Gõ nhẹ cửa, một giọng nói quen thuộc truyền ra từ bên trong.
Hạ Trĩ liếm môi, khẽ bước vào.
Thẩm Thời Kiêu đang ngồi cạnh máy tính, vẫn lạnh lùng và đẹp trai như mọi khi.
Con nai nhỏ trong lòng Hạ Trĩ đã sắp chết rồi (2)!
(2) Giải nghĩa: thể hiện tâm trạng hồi hộp, chẳng biết làm gì khi gặp người mình thích.
Sau lưng như mọc thêm cánh, cậu tựa một chú thiêu thân vỗ cánh bay về phía Thẩm Thời Kiêu.
Lúc Thẩm Thời Kiêu ngẩng đầu thì Hạ Trĩ đã ngồi lên đùi hắn, cậu ôm lấy eo hắn rồi thút thít.
"Em giành được vị trí người phát ngôn rồi, giỏi không?"
Sự kinh ngạc xuất hiện thoáng qua giữa đôi mày Thẩm Thời Kiêu, hắn giấu đi tâm tình, ép buộc bản thân xem nhẹ cảm xúc trên đôi chân mình.
Hắn nhìn về phía notebook rồi nói: "Tôi có việc gấp, trước hết cứ tan họp đi."
Nhóm quản lý cấp cao trong cuộc họp trực tuyến:???
"Tan họp?" Hạ Trĩ như nhớ tới điều gì, cậu đột nhiên quay đầu lại, "Anh đang họp?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, mở một cuộc họp hành chính cho giám đốc của các công ty chi nhánh."
Sống lưng Hạ Trĩ rõ ràng đã cứng đờ vài giây.
Cậu hận không thể chui vào khe đất, sự kiêu ngạo và ra vẻ "chảnh mèo" (3) vừa rồi đã biến mất hoàn toàn.
(3) ngạo kiều: ngoài lạnh trong nóng, vẻ ngoài ương bướng, kiêu ngạo nhưng bên trong lại quan tâm.
"Có khi nào mọi người sẽ bàn tán sau lưng em không?"
Thẩm Thời Kiêu suy nghĩ kỹ càng: "Có thể."
Hạ Trĩ vùi vào cổ Thẩm Thời Kiêu.
Huhu, xong rồi.
Chắc chắn sẽ có người nói cậu là phi tần lẳng lơ mê hoặc vua!
Haiz, cũng có thể là hoàng hậu lẳng lơ.
Khi thư ký bước vào để báo cáo thì đúng lúc gặp cảnh Hạ Trĩ đang mở chân ngồi trên người Thẩm Thời Kiêu, y kinh ngạc cụp mắt, vội vàng cúi đầu giao tài liệu xong thì rời đi.
Nhóc yêu tinh ngồi trên đùi sếp là ai?
Hình như là một cậu trai trẻ?
Hôm nay, một tin đồn đang được âm thầm lan truyền trong tập đoàn nhà họ Thẩm.
Hạ Trĩ ngồi trên đùi Thẩm Thời Kiêu trong chốc lát thì dời dời mông, "Em xuống."
Cánh tay của Thẩm Thời Kiêu vẫn vòng quanh lưng cậu như cũ, hắn cũng chẳng có ý định buông ra.
Hạ Trĩ chớp chớp mắt:??
"Được chọn làm người phát ngôn nên vui như vậy à?"
Hạ Trĩ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Chuyện làm em vui không phải là được chọn làm người phát ngôn, mà là anh vì giúp em giành được một suất đề cử mà phải chịu thiệt hại ở dự án hợp tác.
Điều này làm em cảm thấy anh rất thích em."
Ngón tay thon dài của Thẩm Thời Kiêu xoa xoa lỗ tai cậu, "Chỉ là cảm thấy thôi sao?"
Hạ Trĩ vùi vào cổ hắn, rầu rĩ nói: "Thật ra anh thích em lắm, đúng không?"
Ngón tay của Thẩm Thời Kiêu lúc nhẹ lúc mạnh ấn vào vành tai xinh xắn của cậu, hắn đáp lại: "Ừm, rất thích em."
Hạ Trĩ thầm vui sướng, đôi mắt đơn thuần vô tội, giọng nói cũng trở nên mềm mại.
"Vậy so với bạch nguyệt quang thì anh thích em hay thích cậu ấy hơn?"
Hỏi vấn đề này xong thì Hạ Trĩ lập tức hối hận.
Không nên hỏi sớm như vậy.
Thật ra Hạ Trĩ cũng từng nghi ngờ, tại sao từ lúc cậu được gả vào nhà họ Thẩm thì Thẩm Thời Kiêu vẫn luôn rất săn sóc cậu.
Đơn giản là do cậu đáng yêu quyến rũ sao?
Dù có khả năng là vậy, nhưng chắc cũng có nguyên nhân khác.
Cậu lặng lẽ suy đoán, rất có khả năng là vẻ ngoài của cậu giống với bạch nguyệt quang chưa từng gặp mặt kia!
Haiz, cậu lại tưởng tượng mấy chuyện vớ vẩn.
"Không cần trả lời, em biết anh rất khó xử."
Hạ Trĩ hiểu chuyện mà nói: "Không bao lâu nữa, em sẽ khiến anh thoải mái nói ra rằng anh yêu em nhất! Em thề!"
Ánh mắt Thẩm Thời Kiêu vô cùng dịu dàng: "Được."
Hắn âm thầm trả lời trong lòng:
Thật ra, anh thích em của bây giờ hơn.
Không phải là không yêu em của những ngày đầu, mà là tình yêu ấy bây giờ nhiều hơn một chút.
_
Hoạt động quốc gia kia được gọi tắt là "Hội chợ văn hóa Trung Hoa", mời các lãnh đạo trên toàn thế giới đến tham dự.
Tài khoản weibo chính thức thông báo cực nhanh, không quá hai ngày đã tuyên bố Hạ Trĩ trở thành người phát ngôn của "Hội chợ văn hóa Trung Hoa".
Tin tức này vừa được đưa ra, khắp nơi ồ lên.
Đối với bọn họ mà nói, độ nổi tiếng của một minh tinh nhỏ như Hạ Trĩ là quá thấp, họ cũng đặt câu hỏi rằng liệu cậu có xứng với "THội chợ văn hóa Trung Hoa" hay không?
Trong khoảng thời gian ngắn, những nơi tập trung nhiều dư luận đều đang bàn tán về Hạ Trĩ.
「Người phát ngôn của hội chợ văn hóa thế mà lại là Hạ Trĩ? Kim chủ sau lưng cậu ta rốt cuộc là ai thế? Đỉnh vl.」
「Tui nghe người ta nói, mấy người thông thạo ngoại ngữ như Lương ảnh đế đi phỏng vấn còn không được chọn.
」
「Vẻ ngoài đẹp chính là vốn liếng, có thể được kim chủ nhìn trúng.」
「Ông chồng bác sĩ của Hạ Trĩ là thật sao? Nếu là thật, vậy mà cũng chịu được?」
Trên mạng có hạ bệ để nâng người khác lên, có ghen tị, có châm chọc...!tất cả đều rất nhiều.
Hạ Trĩ đều chấp nhận cả.
Đây không phải là lúc để cậu chứng minh thực lực.
Việc cấp thiết lúc này vẫn là tranh thủ phối hợp với hội chợ văn hóa để quay video tuyên truyền.
Thẩm Thời Kiêu cũng nghe nói về dư luận mấy ngày nay, nhưng hắn cũng không vội vàng rút hot search.
Lúc chuyện mọi người nghi ngờ rằng sau lưng Hạ Trĩ có kim chủ lên đến đỉnh điểm, thì việc quan hệ công chúng để rút hot search chỉ làm tăng thêm nghi ngờ mà thôi.
Có lúc chạm đáy thì mới có lúc bật lên, người nhảy nhót vui mừng nhất bây giờ thì trong tương lai sẽ bị vả mặt càng đau hơn.
Sự chất vấn ở phía dưới weibo liên quan ngày càng trở nên gay gắt hơn, thậm chí có rất nhiều người điên cuồng spam từ khóa nóng #Bất tài mà vẫn được ưu ái đưa tài nguyên thì sẽ bị trời phạt ở super topic của Hạ Trĩ.
Fans của Hạ Trĩ cũng không hơn thua với mấy người này, nên chúc mừng thì chúc mừng, nên báo cáo thì cứ báo cáo.
Dù sao người ăn được kẹo ngọt chính là Trĩ Trĩ nhà bọn họ, không phải người khác.
Hội chợ văn hóa sắp diễn ra, và để bắt đầu khai mạc, ban tổ chức đặc biệt sắp xếp một buổi tiệc tối, mời rất nhiều người nổi tiếng trong giới văn hóa đến tham dự.
Nghệ thuật gia truyền thống, người chịu trách nhiệm văn hóa phi vật thể, nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng quốc tế và vô số các minh tinh tai to mặt lớn.
Buổi tiệc tối này cực kỳ long trọng.
Với tư cách là một người phát ngôn, Hạ Trĩ hiển nhiên phải tham dự.
Và với tư cách đối tác, Thẩm Thời Kiêu cũng có tên trong danh sách được mời.
Lúc những ánh sao đang tỏa sáng, người chủ trì giới thiệu ý nghĩa của hội chợ văn hóa xong thì Hạ Trĩ bước lên sân khấu.
Trên màn hình xuất hiện video ngắn lúc Hạ Trĩ thử giọng.
Theo lời của người chủ trì, Hạ Trĩ là ngôi sao duy nhất lúc phỏng vấn có thể sử dụng thành thạo sáu thứ tiếng, đọc thuộc toàn bộ văn bản 5000 chữ, cũng như hiểu được ý nghĩa sâu xa của từng câu.
Những vị khách quý nổi tiếng có mặt ở đó đều kinh ngạc nhìn nhau vài lần.
Mọi người trong giới đều nghe được chuyện ồn ào gà bay chó sủa về người phát ngôn của hội chợ văn hóa.
Tin tức được lan truyền vô cùng phóng đại, đồn rằng kim chủ của Hạ Trĩ là thế hệ thứ ba của nhà họ X siêu xịn, thậm chí còn đồn người đó có mấy sở thích tình dục hơi biến thái.
Trên màn hình xuất hiện giọng nói của Hạ Trĩ, tiếng nước ngoài lưu loát và tiêu chuẩn vang vọng khắp hội trường, khiến tất cả phải ồ lên.
Không ai nghĩ tới việc Hạ Trĩ có thể phỏng vấn thành công là nhờ vào bản lĩnh thật sự.
Trên sân khấu, đôi mắt Hạ Trĩ lấp lánh những vì sao.
Cậu mặc một bộ âu phục màu trắng ở phía trong, còn bên ngoài thì khoác một chiếc áo bành tô màu đen.
Khí phách thiếu niên dưới ánh đèn, rực rỡ và lấp lánh không nói nên lời.
Hạ Trĩ vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thời Kiêu trong hội trường.
Hai người như có cảm xúc giống nhau, họ chạm mắt giữa không trung.
Thẩm Thời Kiêu đang cầm ly rượu vang đỏ rồi nhẹ nhàng giơ lên.
Chúc mừng em.
Lòng Hạ Trĩ đã hiểu rõ.
Anh cũng tuyệt lắm!
Ngay sau khi đoạn video thử giọng kết thúc là phần phỏng vấn của Hạ Trĩ.
Sau khi trả lời tất cả các câu hỏi của giới truyền thông, cậu nói: "Thật ra tôi nên cảm ơn chồng mình nhất.
Anh ấy còn lợi hại hơn cả tôi, ảnh vẫn luôn hướng dẫn tôi."
Không lâu sau, đoạn phỏng vấn và video của buổi diễn thử được lan truyền lên weibo, làm dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Các anti-fan lúc trước nghi ngờ Hạ Trĩ và các cư dân mạng truyền nhau lời đồn thất thiệt đều phải ăn một cái tát thật mạnh, thật vang.
Fans của Hạ Trĩ nhanh chóng lan truyền video lên các diễn đàn.
「Nói sáu thứ tiếng vừa lưu loát vừa chuẩn, khí chất trẻ trung lại thời thượng, idol nhà bọn mày có làm được không?」
「Nếu lúc trước Trĩ Trĩ không am hiểu ngôn ngữ, rồi ẻm bỗng học được sáu thứ tiếng, thì ẻm cũng siêu cấp vô địch xịn xò đó chứ.
Còn nếu lúc trước Trĩ Trĩ đã thông thạo sáu thứ tiếng, vậy cũng quá là 'wow' luôn á?」
「Để người học ngôn ngữ nói cho mọi người nghe, nếu khẩu ngữ của Hạ Trĩ không phải luyện tập bảy tám năm thì không có khả năng đạt tới trình độ này đâu.」
「Vừa đẹp trai vừa đáng yêu, còn thông thạo sáu thứ tiếng, Trĩ Trĩ vĩnh viễn là thần!」
「Có mình tui chú ý chồng của Trĩ Trĩ hả? Tui thấy chồng ẻm bí ẩn ghê, nhất định cũng là một người rất lợi hại.」
Dư luận trên weibo đã đảo chiều, các khách quý trong buổi tiệc bắt đầu trò chuyện với nhau.
Lúc Hạ Trĩ đang len lén tìm kiếm Thẩm Thời Kiêu thì bỗng bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
Hạ Minh Hiên.
Bên cạnh cậu ta còn có một người đàn ông.
Hạ Trĩ không định để ý cậu ta, sau khi cậu phát hiện bóng dáng của Thẩm Thời Kiêu thì lập tức chạy về phía hắn.
Hai người ăn ý liếc nhìn nhau, không ai bảo ai mà cùng bước ra khỏi sảnh tiệc.
"Vừa rồi thấy em cảm ơn, có xúc động không?"
"Xúc động."
Đang lúc cười đùa, Hạ Trĩ trịnh trọng nói: "Cảm ơn anh."
Thẩm Thời Kiêu khẽ nhướng mày: "Không có gì."
Hai người đang trò chuyện ở sảnh phụ bí mật thì bỗng nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến.
"Tôi tưởng là ai, hóa ra là chủ tịch Thẩm và siêu sao Hạ."
Hạ Minh Hiên đứng ở cửa, cậu ta khoác tay của người đàn ông xa lạ ban nãy rồi vênh mặt hất hàm nhìn Hạ Trĩ, "Được chọn làm người phát ngôn nên anh đắc ý lắm phải không?"
Hạ Trĩ đáp lại một cách mỉa mai: "Dù sao cũng đắc ý hơn người nào đó không phân biệt được mấy chữ này."
"Anh!" Từ nhỏ Hạ Minh Hiên đã học không giỏi, cậu ta ghét nhất việc người khác giễu cợt chuyện học hành của mình.
Người đàn ông bên cạnh ra hiệu cho Hạ Minh Hiên đừng tức giận.
Đôi mắt gã hơi nhướng lên, trong mắt hiện lên một tia gian ác và sắc bén khó tả.
Người này chính là Lâm Mạch.
Thẩm Thời Kiêu híp mắt, không có thiện cảm mà nhìn gã.
Một lúc lâu sau Thẩm Thời Kiêu mới dời mắt, kéo tay Hạ Trĩ, muốn mang cậu đi.
Nhưng Lâm Mạch lại chặn ở lối ra, gã nhìn chằm chằm Thẩm Thời Kiêu rồi mở miệng: "Chủ tịch Thẩm, từ lúc chúng ta không gặp ngài vẫn khỏe chứ? Đây là người yêu của ngài sao? Vẻ ngoài không tệ."
Thái độ của Thẩm Thời Kiêu lạnh như băng: "Trĩ Trĩ, chúng ta đi."
Vừa định rời đi thì Lâm Mạch bỗng chặn đường Hạ Trĩ, gã vô cùng ẩn ý mà hỏi: "Cậu chung sống với Thẩm Thời Kiêu thế nào? Hắn có đánh cậu không? Có bạo lực gia đình không?"
Cái từ "đánh" này dường như đụng đến phòng tuyến mẫn cảm nhất trong lòng Thẩm Thời Kiêu, hắn đột nhiên đẩy mạnh Lâm Mạch rồi kéo Hạ Trĩ ra phía sau lưng để che chở.
"Lâm Mạch, có phải mày muốn chết rồi không?"
Hạ Trĩ rất ít khi nhìn thấy Thẩm Thời Kiêu nổi giận như thế này.
Cậu đang định khuyên hắn đừng để ý tới người như vậy, ai ngờ Lâm Mạch đột nhiên cười rồi nói với Hạ Trĩ: "Cậu biết không? Ba của Thẩm Thời Kiêu là do hắn tự mình hại chết."
Hạ Trĩ nhíu mày rồi lùi về phía sau một bước: "Tâm thần."
"Cậu không tin?" Lâm Mạch cười nhẹ một tiếng, ôm eo Hạ Minh Hiên, khẽ nói: "Xem ra Thẩm Thời Kiêu không đủ thẳng thắn với cậu nhỉ? Hắn có nói cho cậu biết rằng hắn có tiền sử mắc bệnh tâm lý và khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng không?"
Đôi mắt Hạ Trĩ kiên định quay đi, rõ ràng cậu không hề muốn nghe gã nói.
Lâm Mạch cười cười: "Xem ra chuyện này cậu cũng không biết.
Lúc hắn phát bệnh, suýt chút nữa đã giết người."
Nghe được mấy lời này, Thẩm Thời Kiêu đang nắm tay Hạ Trĩ khẽ run rẩy.
Thẩm Thời Kiêu quay đầu lại, hai tròng mắt hắn đã sớm đỏ tươi.
Hắn không hề do dự xách cổ áo Lâm Mạch lên rồi cho gã một đấm, "Tao cảnh cáo mày lần cuối, không muốn chết thì tránh xa tụi tao ra."
Nói xong, hắn kéo mạnh Hạ Trĩ, nhanh chân rời đi.
Trên hành lang chỉ có tiếng bước chân của hai người, yên tĩnh đến lạ thường.
Thẩm Thời Kiêu ra sức kìm nén sự bồn chồn và bất an trong lòng.
Đôi mắt hắn so với thường ngày càng thêm sâu xa, dường như có thứ gì đang trói buộc hắn lại.
Hắn từng mắc bệnh tâm lý, nhưng đã trị khỏi rồi.
Hắn không cố ý làm tổn thương bất cứ ai...
Chuyện của ba hắn, cũng không phải hắn...
Hắn gắng sức điều chỉnh lại nhịp thở gấp gáp của mình, hắn muốn giải thích rõ với Hạ Trĩ.
Hắn có hơi không yên lòng, có khi nào từ nay về sau Hạ Trĩ sẽ sợ hắn không?
Đến trước cửa sổ ở góc phòng thang máy, Thẩm Thời Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi tay vịn chặt vào bệ cửa.
Vẻ mặt Hạ Trĩ nhìn hắn vô cùng nghiêm túc, cậu nhẹ giọng nói: "Anh yên tâm, em sẽ không tin bất cứ điều gì gã nói.
Những lời đó vừa nghe đã biết là giả."
Thẩm Thời Kiêu nhắm hai mắt, trả lời: "Là sự thật."
"Tất cả những gì gã nói cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Nếu anh thật sự mắc bệnh tâm lý thì sao?"
Tiếng nói có hơi khàn, hắn chầm chậm xoay người, tầm mắt dừng lại trên đôi mắt kinh ngạc của Hạ Trĩ.
Quả nhiên, vẫn là sợ hãi sao?
"Cho nên, em có điều gì muốn nói với anh không?"
Giọng của Thẩm Thời Kiêu lúc nói ra những lời này rất nhẹ, nhưng lại chất chứa vạn phần nặng trĩu, như bị gông cùm xiềng xích lại, không thể thoát ra.
Hạ Trĩ dừng một chút, cậu từ tốn vươn tay ra, đầu ngón tay dịu dàng ôm lấy má Thẩm Thời Kiêu.
Tay phải của cậu di chuyển ra sau gáy hắn rồi nhẹ nhàng xoa xoa, như là an ủi, lại như là thương tiếc.
Trong giây lát, một nụ hôn ấm áp được đặt lên trên khóe môi Thẩm Thời Kiêu.
Hạ Trĩ hơi kiễng chân lên, đôi con ngươi xinh đẹp chất chứa sự trong trẻo cùng với một thứ ánh sáng sâu thẩm.
"Hôn anh, đừng đau lòng nữa.
Được không?".