1.
Về hôn ước
Thực ra, ngươi dám tin trước đây Thịnh Vãn Hâm đã từng thích Giang Chính Hình không?
Lời vừa nói ra, phòng bao lặng ngắt như tờ.
Giang Chính Hình: "Bảo cậu nói thật, không bảo cậu đại mạo hiểm..."
"Tôi nói thật!" Thịnh Vãn Hâm chửi thề.
Câu chuyện này phải bắt đầu nói từ ông nội của hai người.
Hai nhà Giang Thịnh liên hôn vốn chỉ là lão gia tử hai nhà thuận miệng ưng thuận, ai ngờ một đám thân thích đều coi là thật, có hợp tác gì đó hoặc là sản nghiệp, đều lấy hôn ước này làm đảm bảo, nói là thêm màu sắc cho đôi vợ chồng nhỏ tương lai.
Không ngờ về sau, dùng hôn ước làm đảm bảo dường như đã thành thói quen của mọi người, quả cầu tuyết này càng lăn càng lớn.
Cho đến một ngày...
Tô Đàm gọi điện thoại: "Con trai, con có biết không? Hòn đảo của nhà chúng ta ở Thái Bình Dương sang năm sẽ bị bán đấu giá."
Giang Chính Hình: "?"
Kiểm tra lại tài khoản công ty nhà mình, cũng không có dấu hiệu muốn phá sản.
"Bởi vì liên hôn mà ông nội con đã định xuống, con đã 27 rồi, định khi nào thì gả vào Thịnh gia?"
Giang Chính Hình: "Không có khả năng đâu mẹ..."
Cùng lúc đó, Thịnh phu nhân cũng gọi điện thoại cho Thịnh Vãn Hâm: "Đừng tưởng mẹ không biết, chỉ cần con muốn, chỉ cần vài phút là có thể tốt nghiệp.
Đừng dùng bất kỳ đồ án nào trong phòng thí nghiệm của con lừa mẹ, con định khi nào thì gả vào Giang gia?"
Thịnh Vãn Hâm: "Mẹ nghĩ cũng đừng nghĩ..."
Giang Chính Hình & Thịnh Vãn Hâm: "Mẹ tin hay không, đêm tân hôn cùng lắm là 12 giờ, con nhất định nhịn không được đem hắn ném ra ngoài!"
......
Thịnh Tuyển Ninh cắn hạt dưa: "Nói tới đây hình như hoàn toàn không chút dấu hiệu thích nào?"
Giang Chính Hình ôm hạt dưa dưa qua, Thịnh Tuyển Ninh hoàn toàn là bộ dáng của người đứng ngoài cuộc: "Đúng rồi, nói đi rốt cuộc là từ khi nào anh nảy sinh tình cảm ái mộ không biết xấu hổ đối với baba tôi?"
Thịnh Vãn Hâm xấu hổ ôm trán: "Mười sáu năm trước, tôi tám tuổi..."
Vào lúc đó, Thịnh Vãn Hâm cùng Giang Chính Hình còn chưa tranh phong nhiều như vậy, Thịnh Vãn Hâm nhỏ có một ít khái niệm nông cạn đối hôn ước của hai người, hơn nữa Giang Chính Hình từ nhỏ đã có giá trị nhan sắc cao, trắng trắng mềm mềm đáng yêu.
Cho nên y đã có hảo cảm với Giang Chính Hình từ khi còn nhỏ, không có vấn đề gì chứ?
Thịnh Vãn Hâm mới vừa vào tiểu học bởi vì chỉ số thông minh vượt xa bạn cùng lứa, cũng không kết giao được bạn bè nào, Giang Chính Hình học lớp 4 là người quen duy nhất của y ở trường này.
Cho nên gặp chuyện gì cũng đều muốn chia sẻ với Giang Chính Hình đầu tiên, cũng không có gì vấn đề đi?
Nhưng thứ mà y chia sẻ lại là một con sâu có hoa văn giống mặt người...
Khi con sâu bị Thịnh Vãn Hâm dùng lá sen bọc lại, thật cẩn thận đi qua nửa cái vườn trường đưa tới trước mặt Giang Chính Hình, vẫn còn đang vặn vẹo tươi sống.
Giang Chính Hình mười một tuổi trực tiếp bị dọa khóc, động tĩnh lớn đến mức đưa tới chủ nhiệm giáo dục.
"Là học sinh nào lớn gan không biết nặng nhẹ như vậy, dám bắt nạt cả con cháu nhà họ Giang?" Sau đó phát hiện người đang đứng trong lớp họ không biết làm sao chính là nhãi con Thịnh Vãn Hâm học lớp 1...
Nhiều năm về sau khi hỏi đến chuyện này, Thịnh Vãn Hâm đã có thể lưu loát phổ cập khoa học cho những người khác về lớp, họ, loài, khu vực phân bố và tập tính sinh hoạt của loài sâu kia.
Nhưng nếu muốn hỏi về chuyện dọa khóc Giang Chính Hình...
Thịnh Vãn Hâm: "Chẳng có một chút áy náy nào cả, hắn thật yếu đuối; cảm thấy cho dù lớn hơn 3 tuổi, cũng không khác gì mấy bạn cộng trừ trong phạm vi 10 cũng làm không xong của lớp tôi, hắn thật yếu đuối; hơn nữa còn cho tôi tự tin để nhảy lớp, hắn thật yếu đuối."
"Có thể câm miệng rồi!" Giang Chính Hình bốc hỏa.
"Hơn nữa càng quá đáng là, ngày hôm sau khi hắn xác nhận sâu đã được phóng sinh, còn gọi tôi ra cửa sau trường học đánh một trận." Thịnh Vãn Hâm bĩu môi, "Ỷ mạnh hiếp yếu thôi..."
