Sau Khi Kết Hôn Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão


Bầu không khí trong xe rơi vào cảnh lúng túng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi, Hạ Trĩ thẹn thùng trông hệt như một quả anh đào.
Nhưng chỉ có một mình Hạ Trĩ xấu hổ mà thôi, tài xế điềm nhiên như không có việc gì, vẫn nắm chặt tay lái.

Vợ chồng mới cưới ngọt ngào như vậy là chuyện rất bình thường mà?
Sau khi về đến nhà, bác tài xế và Hạ Trĩ cùng dìu Thẩm Thời Kiêu vào phòng ngủ.

Thay hắn đắp chăn đàng hoàng, Hạ Trĩ nhìn đồng hồ trên tường.

Đã 10 giờ tối rồi, không gọi Thẩm Thời Kiêu dậy thì tốt hơn.
Sau khi tắm rửa xong, cậu nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ, bắt đầu kiểm tra tiền bạc mấy ngày qua.

Cậu vừa nhận được một tin nhắn chuyển khoản, chắc là ekip chương trình thanh toán tiền cát-xê.
Cộng mấy thứ linh tinh lại với nhau thì cũng không ít.
Cầm thẻ ngân hàng và chi phiếu, Hạ Trĩ vùi vào chiếc gối êm ái và dễ chịu, híp mắt ngủ.
Lại thêm một ngày có tiền nữa rồi!
Hiếm thấy được nghỉ ngơi, cho nên đến khi mặt trời lên cao thì Hạ Trĩ mới tỉnh.

Ở phòng bếp, người giúp việc đã chuẩn bị xong cơm trưa.

Trong lúc vô tình nhìn đồng hồ của người giúp việc, Hạ Trĩ mới nhớ tới chuyện lần trước cậu làm hư đồng hồ của Thẩm Thời Kiêu.
Tuy đã sửa lại nhưng mua một cái mới vẫn làm cậu bớt áy náy hơn một chút.
Hôm nay thời tiết không tệ, cậu chọn một chiếc áo lông mỏng màu trắng.

Cậu quấn khăn quàng cổ chuẩn bị ra ngoài.

Trong nhà có tài xế phụ trách đưa đón cậu, chú Vương thấy cậu muốn ra ngoài, nên đã chờ sẵn ở cửa.
Ngượng ngùng cười cười, Hạ Trĩ nói: "Phiền chú rồi."
Đi vào trung tâm mua sắm SKP sầm uất, chị gái ở quầy nhiệt tình chào đón Hạ Trĩ chọn đồng hồ, cuối cùng còn cười hỏi: "Em là Hạ Trĩ phải không?"
Hạ Trĩ hơi bất ngờ, chỉnh lại khăn quàng cổ nói: "Dạ, chị nhận ra em hả?"
Chị gái ở quầy đong đưa di động: "Mỗi tuần chị đều theo dõi Diễn viên tốt nhất."
Lần đầu tiên đi dạo phố mà bị nhận ra, trong lòng Hạ Trĩ nảy sinh cảm xúc tự hào và mới lạ mà xưa nay chưa từng có.
"Tự chọn đồng hồ cho em hả?"
"Không phải, là cho bạn của em."
Hãng đồng hồ này là một thương hiệu cao cấp quốc tế nổi tiếng, giá cực kì đắt.

Trước đây, Hạ Trĩ từng mua mấy cái, có điều tất cả đều bị cậu bán đi lúc mẹ đổ bệnh.
Trên quầy, một chiếc đồng hồ kim cương màu đen hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Chị gái trong quầy khen ngợi: "Ngài rất mắt nhìn, có muốn lấy ra xem thử không ạ?"
Hạ Trĩ nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn."
Đồng hồ kim cương màu đen này là dòng sản phẩm mới của thương hiệu bọn họ.

