Ngươi cứ để mặc bọn chúng khi dễ ngươi vậy sao?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Hoàng triều Đại Lê, Vân Gia năm thứ ba, hoàng cung.
Trong Ngự Thư phòng, vị hoàng đế trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ đang lật xem một cuốn tấu chương, mày nhíu chặt, mặt lộ rõ vẻ không vui.
Đã đến giờ, nội thị bưng một khay chất đầy thẻ bài, cẩn thận tiến lên nhắc nhở: "Bệ hạ, nên lật thẻ bài rồi."
Tư Mã Phục mặt không cảm xúc: "Lui ra."
"Này......" Nội thị khó xử nói, "Bệ hạ đã nửa tháng chưa đặt chân tới hậu cung, việc này không hợp quy củ......"
"Quy củ?" Tư Mã Phục cười lạnh, ném mạnh tấu chương trên tay xuống đất, "Một đám làm quan xưng thần, không quan tâm tới dân sinh xã tắc, ngày ngày chỉ biết thượng tấu khuyên trẫm khai chi tán điệp, nhúng tay vào gia sự của trẫm, chẳng lẽ không vi phạm quy củ sao?"
Lời vừa dứt, cung nhân trong phòng đều hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, thở cũng không dám thở mạnh.
Chỉ có đại thái giám Đức Thuận lớn lên từ nhỏ cùng hoàng đế kiên nhẫn khuyên nhủ: "Gia sự của bệ hạ cũng là quốc sự......"
"Đức Thuận, ngay cả ngươi cũng muốn ngỗ nghịch trẫm?!" Tư Mã Phục lạnh giọng quát lớn.
Đức Thuận lập tức ngậm miệng, lẳng lặng thở dài.
Tình cảnh của bệ hạ, hắn cũng biết.
So với những bậc quân vương đi trước phải trải qua cục diện vô cùng rối rắm, vận khí của bệ hạ đã coi như rất tốt. Tiên đế chăm lo việc nước, Đại Lê của hiện tại đang ở thời kỳ hưng thịnh, bệ hạ chỉ cần củng cố thời cuộc là được.
Nhưng cũng có một chút vấn đề. Bệ hạ lên ngôi khi mới mười bốn tuổi, hiện giờ cũng mới chỉ mười bảy, thủ đoạn làm việc còn hới non nớt. Không ít lão thần chỉ nguyện trung thành với tiên đế, không đem tiểu hoàng đế trẻ tuổi để vào mắt, thực ra cũng không phải bất trung, mà chỉ là...... không nghe lời như xưa.
Bệ hạ trẻ tuổi khinh cuồng, muốn mở rộng cơ đồ, không cam nguyện làm một hoàng đế trung quy trung củ. Nhưng mỗi lần muốn đề cập đến bất kỳ vấn đề cải cách nào đều sẽ bị đám đại thần bảo thủ lề thói cũ bác bỏ, cảm thấy lý tưởng hắn đưa ra quá cấp tiến, cả triều đình văn võ quỳ xuống hô to "Thỉnh bệ hạ nghĩ lại", mỗi ý tưởng của Tư Mã Phục đều không thể sử dụng. Vị hoàng đế này chẳng phải sẽ rất nghẹn khuất sao?
Phiền phức nhất vẫn là tuyển phi. Tư Mã Phục chỉ một lòng muốn nhanh chóng nắm quyền triều đình, không hề có một chút tâm tư đặt vào hậu cung. Hai năm đầu còn có thể lấy lý do tuổi nhỏ mà thoái thác, đến khi tròn mười sáu tuổi, nguyên một năm ngày nào cũng phải nghe các đại thần thỉnh cầu lập phi, Tư Mã Phục nghe nhiều tới mức lỗ tai đóng kén, cuối cùng cũng buông lỏng, cuối năm trước tuyển tú một đợt, nạp sáu phi tử tiến cung.
Cho tới nay đã là ba tháng, vẫn chưa chạm vào bất cứ người nào.
