Sau khi xác nhận rằng Pascal đã bị truyền tống về thế giới ban đầu rồi bị Thiên Thần Hermann đánh chết, Kỳ Dạ tức giận bất bình: "Hời cho hắn rồi.
Vốn dĩ anh còn định xẻo sống hắn."
"Anh muốn xẻo sống hắn như thế nào?" Thích Bạch Trà không chút khách khí phá đám, "Cả hai chúng ta cộng lại cũng đánh không lại hắn." Đây rõ ràng là hiển nhiên, với tuổi tác đó, bọn họ không phải đối thủ của Ma Vương.
Kỳ Dạ siết chặt lòng bàn tay.
Bỗng nhiên hắn hối hận vì mình quá nhỏ yếu, ngay cả năng lực bảo vệ Trà Trà cũng không có.
Tà Thần ở thế giới 999 quả thực là cường giả, nhưng trong đại thế giới, cao thủ nhiều như mây, nếu như có dị tộc cường đại ở thế giới khác xuất hiện, hắn vẫn cứ chỉ mặc người xâu xé.
Muôn vàn thần minh cũng có mạnh có yếu, hắn vẫn là quá yếu.
Muốn cường đại, muốn che chở cho Trà Trà.
Chỉ làm một cường giả của một thế giới thì chưa đủ.
Chỉ có Chủ Thần, mới chân chính là sự tồn tại mạnh nhất trong đại thế giới.
Chủ Thần không phải một thần chức, mà là một loại cảnh giới.
Khi một vị thần minh cường đại đến mức có thể có năng lực khắc chế pháp tắc, hắn sẽ đạt được cấp bậc Chủ Thần.
Chư Thần nghe lệnh pháp tắc, Chủ Thần chế định pháp tắc.
Nhưng để tới được cảnh giới này là một quá trình vô cùng dữ dội và gian nan.
Trong vô số năm, cũng chỉ xuất hiện một vị, sau khi xé rách không gian trấn thủ Vạn Thần giới, lẳng lặng theo dõi sự vận hành của đại thế giới.
Tà Thần lười nhác uể oải tu luyện hàng vạn năm trong nháy mắt liền có mục tiêu.
"Chờ anh trở thành Chủ Thần, liền có thể đánh lại bất cứ sinh vật nào từng bắt nạt em." Kỳ Dạ nghiêm túc nói.
Thích Bạch Trà cười nhạt: "Vậy em sẽ chờ, vị thần bảo hộ của em."
Quá trình tu luyện phải mất ít nhất hàng tỉ năm.
Dù là thần minh có thiên phú đến đâu cũng phải tốn rất nhiều năm tháng mới có thể khám phá ra một tầng rào cản pháp tắc Thiên Đạo.
Có điều Thích Bạch Trà không vạch trần, phối hợp tung hứng vài câu.
Kỳ Dạ nghe một tiếng "thần bảo hộ" này vui vẻ đã tai cực kỳ.
Tà Thần cái gì đó, hắn không làm nữa, danh hào "thần bảo hộ của Trà Trà" vẫn dễ nghe hơn nhiều.
"Chúng ta ở trên trời lăn lộn đủ lâu rồi đó.
Nếu không quay về, hai ta lại bị coi thành án mất tích báo nguy xử lý." Thích Bạch Trà nói, "Đi thôi."
Sau khi vạch trần thân phận, thực ra bọn họ không cần thiết phải sinh hoạt theo cuộc sống con người nữa.
Nhưng ba năm dù sao cũng đã tạo thành thói quen, so với Thần giới hoang vu, Thích Bạch Trà vẫn thích sinh hoạt ở nhân gian hơn, dung nhập với cuộc sống ở nơi này.
Nhân gian có muôn hình vạn trạng, có những thứ sắc màu rực rỡ mà những ngôi Thần Điện trắng đen không có được.
Kỳ Dạ gật đầu.
Hai người họ khôi phục hình thái con người, trong giây lát đã trở về nhà mình.
Thiếu niên với một đầu tóc trắng tinh tế trong nháy mắt biến về người thanh niên tóc đen mắt đen, lạnh lùng quý phái, Kỳ Dạ nhìn cậu mặc một thân âu phục cắt xén gọn gàng khéo léo, trong đầu lại vẫn nghĩ tới thiếu niên đeo trang sức bạc leng keng leng keng, thanh thúy dễ nghe, rực rỡ xinh đẹp vô cùng.
Bọn họ trở về đúng lúc, trước khai giảng một ngày.
Toàn bộ kỳ nghỉ hè đã qua, bọn họ ở trên trời chơi tận nửa tháng.
Nên lên lớp thì vẫn lên lớp, nên đi làm thì vẫn đi làm, vẫn phải tiếp tục sinh hoạt hằng ngày.
