Xe chạy một đường ra ngoại thành, phong cảnh bên đường vụt qua trước mắt.
Lộ Kiều ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, tay phải gắt gao nắm lấy tay Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy nắm lấy tay Lộ Kiều, đầu ngón tay cào cào vào lòng bàn tay cậu, nói: "Sắp tới rồi."
Tiếp đó là một biển hoa hướng dương lọt vào tầm mắt.
Là một màu vàng xinh đẹp, rất ấm áp.
Trái tim Lộ Kiều ấm cả lên.
Khương Dịch Duy mua cánh đồng hoa này tặng Lộ Kiều, muốn nói cho Lộ Kiều biết tình yêu của hắn so với cánh đồng hoa còn nhiều hơn thế.
Đem Lộ Kiều ôm ra khỏi xe, Khương Dịch Duy không quên khoác lên người Lộ Kiều một tấm chăn mỏng.
Bị Khương Dịch Duy đẩy đến hướng đồng hoa, Lộ Kiều có loại cảm giác bị hoa bao phủ.
Đi đến trung tâm, Khương Dịch Duy ngồi xổm xuống.
Đáy mắt hắn đầy ý cười, hướng Lộ Kiều hỏi:"Đẹp sao?"
Lộ Kiều gật đầu: “Đẹp.”
Khương Dịch Duy lại hỏi: “Thích sao?”
Lộ Kiều lại lần nữa gật đầu: “Thích, thật sự…… Thực thích, thực thích.”
Khương Dịch Duy một tay cầm tay Lộ Kiều, một tay lấy ra vòng tay tình nhân bị phóng viên làm đứt lần trước.
Vòng tay đã sửa xong, ở dưới ánh mặt trời vẫn lấp lánh ngân quang như cũ.
Khương Dịch Duy đầu tiên hôn xuống tay Lộ Kiều, sau đem nụ hôn dừng ở mu bàn tay Lộ Kiều.
Cuối cùng giống như tiến hành nghi thức quan trọng giúp Lộ Kiều đeo vòng tay.
Mang vòng tay xong cùng Lộ Kiều mười ngón tay đan vào nhau, Khương Dịch Duy nói: "Tiểu Lộ, chúng ta đem những tiếc nuối đêm đó bổ sung."
Ngực Lộ Kiều nóng đến không được, giơ cánh tay muốn Khương Dịch Duy ôm.
Cậu nói: "Ôm em, dùng sức ôm em."
Khương Dịch Duy thực nhẹ mà "Ân" một tiếng, giây tiếp theo đem Lộ Kiều ôm vào trong lồng ngực.
Hắn nửa quỳ trên mặt đất, đem toàn bộ trọng lượng của Lộ Kiều lên mình.
Lộ Kiều gần đây gầy đi rất nhiều, Khương Dịch Duy đau lòng, tay ở phía sau lưng Lộ Kiều nhất nhất mà vuốt ve.
Môi cọ cọ vành tai Lộ Kiều, tiếng nói của hắn thực trầm: "Mấy ngày nay, anh không dám ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt, chính là hình ảnh em té xỉu trong ngực anh."
"Tiểu Lộ, em biết có bao nhiêu khủng bố không?" Đem Lộ Kiều ôm đến càng chặt, thanh tuyến Khương Dịch Duy đều mang theo sợ hãi, cánh tay cũng run rẩy.
Lộ Kiều nhất nhất biến biến mà an ủi Khương Dịch Duy: "Đừng sợ, em đã không có việc gì.
Em về sau có thể bồi anh đến già, chúng ta có thể làm thật nhiều chuyện."
"Chúng ta đã có vô số lần tự tạo cơ hội xuất hiện ở trước mặt nhau, hay nhìn trộm nhau.
Cũng may tâm tư này đều không uổng phí, em hiện tại cuối cùng cũng có thể đem câu nói chậm trễ ấy nói ra, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà nói với anh."
Nói, Lộ Kiều ôm mặt Khương Dịch Duy, thanh âm mang theo may mắn có thể cùng Khương Dịch Duy đến già, cũng mang theo tình yêu say đắm nhiều năm qua nói ba chữ: "Em yêu anh."
Ở giữa đồng hoa hướng dương, ở trong tình yêu yên lặng, bọn họ rốt cuộc cũng đánh vỡ sự yên lặng này.
Bọn họ quen biết lâu như vậy, giãy giụa trong tình yêu thầm cùng sự hiểu lầm.
Bọn họ từng hối hận, hối hận bản thân mình yếu đuối, không thẳng thắn.
Nhưng giờ phút này bọn họ càng có nhiều điều để quý trọng, tiếc nuối khi niên thiếu không ở bên nhau, cuối cùng sẽ dùng tương lai, dùng tình yêu suốt quãng đời còn lại mà đền bù.