Mặt đồng hồ làm bằng đá sapphire, khiêm tốn nhưng không mất đi vẻ sang trọng.
Thẩm Thời Kiêu mà đeo chắc chắn rất đẹp.
Ánh mắt dừng trên nhãn giá, Hạ Trĩ hơi mím môi.
Sao mà giá lại phù hợp như vậy?
Vừa đúng cả gia sản của cậu!
Rối rắm gần mười mấy giây, cậu nhịn khóc nói: "Chị gói lại giúp em với."
Chị gái trong quầy: "Ok."
Sau khi quẹt thẻ, Hạ Trĩ tuy cầm đồng hồ, nhưng nội tâm lại là một mảnh trống rỗng.
Hic, cậu lại thành một kẻ nghèo rồi!
Tài xế thấy cậu mới vào một tiếng đã ra, tò mò hỏi: "Không thích hả?"
Hạ Trĩ cúi đầu, rũ mắt: "Dạ thích, con có mua một cái."
Tài xế gật đầu, nói: "Vừa nãy Thẩm tiên sinh gọi tới, nói tôi chờ ngài mua xong đồ thì chở ngài đến công ty."
Trái tim Hạ Trĩ đang rỉ máu, cũng không nghĩ nhiều, nhàn nhạt đáp một câu.
Xe ngừng trước tòa nhà công ty họ Thẩm, Hạ Trĩ lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng.

Thẩm Thời Kiêu cho cậu tới công ty làm gì?
Không thể không nói, tòa nhà cao tầng của công ty họ Thẩm quả thật rất có khí thế.

Thiết bị bên trong chẳng những được lắp đặt đầy đủ mà còn được trang hoàng cực kì có phong cách.
Vào thang máy, Hạ Trĩ cầm theo túi đồng hồ, ấn tầng lầu mà Thẩm Thời Kiêu làm việc.

Bác tài xế nói với cậu, thang máy này lên thẳng phòng của tổng giám đốc, không cần quẹt thẻ ra vào.
Cửa thang máy mở ra, Hạ Trĩ bắt gặp được người quen.
Lâm Hướng Nam, bạn bè cùng lớn lên với cậu.

Có điều vào lúc cậu bị đuổi khỏi nhà họ Hạ, bọn họ đã không còn liên lạc nữa.

Lúc trước mẹ cậu đổ bệnh, cậu đến bước đường cùng nên đã gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Hướng Nam, muốn mượn 50 nghìn nhân dân tệ.

Những gì Lâm Hướng Nam nói lúc đó khiến cậu ghi tạc trong lòng cả đời.
Hạ Trĩ, chúng ta hiện tại đã không phải người cùng một thế giới rồi, về sau không cần liên lạc nữa.
Chuyện cũ ùa về, Hạ Trĩ thờ ơ thu hồi tầm mắt, định trực tiếp rời đi.

Không ngờ Lâm Hướng Nam cũng thấy cậu, gọi cậu lại.
"Hạ Trĩ? Cậu tới chỗ này làm gì?"
Hạ Trĩ nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái: "Tặng đồ."
Tầm mắt Lâm Hướng Nam dừng trên túi đồng hồ cậu cầm, cười cười đi về phía cậu vài bước, "Tôi mới vừa về nước, hôm nay tới công ty nhà họ Thẩm với ba để bàn chuyện làm ăn, cậu làm nhân viên tạp vụ hả?"
Hạ Trĩ không trả lời, lạnh nhạt hỏi: "Còn có việc gì không?"
Lâm Hướng Nam bĩu môi: "Không thể tưởng tượng được cậu cũng có ngày hôm nay.

Có điều ông cha kia của cậu cũng gặp đủ chuyện khổ rồi, chắc cậu cũng không liên lạc với những người bạn khác đâu hả?"
Hạ Trĩ không muốn nhiều lời với cậu ta.

Đang định rời đi thì cửa văn phòng bỗng nhiên mở toang, Thẩm Thời Kiêu từ bên trong đi ra.
Cậu mới mấp máy miệng, đã bị cha con Lâm Hướng Nam kích động giành trước.
"Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi đã chờ ngài ở chỗ này lâu lắm rồi!"
Đầu tiên, Thẩm Thời Kiêu xa cách nhìn hai người họ, tầm mắt nhanh chóng rời đi.

