[...]
- Ưm...
Hai giờ chiều, Mễ Bối chập chờn thức giấc thì Lăng Sở Dạ cũng đã đến Đô Đốc Phủ làm việc.
Vì Mễ Bối có thể chuyển dạ bất cứ lúc nào, nên mỗi khi không thể ở bên cạnh vợ, anh sẽ gọi người đến canh chừng.
Mễ Bối ôm gối, thẩn thờ ngồi trên giường, đưa mắt nhìn chị giúp việc, hỏi:
- Chồng...!chồng em đi vào lúc nào vậy?
- Vào hai giờ trước ạ!
Mễ Bối thở ra một hơi dài.
Người giúp việc nhanh nhẹn đến đỡ cô rời giường.
Chân vừa chạm vào sàn nhà, bên ngoài đã truyền đến giọng nói văng vẳng của Angel.
- Mễ Bối ơi! Tớ chán quá, chúng ta đi chơi đi.
Angel chậm rãi bước vào, ngồi lên mép giường.
Sau khi cùng Chu Tiết kết hôn, cô ấy theo chồng về Serya định cư.
Hiện tại cũng đã mang thai được tròn ba tháng.
Vì bụng vẫn chưa to, nên Angel thường xuyên sang đây tìm Mễ Bối nhân lúc còn có thể.
Trước lời ngỏ ý của Angel, Mễ Bối bày ra vẻ mặt nuối tiếc.
Vì Lăng Sở Dạ không cho phép cô ra khỏi biệt phủ khi không có anh theo cùng.
Bây giờ gọi điện xin xỏ, thì chắc chắn Lăng Sở Dạ sẽ đích thân trở về để đưa Mễ Bối đi chơi.
Nhưng Mễ Bối không muốn gây thêm phiền toái cho chồng mình, anh đã đủ cực khổ lắm rồi.
Thấu hiểu được suy tư của Mễ Bối, không để cô phải khó xử, Angel liền cười lên phớ lớ, nói:
- Mễ Bối cô nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ muốn rủ cô ra khuôn viên chơi thôi, bụng cô to thế này có cho tiền tôi cũng không dám mang cô ra khỏi Lăng phủ.
- Thật sao?
Sắc mặt Mễ Bối phấn chấn lên hẳn, Angel cũng an tâm đôi phần.
Cô ấy gật đầu, quay ra nhờ vả người giúp việc.
- Chúng ta đi thôi, chị đến đỡ cô ấy hộ tôi cái.
Đoạn đường khá gần, nhưng phải mất hơn năm phút, cả ba người họ mới ra tới nơi vì Mễ Bối di chuyển rất chậm.
Họ tìm đến băng ghế đá gần nhất, Angel cùng nữ giúp việc cẩn thận đỡ Mễ Bối ngồi xuống.
Hai vị phu nhân trò chuyện rất vui vẻ, nhưng chưa được bao lâu thì ngoài sân lớn truyền đến tiếng động cơ xe quen thuộc khiến Angel và Mễ Bối đồng loạt ngoái đầu nhìn lại.
Không ngoài dự đoán, phút sau cả Lăng Sở Dạ và Chu Tiết đã tìm ra đến nơi.
Hai người đàn ông như dùng chung một hệ điều hành, cùng nhau hôn lên má, lên môi vợ của mình.
Thấy anh đột ngột quay về, Mễ Bối liền hỏi:
- Anh xong việc rồi sao?
Lăng Sở Dạ lảng tránh, không đáp mà chỉ cười gượng rồi gật đầu.
Bởi vì đã xong đâu, công việc vẫn còn một phần nhỏ chưa giải quyết.
Vậy mà sau khi nhận được cuộc gọi từ quản gia, Lăng Sở Dạ đã cấp tốc trở về.
- Được rồi, được rồi...!để anh bồng bé thay đồ rồi chúng ta cùng nhau đi chơi!
Mười phút sau, mọi thứ đã ổn thỏa.
Mễ Bối diện đầm babydoll đơn giản, đội chiếc mũ vành nhỏ và đi đôi sandal đế bằng.
Cùng Lăng Sở Dạ trở lại khuôn viên, đón vợ chồng nhà họ Chu.