"Trước đây anh thực sự tới công ty để quản lý công việc?" Thích Bạch Trà vô cùng hoài nghi.
"Giả đấy." Kỳ Dạ vội vàng nói, "Nhưng anh không hề không làm việc đàng hoàng.
Mỗi ngày ở văn phòng anh đều lắng nghe cầu nguyện, đây mới là công việc của anh....."
"Sau này cũng có thể làm việc ở nhà." Thích Bạch Trà nói, "Cũng không cần phải giấu diếm lẫn nhau."
Kỳ Dạ cau mày: "Anh sợ những tà niệm đó vấy bẩn em."
Những tà niệm đó cực kỳ khó coi, Trà Trà là một thần minh sạch sẽ như vậy, hắn không muốn làm bẩn mắt Trà Trà.
"Em chưa đến nỗi bị những tà niệm đó làm dao động." Thích Bạch Trà tiến sát lại gần hắn, nhẹ giọng nói, "Tiên sinh, chỉ có anh mới có thể vấy bẩn em."
Những mảnh tuyết sạch sẽ tinh khiết nhất thế gian, chỉ có thể, cũng chỉ tình nguyện bị một luồng trọc khí kia quấn quanh, liều mạng triền miên da diết.
Vạn vật tránh không kịp, cậu nguyện ôm vào ngực.
Kỳ Dạ rũ mắt nhìn cậu: "Anh sẽ không vấy bẩn em."
Vị Tà Thần ấy đã nói: "Anh sẽ khiến bản thân mình trở nên sạch sẽ hơn."
Tuyết Thần nhìn hắn hồi lâu, khẽ nở nụ cười: "Không cần đâu."
Hai người bọn họ ai cũng không cần phải thỏa hiệp bất cứ điều gì, điều chỉnh bất cứ thứ gì.
Không cần phải thay đổi bất kỳ thứ gì.
Hai người họ yêu nhau chính là như vậy.
_
Năm học mới bắt đầu, khuôn viên trống trải hai tháng nay đã trở nên náo nhiệt.
Trong trường đâu đâu cũng chật kín học sinh và phụ huynh ra ra vào vào.
Nhóm học sinh năm nhất cầm giấy báo danh, mang trên mặt vẻ tò mò hiếu kỳ về cuộc sống thời cấp ba, các anh chị năm hai đeo băng tay đỏ cầm bảng chỉ dẫn, đứng ở góc nhỏ chỉ đường cho bọn họ.
Phần náo nhiệt này thuộc về giáo khu phía nam.
Giáo khu phía Bắc an tĩnh hơn nhiều.
Năm nay, lớp của Thích Bạch Trà đã tiến thẳng vào lớp 12, chuyển vào giáo khu phía Bắc, môi trường yên tĩnh, thích hợp để chuyên tâm học tập hơn.
'Lớp 12', cụm từ này gắn liền với thanh xuân, phấn đấu và học tập.
Đám học sinh chung đụng với nhau được hai năm, đã rất rất quen, cũng sẽ không hưng phấn như những tân sinh mới bước vào năm nhất.
Vào ngày đầu tiên tới trường, bọn họ đều mơ hồ cảm nhận được bầu không khí sốt sắng.
Trên bảng đen toàn viết "Kỳ thi đại học đếm ngược 0 ngày", là của lớp 12 cũ lưu lại, bảng báo sau phòng học vẫn chưa bị xóa đi, chủ đề của số báo cuối cùng đều là "Thời gian mãi không già đi, chúng ta sẽ không tiêu tán".
Nhưng rồi bọn họ vẫn phải chia tay nhau, sau khi tốt nghiệp đường ai người ấy đi.
Giữa hè mỗi năm đều là mùa tốt nghiệp, năm học mới bắt đầu, những gương mặt trong lớp học đã thay bằng một nhóm mới.
Chia tay là một chuyện lặp lại bình thường.
Đây không phải lần đầu tiên Thích Bạch Trà dẫn lớp tốt nghiệp, lần trước cậu dẫn lớp 12 chính là năm gặp được tiên sinh, nhoáng một cái đã ba năm.
Giữa hè năm sau, đám học sinh đã chung sống với nhau hai năm này cũng sẽ rời đi.
Nếu như nói không muốn, ngược lại cũng đã quen rồi.
Còn nếu nói là quen rồi, lại sẽ cảm thấy thất vọng mất mác.
Chia lìa luôn khiến cậu phải nghĩ tới những điều tồi tệ, chẳng hạn như sinh ly tử biệt cùng tiên sinh.
Sống quá lâu thực sự rất cô độc, cô độc khiến cậu sợ hãi.