Hắn tránh khỏi họ rồi đi nhanh về phía Hạ Trĩ.
"Em đến rồi."
Hạ Trĩ nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, tài xế đưa em tới."
Áo lông ngày hôm nay là một bộ đồ mới trong tủ quần áo của cậu.

Thẩm Thời Kiêu tự chọn cho cậu, nó rất hợp Hạ Trĩ.

Đặc biệt là vào mùa đông, nhìn cậu giống như một cái bánh gạo nhỏ (1) mềm mại.
(1) Mình search bánh này thì ra nhiều hình lắm, bánh gạo TQ, bánh tổ, bánh gạo HQ tùm lum hình luôn.
Dường như việc Hạ Trĩ mặc bộ đồ này, làm tâm trạng Thẩm Thời Kiêu rất tốt.

Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng: "Vào văn phòng của tôi đi."
Trước khi hai người rời đi phải đi qua cha con Lâm Hướng Nam, Thẩm Thời Kiêu chỉ ném lại một câu ngắn gọn:
"Công ty nhà họ Thẩm trước mắt không có ý định hợp tác."
(*) trong raw không có "", tự mình thấy dấu không hợp lý nên thêm vào
Lâm Hướng Nam nhìn bóng lưng bọn họ, trong lòng vừa hối hận vừa kinh ngạc vô cùng.

Hạ Trĩ quen biết Thẩm Thời Kiêu từ khi nào?
Cha cậu ta nhíu mày: "Bây giờ con còn liên lạc với Hạ Trĩ không?"
Lâm Hướng Nam ấp úng: "...!Dạ, có."
Văn phòng của Thẩm Thời Kiêu rất lớn.

Hạ Trĩ đi theo hắn tới trước bàn làm việc, cầm túi lên: "Cho anh."
Thẩm Thời Kiêu: "Tặng cho tôi hả?"
Hạ Trĩ: "Ừm, tôi mua lại một cái đồng hồ cho anh."
Thẩm Thời Kiêu cầm lấy túi.

Sau khi nhìn một lúc lâu, đáy mắt hiện lên một tia ôn hòa, "Cảm ơn Trĩ Trĩ."
Hạ Trĩ gãi đầu: "Chút lòng thành thôi, bồi thường cho anh đó."
Động tác khi mở ra của Thẩm Thời Kiêu rất nhẹ nhàng, như là mở một báu vật được quý giá nhiều năm.

Mở hộp đồng hồ ra, đồng tử đen láy xuất hiện một gợn sóng, hắn nhẹ giọng nói: "Có thể giúp tôi mang lên không?"
Hạ Trĩ sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Được."
Lúc đeo đồng hồ, Hạ Trĩ cực kì chuyên tâm, lông mi dày tinh tế khẽ chớp, xương mày đẹp đẽ nhưng không nữ tính.
Căn phòng rất yên tĩnh.

Tĩnh đến mức Hạ Trĩ có thể nghe thấy tiếng tim đập của cả hai.
Cuối cùng cũng mang xong, cậu thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi."
Đôi mắt của Thẩm Thời Kiêu khẽ động: "Đẹp không?"
"Rất đẹp!"
Có thể xấu sao? Toàn là tiền!
Hạ Trĩ – người trong túi không còn một cắc, đang kêu gào từ đáy lòng.
Thẩm Thời Kiêu: "Đêm nay tôi muốn mang em đến tham gia một bữa tiệc.

Trước tiên có thể chờ tôi họp xong được không?"
Hạ Trĩ: "Được."
Thẩm Thời Kiêu: "Trợ lý của tôi ở đây.

Em muốn ăn cái gì uống cái gì thì cứ kêu cậu ấy."
Hạ Trĩ thấy trợ lý đang nhìn mình rồi cười, không khỏi thẹn thùng.
Biết rồi biết rồi, tôi cũng có phải con nít đâu.
Hôm nay trong phòng họp, không khí phá lệ nhẹ nhàng.

