Nghe Lăng Sở Dạ nhắc đến Bạch Hổ, con ngươi Mễ Bối liền hiện rõ nét lo sợ, giọng cũng lạc đi hẳn:
- Quân ác độc, hổ trắng đang sắp tuyệt chủng, anh sẽ không dám làm như vậy!
Lăng Sở Dạ bĩu môi khinh thường, nhún vai, chồm người với lấy quần âu đen dưới sàn.
Móc ra một chiếc điện thoại, đưa lên tai nghe.
- Giết!
Grừuu...!gừuu...
Ngay sau khi lệnh anh cất lên, từ trong điện thoại vang lên tiếng gầm gừ của Bạch Hổ.
- Đừng đừng đừng mà, đừng làm hại em ấy.
- Tôi không chống anh nữa.
Mễ Bối hiểu được tiếng gầm này, em ấy đang kêu cứu, rú lên vì đau đớn, chứ không phải cái gầm oai phong mãnh liệt bình thường.
Mễ Bối không cần nghĩ suy, cô bỏ qua cái tôi để van xin Lăng Sở Dạ.
Thế mà anh vẫn một mặt lạnh tanh, không có động thái nào.
Hết cách, bí bách khi bị dồn vào đường cùng, Mễ Bối banh động đôi chân mình ra, để cửa hoa run rẩy phơi bày trước mặt người đàn ông, nhục nhã dùng lòng bàn chân vuốt ve lấy vật thể thô kệch để lấy lòng, mếu máo lần nữa.
- Xin lỗi, xin lỗi anh mà!
Lăng Sở Dạ khoanh tay, tặng cho cô ánh nhìn khinh bỉ.
- Không cần gượng ép.
- Hức...!không có, làm ơn đưa vào đi...!tôi...!hức, tôi thích lắm, cực kì thích.
Mễ Bối nhích mông đến gần nhất có thể, làm ra dáng vẻ thèm thuồng, cắn răng tự lực đẩy dần mệnh long vào bên trong cơ thể.
- Ưm...
Tuy có chút khó khăn, nhưng Mễ Bối đã thành công.
Cảm giác căng trướng, hô hấp dồn dập lại xuất hiện nhưng lần này Mễ Bối không dám than vãn.
- Anh có thể...!ừm...!ưm
Mễ Bối dường như muốn xin xỏ điều gì, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị anh sấng đến dùng môi chặn miệng.
Mạnh bạo gặm nhấm như muốn ăn tươi nuốt sống cánh môi mọng.
Vật vã lắm Mễ Bối mới có thể nghiêng đầu tránh né, vội vàng nói:
- Đừng đánh, cũng đừng giết em ấy.
Sau này...!anh muốn tôi làm gì cũng được.
- Nhiều lời, biết rồi! Bây giờ tôi muốn làm tình, cô ngậm miệng lại đi.
Xem ra Lăng Sở Dạ còn hấp tấp hơn cô nghĩ, ngoài lạnh trong nóng, hơi thở của anh đã đậm mùi nặng nề, vòng tay siết chặt cô vào lòng, phân thân sỗ sàng chuyển động, mỗi cú thúc vào đều chạm đến nơi sâu nhất trong bụng thiếu nữ, dù không muốn nhưng cô vẫn phải kêu lên những âm thanh ư ử ám mụi.
Dần dà, Mễ Bối không còn thấy đau nữa.
Có lẽ cô dần quen với kích thước khủng long, tâm hoa cũng sinh ra nhiều mật ngọt giúp hắn bôi trơn.
Nhưng Mễ Bối càng nghĩ càng nhục, càng tủi hổ, càng ấm ức càng trách bản thân mình hơn khi có thể sinh ra khoái cảm trong hoàn cảnh thế này, vô vàn giọt lệ nén ở khóe mi, không muốn anh mất hứng, cô nghẹn ngào cất tiếng.
- Anh...!anh có thể tắt đèn không?
Bụp.
Trong tâm trí Lăng Sở Dạ lúc bấy giờ chỉ có hai chữ "làm cô", vì không muốn Mễ Bối tiếp tục lải nhải bên tai, Lăng Sở Dạ trực tiếp tắt đèn.
Bóng tối ập đến, Mễ Bối mới dám để những giọt nước mắt ấy rơi ra, khóc thương cho cuộc đời mình quá bất hạnh khi va phải anh ta.
Suốt quãng thời gian phía sau, cả căn phong chẳng còn lại gì ngoài người tiếng thở dốc của người đàn ông và âm thanh rên rỉ ngọt ngào của thiếu nữ xuân xanh.
[...]
Trưa hôm sau.
- Sao trễ rồi chưa thấy tụi nhỏ trở ra.
Có khi nào có chuyện gì rồi không?
Sáng hôm nay, bà Sam đã cất công dậy sớm để mở khoá trái và ngóng chờ thành quả nhưng đã đến nửa giờ Ngọ rồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì từ căn phòng của Lăng Sở Dạ.
Nhiều lần bà Sam muốn bật cửa vào xem nhưng lại sợ rằng sẽ làm phiền đến không gian riêng tư của lứa trẻ nên cũng đành thôi.