Mỗi lần tới hậu cung chỉ tìm Lý Quý tần, bởi vì Lý Quý tần làm điểm tâm ăn ngon. Còn về những chuyện khác thì vẫn chưa làm bất cứ gì.
Nói cho cùng, tính tình hoàng đế trẻ con, quả thực vẫn còn rất non nớt.
_
Giờ phút này, trong Cẩm Tú cung.
"Sao thái y còn chưa tới?" Cung nữ sốt ruột hỏi.
"Đêm đã khuya, thái y tiến cung phải mất chút thời gian, huống hồ...... tới hay không tới vẫn chưa xác định." Một cung nữ khác nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói, "Ai bảo chủ nhân chúng ta không được sủng chứ."
Chủ tử của bọn họ ngay cả mặt bệ hạ cũng chưa từng được gặp qua. Người trong cung đều ôm tâm tư đội trên đạp dưới, đâu sẽ phản ứng một mỹ nhân nho nhỏ này chứ.
Trên thực tế, trước đó tuyển sáu tú nữ tiến cung thì có năm người chưa từng được gặp mặt bệ hạ. Chỉ có Lý thị vận khí tốt, lọt vào mắt xanh của bệ hạ bằng tài nấu ăn, còn thăng lên Quý tần, năm người còn lại chỉ là mỹ nhân chưa từng nhìn thấy dung nhan thiên tử, nào có được địa vị.
Trở lại chuyện này, Trần mỹ nhân Cẩm Tú cung trượt chân ngã xuống ao, trong tiết trời se lạnh của mùa xuân lại bị rơi xuống nước, đương nhiên bệnh cũng không nhẹ, muốn mời thái y tới cũng phải chật vật lăn lộn.
Hai cung nữ hầu hạ nhỏ giọng bàn tán, hoàn toàn không chú ý tới nữ tử trên giường lặng lẽ mở to mắt, sau đó lại chậm rãi nhắm lại.
"Hệ thống, truyền một chút tin tức về thế giới này đi." Trong đầu nữ tử lẳng lặng hỏi.
[Vâng, ký chủ.]
Hệ thống lập tức gửi đến một đống tư liệu lớn.
[Nhân vật công lược của thế giới này: Tư Mã Phục
Nhiệm vụ: Quét đầy độ hảo cảm của nhân vật công lược, khiến đối phương yêu ký chủ sai đó giết chết hắn, đạt được vận khí của nam chính.
Thân phận của ngàu trước mặt nhân vật: Trần mỹ nhân Trần Mị Nhi
Tương thuật ngắn gọn cốt truyện của thế giới: Nam chính Tư Mã Phục, nữ chính Lý Thanh Đường, hai người trải qua một loạt sự việc sau đó yêu nhau, cuối cùng nữ chính được phong Hậu, nam chính vì nữ chính mà giải tán hậu cung. Trần Mị Nhi chính là một pháo hôi trong số đó.
Đã truyền tải xong tư liệu, yêu cầu ký chủ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ.]
Trần Mị Nhi tiêu hoá hết đống ký ức trong đầu, lúc này mới mở mắt ra một lần nữa.
Chẳng phải chỉ là phản công nữ chính, tiêu diệt nam chính nữ chính thôi sao? Việc này ả rất thuần thục, cũng cảm thấy nhiệm vụ lần này không quá khó.
Một tiểu hoàng đế mà thôi, hồ ly ngàn năm trước đó chẳng phải vẫn ngoan ngoãn dành cả tấm lòng cho ả đấy sao.
Chỉ tiếc rằng, một tấm chân thành đó dành cho ả, đã được định sẵn là để ả chà đạp huỷ hoại.
Dù sao thì nhiệm vụ của ả chính là mỗi lần đều khiến nam chính yêu ả sau đó lại giết chết hắn. Còn về việc người mang vận khí sau khi chết thế giới có sụp đổ hay không cũng không nằm trong phạm vi phải suy xét của Trần Mị Nhi, đằng nào thì khi đó ả cũng đã rời khỏi thế giới này, cần gì phải quan tâm đến kết cục của thế giới giả thuyết chứ.