Tóm lại, tình yêu tà môn còn chưa kịp nảy sinh cứ như vậy bị một con sâu dọa chết.
Chuyện xưa đã kể xong.
Giang Chính Hình không hiểu, vì cái gì mà Thịnh Vãn Hâm nói thật, người tổn thương lại là mình?!
2.
Về ghen
"Em ghen à?" Giang Chính Hình ở trên xe hỏi lần thứ ba.
"Không có nha." Điện thoại vang lên âm thanh vui vẻ, Thịnh Tuyển Ninh đã loại bỏ một hàng màu xanh lá cây.
Năm phút sau, Giang Chính Hình vững vàng dừng lại trước đèn đỏ.
"Thật sự không ghen sao? Nói cho anh biết."
"Không có mà," Thịnh Tuyển Ninh không chút để ý, "Hạt dưa trong cửa hàng đó rất ngon, em muốn bảo Phương Duyệt làm nó rồi bán trong quán bar."
"Ồ." Giang Chính Hình ngồi thẳng chờ đèn xanh.
Mười phút sau, trước cửa nhà.
Thịnh Tuyển Ninh kéo cửa xe như thường lệ, lại phát hiện không mở được.
"Anh làm gì vậy, Giang Chính Hình?"
Giang Chính Hình từ ghế lái cúi người xuống, hai tay ôm mặt Thịnh Tuyển Ninh, nhào nặn: "Em chính là ghen rồi, còn không chịu nói lời thật lòng."
Thịnh Tuyển Ninh chớp chớp mắt: "Được thôi, thực ra cũng có một chút."
Sau đó Giang Chính Hình ôm Thịnh Tuyển Ninh vào trong lòng ngực, làm nũng: "Thực xin lỗi, Ninh Ninh."
"Anh xin lỗi cái gì?" Thịnh Tuyển Ninh thò đầu ra khỏi ngực hắn.
"Anh không nên ồn ào, không nên để Thịnh Vãn Hâm nói thật, không nên để y nói hết, không nên ra ngoài rồi mới phát hiện em đang ghen...tạm thời chỉ có thể nghĩ ra từng đó."
Thịnh Tuyển Ninh vừa lòng gật gật đầu: "Không tồi, thái độ rất tốt, anh định bồi thường cho em cái gì?"
Bồi thường...
Giang Chính Hình cúi đầu hôn xuống, Thịnh Tuyển Ninh thuận theo bám lên vai hắn.
Sau khi hôn một lúc, Thịnh Tuyển Ninh nhận ra có điều không thích hợp.
Cái tay này đang sờ chỗ nào? Cái gì kia đang chống vào người cậu...
"Chờ...chờ đã" Thịnh Tuyển Ninh thở dốc, muốn đẩy Giang Chính Hình ra, "Anh muốn làm gì?"
Chỉ trong chốc lát, vạt áo của Thịnh Tuyển Ninh đã bị hắn vén lên.
Giang Chính Hình không biết xấu hổ, hạ lưu cười nói: "Bồi thường cho em!"!!!
"Giang Chính Hình! Anh tới thật à? Ưm..." Thịnh Tuyển Ninh khiếp sợ, "Ở chỗ này?"
Giang Chính Hình cắn lỗ tai cậu: "Chúng ta còn chưa ở trong xe thử..."
"Vậy anh lái vào gara đi, ở trong sân giống cái gì, người khác sẽ thấy." Mắt Thịnh Tuyển Ninh ươn ướt, như là bị làm cho khóc.
"Không sao đâu bảo bối, anh chặn lại, người khác không nhìn thấy em..."
...Quên đi, cứng cũng cứng rồi.
3.
Về giấm
Thịnh Vãn Hâm và Tô Tiểu Minh ra ngoại đi dạo để tiêu thực, nhưng hai người lại ở phố ăn vặt mắt to trừng mắt nhỏ mười phút.
"Muốn ăn không?" Thịnh Vãn Hâm lạnh lùng cho hai tay vào túi, nhìn về phía quầy thịt nướng nghi ngút khói cách đó mười mét.
Tô Tiểu Minh nuốt nuốt nước miếng: "Em sẽ không nhận thua đâu, rõ ràng là anh càng muốn ăn!"
"......" Thịnh Vãn Hâm thở dài, ""Phần ăn trong nhà hàng đó thực sự quá nhỏ."
"Ừm ừm." Tô Tiểu Minh gật gật đầu, bụng hai người cùng nhau kêu lên.
Cuối cùng Thịnh Vãn Hâm là người nhận thua trước, hai người ở quán nướng chẳng phân biệt gà vịt dê bò lung tung chọn mười mấy xiên thịt, còn gọi hai đĩa nhộng tằm.
Lúc Tô Tiểu Minh một ngụm một cái nhộng làm cho thỏa mãn, Thịnh Vãn Hâm đột nhiên ngẩng đầu hỏi cậu ta: "Nghiêm túc mà nói, vừa nãy em ghen sao? Lúc anh nói thật ấy."
"Chính xác mà nói, em cũng không có ghen, nhưng cũng gần gần vậy."
Thịnh Vãn Hâm đưa cho cậu một cái xiên khác: "Em trả lời nhanh thế là đang nói dối à."
"Không có nói dối." Tô Tiểu Minh đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, "Vốn là muốn khó chịu, nhưng đột nhiên nghĩ đến học trưởng anh chắc là sẽ không nói thật..."
Cậu bắt gặp ánh mắt trở nên khiếp sợ của Thịnh Vãn Hâm, cười cười nói: "Cho nên liền cảm thấy, lúc này ghen hình như còn quá sớm."
Thịnh Vãn Hâm hiếm khi cạn lời: "Anh..."
"Cho nên, học trưởng anh định thích Giang ca tới khi nào?".