Các quản lý cấp cao rõ ràng có thể nhận ra tâm trạng của Thẩm Thời Kiêu không tồi.

Bọn họ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra hôm nay sẽ không bị ai giáo huấn rồi.
Bộ phận Quan hệ xã hội đang báo cáo tổng kết quý này, Thẩm Thời Kiêu chống khuỷu tay trên bàn họp, tay phải khẽ nâng đầu, ánh mắt dừng trên chiếc đồng hồ đeo tay.
Nhóm lãnh đạo đều là người "thành tinh" (2), rất nhanh đã chú ý tới cái đồng hồ đó.
(2) 人精: người có con mắt tinh tường, rất biết tính toán.

Cực kì tháo vát giải quyết sự đời, không dễ bị lừa, xử sự khôn khéo, không bị thiệt thòi.
Nhưng bọn họ thấy rất lạ, cái đồng hồ bình thường như vậy, có gì đáng giá để cho chủ tịch ngắm?
Có điều người "thành tinh" chính là người "thành tinh".

Lúc đang nhàn rỗi sắp xếp bản báo cáo, một vị quản lí cấp cao hỏi: "Chủ tịch Thẩm mua đồng hồ ở chỗ nào vậy ạ? Rất hợp với tây trang ngày hôm nay."
Thẩm Thời Kiêu ngẩng đầu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Người yêu tôi mua cho tôi, em ấy nói tôi đeo rất đẹp."
Nhóm lãnh đạo lập tức ngầm hiểu, vội vàng phụ họa.
"Người yêu ngài rất có mắt nhìn!"
"Ngọt ngào quá, chủ tịch Thẩm hạnh phúc ghê."
Thẩm Thời Kiêu lẳng lặng nhìn đồng hồ: "Ừm, em ấy rất có mắt nhìn."
Bên này, Hạ Trĩ ngồi lướt weibo ở văn phòng.

Sau một đêm ngắn, fans của cậu đã lên đến 3 triệu.

Bình luận bên dưới có rất nhiều tin nhắn của những người qua đường chuyển thành fan để lại.

Bấm vào # Hạ Trĩ #super topic (3), cậu cười thỏa mãn.
(3) Siêu thoại/ Super Topic: Mỗi minh tinh/nhân vật đều có 1 siêu thoại chính thức, hoạt động gần giống như group trên facebook.

Mỗi khi minh tinh có tin tức thì bài đăng tin tức đó đều sẽ đính kèm siêu thoại để tăng độ nhận diện và thảo luận nhiều hơn (từ bài viết của bạn Lưu Ly Phong trong Lily S).
Cậu cũng là người có siêu thoại.
Lúc này, trợ lý của Thẩm Thời Kiêu cầm một bộ sơ mi trắng, gõ cửa đi vào.

Hạ Trĩ ngẩng đầu hỏi: "Đây là quần áo của anh ấy hả?"
Trợ lý gật đầu: "Đúng vậy, chủ tịch Thẩm muốn mặc vào tối nay nên tôi sẽ ủi trước cho anh ấy."
Thấy bản thân cũng không có việc gì để làm, Hạ Trĩ chủ động nói: "Không thì cứ để tôi làm.

Cậu bận việc thì cứ đi đi."
Trợ lý gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Thuần thục cầm lấy bàn ủi, ngón tay của Hạ Trĩ vuốt ve vải áo sơmi.
Chất lượng khá tốt, nhưng đây là kiểu của mấy năm trước.
Đồ nghề đã vào vị trí, cậu cầm bàn ủi, cẩn thận ủi nếp nhăn trên áo sơ mi.
Dáng người của Thẩm Thời Kiêu rất đẹp, mặc áo sơ mi trắng vẫn rất phong cách.
Bỗng nhiên, phích cắm bàn ủi xẹt ra tia lửa.

Nhiệt độ của tay cầm bất thình lình tăng lên.
Hạ Trĩ còn chưa kịp kiểm tra đường dây.

