữa.
Tần Dĩ Nhu cũng thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối phải bắt được cơ hội lần này.
Giang Nghiên cũng vô cùng kích động, có điều không phải bởi thân phận của Phó Minh Dã lớn đến mức nào.
Mà bởi vì ngoại hình Phó Minh Dã rất đẹp.
Thấy người đẹp, con hồ ly nhan khống liền vô cùng hưng phấn.
Đương nhiên, điều này không thể lấn át niềm yêu thích của hắn đối với Thích Bạch Trà, ngoại hình của Thích Bạch Trà hợp với thẩm mỹ quan của hắn hơn.
Toàn hiện trường chỉ còn lại hai người giữ được bình tĩnh, một là Thích Bạch Trà đứng trên bục giảng, một còn lại là Dư Âm ngồi trong một góc.
Dư Âm vẫn như cũ không hề ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn sách vở, thề sống thề chết muốn giả làm khúc gỗ.
"Đây là học sinh mới chuyển trường của lớp ta, Phó Minh Dã." Thích Bạch Trà bình tĩnh nhìn hắn một cái, "Bạn học Phó mới đến, mọi người và cậu ấy cùng tự giới thiệu chút đi."
Phó tiên sinh vốn đã rất trẻ, mặc một thân đồng phục học sinh này, quả thực rất có dáng vẻ của thiếu niên xuân xanh mười mấy tuổi.
Đối với sự bình tĩnh của Thích Bạch Trà, mọi người đều cho rằng cậu đã biết trước vị khách mời đặc biệt này là ai, mới không có kích động như vậy.
Bằng không, với người thường, lần đầu tiên nhìn thấy Phó Minh Dã, tuyệt đối không thể có phản ứng bình tĩnh đến thế.
Bọn họ nào có biết rằng thầy giáo Thích đang đứng trên bục giảng và bạn học Phó này không chỉ mỗi ngày đều nhìn thấy nhau, mà còn mỗi tối trên giường cũng đều thấy nhau.
Còn đối với Dư Âm...!cảm giác tồn tại của cậu bé này thực sự quá thấp.
Trước đó bọn họ đã thử tới câu thông, nhưng căn bản là cậu phớt lờ bọn họ, vì vậy đành phải từ bỏ.
Dù sao thì bọn họ đã tới chào hỏi qua, không được đáp lại thì thôi, sau khi chương trình phát sóng thì cũng sẽ chỉ là Dư Âm không biết lễ phép, không phải do bọn họ cô lập cậu.
Thôi Hạo gấp đến độ không chờ nổi: "Ngài Phó...!à không, xin chào bạn học Phó, tôi là Thôi Hạo."
Tần Dĩ Nhu đứng dậy: "Tôi là Tần Dĩ Nhu..."
Phương Nhã Nhi cũng không khỏi kích động, nói năng lộn xộn: "Tôi là..."
Thái độ của bọn họ đối với Phó Minh Dã khác biệt hoàn toàn so với Thích Bạch Trà.
Mặc dù điều kiện về ngoại hình, khí chất của hai người đều tương đương nhau, nhưng thân phận đệ nhất đại gia Trong Quốc và một thầy giáo bình thường sao có thể đánh đồng.
Người phía trước có thể mang đến cho bọn họ vô vàn ích lợi to lớn, còn người phía sau thì còn xa xa mới so sánh nổi.
Bọn họ cũng sẽ không biết được, khát vọng và cơ hội mà bọn họ muốn nắm bắt được đều là tài sản chung của hai vị này...!
Từ đầu chí cuối, đối xử bình đẳng với hai người chỉ có Giang Nghiên và Dư Âm.
Giang Nghiên thuộc kiểu đối với ai cũng nhiệt tình.
Còn Dư Âm là đối với ai cũng không quan tâm.
Phó Minh Dã chỉ nhìn chằm chằm vào thầy giáo Thích đứng trên bục giảng, căn bản không muốn nghe những người khác nói gì.
Tận cho tới khi Giang Nghiên mở miệng: "Xin chào bạn học Phó, tôi là Giang..."
Nghe được giọng nói quen thuộc, Phó Minh Dã lập tức quay đầu, ngữ khí lạnh lẽo, mang theo sát khí: "Tôi biết, cậu chính là cái tên Nghiên yêu nghiệt..." đê tiện...!
"Yêu nhan hoặc chúng, Giang Nghiên." Thích Bạch Trà lập tức đáng gãy lời hắn, bổ sung cứu gấp ngay tại chỗ, "Xem ra bạn học Phó cũng đã nghe qua."
Giang Nghiên có một cụm tính từ để hình dung đang rất hot trên mạng - yêu nhan hoặc chúng, bởi vì hắn diễn xuất quá mức yêu nghiệt, dung mạo lại mị hoặc từa tựa yêu tinh, đốn tim biết bao công chúng, vì vậy mới nhận về cái danh hiệu này.
Phó Minh Dã gật đầu: "Không sai, yêu nhan hoặc chúng." Xem ra trong lòng Trà Trà vẫn rõ ràng, vẫn chưa bị ngoại hình của tên yêu tinh ngoài đời thực này mê hoặc.
Giang Nghiên được chú ý mà sửng sốt: "Bạn học Phó vậy mà biết rõ tôi ư?" Hắn cũng là đại mỹ nhân được người người biết đến kìa!!!
Phó Minh Dã mỉm cười không chút cảm tình: "Tôi biết cậu từ lâu rồi." Đến mức nằm mơ cũng muốn đánh.
Tần Dĩ Nhu khẽ nhíu mày.
Không nghĩ tới Phó tổng chỉ nhìn Thích Bạch Trà, lại nhìn Giang Nghiên, không hề liếc mắt nhìn cô dù chỉ là một chút.
Nhưng mà nghĩ lại thì...!Mọi người đều biết Phó tổng là một người đồng tính luyến ái...!
Cho dù kết hôn rồi, có nam nhân nào mà không vụng trộm chút xíu, e rằng hắn tới chương trình lần này là do đang coi trọng ai đó.
Thích Bạch Trà tuy đẹp, nhưng từ trước tới giờ không hề có danh tiếng, vậy đột nhiên ông chủ lớn này gia nhập vào đây, chỉ có thể là...!
Vì Giang Nghiên.
Ngoại hình và khuôn mặt của Giang Nghiên quá mức kinh diễm, được ông chủ lớn có tính hướng đặc thù này coi trọng, quả thực cũng là chuyện bình thường.
Hiện tại xem ra, có vẻ đúng là như vậy.
Thôi Hạo tức giận suýt thì cắn gãy cái răng bạc.
Không nghĩ tới Giang Nghiên lại được Phó tổng ưu ái trước tiên.
Càng ấm ức hơn là hắn ta không được Phó tổng chú ý đến.
Thích Bạch Trà mới chân chính là người được ưu ái, yên lặng ngồi trên bục giảng, khiêm tốn đến vô cùng.
+++++++
Hơ hơ hơ ~~~~~~~
Nghiên hồ ly lông đỏ ngu ngốc diêm dúa lòe loẹt với anh Phó nhà ta được một loạt công chúng ship cp kìa:)))))))
Mà mọi người đoán xem cp phụ về Nghiên của chúng ta được chân chính gắn với ai đi {^°^}
Mụ editor mấy hôm nay hơi hơi thảnh thơi liền đăng cho các bạn một chap thương thương ❤❤❤
Phải gõ bằng điện thoại đấy:)) vì ngồi máy tính bố tui sẽ chửi cho banh nóc QAQ
20/01/2021
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09).