Ngồi đối lập, thêm đai an toàn thắt chặt, Lăng Sở Dạ không tài nào quan sát được sắc mặt khó coi của Mễ Bối, chỉ có thể thì thầm, rót mật vào tai hòng trấn an:
- Bối Bối ngoan! Sắp qua rồi, em ráng chịu một chút.
Mặc dù toàn thân Mễ Bối hoàn toàn tê liệt, choáng váng đến say sẫm mặt mày, trước mắt là một màu đen mờ ảo, nhưng Mễ Bối biết được, vào lúc này không nên làm phiền đến anh.
Cô gắng gượng ôm chặt cổ anh hơn, vùi mặt vào bờ vai rắn chắc mang cảm giác an toàn mà thủ thỉ:
- Em...!em ổn, anh đừng quan tâm.
Dứt lời, Mễ Bối chậm rãi quay đầu muốn nhìn ra khung cảnh phía sau, thì liền bị Lăng Sở Dạ ghì chặt, ấn quay trở lại.
- Đừng nhìn, sẽ sợ!
Đồng thời, người đàn ông ấy cũng đưa mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài, thầm cảm thán trước sức mạnh đáng sợ của thiên tai.
Cảnh tượng hết sức kinh hoàng, người tâm không vững sẽ rất dễ hoảng loạng, thêm nhiều phiền toái.
Cho nên, anh mới cấm cản Mễ Bối như vậy.
Dù chỉ mới hơn hai giờ chiều, mà bầu trời đã tối đen như mực, không khác gì đêm khuya.
Từng tia sét đánh xuống tạo ra các vầng sáng nảy lửa.
Thật may, tuy vỏ của trực thăng được làm bằng nhôm dẫn điện, nhưng được thiết kể theo nguyên lý Faraday hiện đại, nên có thể nói là bất khả xâm phạm với sấm sét.
Chỉ cần không bị đánh vào phần mềm sau lớp vỏ thì sẽ an toàn tuyệt đối.
Nhưng gió lộng ùa ùa như ngựa hoang đang phi, điên cuồng gào rú, dẫm đạp lên toàn thân của trực thăng.
Bóc tách, mang theo hàng loạt mảnh vỡ của trực thăng cuộn tròn theo chiều xoáy, trực thăng dần trần trụi thì làm sao anh có thể an tâm được đây?
- Chúng ta sẽ không chết chứ Sở Dạ?
- Sẽ không...
Mễ Bối bên anh ngoan ngoãn bao nhiêu, thì người phụ nữ bên phía Chu Tiết bất ổn bấy nhiêu.
Vì không thân, không thiết, không phải người yêu với nhau nên ngoài để cô ta ngồi lên đùi ra thì Chu Tiết không làm thêm gì cả.
Trước đó Chu Tiết cũng đã thận trọng cảnh báo, nhưng cô ta vẫn không thể kiềm được sự tò mò, ngoảnh nhìn đúng lúc có một vật thể lạ đang lao thẳng đến.
- Áaaa...!không, tôi không muốn chết.
Như dự đoán, cô ta hoảng loạng nhảy dựng lên, suy nghĩ nông cạn gỡ cả nút cài của đai an toàn, xớm xa xớm xác chạy đi muốn kéo cửa thoát hiểm của buồng lái.
- Ngăn cô ta lại!!
Mắc Mễ Bối bên người, Lăng Sở Dạ không thể di chuyển ngay được, anh quát lên cảnh báo với trợ lý.
- Đừngggg....
Chu Tiết đổ mồ hôi lạnh, ba chân bốn cẳng đạp mạnh bay tới nhưng vẫn không kịp với cô ta, cánh cửa đã bật ra, gió lùa vào hút mọi đồ đạc và đại sứ quán bay ra không trung.
- Cứuuuu...!aaaa.
Chưa đầy ba giây, ngoài tiếng thét chói tai thì mọi vết tích về đại sứ quán đều mất hút.
Không còn thời gian để thương tiếc, Chu Tiết căng cơ bắp, đối chọi với sức gió, cơ thể dường như muốn xé toạc nhưng vẫn không thể đóng được cánh cửa.
- Bám chắt vào, đợi anh trở về.
Thấy trợ lý khổ sở như vậy, Lăng Sở Dạ không thể trơ mắt được nữa.
Anh đặt Mễ Bối vào một cái hốc nhỏ dưới bàn điều khiển.
dặn dò kĩ càng rồi đến hợp lực cùng Chu Tiết.
- Một, hai, ba...
Cạch.
Hai người đàn ông cường tráng, thành công khép kín cánh cửa nặng nề.
Nhưng không gian bên trong cũng nát đi không ít, hỗn độn đến mức không còn lời nào thể tả.
Thoáng thấy trực thăng chao đảo ngày một yếu dần, anh trở về vớt lại Mễ Bối.
Nhưng chỉ có thể để cô tự lực đu trên người mình.
- Ôm anh chặt vào.
- Dạ...
Tình trạng của Mễ Bối lúc này thật sự rất tệ, nước dãi chảy tràn khóe môi, khí áp như muốn bứt chết cô, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề.
Chưa hết, chân cô vừa bị vật nhọn đâm phải nhưng vẫn lặng im giấu giếm, tỏ ra mình ổn vì không muốn thêm chuyện anh lo.
Trông thấy trực thăng đang dần tung ra ngoài rìa cơn lốc, Lăng Sở Dạ bế xốc Mễ Bối, không nhìn mà hô to ra lệnh cho Chu Tiết.
