Biên tập: Gà Mê Múi
Kỷ Hạ hoảng sợ run rẩy che miệng lại, đồng thời thân dưới ngậm chặt cây côn thịt của Phó Hằng Chi.
Phó Hằng Chi cũng không ngờ người xuất hiện lại là Giang Nghiêu, anh cắn chặt răng hung hăng đâm vào hai cái mới chậm rãi đong đưa.
Khuôn mặt cô gái nhanh chóng đỏ lên, nước mắt trong hốc mắt muốn rơi ra, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
“Kỷ Hạ, vừa rồi anh và thầy có đến phòng quản lý điều tra, kết quả hôm nay camera ở hội trường không bật nên không tra ra được.
”
Giang Nghiêu không biết cách một cánh cửa bên trong đang là tình hình gì, cậu nghe bạn học nữ khác bảo Kỷ Hạ quay về phòng tập múa, nên vội chạy đến đây.
Ở bên trong, Phó Hằng Chi điều chỉnh lại động tác của Kỷ Hạ một chút, anh dùng tay tách hai múi thịt sau mông cô ra, sau đó cầm vật đàn ông bắt đầu ma sát.
Dường như anh đang cố ý khống chế âm thanh cấm vào rút ra, mỗi lần đầu khất sắp chạm vào nơi sâu nhất sẽ thả chậm tốc độ hơn, để âm thanh thân thể hai người va chạm nhau khẽ khàng, giống như đang gãi ngứa Kỷ Hạ.
“Kỷ Hạ?”
Giang Nghiêu đứng bên ngoài cất tiếng gọi lần nữa, Phó Hằng Chi cúi người xuống thì thầm bên tai Kỷ Hạ: “Trả lời cậu ta.
”
Phó Hằng Chi nói rất nhỏ, cảm giác áp bức đó khiến Kỷ Hạ không có đường lùi.
“Ừm, em, em ở trong này…”
Kỷ Hạ không hiểu tại sao, lần nào vật cứng của Phó Hằng Chi cũng chạm vào đỉnh sâu nhất, nhưng lúc anh hung hăng đâm vào khiến cô thoải mái đến mức ngón chân co lại, còn khi đầu khất không mạnh mẽ đâm vào tử cung, kiểu làm đầu hổ đuôi rắn này khiến khoái cảm tan thành mây khói hết, làm người khác muốn phát điên lên.
“Quả nhiên em ở đây!” Trong giọng nói cậu thiếu niên thắm đượm sự vui mừng, “Em đang luyện múa hả, anh có thể vào không, anh muốn xem em thế nào!”
Người trẻ tuổi thẳng thắn quá đôi khi là chuyện tốt, nhưng thỉnh thoảng khiến người ta chán ghét, hiển nhiên bây giờ Giang Nghiêu chính là kiểu người ở vế sau.
Phó Hằng Chi mím môi, lại nghe cô gái đang bị anh làm đến mức đứng không vững cuống cuồng lên với cậu: “Không được!”
Cô đang cố kiềm nén, trên mặt rịn đầy mồ hôi, vầng trán trắng nõn như cánh hoa thắm đẫm sương sớm.
Khuôn mặt đỏ bừng, dáng vẻ lo lắng khiến người khác thương yêu vô ngần.
“Tại sao?”
Giang Nghiêu khá bất ngờ: “Có phải ban nãy lời anh nói khiến em giận không?”
Thấy hai người đang dần nói vào trọng điểm, Phó Hằng Chi không vội, anh nâng Kỷ Hạ lên, đôi môi dán lên vành tai mềm mại của cô, thấp giọng nói: “Nói gì, hửm?”
Thay vì nghe Giang Nghiêu nói rõ, Phó Hằng Chi hy vọng Kỷ Hạ tự mình nói hết ra.
Kỷ Hạ sắp điên rồi, dục vọng trong thân thể cùng với động tác của Phó Hằng Chi khiến nó không ngừng dâng trào, mỗi lần anh cắm vào, cô đều thầm mong đợi có thể được thỏa mãn hoàn toàn, sau đó cảm giác mong đợi này dần rơi vào khoảng không, tuần hoàn qua lại, khiến máu nóng trong người cô đều biến thành ngọn lửa dục vọng.
“Hằng Chi…ưm…” Cô không nghe rõ câu hỏi của Phó Hằng Chi nữa, lại càng đừng mong nghĩ đến câu trả lời, cô chỉ biết vùi đầu vào người Phó Hằng Chi, vụng về nghiêng đầu hôn lên cổ anh, “Em biết lỗi rồi, anh mau giúp em…”
Cô ít khi chủ động như này trong những lần ân ái, nhất thời Phó Hằng Chi thấy mới mẻ, anh nâng khuôn mặt của cô lên rồi hôn xuống, thân dưới như đang ban thưởng cho sự ngoan ngoãn của cô.
Lần này đầu khất của người đàn ông trực tiếp chạm vào nơi sâu nhất giữa hai chân Kỷ Hạ, thậm chí còn đi vào tử cung.
Khoái cảm đến như sấm giữa trời đánh trúng cô, khiến thân thể Kỷ Hạ run rẩy, đạt được cao trào.