Nhưng lúc này đã không thấy họ đâu nữa, hỏi qua người giúp việc anh mới biết họ vừa rời đi vì mẹ gọi về dùng cơm gia đình.
Lo lắng Mễ Bối sẽ buồn tủi, anh khom người, cưng nựng bẹo má cô, cất lên giọng nói trầm ấm.
- Không sao, anh đưa em đi.
Mễ Bối gật đầu, ánh mắt tràn ngập nỗi hạnh phúc vì có được một người chồng luôn quan tâm, để ý mình từ những điều nhỏ nhặt.
Anh và cô cùng nhau lên xe, tài xế chẳng mấy đã đưa được đôi vợ chồng đến khu giải trí Holi - nơi ăn chơi, mua vui lành mạnh lớn nhất thành phố.
Với gian trước là những sạp đồ ăn, trò chơi trên cạn và gian sau là một công trình công viên nước khổng lồ, kì vĩ.
Dù là ngày thường trong tuần thì lượng khách đến đây cũng đông đến chóng mặt.
Nhưng kể từ hai giờ chiều, để phòng ngừa những mối hậu họa không đáng có quản lý đã ngưng nhận thêm khách khi hay tin thống đốc sẽ đưa phu nhân của mình ghé thăm.
Lăng Sở Dạ dắt tay vợ đi vào, vừa nhìn thấy các sạp thức ăn, con ngươi tinh anh bỗng chốc sáng rỡ, cô níu lấy ống áo anh, ríu rít đòi mua.
- Sở Dạ, em thèm trà sữa!
- Sở Dạ, em muốn ăn xiên nướng!
- Sở Dạ, em thấy kem dừa kia cũng ngon!
- Sở Dạ...!Sở Dạ...
Chẳng biết tên anh đã được Mễ Bối gọi lên bao nhiêu lần.
Mọi yêu cầu của cô, anh đều đáp ứng tất cả.
Ngặt nỗi Mễ Bối lại gọi nhiều nhưng ăn ít, những món ăn được mua ra Mễ Bối chỉ thử một hai miếng, còn lại đều được tống vào bụng Lăng Sở Dạ.
Nếu cứ trên cái đà này, thân hình ngon nghẻ của anh sẽ tiêu biến mất thôi!
Nghĩ đến đây, Lăng Sở Dạ đen mặt, dứt khoát cứng rắn.
- Không mua cho em nữa!
- Anh lại lên cơn gì đấy?
Mễ Bối quay ra, chỉ với một cái nhíu mày đã áp đảo khí thế hừng hực vừa bừng cháy của Lăng Sở Dạ, đến nói năng cũng trở nên lắp bắp.
- Em...!em đang giàn mưu tính kế bỏ chồng đúng không? Cố...!cố ý vỗ béo anh sau đó đi tìm các tiểu thịt tươi chứ gì?
- Anh bị hâm à! Người đẹp trai nhất đang nắm trong tầm tay, mắc mớ gì em lại đi tìm chi cho mệt!
Nghe vậy, Lăng Sở Dạ liền đụt người ra.
- Ờ ha...!vợ anh nói rất đúng, nhưng mà anh ăn no rồi, anh không mua cho em nữa.
Không đành lòng, cô nắm lấy tay anh ve vẩy, dướn ánh mắt long lanh lên nhìn anh mà thỏ thẻ.
- Thêm một hộp dâu nữa thôi, em hứa lần này sẽ ăn hết.
- Không!
- Anh không thương em!
Vợ nhỏ dỗi rồi, Lăng Sở Dạ bất lực tòng tâm, cuối cùng vẫn phải giơ tay đầu hàng, dẫn Mễ Bối đi mua.
- Hehe...!em biết anh thương em mà.
Ôm được hộp dâu lớn trong lòng, Mễ Bối tí tửng nhổm người thơm lên gò má anh thay cho lời cảm ơn, lại còn cười đùa vui vẻ như thuở ban đầu.
- Áaaa...
Bỗng nhiên giây sau, từ sau lưng Lăng Sở Dạ truyền đến tiếng hét thất thanh, và cảm giác lành lạnh nơi da thịt.