- Bật nhiên liệu!!
- Vâng!
Chu Tiết trả lời, chưa đầy một giây sau cần nguyên liệu đã được gạt lên.
Cứ ngỡ sẽ nghe thấy âm thanh động cơ khỏi động, nhưng không...
Ngoài tiếng ù ù bởi gió, thì chiếc trực thăng vẫn không có động tĩnh nào khác, lặng im như tờ.
Ầmm.
- Khốn khiếp.
Bất lực, cay cú khi mọi chuyện đã đi ngược với dự tính, đôi mắt Lăng Sở Dạ đục ngầu, đập mạnh vào bàn điều khiển.
Kì tích đã đến, sau cú va chạm ấy, toàn bộ hệ thống đều sáng đèn, khởi động như mới.
Khiến Chu Tiết mừng rỡ, thốt lên:
- Hoạt động rồi! Nó hoạt động rồi!
Lăng Sở Dạ thở phào một hơi, bình ổn trở lại, dùng toàn bộ kinh nghiệm và kiến thức mình có, điều khiển trực thăng vùng ra khỏi cơn lốc.
Tất cả những người còn sống sót lúc này hồi hộp đến không dám thở, trông cậy tất cả vào Lăng Sở Dạ và chiếc trực thăng tàn tạ này sẽ đủ sức đưa mọi người thoát khỏi tử thần.
- Yeah! Thành công rồi!
Niềm tin không đặt sai chỗ, ba người họ đã cắt đuôi được lực hút của cơn lốc, Lăng Sở Dạ bưng mặt cô hôn mạnh, vui mừng.
Mễ Bối cũng hưởng ứng, bỏ qua thể trạng mệt mỏi, cô nhún ngựa hò reo.
- Chúng ta sống rồi, chúng ta sống rồi! Anh giỏi quá đi.
Chụt chụt.
Chu Tiết: "..." Hai người có thôi đi không?
Trọng trách của Lăng Sở Dạ đã hết, tiếp theo là phần của Chu Tiết, tuy được coi là an toàn, nhưng trực thăng vẫn còn nằm trong vùng địa đạo sấm sét và mưa râm.
Chu Tiết cho trực thăng bay với tốc độ nhanh nhất, để có thể nhanh chóng hòa với ánh sáng phía xa kia.
Nhưng vào lúc trực thăng xuyên qua đám mây đen cuối cùng, thì bỗng dưng một tia sét đột nhiên xuất hiện, đánh thẳng vào phần đuôi của trực thăng, xui xẻo nơi đấy đã bị mất đi lớp vỏ.
Đùng!
Tiếng động lớn đến đinh tai nổ lên, phần đuôi trực thăng bị gãy làm đôi, lửa nẹt phừng phừng, mùi khét lẹt, nghi ngút khói đen, nó nhanh chóng đã luồn lách, ùa lên trên khoang đầu.
- Không...!không.
Hệ thống nhiên liệu bị đánh sập, hoàn toàn không phản hồi.
Chu Tiết gào lên trong vô vọng, cố gắng thế nào trực thăng cũng không khởi động được nữa, chao đảo mạnh rồi đâm đầu xuống đất.
- Không còn thời gian nữa.
- Chu Tiết! Bắt lấy.
Sau vài giây vắng bóng, Lăng Sở Dạ trở lại với hai chiếc balo bự chảng chứa dù bên trong, quăng đến cho Chu Tiết một cái.
Lăng Sở Dạ gấp gáp trang bị vào thân thể, vì Mễ Bối không biết nhảy dù, nên Lăng Sở Dạ chỉ có thể dùng thêm hai dây đai chịu lực, xem cô như em bé mà địu trước ngực.
- Mở cửa!
Cửa trực thăng mở ra, Lăng Sở Dạ nép sang bên cạnh đợi Chu Tiết nhảy trước, sau đó anh mới tung người, cùng Mễ Bối thoát khỏi khoang.
- Aaaa...!đáng sợ quá, đồ điên này...!em sợ.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cô cũng không sợ độ cao, nhưng khi ở trong trạng thái rơi tự do không vật bám như vậy, cô muốn không sợ cũng không thể.
Lại còn ở phía trước, Mễ Bối hứng trọn từng đợt khí áp dập vào mặt mũi, nước mắt cay xè nhanh chóng tuôn rơi.
Lăng Sở Dạ dùng bàn tay to lớn của mình, hoá thành kính chắn gió cho cô gái nhỏ, tay còn lại đặt hờ nơi dây giật bung dù.
- Wtf? Help me! Help me.
Tiếng hét la của Chu Tiết vọng lên trong làn gió thu hút sự chú ý của Lăng Sở Dạ, quay ra nhìn thì đã thấy Chu Tiết bung dù, dù không có vấn đề cả, chỉ là trong một phút lơ là, anh ta đã bị làn gió cuốn đi xa.
Lăng Sở Dạ ngán ngẫm, lắc đầu.
Cũng không nguy hiểm đến tính mạng, anh mặc kệ anh ta.
Ở độ cao nhất định, Lăng Sở Dạ giật dây dù.
Tuy nhiên, dù không hề suy chuyển.
.
Lúc này, thông qua khe hở.
Mễ Bối hé mắt quan sát, trông thấy đã cách mặt đất không xa, nhưng dù vẫn chưa được bung lên, cô hét toáng:
- Sở Dạ...!Sở Dạ, dù đâu...!áaa dù đâu?