Chỉ cần nơi ả đến không phải thế giới hiện thực, còn lại giữ thế giới vô biên, đều chỉ là giả thuyết. Trần Mị Nhi nghĩ vậy.
"Không cần thái y phải đến đây." Trần Mị Nhi nhàn nhạt nói, "Ta muốn đi gặp bệ hạ."
Hai cung nữ đang bàn tán bỗng sửng sốt: "Chủ, chủ nhân, người tỉnh rồi."
Chủ tử rơi xuống nước sốt đến mơ hồ rồi sao? Bệ hạ là người các nàng muốn gặp là gặp được sao? Ai mà không biết bệ hạ chỉ chú tâm tới Lý Quý tần.
Trần Mị Nhi liếc nhìn hai nàng, khí chất toàn thân đều thay đổi: "Thất thần cái gì, còn không mau thay y phục cho ta?"
"..... Vâng."
Không biết vì sao, các nàng cảm thấy chủ tử dường như có chỗ nào đó...... không thích hợp lắm.
_
Kỳ Dạ đứng trên mây, tự hỏi về kế hoạch hành động lần này.
Hắn chỉ biết Vân Gia năm thứ ba, Trà Trà thế thân Tư Mã Phục, nhưng không biết cụ thể là ngày tháng năm nào.
Để bảo đảm an toàn, hắn đặt thời điểm hồi tưởng vào đầu tháng hai Vân Gia năm thứ ba. Một năm mới vừa bắt đầu, chung quy lại cũng không sai sót gì.
Lỗi vài tháng vẫn có thể chấp nhận được.
So với việc đi tìm Trà Trà nhắc nhở cậu rằng kinh thành sắp xảy ra chuyện, thực ra còn có một phương pháp đơn giản hơn rất nhiều. Hắn đi thẳng tới kinh thành làm thịt ả đàn bà xuyên không kia, giữ được tính mạng của người mang đại vận khí, như vậy có thể khiến thế giới không sụp đổ, kiếp số lần này của Trà Trà cũng sẽ biến mất.
Nhưng hắn không thể làm vậy.
Điều này không thích hợp với lịch sử mà hắn biết.
Theo thông tin mà Kỳ Dạ biết được, lần này hắn dùng thân phận đại hiệp chu du giang hồ để gặp gỡ Trà Trà, nhắc nhở Trà Trà tới kinh thành, sau đó Trà Trà tự tay giết chết ả đàn bà xuyên không, giữ cho vận khí của thế giới này không bị ả xuyên không kia hút đi.
Nhưng thời điểm khi bọn họ tới kinh thành, Tư Mã Phục đã chết.
Vì vậy Trà Trà mới đảm đương chức vị hoàng đế mười mấy năm.
Nếu Kỳ Dạ trực tiếp xử lý ả xuyên không kia, chuỗi sự việc sau đó tất cả đều sẽ không xảy ra, lịch sử bị lệch khỏi tuyến thời gian mà Trà Trà đã từng trải qua.
Hậu quả như thế nào, Kỳ Dạ không dám nghĩ đến.
Trà Trà khả năng cao sẽ xảy ra sự cố hoặc thậm chí mất mạng bởi biến động này.
Dù cho xác suất chỉ ở một phần vạn, Kỳ Dạ cũng không dám mạo hiểm.
Bởi vậy, hắn cần phải từng bước từng bước hành động dựa theo cốt truyện hắn đã biết.
Tư Mã Phục chắc chắn sẽ chết.
Vẻ mặt của Kỳ Dạ gần như rất lạnh lùng.
Nếu là thần minh bình thường, quả thực sẽ coi nhiệm vụ bảo hộ người mang đại vận khí là chuyện quan trọng nhất.
Nhưng Kỳ Dạ từ đầu tới cuối đều xác định rất rõ mục đích của bản thân.
Hắn tới đây để cứu Trà Trà, không phải tới để cứu Tư Mã Phục.
Thần thức Kỳ Dạ lướt qua kinh thành, nhưng không quét đến trên hoàng cung, mặc dù hắn biết ả đàn bà xuyên không kia lúc này đã đến rồi.