Nhưng tới hôm nay khi đã biết rằng Kỳ Dạ cũng là thần minh, Thích Bạch Trà đã vững tâm hơn rất nhiều.
Ít nhất trong rất nhiều năm tới, đã có tiên sinh có thể làm bạn đồng hành cùng cậu.
Như vậy, cậu quả thực không sợ hãi chút nào.
Thích Bạch Trà đi vào phòng học, bước lên bục giảng, đám học sinh vốn đang nói chuyện phiếm lập tức yên tĩnh trở lại.
Không được bao lâu, lại không tài nào che giấu được tâm hồn hóng chuyện hừng hực của mình.
"Thầy Thích, bọn em nhớ thầy muốn chết! Thầy giáo dạy thay cuối học kỳ khiến em buồn ngủ thôi rồi, chỉ muốn nghe thầy Thích kể chuyện xưa." Vương Hiên Vũ lớn tiếng ồn ào.
Thích Bạch Trà nhìn sang: "Ngủ gật trong lớp còn lý luận? Thầy cũng không muốn ngay ngày tựu trường đầu tiên đã phải lôi em lên phạt đứng."
Vương Hiên Vũ: Hu hu hu.
Các học sinh khác quan tâm tới những chuyền khác nhiều hơn.
"Thầy Thích, chương trình tạp kỹ thầy đi ghi hình khi nào phát sóng vậy ạ?"
"Đúng vậy thầy Thích, còn có còn có, trước đó sự kiện Tần Dĩ Nhu đạo nhạc, người trong video đứng ra vạch trần là thầy chắc luôn! Giọng nói của thầy bọn em đều nghe được, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
"Em có loại cảm giác như đang vạch bức tường không gian, thầy Thích chính là bạn của Mạnh Tinh, từ trước tới nay, Mạnh Tinh đoạt ngôi vị quán quân trong cuộc thi dương cầm quốc tế, có thể khiến cho Trung Quốc chúng ta nở mày nở mặt.
Thầy Thích, thầy có thể giúp em xin chữ ký Mạnh Tinh được không ạ?"
"Thầy Thích, năm nay thầy dẫn dắt chúng em xong xuôi rồi có định tiến quân vào giới giải trí không ạ? Sau khi chương trình này phát sóng khẳng định thầy sẽ hot, lúc đó em lên đại học nhất định sẽ đi tuyên truyền khắp nơi, 'vị đại minh tinh trên TV này chính là giáo viên chủ nhiệm cấp ba của tui đó'!"
Đám học sinh líu ra líu ríu, Thích Bạch Trà ra hiệu im lặng, âm thanh ồn ào mới dần nhỏ lại.
"Thầy sẽ không lên TV, những chuyện khác cũng đừng hỏi nhiều." Thích Bạch Trà nói, "Hiện tại nhiệm vụ của mấy đứa chính là học nhiều lên, ít hóng chuyện."
"Hả? Tại sao ạ?" Đám học sinh vẫn rất tiếc nuối, "Nhan sắc của thầy Thích cao như vậy....."
Thích Bạch Trà vẫn là câu nói kia —— học nhiều lên, ít hóng chuyện.
Đám nhỏ đang trong thời kỳ trưởng thành sao có thể kiềm lại lòng hiếu kỳ của mình ngay được, Thích Bạch Trà càng thần thần bí bí, suy nghĩ của đám nhỏ càng ly kỳ: "Thầy Thích, hay là thầy đẹp quá, đoạt mất danh tiếng của nam minh tinh nào đó, đối phương bắt tổ chương trình phải cắt toàn bộ phân đoạn của thầy đi! Thật phản cảm quá trời, ỷ vào hoàn cảnh thầy Thích hiện tại không có tiếng tăm nên vội vã chèn ép, thật hồ đồ!"
Thích Bạch Trà dở khóc dở cười.
Cậu còn chưa nói câu nào, đám nhỏ này đều đang bổ não cái gì vậy chứ.
Từ đầu đến cuối cậu chưa từng có ý nghĩ muốn gia nhập giới giải trí.
Có điều, sau một lần này, cậu quả thực đang muốn từ chức giáo viên nhàn hạ này.
Thích Bạch Trà thường xuyên đổi thân phận, sẽ không ở lại một chỗ quá lâu, mà nay là vì tiên sinh nên mới ở lại.
Gần đây thế giới có quá nhiều dị động.
Thế giới 520, thế giới 108, thế giới 493, còn có thế giới 999 của cậu đều xảy ra vấn đề.
Lỗ hổng thời không tuy là tình huống bình thường, nhưng rất hiếm khi xuất hiện dày đặc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Trước kia Thích Bạch Trà sống ở nhân gian hàng mấy ngàn năm, cũng chưa từng gặp phải tần suất dị thường cao đến vậy.