Anh quay lại thì thấy một thằng nhóc khoảng năm tuổi té lăn quay ra sàn, trong tay cầm chặt cây kem ốc quế đã biến dạng.
- Cháu xin lỗi, xin lỗi vì va phải chú ạ!
Lăng Sở Dạ chán nản nhìn vết bẩn trên áo sơ mi, lại nhìn vào đứa trẻ mà lắc đầu.
Cũng may là đụng phải anh!
- Được rồi, cháu đi đi.
Lần sau nhớ cẩn thận hơn.
Trông lúc ấy, Mễ Bối lấy bọc giấy khô mang theo bên mình.
Từng chút lau xơ những bệt kem dính giúp Lăng Sở Dạ.
- Anh vào nhà vệ sinh rửa đi, vẫn còn rít lắm.
Lăng Sở Dạ đảo mắt tìm kiếm, sau đó đưa Mễ Bối đến dãy ghế công cộng khá vắng người.
Chu đáo dặn dò đủ điều rồi mới an tâm rời đi.
- Em ngồi yên đây nhá! Anh về liền.
- Vâng!
Mễ Bối ngoan ngoãn đợi chờ, nhìn theo bóng lưng Lăng Sở Dạ mỗi lúc một xa, khi anh vừa khuất dạng sau vách tường thì...
- Ưm...!ưm...!cứu, c-ứu...
Từ phía sau, một chiếc khăn tay tẩm thuốc bịt chặt lấy mũi và miệng Mễ Bối.
Cô ra sức vùng vẫy, cố gắng cất lên tiếng cầu cứu yếu ớt nhưng mọi người xung quanh đều bị thu hút bởi trò diễn xiếc trước mặt.
Không một ai để tâm về hướng này, cho đến một lát sau màn trình diễn kết thúc thì họ mới dần tản đi.
[...]
- Mình bị sao vậy nhỉ?
Trở ra sau năm phút trong nhà vệ sinh, trái tim anh bỗng hẫng đi một nhịp, trong lòng thấp thỏm, âu lo vô cùng.
Vừa cảm nhận được có chuyện chẳng lành, thì cũng là lúc điện thoại trong túi bỗng nhiên đỗ chuông.
Rengg...!rengg...
Nhận ra là dãy số khẩn cấp ở Phủ Đô Đốc gọi đến, Lăng Sở Dạ liền nhấc máy.
Đầu dây bên kia mau chóng truyền đến giọng nói gấp gáp của cục trưởng: " Không xong rồi! Lưu Bằng đã vượt ngục rồi thưa thống đốc."
- Cái gì?
Lăng Sở Dạ bất ngờ hỏi lại, vậy mà không đợi ông ấy đáp đã trực tiếp ngắt máy.
Anh cấp tốc rảo bước trở về chốn cũ.
Nhưng đã không thể nhìn thấy Mễ Bối đâu nữa rồi.
- Vợ ơi...!vợ ơi...
Lăng Sở Dạ sợ hãi đến hô hấp kiệt quệ, lòng ngực đau đớn như muốn nổ tung, gọi lấy Mễ Bối trong vô vọng.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, anh gấp rút mở điện thoại tìm định vị, xác định được vị trí của Mễ Bối thì vội gọi đến cho cục cảnh sát giao thông.
- Điều lệnh phong tỏa toàn bộ thành phố cho tôi! Không được để một chiếc xe nào rời khỏi nơi này.
"Đã rõ!"
Kế tiếp toàn bộ nhân lực của Đô Đốc Phủ được điều động, mang theo vũ khí hạng nặng chẳng khác nào dân xã hội đen.
Những chiếc xe quân đội chạy ầm ầm trên đường, làm náo loạn cả một thành phố.
- Bị chặn rồi? Ông lừa chúng tôi à? Con nhỏ này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
- Không phải ông bảo chỉ là con nhà giàu bình thường thôi sao?
- Bây giờ thì hay rồi, còn chưa kịp tìm nơi ẩn nấp, tống tiền, ăn cao lương mỹ vị đã sắp ngậm kẹo đồng đến nơi.
- Chúng tôi không làm nữa!.