Thần thức của Chủ Thần vô cùng cường đại, có thể quét qua toàn bộ thế giới, tìm được Tuyết Thần một cách dễ dàng.
Rất nhanh, Kỳ Dạ đã xác định được phương hướng.
_
Gió cát ngoài biên giới quả thực mê mắt người, ngoại trừ kéo lạc đà đi khắp nơi kiếm ăn hay làm ăn buôn bán, còn có các đại hiệp võ lâm chu du khắp bốn bể, căn bản chẳng ai tình nguyện đặt chân lên địa phương quỷ quái như này.
Người đi đường phong trần mỏi mệt, dừng chân tại một lều trà nghỉ ngơi. Mọi người ngồi trên băng ghế, uống những chén nước lớn, người nào người nấy đều mặt xám mày tro, đôi môi khô nứt.
Không ai để ý cái gì gọi là hình tượng, nghỉ ngơi xong thì phải tiếp tục lên đường.
Vài người quen nhau ngồi chung một bàn, thương nhân trò chuyện về sinh ý gần đây, người giang hồ thì càng nhiều chủ đề để nói hơn, trời nam đất bắc, bàn không hết chuyện.
Đang nói, lều trà bỗng có một người tiến vào.
Đó là một thanh niên khoác trên mình trường bào màu trắng ngọc, đầu đội đấu lạp, thắt lưng đeo bạch ngọc, gương mặt tuy bị một lớp lụa trắng che kín, nhưng một thân da thịt trắng nõn kia vẫn có thể khiến người nhìn nhận ra được đây là một tiểu công tử sống trong nhung lụa.
Lạc lõng giữa một đám người thô kệch.
Lều trà an tĩnh trong nháy mắt.
Một thân phong hoa khí độ, dù cho không nhìn thấy dung mạo thật, nhưng cũng đủ để mọi người ghé mắt qua đây.
Người bình thường chỉ nhìn thêm vài cái rồi thôi, sau một hồi yên lặng, âm thanh bàn luận lại vang lên lần nữa.
Chỉ có vài tên tráng hán khuôn mặt dữ tợn ngồi tại bàn trong góc, tầm nhìn dừng trên xiêm y và ngọc bội của thiếu niên, trao đổi ánh mắt với nhau.
Cách ăn mặc này, nhất định là một con dê béo bở.
Bọn họ vốn là thổ phỉ vùng này, hôm nay tới đây cũng là để tìm kiếm mục tiêu. Ban đầu chỉ định đánh cướp mấy thương nhân kia, hiện tại xem ra, nào bằng được tên tiểu bạch kiểm giàu đến chảy mỡ này.
Cũng không biết là tiểu công tử ngây thơ hồn nhiên của nhà nào, dám chạy tới nơi núi hoang rừng vắng này mà không đem theo hộ vệ.
Bọn họ phải để người này lĩnh ngộ được cái gì gọi là tâm người hiểm ác.
Thanh niên ngồi trên ghế, gọi một chén nước, nhẹ nhàng nhấp nhấp, rồi lại lập tức đặt xuống.
Nước trà của nhân gian này kém xa nước tuyết của cậu.
Thanh niên buông chén, vừa chuẩn bị lau môi, trên đầu bỗng truyền đến một câu hỏi không mấy tốt đẹp: "Tiểu công tử ra ngoài du ngoạn, chắc không uống quen loại trà thô này đúng không?"
Thanh niên ngẩng đầu, bản thân đã bị ba gã tráng hán hung thần ác sát vây quanh.
Những người khác thấy tình thế không ổn lắm, vội vội vàng vàng chạy lấy người là trên hết. Mấy tên tráng hán kia vừa nhìn đã thấy không dễ chọc, bớt phiền toái được chút nào hay chút ấy.
Trong nháy mắt, lều trà chỉ còn lại mỗi thanh niên bạch y và ba gã thổ phỉ.
Thanh niên nghĩ nghĩ: "Đúng là uống không quen lắm."