Gần đây, cậu thường xuyên phải đụng đến cuốn sổ nhỏ mà cậu hay dùng để ghi lại những sự kiện dị thường, khoảng thời gian co ngắn một cách vô cùng bất thường.
Đây tuyệt đối không phải tình huống tự nhiên.
Chắc chắn đã xuất hiện dị động gì đó trong đại thế giới.
Thích Bạch Trà không biết rõ ngọn nguồn là gì, chỉ có Chủ Thần mới có thể quan sát toàn cảnh đại thế giới.
Nhưng trong nhóm thông cáo vạn thần cũng không có bất kỳ tuyên bố nào được đưa ra, có lẽ không phải chuyện trọng đại, ít nhất không nghiêm trọng đến mức kinh động đến Chủ Thần.
Nhưng việc nhỏ trong mắt Chủ Thần lại là việc quá lớn trong mắt đại đa số thần minh.....!
Thích Bạch Trà rất không yên tâm.
Chỉ qua một chương trình tạp kỹ vừa rồi đã có thể đủ để kéo ra một lỗ hổng rất lớn, còn những địa phương khác, nhất định cũng chưa phát hiện ra dị trạng, nói không chừng đã vỡ nát.....!Cậu không thể ngồi yên một chỗ chờ chết, cần phải cùng tiên sinh đi đây đi đó một thời gian.
Đi ở đây đương nhiên không phải lang thang không có mục tiêu.
Thần minh có thể cảm nhận được nơi xuất hiện người có vận khí cường thịnh, sự cố phát sinh xung quanh người vận khí lớn có tần suất rất cao.
Bởi vì những kẻ dị thế tâm thuật bất chính luôn mơ ước vận khí, ví như ả nữ nhân xuyên không giết chết Tư Mã Phục từ 2500 năm trước, ý đồ cướp đoạt vận mệnh quốc gia.
Sau khi dẫn dắt đám học sinh năm cuối này ra trường, rồi lại đi quan sát người có vận khí lớn ở thế giới này.
Thích Bạch Trà nghĩ vậy.
Lo lắng của cậu trước mắt chỉ là suy đoán, chưa thể chứng thực.
Đám học sinh này đã quen với việc cậu là chủ nhiệm lớp, đột nhiên từ chức sẽ ảnh hưởng đến tâm thái thi đại học của bọn nhỏ, đó cũng là sự thiếu trách nhiệm của cậu.
Thích Bạch Trà nói vài lời động viên, rời khỏi phòng học, đi đến văn phòng mới được chỉ định của mình.
Trường trung học số 1 Nam thành là một trường trội về khoa học tự nhiên.
Trong 32 lớp, chỉ có 4 lớp xã hội, ban khoa học tự nhiên không cần học lịch sử.
Mỗi giáo viên đứng hai lớp, cả năm chỉ có hai giáo viên dạy lịch sử, vừa vặn một văn phòng.
Cuối học kỳ I, thầy Đặng đã bị đuổi việc, trường học liền đăng thông báo tuyển dụng giáo viên lịch sử mới.
Một kỳ nghỉ hè qua đi, giáo viên mới cũng đã đến.
Thích Bạch Trà vừa vào cửa đã thấy một người đang ngồi ở bàn đối diện.
Người đó đeo kính thoạt nhìn có vẻ rất lịch sự văn nhã, tướng mạo tuấn tú, khí chất nho nhã.
Thấy cậu bước vào, người thanh niên đeo kính đứng dậy cười cười với cậu: "Chào thầy, tôi là giáo viên lịch sử mới tới, tôi họ Lê, Lê trong 'bình minh', Lê Tẫn."
Thích Bạch Trà lịch sự đáp lại: "Thích Bạch Trà."
"Ngoại hình của thầy Thích thực sự.....!kinh vi thiên nhân (*).
Nghĩ đến sau này được làm việc cùng một đồng nghiệp đẹp như vậy, cảm giác như công việc buồn tẻ của tôi cũng sẽ trở nên thụ vị hơn nhiều." Lê Tẫn kinh ngạc cảm thán đánh giá cậu.
(*) kinh vi thiên nhân: vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một người nào đó và nghĩ rằng chỉ có thần tiên mới có thể được như vậy.
Vẻ mặt Thích Bạch Trà vẫn mảy may không thay đổi: "Dạy học và giáo dục, nào đến nỗi buồn tẻ."
"Thầy Thích nói phải.
Tôi mới đến, về sau còn phiền thầy chiếu cố nhiều hơn." Lê Tẫn lần nữa ngồi xuống, ánh mắt dưới lớp kính mỏng ẩn đầy thâm ý.
Quả nhiên là mỹ nhân tuyệt thế.
Chẳng trách tên Kỳ Dạ kia có thể vì cậu mà phát điên..