Chỉ cần cầm tay nhau, bao lâu đều không muộn.
"Đúng rồi!" Ôn tồn không bao lâu, Lộ Kiều đột nhiên thoát khỏi cái ôm của Khương Dịch Duy.
Chỉ vào cánh đồng hoa, cậu hỏi, "Chiếc Ecosse ES1 Spirit kia đâu? Không tặng sao?"
Khương Dịch Duy cố nén cười nói: "Tặng, xe ở gara, về nhà là có thể thấy."
-
Ngày Lộ Kiều xuất hiện bên ngoài có rất nhiều truyền thông.
Phóng viên thấy Lộ Kiều ra tới, toàn bộ xông lên, có hỏi Tiểu Lộ thân thể như thế nào.
Có hỏi tình cảm của Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy thế nào, đại ý là lúc trước bị cho là xuất quỹ, tình cảm của hai người có chịu ảnh hưởng hay không.
Khương Dịch Duy đem Lộ Kiều bảo hộ ở trong ngực, không muốn để ý tới những câu hỏi của phóng viên, nhưng câu hỏi này Khương Dịch Duy nhịn không nổi, tiếp nhận Microphone, hắn nói thẳng: "Không ảnh hưởng."
Lộ Kiều nhịn cười không được, đầu tiến đến microphone trong tay Khương Dịch Duy, nói: "Kỳ thật vẫn là có ảnh hưởng."
Vừa nghe lời này, truyền thông liền có chút tinh thần, hướng về trước mặt Lộ Kiều.
Lộ Kiều hướng vào ngực Khương Dịch Duy dụi dụi, tiếp tục nói: "Nếu không có những hiểu lầm đó, chúng ta cũng sẽ không quý trọng đối phương như bây giờ.
Nếu không có những hiểu lầm đó, đến bây giờ ta cũng không biết Khương Dịch Duy có bao nhiêu yêu ta."
Phóng viên ai cũng sửng sốt, thực mau phục hồi tinh thần.
Hot search trên Weibo không thiếu lần bị hai người thồn đường, hơn nữa lúc trước đi diễn áo ngủ Lộ Kiều cũng từng trước mặt toàn thế giới tú ân tú ái, lúc này so với lúc đó đã thu liễm không ít.
Nào biết giây tiếp theo Lộ Kiều lại nói: "Các ngươi tung tin cho đúng, không thể khi dễ bệnh nhân a! Ta cùng Khương Dịch Duy có bao nhiêu ân ái, cần phải đăng tin đúng sự thật."
Giọng nói rơi xuống, cậu đối với Khương Dịch Duy nói: "Đi thôi, Khương tiên sinh của em.
Chúng ta rốt cuộc cũng có thể về nhà."
Rời nhà hai tuần, Louis bị Khương Dịch Duy giao cho Hứa Thăng Vinh chăm sóc.
Khương Dịch Duy đầu tiên là lái xe đến quán bar của Hứa Thăng Vinh, Louis ngày thường cao quý ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa chính bị một đám tiểu cô nương xinh đẹp vây quanh trêu đùa.
Nó lắc cái đuôi qua lại, thoạt nhìn rất hưởng thụ
Khương Dịch Duy cùng Lộ Kiều vẫn là lần đầu biết chiếc cún này háo sắc như vậy, khóe miệng tựa như đang cười.
Louis mắt sắc lẻm, Khương Dịch Duy cùng Lộ Kiều vừa xuống xe nó chớp mặt một cái liền thấy bọn họ.
Nó lập tức đứng dậy, hướng về phía bọn họ kêu to "Gâu gâu."
Nếu không có dây xích, giây tiếp theo là có thể vọt tới trước mặt bọn họ.
Lộ Kiều muốn chạy đến bên cạnh Louis, Khương Dịch Duy không cho, túm lấy Lộ Kiều để cậu đừng có gấp, chậm rãi đi đến.
"Em nhớ nó muốn chết." Lộ Kiều thật sự muốn đem Louis ôm vào trong ngực, sờ sờ bộ lông suôn mượt của nó.
Khương Dịch Duy cũng rất nhớ Louis, nhưng hắn càng muốn nhìn hình ảnh Lộ Kiều chơi đùa với Louis.
Thấy Lộ Kiều ngồi xổm xuống trước mặt Louis, khóe môi hắn mang cười, cũng ngồi xổm xuống.
Hai cái móng vuốt của Louis liền đáp trên đùi Lộ Kiều, đầu lưỡi liếm mặt Lộ Kiều.
Khương Dịch Duy có chút buồn bực, cún nhà mình cư nhiên sẽ thân thiết với Lộ Kiều hơn.