Giọng nói cậu ôn nhuận dễ nghe, nhưng lời nói ra phải khiến người ta á khẩu.
Thổ phỉ: "......" Có ai hỏi thật ngươi uống ngon hay không ngon đâu?
"Ngọc bội này của tiểu công tử không tồi nha, mấy ca muốn mượn xem một chút." Thổ phỉ nói thẳng, "Nếu không cho......" Thì đừng trách bọn ta không khách khí.
Thanh niên tháo ngọc bội xuống đặt lên bàn: "Này."
Xem chút thôi mà, không sao hết.
Thổ phỉ: "......" Phối hợp vậy, rất thức thời đó chứ.
"Coi như ngươi thức thời." Một gã thổ phỉ gấp không chờ nổi cầm ngọc bội lên cẩn thẩn đánh giá, hắn không nhìn ra tỉ lệ tốt xấu của ngọc, nhưng tiểu công tử có tiền này đeo trên người chẳng lẽ lại không tốt? Lần này phát tài thật rồi.
"Các hạ xem xong rồi, có thể trả cho ta được không?" Thanh niên bạch y ôn hoà nói.
"Trả cho ngươi? Ha ha ha ha ha." Đám người ha ha cười lớn, dường như không nghĩ tới thực sự có người có thể ngây thơ đến mức này.
"Ngại quá đi, ngọc bội này chúng ta coi trọng, không có đạo lý hoàn trả lại. Gia thấy bộ xiêm y này của ngươi không tồi, hay là cũng cởi ra cho bọn ta luôn đi?" Trên mặt gã thổ phỉ hiện đầy vẻ tham lam.
Xiêm y này không biết làm từ nguyên liệu gì, tơ lụa quý giá đẹp đẽ, còn có hoạ tiết bông tuyết xinh đẹp, ngay cả ở phường gấm kinh thành cũng không có được tay nghề tốt như vậy.
Mấy gã thổ phỉ này không biết nhìn hàng, nhưng cũng rất biết đánh giá.
Thanh niên lúc này lắc lắc đầu: "Bộ xiêm y này tại hạ rất thích, e rằng không bỏ được những thứ yêu thích này đi."
"Tên tiểu tử ngốc này chui từ đâu ra vậy, thực sự cho rằng bọn ta sẽ nói đạo lý với ngươi sao? Các huynh đệ, lột xiêm y nó ra!"
Thanh niên lùi ra sau một bước, không để bọn hắn chạm vào một góc áo, nhưng lại không cẩn thận làm rớt đấu lạp.
Đấu lạp rơi xuống, công tử bạch y tóc đen xoã tung, mặt mày như hoạ, tựa tiên giáng trần.
Ba gã thổ phỉ đều ngẩn ngơ.
Không ngờ rằng tên tiểu bạch kiểm này còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân.
"Má ơi, sống ba mươi năm, hôm nay lão tử mới chợt muốn nếm thử tư vị của nam nhân." Trên mặt gã thổ phỉ lộ ra nét cười dâm tà, "Hôm nay, bộ xiêm y này, gia nhất định phải lột rồi."
Thanh niên nhíu mày né tránh, bị dồn vào góc cũng chưa hề đánh trả.
Cậu không muốn đánh nhau với người phàm, lỡ như không kiềm chế được lực đạo rồi đánh chết người ta thì không ổn. Tuyết Thần cũng không muốn dính dáng tới sát nghiệp.
Đang lúc cậu không thể lui, do dự có nên ra tay hay không, một đạo kiếm quang xuất hiện, ba gã thổ phỉ trước mặt đã chết trong chốc lát.
Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo truyền đến, ẩn ẩn sự tức giận.
"Ngươi cứ để mặc bọn chúng khi dễ ngươi vậy sao?"
Tuyết Thần hơi ngước mắt lên, chạm phải một gương mặt lạnh lùng. Người kia ăn mặc giống như một hiệp khách giang hồ, ngoại hình lại rất anh tuấn tiêu sái, khi hành sự càng thêm khí phách hiên ngang.
Cậu trầm mặc trong giây lát, sắp xếp từ ngữ một chút: "Ta đánh không lại."
