Ngoại trừ Lâm Xuân Hương, mọi người trong bàn đều ngồi quanh chiếc bàn gỗ, đây là sự khởi đầu của hoạt động trang trọng nhất trong gia đình nhà họ Thời.
Đội trưởng Thời lấy trong túi ra hai viên kẹo, chỉ với hai tiếng cạch cạch, viên kẹo bay ra khỏi cơ thể thô ráp và cường tráng của đội trưởng, rơi xuống bàn.
Dù không có ánh nắng nhưng lớp giấy gói nhựa nhiều màu sắc vẫn phản chiếu ánh sáng ngoạn mục, như thể có thể ngửi thấy mùi ngọt ngào của viên kẹo tròn qua lớp giấy gói kẹo.
Tất cả trẻ em trong gia đình nhà họ Thời đột nhiên chảy nước miếng.
Thời Tửu khó hiểu, trước kia ông nội cô luôn lấy một viên kẹo làm phần thưởng, bây giờ lại hào phóng như vậy, những người khác có thể không nhận ra loại kẹo này, nhưng Thời Tửu biết, hai miếng này là loại kẹo cứng chứa đầy hương vị saccharin phổ biến nhất, hương vị rất bình thường, nhưng ở thời đại này, chúng được coi là kẹo ngon.
Hoạt động này của nhà họ Thời là do ông nội của Thời Tửu tổ chức hai năm trước, quy trình chung của hoạt đông là đọc thơ sau khi ăn cơm, đọc được thơ mới có kẹo ăn, hầu hết thời gian đội trưởng Thời sẽ lấy một miếng kẹo đường làm phần thường, mỗi lần mỗi phần đều không giống nhau.
Thời Tửu không chỉ một lần thầm suy đoán rằng ông nội có có thể đào những viên kẹo đường lớn này ra từ trong hộp, cô nghĩ như vậy cũng có căn cứ, cô một lần chị họ lớn của nhà bác cả cô đọc bài thơ 《Tấm lòng người nông dân》“Buổi trưa ngày cày cuốc! từng hạt một đều vất vả”, sau đó nhận được phần thưởng là kẹo cứng nhọn, Thời Tửu nhìn thoáng qua có thể thấy nó giống hệt như phần đầu viên kẹp trên miệng lọ mà buổi sáng cô đến phòng của bà nội đồng chí Tống Hồng Phương bẻ một viên cho cô, ngay cả những vết nứt rõ ràng cũng có độ lớn nhất định.
Lúc đầu Thời Tửu trong lòng vẫn thầm thở dài cho chị họ, chị họ thật sự không biết lúc chọn thời điểm thích hợp, tại sao hôm qua không đọc được thì hôm nay lại đọc được nhanh nhất? Miếng kẹo đường ngày hôm qua là miếng lớn nhất và đáng kể nhất mà ông nội cô từng móc ra! Viên kẹo hôm nay chị họ nhận được có vẻ hơi dài, nhưng chỉ là ảo giác, trên thực tế, cái dài và nhọn là thứ không trọng lượng nhất, thậm chí ngậm thêm vài lần trong miệng cũng không đủ.
Thành thật mà nói, bất cứ miếng kẹo nào cũng đều được bà nội Thời Tửu nhét riêng cho Thời Tửu cũng to hơn miếng kẹo mà ông nội cô móc ra.
Ông nội cô thật sự biết tiếc kiệm, Thời Tửu âm thầm gắn mác tương đối tích cực cho đội trưởng Thời.
Sau khi hắng giọng, đội trưởng Thời dùng một chiếc tẩu khô đẩy hai miếng kẹo vào giữa hai bàn, chắc là để cho những đầu cà rốt thấy rõ hơn sức hấp dẫn to lớn mà những viên kẹo thơm ngon mang lại, đúng như dự đoán, Thời Tửu nghe thấy tiếng nước bọt từ anh em họ của mình.
Ông nội cô không hổ danh làm đội trưởng đã lâu, thật đúng là biết lòng người, không, các đầu cà rốt lớn nhỏ nhiệt tình hiển nhiên là rất cao.
Ngoại trừ cô, rất bình tĩnh ngồi trên bàn, nhìn hai viên kẹo cứng, trong mắt có chút chán ghét.
Hương vị saccharin‧‧‧‧‧‧Không ngon lắm‧‧‧‧‧‧
Đội trưởng Thời mở to mắt nhìn xung quanh, thật bất ngờ và có phần bất ngờ, ông nhìn thấy đứa cháu gái nhỏ của mình bình tĩnh đến mức khiến hai bi của ông đau nhức, rất nhiều búp bê màu trắng, sao lại không tích cự như vậy? Thật sự tổ tiên nói rằng con rồng và con phượng có thể đào hố sao? Cho dù lão út lười biếng đến đâu, còn không phải nhờ con dâu có văn hóa giúp thay đổi sao? Sao cháu gái lại không tích cực hơn cha cô, đây là loại kẹo mà hợp tác xã cung tiêu bán rồi cũng tranh giành! Tất cả chuyện này là sao?