Lộ Kiều biết Khương Dịch Duy đang suy nghĩ gì, lấy khuỷu tay chọt chọt cánh tay Khương Dịch Duy: "Ghen ghét có phải không? Mặc kệ là người hay cún, đều không chống cự được mị lực của em."
"Đúng vậy." Khương Dịch Duy nhìn Lộ Kiều, "Nhưng người không chống cự được nhất, là anh."
Mặt Lộ Kiều có chút nóng, hiện tại như thế nà mà nam nhân này thời thời khắc khắc đều có thể nói lời âu yếm, làm người động tâm.
Hứa Thăng Vinh nghe nữ nhân tiến vào quán bar nói chủ nhân của chú cún trước cửa hình như tới.
Đi ra cửa, hắn dựa vào khung cửa nhìn Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy.
Còn xui xẻo đem đối thoại của bọn họ lọt vào tai.
Nhịn không được lắc lắc đầu, răng Hứa Thăng Vinh đều ngọt muốn rụng: "Hai người đủ rồi a! Ở trong phòng bệnh chưa đủ để các ngươi phát cơm chó, hiện tại phát đến của tiệm nhà ta?"
Lộ Kiều đứng dậy trả lời Hứa Thăng Vinh: "Liền ở trước cửa tiệm của ngươi phát cơm chó! Thế nào? Ngươi đem hai người bọn ta đuổi đi a!"
"Ta nào dám khi dễ bệnh nhân a! Cho dù ta có dám, vị kia nhà ngươi có thể để ta làm sao! Hứa Thăng Vinh khom người sờ sờ đầu Louis, nói đùa, "Louis nhà các ngươi gần đây giúp ta mời chào không ít khách, có tính bán cún hay không"
Lộ Kiều: "Ngươi nghĩ đều đừng có nghĩ!"
Hai người ở quán bar ngồi một lát, không uống rượu.
Hứa Thăng Vinh tri kỷ, làm ra hai ly nước trái cây để trước mặt Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy: "Uống không được rượu thì uống thức uống nhi đồng đi."
"Cảm ơn Hứa lão bản chiêu đãi." Lộ Kiều uống hai ngụm, cười hỏi, "Không lấy tiền?"
Hứa Thăng Vinh "U uy" một tiếng, hỏi: "Ở bệnh viện làm các ngươi phá sản? Như thế nào còn quỵt ta hai ly nước?"
"Quỵt a!" Lộ Kiều đông xả tây xả, "Ta đổi tim nhân tạo quý muốn chết, thật đúng là thiếu tiền trả hai ly nước trái cây."
Hứa Thăng Vinh nói không lại Lộ Kiều, đem ánh mắt nhắm ngay Khương Dịch Duy, tựa hồi muốn nói Khương Dịch Duy nói gì đó đi.
Kết quả Khương Dịch Duy hoàn hoàn toàn toàn ngả về phía Lộ Kiều mà nói: "Săn sóc người bệnh một chút, hắn nói cái gì, chính là cái đó."
Hứa Thăng Vinh hận không thể đem đôi phu phu hút máu người này đuổi đi
Cho đến hơn 7 giờ, Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy mang Louis về nhà.
Hứa Thăng Vinh nói chờ một chút, sau đó cầm quần áo mua cho Louis đưa cho Lộ Kiều:"Mấy ngày trước mua cho con trai các ngươi, kết quả gia hỏa này mặc vào liền chạy như điên trước gương.
Cũng không biết bị chính sự đẹp chai của mình điên, hay là thình lình mặc quần áo không quen."
Lộ Kiều mở quần áo ra nhìn, loại nào cũng có, cậu cũng rất muốn nhìn bộ dáng Louis mặc quần áo một chút.
Ở trên đường về nhà, Khương Dịch Duy ngồi ở vị trí lái, Lộ Kiều cùng Louis ngồi ở ghế sau.
Louis có thể là lâu lắm không thấy Lộ Kiều, làm nũng cả một đường, đầu nằm trên Lộ Kiều đùi, đôi mắt nhìn Lộ Kiều không chớp.
"Khương Dịch Duy, anh nuôi cún thành tinh a!" Lộ Kiều vỗ vỗ mông Louis, nó liền dùng đầu dụi dụi cánh tay Lộ Kiều.
Lúc trước Lộ Kiều cũng thích làm nũng với Lộ Kiều, nhưng cũng không quá mức như hôm nay.
Đều là Khương Dịch Duy liếc Louis một cái, nó liền biết thu liễm.
Hôm nay Khương Dịch Duy nhìn qua kính chiếu hậu liếc Louis mười mấy cái, thậm chí mở miệng nói: "Louis, xuống khỏi người Tiểu Lộ."
Louis cư nhiên thờ ơ.
Nó đối với Khương Dịch Duy rầm rì vài tiếng, tiếp tục nằm trên người Lộ Kiều.