Kỳ Dạ: "......" Diễn, em cứ diễn tiếp đi, Tuyết Thần đại nhân nhà chúng ta đánh không lại ba gã phàm nhân.
"Đa tạ đại hiệp đã ra tay tương trợ." Thanh niên tỏ vẻ trong lòng còn rất sợ hãi nói, "Bằng không hôm nay tại hạ lành ít dữ nhiều."
Cậu không hề lộ ra một chút sợ hãi nào đối với ba cỗ thi thể trên mặt đất.
Thần giết người là một hành động không đúng về mặt pháp lý, nhưng người giết người lại không hề có liên quan gì đến cậu.
Biết rõ thanh niên đang nói dối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương hề hề tủi thân cực kỳ của đối phương, Kỳ Dạ vẫn mềm lòng.
"Quên đi, ngươi chỉ có một mình, ngoại hình lại dễ gây chú ý như vậy, sẽ rất nguy hiểm." Kỳ Dạ nhìn cậu, tự giới thiệu, "Ta là Kỳ Dạ, không tính là đại hiệp, mới chỉ là tay mơ bước vào giang hồ chưa lâu, gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ, không cần cảm tạ. Ngươi tên gì?"
Thanh niên chớp chớp mắt: "Lục Thanh Hoan."
Đồ lừa đảo. Không có câu nói nào là thật.
Trong lòng Kỳ Dạ cười cười, nhưng không nói gì. Trà Trà từng dùng rất nhiều tên, tên giả dùng ở thời này chắc hẳn không sai.
Tuy vậy trong lòng Kỳ Dạ vẫn mặc định với Thích Bạch Trà, đó là cái tên Trà Trà đã dùng khi gặp hắn, ý nghĩa bất đồng.
"Sao Kỳ công tử lại đi ngang qua đây vậy?" Thích Bạch Trà hỏi. Nói là gặp chuyện bất bình...... Nhưng đi ngang qua đây cũng không khỏi quá trật rồi. Đang êm đang đẹp tự dưng nhảy ra một người, ngay cả cậu cũng không phát hiện ra đối phương xuất hiện từ lúc nào.
Kỳ Dạ làm như lơ đãng nói: "Đây chẳng phải là lang bạt khắp núi trời, phiêu du toàn thiên hạ sao? Hôm nay đúng lúc nhìn thấy cảnh này, há có thể mặc kệ."
Thanh Hoan, cái tên này cũng khá dễ nghe.
Nhân gian có câu nói gì ấy nhở? Trước đó Kỳ Dạ cảm thấy rất chua, nhưng giờ đây nghĩ đến, vừa vặn hợp với hoàn cảnh.
Bạch Trà Thanh Hoan Vô Biệt Sự, ta đang đợi gió cũng đợi người. (*)
(*) một đoạn trong bài "Bạch Trà Thanh Hoan":
Bạch trà thanh hoan vô biệt sự
Ngã tại đẳng phong dã đẳng nhĩ
Khổ tửu chiết liễu kim tương ly
Vô nguyệt vô phong dã vô nhĩ
(Bạch trà thanh hoan vô biệt sự
Ta đang đợi gió cũng đợi người
Rượu đắng liễu gãy nay chia cách
Không trăng không gió cũng không người.)
Rảnh rỗi nên uống một ly trà nhạt, lấy cớ đợi gió nhưng thật ra là đang đợi ngươi. Hôm nay đã tới ngày chia xa, ly rượu bình thường trở nên đắng chát, cành liễu khó gãy kia giờ đã bị bẻ (tặng cành liễu cho người đi xa mang ý lưu luyến, gửi gắm tình cảm), từ đây thế giới của ta trở nên ảm đạm vì chẳng còn người.
Cre: Trải nghiệm sống
+++++++++
Bỗng dưng tui có một thắc mắc nhỏ, sao cái đợt bị khoá trong thần điện, Trà Trà không đưa điện thoại cho anh Dạ xem nhở:)))))))))
02/10/2021
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️🅰️d của chính chủ