Nhã quản gia từ trong bếp bê ra một tách trà nóng đặt lên bàn, vỗ vai bà Sam trấn an.
- Nếu bà chủ sốt ruột quá thì chúng ta gọi điện thoại cho cậu ấy đi!
- Ý kiến hay, nào nào chúng ta đi gọi cho nó.
[...]
Ngay lúc này, bên trong mật thất.
- Vẫn...!vẫn chưa đủ sao?
- Hic...!tôi mệt lắm rồi.
Mễ Bối thều thào cất tiếng, đánh tan bầu không khí ảm đạm trong phòng.
Bốn bể là tường, mất phương hướng về thời gian.
Mễ Bối chẳng rõ mình đã phải lăng lộn cùng Lăng Sở Dạ bao lâu rồi, dường như là rất lâu rồi thì phải.
Đến mức tâm hoa của cô đã bị anh sử dụng đến cực hạn, không còn chút cảm giác, viên ngọc thủy vốn chỉ be bé như hạt đậu xanh nay đã bị chà sát đến sưng to chẳng khác nào viên bi cỡ nhỏ.
Khắp làn da trắng trẻo không còn nơi nào là không lưu lại dấu ấn của Lăng Sở Dạ, không phải vết hôn cũng là vết cắn, thậm chí phần bẹn đùi non anh cũng không tha.
Vậy mà người đàn ông này vẫn chưa được thỏa mãn, mặc dù đã uỵt cô từ sớm tối hôm qua cho đến hiện tại.
Mệnh long cứ như máy đóng cọc, làm việc không mệt mỏi.
Vừa bắn ra nhưng chưa đầy mười phút đã căng cứng như ban đầu.
Cứ mỗi lần như vậy cô lại là nơi để anh giải toả nhu cầu sinh lý cao dục.
Đây không phải lần đầu Mễ Bối nói ra những lời này.
Thế nhưng anh đều giữ im lặng.
Dẫu biết vô tác dụng như mọi lần, nhưng Mễ Bối đâu thế làm khác, dù cả xiềng tay cũng đã được anh tháo bỏ nhưng Mễ Bối cũng không còn đủ sức để lê tấm thân này mà chạy trốn, thì làm sao có thể chống cự được nữa.
Reng...!reng...!reng...
Trong khi anh sắp đến cao trào thì điện thoại đổ chuông, anh cau có cầm lấy, vốn định vung tay đập nát nhưng khi nhìn thấy dẫy số gọi đến thì cười nhạt, ấn nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút hốt hoảng của Nhã quản gia.
- Bà chủ Sam trong lúc tưới hoa bị say nắng, thống đốc có thể ra xem bà ấy một chút được không?
- Ừm!
Nói rồi, không để bên kia kịp định thần, Lăng Sở Dạ liền phũ phàng ngắt ngang, vứt điện thoại sang một bên.
Âm thầm dè bỉu thủ đoạn gà mờ của họ.
Bà Sam nào giờ ra sao, anh là người rõ nhất, bà ấy không điên đến mức mười hai giờ trưa nắng ra vườn ngắm hoa.
Anh chỉ là vờ tin, hùa theo, để xem thái độ của bà Sam sẽ thế nào khi đã làm chuyện có lỗi với con trai mình, khiến anh mất đi "sự trong trắng" gìn giữ trong suốt mấy chục năm qua.
Nhưng trước khi ra ngoải, anh vẫn phải xong nốt hiệp này, không thể bỏ dở giữa chừng.
Lăng Sở Dạ bấu chặt lấy eo nhỏ, bắt đầu chạy nước rút, động tác luân động cũng trở nên vô cùng điên cuồng.
Tốc độ ra vào đột ngột thay đổi, cơ thể rung lắc dữ dội, Mễ Bối vừa khóc vừa mắng anh.
- Ưm...!chậm, chậm đi mà...!tên điên này tôi bảo anh chậm lại.
Anh nhấp thêm vài chục cái nữa, sau đó ép chặt lấy Mễ Bối vào lòng, gục mặt lên ngực cô rồi bất động.
- Aaa...
Một luồng tinh hoa nóng hổi phun trào, rót đầy vào nhụy hồng.
Cảm giác tê tê dại dại khiến cả hai cùng nhau rên lên trong sung sướng.
Anh và cô ôm nhau tận hưởng dư vị cao trào, Lăng Sở Dạ nằm trên ngực mềm mà thở dốc, còn Mễ Bối mắt trợn trừng, vẫn chưa hoàn hồn.
Ổn định, Lăng Sở Dạ tranh thủ lấy mệnh long ra khỏi nơi ấy, nhỡ đâu nán lâu thêm tí nữa thì lại sanh chuyện.
Mệnh long rút đến cửa hoa, thì không may bị vướng lại.
Anh phải hơi dùng một xíu lực đạo mới có thể kéo nó ra ngoài, khiến cho một tiếng "phốc" vang lên y như âm thanh bật nút rượu vang.
Từ cửa hoa, một luồng dịch màu trắng đục chậm rãi chảy ra, thấm đẫm cả manh chiếu.
Lăng Sở Dạ "chẹp" một tiếng rồi bỏ lại Mễ Bối rồi đi ra ngoài.
Mặc Mễ Bối tự sinh tự diệt.