Đầu Louis rất lớn, thể trọng cũng không nhẹ.
Khương Dịch Duy rất sợ nó đem Lộ Kiều ép tới thiếu khí.
Huống hồ đến hắn, cũng chưa được dính bên người Lộ Kiều quá mức như vậy.
Cho nên, không thể để Louis nhân cơ hội dán vào Lộ Kiều không buông.
Đem xe đậu ở ven đường, Khương Dịch Duy xuống xe.
Mở ra cửa xe bên phía Lộ Kiều, hắn nắm tay Lộ Kiều kéo người mang ra
Nhìn vào trong xe, Khương Dịch Duy nghiêm khắc nói với Louis: "Thành thật ngồi đàng hoàng."
Sau đó mở cửa phó lái, để Lộ Kiều ngồi xuống.
Lộ Kiều cười thành tiếng, bàn tay với ra phía sau sờ sờ chân Louis.
Louis còn ủy khuất mà kêu hai tiếng.
"Cha ngươi thật thích ăn giấm, ngươi quen thì tốt rồi." Lộ Kiều hướng Louis chớp chớp mắt, lại đem ánh mắt nhắm ngay vào Khương Dịch Duy, oán trách: "Anh quá thể a, đến giấm của con trai mình cũng ăn?"
Khương Dịch Duy tay trái nắm vô lăng, tay phải cầm lấy tay Lộ Kiều đặt lên môi hôn hôn, mở miệng đáp: "Là Louis quá đáng rồi."
Ý chính là, ăn giấm không phải do hắn sai.
Lộ Kiều theo Khương Dịch Duy nói nói: "Đúng, đều là Louis không tốt."
Louis giống như hiểu được đối thoại của bọn họ, bất mãn kêu lên tỏ vẻ kháng nghị.
Chỉ tiếc nó không chỉ không kháng nghị có hiệu quả, về đến nhà còn bị Lộ Kiều dùng quần áo tra tấn một hồi."
Cũng may tính tình Louis tốt, thực cấp cho bệnh nhân mặt mũi.
Nó ngoan ngoãn mà đem móng vuốt duỗi vào tay áo, cực kỳ phối hợp.
Khương Dịch Duy đang ở trong phòng bếp nấu canh bổ cho Lộ Kiều, hắn nhìn về phía phòng khách, trong lòng phát ấm.
Một căn nhà, một chú chó, trong nhà là người hắn yêu nhất chơi đùa với cún.
Đôi mắt Khương Dịch Duy luyến tiếc rời đi.
Nhìn thật lâu, hắn mới cất bước đến hỏi Lộ Kiều còn muốn ăn cái gì.
Thời điểm Lộ Kiều nằm viện phải ăn kiêng, những ngày đó cậu cái gì cũng đều muốn ăn.
Hiện tại Khương Dịch Duy hỏi như vậy, cậu ngược lại không biết ăn gì.
Khương Dịch Duy tùy tiện làm điểm tâm.
Sau khi ăn xong ôm Lộ Kiều ngồi ở phòng khách xem phim.
Phòng khách không mở đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình TV chiếu lên người.
Lộ Kiều hướng vào lồng ngực Khương Dịch Duy dụi dụi, tư thế làm nũng dính người không thể kém với Louis.
Trên phim là hình ảnh nam nữ chính hôn nhau, cậu quay đầu đi chỗ khác cắn cắn yết hầu Khương Dịch Duy.
Ánh mắt rất sáng, thanh âm ái muội, Lộ Kiều nói với Khương Dịch Duy: "Đừng xem bọn họ cọ lửa, bồi em đi tắm đi!"
"Lúc trước vết mở không thể đụng nước, làm cho em khó chịu muốn chết." Túm lấy Khương Dịch Duy đứng dậy, mục tiêu của Lộ Kiều là bồn tắm.
Khương Dịch Duy biết Lộ Kiều rốt cuộc muốn làm cái gì.
Kỳ thật hắn cũng muốn, chính là sợ thân thể Lộ Kiều không ổn.
Dù sao cũng mới xuất viện, không chịu nổi lăn lộn.
Lộ Kiều rõ ràng tình trạng thân thể mình.
Cậu vỗ vỗ tay Khương Dịch Duy, nói: "Cũng không phải chỉ có thể dùng cái địa phương kia mới có thể làm..."
"Lúc trước Charlie đưa em...!trứng rung...!Anh để chỗ nào rồi?" Thanh âm Lộ Kiều nhỏ dần, vặn vòi nước bồn tắm.
Đưa lưng về phía Khương Dịch Duy, mặt cậu đỏ đến không được, còn đặc lãng nói thêm một câu: "Em dùng tay help you, anh dùng trứng rung help me, phân công rõ ràng, phối hợp hợp lý, này không phải khá tốt sao!"
13-Nov