Áo sơmi phía dưới bàn ủi, bởi vì đã phải chịu một nhiệt độ cao trong khoảng thời gian ngắn, màu sắc đã hơi biến thành màu đen.
Hạ Trĩ vội vàng rút phích cắm, nhưng đã quá muộn.
Trợ lý ngửi được một mùi kì lạ, cho rằng bên trong xảy ra chuyện, vội vàng xông vào.

Khi cậu ấy thấy cái áo sơmi thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Đây là áo sơmi ông chủ thích nhất, nghe nói là mối tình đầu tặng cho anh ấy, bảo quản rất kĩ, chỉ mặc vào dịp quan trọng.
Người khác không có đâu!
Thấy nét mặt của trợ lý, lòng Hạ Trĩ dâng lên một dự cảm xấu.
Không thể nào, không thể nào?
Kiểu dáng này, chất vải này, sẽ không lại là bạch nguyệt quang kia tặng chứ?
Bạch nguyệt quang thích tặng đồ như vậy hả? Huhuhu!
Trợ lý gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nhưng muốn nói lại thôi.

Cậu dù sao vẫn không thể nói cho vợ của ông chủ rằng áo sơmi này rất quý giá, bởi vì đó là của mối tình đầu tặng, phải không?
Hạ Trĩ nhìn ra cậu ấy đang khó xử, gian nan mở miệng: "Áo sơmi này...!Có phải là do mối tình đầu của anh ấy tặng không?"
Trợ lý gật đầu với vẻ mặt đưa đám.
Trùng hợp lúc nào không trùng mà lại cứ đúng vào lúc này, Thẩm Thời Kiêu đi ra khỏi phòng họp với một nhóm quản lý cấp cao.

Hắn đi vào văn phòng kêu: "Trĩ Trĩ, chúng ta nên ——"
Hạ Trĩ ôm áo sơmi, như tên trộm không ngừng chột dạ.
Vẻ mặt đau thương nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu sống không còn gì luyến tiếc: "Thẩm Thời Kiêu, đáp ứng em, đừng bạo lực gia đình trước mặt người ngoài được không?"
Thẩm Thời Kiêu thoáng nhìn áo sơmi đen như mực nằm ở một góc, nghi hoặc liếc nhìn trợ lý một cái.
Một cái liếc mắt này, thiếu chút nữa đã hù chết trợ lý.
Văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Thẩm Thời Kiêu đột nhiên nở nụ cười.
Hạ Trĩ: Huhuhu, nhìn đi! Anh ấy đã bị tôi chọc điên thành như vậy!
"Trĩ Trĩ mua lại cho anh một cái mới là được, lát nữa chúng ta lập tức đi chọn."
Chân Hạ Trĩ có chút nhũn ra, kinh ngạc ngẩng đầu, tựa hồ đã chắc chắn điều gì.

Một lúc lâu sau, cậu thấp giọng đáp: "Dạ."
Nhìn hai người rời đi, trợ lý mơ hồ lo lắng: "Thật sự sẽ bạo lực gia đình sao?"
Vẫn còn một khoảng thời gian trước bữa tiệc quan trọng đêm nay, Thẩm Thời Kiêu để tài xế lái đến trung tâm thương mại gần đó.
Hạ Trĩ trốn ở trong góc, sắp khóc đến nơi.
Có phải hiện tại cậu đặc biệt giống nam phụ pháo hôi độc ác hay không?
Cậu rất xin lỗi bạch nguyệt quang! Càng rất xin lỗi Thẩm Thời Kiêu!
Liên tiếp làm hỏng hai vật đính ước, cậu thật sự không cố ý.
Quan trọng nhất chính là, cậu không còn một xu dính túi! Đào tiền ở đâu mà mua huhu.
Kìm nén sự tủi thân, vành mắt Hạ Trĩ bỗng nhiên hốc mắt cay cay.
Lúc này, một tấm thẻ ngân hàng được đưa tới trước mặt Hạ Trĩ.
Cậu thì thầm: "Đây là cái gì?"
Thẩm Thời Kiêu: "Thẻ tiền lương, cho em.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui