Bây giờ đã vào cuối thu, trên người Thẩm Thời Kiêu mang theo một chút hơi lạnh, nhưng bàn tay và lồng ngực lại ấm áp lạ thường.
Mới nãy tinh thần của Hạ Trĩ còn căng thẳng cao độ thì bây giờ triệt để thả lỏng, nhưng chân vẫn còn hơi run.
Hai người còn đang đứng ở cửa, Thẩm Thời Kiêu chú ý tới đôi chân trần của cậu, chân mày vô ý nhăn lại, ôm cậu lên, dùng chân đóng cửa lại.
Lúc này, điện thoại của Hạ Trĩ bỗng nhiên vang lên, đầu bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của Tiểu Bàn: "Trĩ Trĩ, lúc nãy uống thuốc đau đầu xong thì tôi ngủ quên mất, làm sao vậy? Cậu sợ hả?"
Hạ Trĩ dựa vào người Thẩm Thời Kiêu, rầu rĩ trả lời: "Không có chuyện gì, là Kiêu Kiêu đến."
Tiểu Bàn ồ một tiếng: "Vậy tôi yên tâm rồi. Hai người nghỉ ngơi đi nha, ngày mai tôi mua bữa sáng cho hai người."
Lúc này, đôi chân của Hạ Trĩ chân bỗng nhiên được đôi bàn tay ấm áp bọc lại, ngay sau đó được khăn ấm phủ lên, lau sạch bụi dưới chân.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Thẩm Thời Kiêu quan sát vẻ mặt hoảng sợ của cậu một hồi lâu, lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện ma kia có gì mà làm em sợ đến vậy?"
Hạ Trĩ mím đôi môi tái nhợt lại, nhớ tới vụ án giết người kia mà đến nay lòng vẫn còn sợ hãi.
"Hôm trước ở đây xảy ra án mạng liên hoàn. Hung thủ là một tên biến thái, tấn công không phân biệt ai. Vào ban đêm của cái ngày xảy ra án mạng đó, kẻ đó tùy tiện gõ cửa, ai mở cửa thì... Cửa phòng em bị kẻ đó gõ, nhưng mà em không mở cửa."
Thẩm Thời Kiêu thả khăn mặt xuống, ôm cậu vào trong lòng, cánh tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, "Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, tại sao không nói với anh?"
Hạ Trĩ: "Hôm qua đạo diễn nói chuẩn bị đổi khách sạn, em sợ anh lo lắng nên mới không nói. Đặt khách sạn khác rất phiền phức, đợi ngày mai là có thể qua chỗ mới rồi."
Thẩm Thời Kiêu nâng vai của cậu dậy, vừa nghiêm túc vừa lo lắng nhìn vào mắt cậu.
"Lần sau xảy ra những chuyện như vậy, phải báo cho anh đầu tiên biết không? Anh là người thân của em, nếu quả thật có chuyện, thậm chí anh còn không biết đến chuyện này."
Đêm nay Hạ Trĩ bị sợ hãi, ủ rũ gật đầu.
Trời gần sáng, Thẩm Thời Kiêu đơn giản mà dọn dẹp một chút, chuẩn bị đi ngủ với cậu.
Chiếc giường chỉ rộng 1.5m, hai người ngủ không chật không rộng, Hạ Trĩ nằm ở trong ngực Thẩm Thời Kiêu, ngửi thấy mùi hương trên người hắn, lại được tấm chăn ấm áp bọc lại, những lo sợ trong lòng mấy ngày qua hoàn toàn biến mất, mí mắt càng ngày càng nhíu lại.
"Anh xuất phát qua đây khi nào?" Hạ Trĩ âm thanh rất nhẹ.
"Khi em nói với anh là thấy sợ sau khi nghe chuyện ma." Thẩm Thời Kiêu trả lời.
Trong bóng tối, Hạ Trĩ mở mắt ra, tay chậm rãi ôm lấy eo của Thẩm Thời Kiêu, qua rất lâu, mới dùng giọng mũi nói: "Sao anh lại tốt như vậy chứ. Em còn cho rằng anh giận em, không muốn quan tâm em nữa."
Thẩm Thời Kiêu ôm đầu cậu, gối cằm lên trên tóc của cậu, điều chỉnh cho cậu một tư thế thoải mái, chậm rãi nói: "Không có giận em, chỉ là nghĩ tới mấy cảnh hôn sau này của em, anh ăn chút giấm thôi."
"Chỉ có một chút thôi sao?"
"... Không, có rất nhiều."
Hạ Trĩ híp mắt cười ra tiếng, lầu bầu: "Em nói với người đại diện rồi, sau này đóng phim, nếu như gặp phải cảnh hôn thì sẽ mượn vị trí thôi. Cảnh giường chiếu hay các cảnh thân mật khác, em sẽ không nhận đâu."
Thẩm Thời Kiêu: "Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của em."
Hạ Trĩ: "Không đâu, phía sau em còn có hai nhà tư bản lớn chống lưng cho mà, đúng không."
Thẩm Thời Kiêu hôn lên tóc của cậu, "Được. Vậy chúng ta ngủ thôi."
Đêm nay là lần duy nhất Hạ Trĩ ngủ ngon trong mấy ngày gần đây. Sáng sớm, Tiểu Bàn tới đánh thức hai người, chuẩn bị cho bọn họ một bữa sáng phong phú.
Cân nhắc đến việc Thẩm Thời Kiêu bay đường dài quá mức mệt nhọc, Hạ Trĩ lại để cho hắn ngủ tiếp một lát, đặt bữa sáng và sữa bò và hộp giữ nhiệt, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngày hôm nay trạng thái khi quay của Hạ Trĩ khá tốt, Will thấy thế thì hỏi đùa: "Hạ, hôm qua có chuyện vui gì hả?"
Hạ Trĩ ngọt ngào đến cong mắt: "Chồng tôi tới thăm?"
Nghe kim chủ ba ba đến, đôi mắt của Will sáng rực lên: "Vậy tối nay đoàn phim mở party nhé? Vừa khéo chúng ra cũng chuẩn bị dọn tới chỗ mới rồi, sẵn tiện chúc mừng luôn nhỉ?"
Hạ Trĩ gật gật đầu: "Được."
Lúc Thẩm Thời Kiêu thức dậy đã là mười giờ.
Giấy ghi chép mà Hạ Trĩ viết được dán bên cạnh giường, nội dung là: Bữa sáng để trong hộp giữ nhiệt ấy, nhớ ăn nhoa.
Thẩm Thời Kiêu xoa xoa huyệt thái dương, sau khi rửa mặt, mở máy vi tính vừa xem tài liệu của công ty, vừa ăn bữa sáng.
Chỉ mới 30 tiếng trôi qua, hòm thư của hắn đã chất đầy tài liệu cần phải xử lý, hắn không thể không đẩy nhanh tốc độ.
Lúc hắn xử lý chuyện của công ty xong xuôi đã là ba giờ chiều.
Lúc này, tin nhắn Wechat của Hạ Trĩ được gửi tới.
"Dậy chưa anh? Chiều nay đám người Tiểu Bàn sẽ tới khách sạn làm thủ tục trả phòng, buổi tối Will muốn mở party chào mừng anh đó."
"Được."
Dựa theo địa chỉ mà Tiểu Bàn gửi qua, Thẩm Thời Kiêu sắp xếp lại hành lý của mình và Hạ Trĩ, rồi chuẩn bị đến nhìn Hạ Trĩ.
Lúc hắn tới đoàn phim thì mọi người đang quay phân cảnh cuối cùng.
Hạ Trĩ mặc áo gió mỏng manh, đang ngồi xổm lý luận với Robert ở bờ sông. Đạo cụ được làm quá chân thật, tỏa ra mùi hương rất nồng, Hạ Trĩ chịu đựng sự khó chịu trong dạ dày, ngón tay quét một vết máu rồi đưa lên mũi ngửi một cái.
Cuối cùng buổi quay cũng kết thúc, Hạ Trĩ nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thời Kiêu, ánh mắt ngay lập tức trở nên sáng ngời, ba bước rút ngắn thành hai bước chạy tới.
"Anh đến rồi."
"Ừm."
Thẩm Thời Kiêu cầm tay cậu, quan sát đống đạo cụ kia, còn có đôi môi trắng bệch của cậu.
Hạ Trĩ cười hì hì: "Em tiến bộ nhiều lắm rồi đó, chứ buổi quay đầu tiên em ói một trận luôn đó."
Dù giọng điệu thoải mái dí dỏm như vậy, nhưng Thẩm Thời Kiêu vẫn hơi nhíu mày, ánh mắt đau lòng: "Em cực khổ rồi."
Lúc này, Will cũng đi tới chỗ bọn họ, sau khi chào hỏi với Thẩm Thời Kiêu xong, ra hiệu cho đoàn phim kết thúc công việc, đồng thời chuyển tới chỗ ở mới.
Khách sạn mới không gần địa điểm quay phim, lái xe cũng phải 50 phút, thế nhưng môi trường cũng không tệ lắm, còn có một hồ bơi ngoài trời và vườn hoa.
Tổ đạo diễn thuê chỗ này để buổi tối tổ chức party.
Trên sân cỏ dựng giá nướng BBQ, tỏa ra mùi khói lửa nồng nặc, thêm một chút cảm giác ấm áp và thoải mái của khí trời cuối thu mát mẻ.
Hạ Trĩ giống như một bé heo con, cầm một lúc 10 cái xiên nướng lên ăn liên tục. Robert cố ý đi tới, chào hỏi với Thẩm Thời Kiêu, cũng hỏi: "Nhân vật Lion này là ngài đóng vai sao?"
Thẩm Thời Kiêu lịch sự trả lời: "Đúng thế."
Robert cười nói: "Đã sớm nghe nói ngài rất anh tuấn, hôm nay xem như được mở mang tầm mắt rồi."
Vào lúc cao trào của bữa tiệc, Will cầm micro, long trọng giới thiệu Thẩm Thời Kiêu với tất cả mọi người, khác với phong cách nghiêm chỉnh trong nước, bên này hơi khoa trương một tý, thậm chí còn kết hợp âm nhạc và mấy dải ruy băng buling buling đầy màu sắc.
Hạ Trĩ lén lút vui sướng.
Đối với Thẩm Thời Kiêu, trường hợp này không khác nào một buổi xả giao quy mô lớn. Thêm một giàn hoa nữa, có thể trực tiếp trở thành lễ cưới rồi.
Nhưng nhắc tới lễ cưới, nụ cười của Hạ Trĩ hơi nhạt đi một chút, nâng cằm nhìn Thẩm Thời Kiêu.
Mặc dù bọn họ đã kết hôn, thế nhưng cũng không có lễ cưới.
Đáng lẽ... Sau đó phải bù vào nhỉ?
Will uống say rồi, hưng phấn mời Thẩm Thời Kiêu lên sân khấu nói hai câu, Thẩm Thời Kiêu từ chối nhiều lần, Will mới bằng lòng buông tha.
Hạ Trĩ chậm rì rì nhai xiên nướng, đôi mắt có chút ngây người.
Lễ cưới một đời chỉ có một lần, cậu cũng muốn.
Hơn nữa, nhẫn kim cương kết hôn chính thức cậu cũng không có.
Glacier đã hứa với Summer rằng sẽ đưa Summer về nước kết hôn, làm một lễ cưới trên biển.
Haizz, nhưng hai người đều là đôi chồng già cả rồi còn làm đám cưới thì có phải hơi khoa trương không nhỉ:?
Cậu phải kiềm chế lại.
"Nghĩ gì thế?" Thẩm Thời Kiêu đột nhiên hỏi cậu.
"Muốn lễ cưới." Hạ Trĩ chớp chớp đôi mắt tràn ngập ước mơ và khao khát.
Cậu nhịn không nổi, cậu muốn nói.
Thẩm Thời Kiêu yên lặng nở nụ cười, giơ tay xoa tóc của cậu, "Đầu óc của em mỗi ngày nghĩ cái gì vậy? Sao lại đột nhiên nghĩ đến lễ cưới?."
Hạ Trĩ cầm xiên nương giơ lên: "Bởi vì chưa từng trải qua đó."
Thẩm Thời Kiêu suy tư: "Anh cũng chưa từng trải qua, đợi em quay xong bộ phim này, chúng ta tìm một nơi bổ sung lễ cưới nhé?"
Hạ Trĩ chậm rãi đến gần, giống như không xương không cốt dựa vào vai hắn, "Anh à, chúng ta kết hôn một năm rồi đó, bây giờ bỗng dưng tổ chức lễ cưới, có khi nào họ hàng sẽ nghĩ chúng ta quậy quá không? Thật sự có thể sao?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, có thể."
Hạ Trĩ kìm nén nụ cười kích động, ra vẻ bình thản: "Nhẫn, hoa hồng, lễ phục... Mấy cái đó đều không thể thiếu. Đặc biệt là nhẫn, thật ra lúc cầu hôn, có một cách là quỳ một chân trên đất."
Thẩm Thời Kiêu: "Được, mấy cái đó anh đều có, đầu gối của anh cũng tốt lắm, dù sao mỗi ngày đều quỳ ở cạnh giường để suy ngẫm."
"Anh iu thật tốt."
Hạ · rù quến · Trĩ: Hì hì, thắng lợi nhó!
Liên hoan kết thúc, Will giữ Thẩm Thời Kiêu lại, dò hỏi hắn khi nào có thể quay cảnh kia, Thẩm Thời Kiêu suy nghĩ một lát: "Bây giờ có thể rồi."
Will vỗ tay cái bốp: "Ok, ngày mai tôi sẽ gọi nhân viên của cảnh quay đó đến hiện trường, tranh thủ quay xong sớm."
Hạ Trĩ ngờ vực, lén lút hỏi đạo diễn: "Không phải ngài nói, mọi người phải dựa theo lịch quay của đoàn phim, không thể đẩy lên hoặc đẩy phần diễn của mình ra sau sao?"
Cậu hoảng hốt nhớ tới, mấy ngày trước Robert xin nghỉ, Will mắng anh ta đến máu chó đầy đầu.
Will cười khẩy: "Thẩm tổng không nằm trong số tất cả mọi người được chưa."
Hắn là kim chủ ba ba đó.
Trước đây không lâu, Thẩm Thời Kiêu đột nhiên đầu tư thêm vào rất nhiều.
Hạ Trĩ cảm thán: Mình còn non quá rồi.
Thứ hai, buổi quay phim vẫn tiếp tục diễn ra.
Trong nội dung vở kịch, Hạ Trĩ đóng vai thám tử Tra Lý Tư, tính cách lãng mạn phong lưu, nam nữ không chừa ai.
Vào lúc đang tìm kiếm manh mối của vụ án, Lion do Thẩm Thời Kiêu đóng vai trở thành một phần trọng yếu, là một quý tộc có quyền cao chức trọng.
Tra Lý Tư muốn moi manh mối từ miệng Lion, cố ý giả gái, quyến rũ Lion ở quán bar.
Cuối cùng sau sự hòa hợp ấy cũng lấy được chìa khóa của kho lưu trữ bí mật.
Cốt truyện rất đơn giản, độ khiêu chiến đối với diễn xuất của Thẩm Thời Kiêu không cao, Lion phiên dịch thành tiếng Trung là sư tử, nhân vật của hắn ở trong phim tương đồng với địa vị thực tế của hắn, cho nên tương đối dễ kiểm soát.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thời Kiêu trang điểm.
Tuy rằng trước đó hắn tham gia ghi hình show truyền hình thực tế, nhưng yêu cầu của chương trình là xuất hiện với mặt mộc, nên cũng không cần trang điểm.
Ba tiếng sau, Thẩm Thời Kiêu mặc một chiếc áo khoác màu nâu đi ra từ phòng trang điểm, vẻ mặt của các nhân viên công tác ai nấy cũng kích động, đôi mắt dán chặt trên người hắn.
Vai rộng eo nhỏ, kết hợp với chiếc áo khoác len tối màu, càng làm tôn lên tỷ lệ vóc người hoàn mỹ của hắn.
Sau khi trang điểm, các đường nét của Thẩm Thời Kiêu càng lộ vẻ tinh xảo hơn bội lần, từ xương mày dẹp đẽ đến chân mày sắc sảo, chỉ cần đứng ở nơi đó, tuyệt đối không thua bất kỳ diễn viên Hollywood nào.
Hạ Trĩ nuốt nước miếng một cái.
Chồng mình đẹp trai ghê cơ.
Thẩm Thời Kiêu thường ngày cũng nhận được vô số sự chú ý của mọi người, cho nên dù cảm nhận được ánh mắt nóng bóng xung quanh mình, cũng không có quá nhiều cảm xúc, xắn cổ tay áo lên, đi về phía Hạ Trĩ, cuối cùng tầm mắt rơi trên chiếc váy nhỏ của cậu.
Mái tóc nâu bồng bềnh, Hạ Trĩ mặc một chiếc váy ngắn bó sát, chân đi bốt, cẩn trọng lùi về phía sau một tý, làn váy phối hợp lay động.
Trong cốt truyện, Tra Lý Tư cho là Lion thích phụ nữ, cho nên mới mặc đồ con gái hòng dùng nhan sắc dụ dỗ, vốn chỉ muốn chuốc say người ta sau đó lấy trộm chìa khóa, nhưng lại không ngờ rằng Lion lại thích đàn ông.
Cảnh quay bắt đầu, Lion ngồi uống rượu một mình ở quán bar, bên cạnh có mấy cô nàng quyến rũ khoát tay lên bả vai hắn.
Nụ cười của Hạ Trĩ đọng lại: Alo? Tay của mấy người để đâu đó?
Lần đầu tiên mang giày cao gót, cậu hơi không thích ứng kịp, lúc bước đi phải duy trì thăng bằng.
Robert ở bên cạnh hóng hớt.
"Không thể không nói, eo của Hạ thật nhỏ nhắn, chân rất trắng lại còn dài, đội tóc xoăn so với..."
Nói đến một nửa, anh ta chú ý tới ánh mắt nhắc nhở của Will, phẫn nộ ngậm miệng.
"Vị tiên sinh này, tôi có thể mời anh uống rượu không?"
Tra Lý Tư ghét bỏ mà đẩy bàn tay của hai diễn viên ra, giống như không xương không cốt dựa vào trên người Lion, thổi một hơi vào miệng hắn.
Âm thanh gợi cảm: "Muốn uống gì đây? Cục cưng ơi?"
Will đỡ trán, hét lên: "Hạ, Lion không phải chồng cậu, đừng có tỏ ra quen thuộc như vậy được không?"
Hạ Trĩ nhỏ giọng phản bác: "Thì tôi đang quyến rũ ảnh mà."
Will: "Người sáng suốt liếc mắt một cái có thể nhìn ra, quan hệ của hai người các cậu rất thân mật."
"Được rồi."
Hạ Trĩ trở lại chỗ đứng ban đầu, quay lại cảnh lúc nãy.
Có lẽ là hai người quá hợp, Will không hài lòng, cảm thấy cảm giác couple của bọn họ quá mạnh, không giống như người xa lạ.
Cảnh Hạ Trĩ dán lên người Thẩm Thời Kiêu thổi khí, ước chừng phải quay 18 lần.
Lúc kết thúc, Hạ Trĩ phát hiện tai của Thẩm Thời Kiêu đỏ lên rồi.
Lion không giỏi ăn nói, nhưng sau khi nhận được lời mời của Tra Lý Tư thì cũng uống với cậu.
Ánh mắt của Tra Lý Tư mơ hồ, trong ánh mắt đầy ám chỉ, lặng lẽ dùng giày dán lên ống quần của Lion, trượt lên trên.
Lion nhìn cậu, thu hồi ánh mắt dịu dàng lúc đầu, lạnh như băng hỏi: "Em rất thành thục đấy nhỉ."
Tra Lý Tư sững sờ, biểu cảm tình trường già đời trong nháy mắt biến mất.
Hạ Trĩ giải thích: "Em không có."
Will: "Cắt. Hạ, cậu sợ cái gì chứ, đây không phải là kịch lời thoại thôi à."
Hạ Trĩ nhìn chằm chằm Thẩm Thời Kiêu: "Lúc nãy anh hung dữ quá nên mới dọa em sợ đó."
Thẩm Thời Kiêu xoa gò má của cậu: "Không phải chúng ta đang diễn ư?"
"Ừ." Hạ Trĩ giống như một bé cún con oan ức, "Trong hiện thực anh không có hung dữ với em như vậy."
Nhân viên công tác:???
Đừng cho chúng tôi ăn chanh ok? [Ý là ganh tỵ ó]
Dằn vặt suốt hai giờ, cảnh diễn ở quán bar thành công thông qua, kế tiếp là Tra Lý Tư tỏ ý muốn hẹn hò với Lion, bị từ chối thì chạy ra đường.
Tra Lý Tư chỉ mặc một chiếc váy, một thân một mình đi ở trên đường. Tuy rằng Lion không đồng ý hẹn hò với cậu theo như kế hoạch, nhưng tình thế bắt buộc, cậu tin tưởng một lát nữa Lion sẽ tìm đến cậu.
Đúng như dự đoán, Lion chạy ra từ trong quán rượu, từ phía sau ôm lấy cậu.
Giọng điệu của Lion trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngông cuồng, cúi đầu.
"Được, chúng ta hẹn hò."
Bối cảnh tiếp theo diễn ra ở khách sạn.
Tra Lý Tư mặc một bộ kimono muốn dùng rượu chuốc say Lion.
Bên trong phòng tổng thống xa hoa, Tra Lý Tư cố ý tắt đèn phòng, chỉ đốt mấy cây nến.
Bởi vì như vậy, cậu mới có thể không bị Lion phát hiện mình là đàn ông.
Lion ngồi ở trên ghế sa lon, bỏ một chùm chìa khóa vào trong túi quần, treo áo khoác lên móc áo.
Ánh mắt sắc bén quan sát từng động tác của Tra Lý Tư.
Kỳ thực hắn đã sớm biết, Tra Lý Tư là đàn ông.
Nhưng mà vừa khéo, hắn chỉ thích đàn ông. [Má ơi cừi chết]
Tra Lý Tư bẻ giọng, rót rượu cho Lion, mãi đến khi Lion uống năm, sáu ly, men say rã rời, tay của cậu bắt đầu không thành thật sờ soạng trên người Lion, tiến đến chỗ cất chìa khóa
Sợ Lion nổi lên nghi ngờ, cậu cúi xuống hôn đôi môi khô khốc của Lion, đôi môi xinh đẹp vô cùng dụ người.
Will chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ, nhưng vừa nãy Hạ Trĩ quá hấp dẫn.
Thẩm Thời Kiêu chưa từng thấy một Hạ Trĩ như vậy, liều mạng đè nén kích động và bản năng của thân thể, phối hợp diễn xong cảnh này với cậu.
Dần dần, Lion ôm Tra Lý Tư lăn tới trên ghế salông, lấy chìa khóa trong túi quần ném ra bên ngoài.
Trong mắt của Tra Lý Tư chợt lóe một tia kinh ngạc, nhưng không thể không tiếp tục ôm Lion.
Uống nhiều rượu như vậy mà chưa gục nữa hả?
Sức lực của Lion rất lớn, bỗng dưng ôm Lý Tư lên, chuẩn bị giúp cậu cởi giày cao gót.
Tra Lý Tư tự cảm thấy nhiệm vụ không thành, vội vàng nói: "Tôi là nam."
Lion cười khẽ, ánh mắt nóng rực: "Khéo quá, tôi thích đàn ông."
"Cắt!"
Will liếc nhìn thời gian, "Hôm nay mọi người làm tốt lắm, chúng ta kết thúc được rồi. Ngày mai sẽ quay cảnh thân mật còn lại.
Hai má của Hạ Trĩ đỏ bừng, nhìn quần của Thẩm Thời Kiêu, lúng túng mím môi đứng lên.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cảnh vừa rồi quá kích động.
Thật kích thích mà!
Thật ra, không riêng gì Hạ Trĩ, những nhân viên khác vây xem xong màn diễn này, tai của ai cũng đều nóng hổi.
Giống như được chứng kiến tại hiện trường vậy.
Thẩm Thời Kiêu không chút hoang mang mà mặc lại quần áo tử tế, hỏi cậu: "Hôm nay anh diễn được chứ?"
Hạ Trĩ: "Quá tuyệt vời."
Quả thực là diễn bằng vốn có sẵn mà. [Nghĩa là thực tế đã vậy rồi đó:)))]
Đoàn phim đã làm việc liên tục nửa tháng, Will quyết định ngày mai cho đoàn phim nghỉ phép.
Sau khi hỏi Thẩm Thời Kiêu có cần về nước gấp hay không, Thẩm Thời Kiêu nói không gấp mới thông báo tin tức này với mọi người.
Ngày mai có thể nghỉ ngơi, Hạ Trĩ rất vui vẻ, dự định cùng Thẩm Thời Kiêu ra ngoài đi dạo.
Lúc bọn họ trở về phòng, vừa vặn gặp phải Thẩm Đường và Mạnh Tử Trì mới vừa trở về.
Mạnh Tử Trì cười cười: "Vừa khéo anh cũng về đây, biết được Đường Đường cũng phải quay về, cho nên đưa cậu ấy về luôn."
Thẩm Đường ngượng ngùng nở nụ cười, theo bản năng liếc nhìn Thẩm Thời Kiêu, thấy hắn không có gì không thích, mới thở một hơi.
Thẩm Thời Kiêu gật gật đầu: "Ngày mai có thời gian tụ họp một chút không? Hôm nay hai chúng tôi phải quay cả ngày, quá mệt mỏi."
Mạnh Tử Trì: "Được."
Hạ Trĩ vào nhà trước cười lầm bầm: "Đường Đường... Khà khà."
Bên ngoài, sạu khi Thẩm Đường kéo vali vào phòng, từ bên trong móc ra một cái hộp.
"Tôi mua ví da, tặng anh đấy."
Mạnh Tử Trì sững sờ, trịnh trọng đứng thẳng, nhận lấy bằng hai tay: "Tặng cho tôi hả? Cám ơn cậu."
Thẩm Đường nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, lén lút cười: "Không có gì."
...
Trong phòng tắm, Thẩm Thời Kiêu đang tắm.
Bụng dưới dâng lên từng trận khô nóng, mấy ngày qua hắn đều phải quay cảnh thân mật với Hạ Trĩ, cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể ăn quá khó chịu rồi.
Nhưng mỗi ngày Hạ Trĩ quay phim tới kiệt sức, hận không thể nhờ Thẩm Thời Kiêu ôm cậu tắm rửa, cho nên mỗi tối, Thẩm Thời Kiêu nhẫn nại vô cùng cực khổ.
Ngày mai, Hạ Trĩ có một ngày nghỉ ngơi, vậy tối nay...
Bên ngoài, Hạ Trĩ lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị phát sóng trực tiếp.
Trước khi đến Hollywood, cậu đã ký hợp đồng với một nền tảng phát sóng trực tiếp trong nước, một tháng ít nhất phải livestream hai lần, mỗi lần không được ít hơn một tiếng.
Hôm qua cậu tính toán một chút, đã gần nửa tháng trôi qua nên livestream một lần trước. Một ngày trước đã thông báo trên website và người hâm mộ, thời gian chính thức livestream vào tối nay.
Sau khi người hâm mộ nhận được tin tức này, từ sớm đã canh trước cửa phòng phát sóng trực tiếp, sau khi Hạ Trĩ xuất hiện, một tổ ong tràn vào, bằng mắt thường cũng có thể thấy số người xem nhanh chóng tăng lên.
Hạ Trĩ mới vừa tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, ngoan ngoãn vẫy tay chào fan.
Làn da của cậu vốn rất trắng, đèn trong phòng đặc biệt đổi thành màu da cam ấm áp, quang ảnh chiếu xuống, lông mi tinh xảo dày đặc phản chiếu trên vai cậu, cả người như được gắn lên một bộ lọc dịu dàng.
Mềm mại vô cùng.
「Bảo bối nhà tui gầy quá rồi, ở nước ngoài ăn không ngon hả?」
「Bé Trĩ Trĩ Tử đẹp quá! Đúng là mỹ nhan thịnh thế!」
「Bé cưng ơi, ở Hollywood đóng phim rất cô đơn đúng không? Có nhớ Thẩm tổng không?」
Đối mặt với câu hỏi của những người hâm mộ nhiệt tình, Hạ Trĩ kiên trì trả lời từng cái.
Trong phim, nhân vật mà cậu đóng miêu tả một trò chơi xếp hình nghệ thuật có tên là Mê cung sắc màu, vừa khéo những người hâm mộ vô cùng tò mò đối với bộ phim của cậu, vì thế cậu muốn chia sẻ với những người hâm mộ về trò chơi này.
Lay hoay một hồi với giá đỡ, cậu cũng cố định được điện thoại, lấy ra một cái bản vẽ mê cung sắc màu và màu vẽ, bắt đầu giải thích.
Mọi người không biết trò chơi này, mới nhìn tưởng là cậu đang vẽ tranh, thật ra đây là một trò chơi cân não, tô màu vào các manh mối và cuối cùng tìm ra đáp án của trò chơi.
"Cứ như vậy, chúng ta sẽ tô màu đỏ."
Hạ Trĩ kiên nhẫn nói, đồng thời chìm đắm vào trong game, bắt đầu suy luận.
"Nhân vật mà tôi đóng, cũng rất thích chơi trò này, hắn là một gã trinh thám. Bộ phim này, thiên về hài kịch một chút, nên lúc mọi người xem, không cần sợ hãi."
Trong ống kính, chỉ có giọng nói của Hạ Trĩ và động tác của ngón tay, tuy rằng có thể nhìn thấy một góc áo tắm, nhưng góc nhìn có hạn.
Ngón tay xinh đẹp cầm bút vẽ, kết hợp với giọng nói trong trẻo, những người hâm mộ thỏa mãn một phen.
Lúc này, cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Ngay sau đó, vang lên tiếng bước chân.
「Trong phòng bé Trĩ Trĩ có người hả?」
「Tui cũng nghe thấy.」
Tiếp đó, tiếng máy sấy tóc vang lên.
「ĐM, trong phòng Trĩ Trĩ thực sự có người? Hẳn là mới vừa tắm xong.」
「Ồ wow, có phải là Thẩm tổng không nhỉ? Ảnh đi thăm Trĩ Trĩ á.」
「Không chừng là vậy đó, chúng ta nghe tiếp nào.」
Bởi vì camera của điện thoại di động làm máy thu hình và màn hình song song với bàn vẽ, từ góc độ của Hạ Trĩ căn bản không nhìn thấy bọn họ nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy mặt sau của điện thoại di động.
Tiếng bước chân lại vang lên, cảm giác hơi ấm của nước vây quanh Hạ Trĩ, giọng nói trầm thấp của Thẩm Thời Kiêu vang lên bên tai Hạ Trĩ.
"Bé cưng, anh tắm xong rồi"
「Hình như là Thẩm tổng đúng không? Thẩm tổng ra nước ngoài thăm Trĩ Trĩ hả?」
「Fan CP Thời Hạ bày tỏ, chính là Thẩm tổng không sai vào đâu được!」
「Hai người tình cảm quá, Thẩm tổng ngàn dặm xa xôi qua tìm Trĩ Trĩ, thật ước ao.」
Hạ Trĩ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, vẫn chuyên chú vẽ vời, căn bản không nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Thời Kiêu.
Ngực của Thẩm Thời Kiêu dán vào Hạ Trĩ, tầm mắt càng ngày càng mờ, tay di chuyển đến dây lưng áo tắm của cậu.
Đạn mạc:!!! Chúng ta không hoa mắt chứ? Có một đôi tay muốn duỗi...
"Bé cưng, bụng của em thật mềm."
Suy nghĩ của Hạ Trĩ chậm rãi rút ra khỏi bức tranh, đột nhiên phản ứng lại, vừa định nhắc nhở Thẩm Thời Kiêu, không ngờ đối phương cắn tai của cậu, thấp giọng nói: Anh cầm váy ngắn từ đoàn phim về này, muốn em mặc cho anh xem... Như vậy thuận tiện..."
"Kiêu Kiêu, em đang livestream đó."
Thân thể của Thẩm Thời Kiêu bỗng chốc cứng đờ một lúc.
Bên trong phòng phát sóng trực tiếp, tên lửa du thuyền hiện lên đầy màn hình.