“Đưa ta đến ngục tối của Vân Vệ.” Bùi Cửu Chi hai mắt nhìn Phó Chu, giọng nói lạnh lùng.
“Vân Vệ đều xử án giống như ngươi sao?” Bùi Cửu Chi là người đầu tiên bước xuống đại điện.
“Cửu điện hạ, thần biết ngài… Ngài muốn giữ người ở lại Tĩnh Vương phủ.” Phó Chu quỳ ở trên đất, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phó Chu, kể từ hôm nay ngươi bị cách chức, tự kiểm điểm lại đi.” Hoàng đế Vân Đô Bùi Sở ngây người một lúc mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Hung thủ sát hại Phương Tú Chi là yêu quái, hắn ta không thể nào là một trong số những người trong Tĩnh Vương phủ.
Bùi Sở hiểu rất rõ mấy người ở dưới trướng mình hay nói vòng vo tam quốc như thế nào.
Phó Chu là người trong bè phái của Thái tử, lần này chắc chắn là để lập công nên xử án bừa bãi.
“Bệ hạ.” Phó Chu kinh sợ hành lễ: "Đây… Rốt cuộc là chuyện gì? Thần không biết.”
“Ngươi đi mở ngục tối ra.” Bùi Sở quay lưng lại, không quan tâm đến hắn ta nữa.
Phó Chu cuống cuồng đuổi theo Bùi Cửu Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Cửu Chi mặc một thân áo bào trắng sau khi đã đi ra khỏi đại điện thì lập tức biến thành một con Thanh Điểu vỗ cánh bay đi.
“Mau, mau đi hộ giá Cửu điện hạ.” Phó Chu đoán ra được có thể là bản thân đã bắt nhầm người rồi.
Nhưng rõ ràng là cô nương kia đã nhận tội, hơn nữa nàng còn bình tĩnh đến mức không giống một thị nữ bình thường.
Tại sao lại bắt nhầm người được? Chiếc đèn lồng hình con thỏ kia thật sự là của nàng mà.
Một con Thanh Điểu nhỏ bé bay ở đằng trước, theo sau nó là kỵ binh của Vân Vệ.
Bùi Cửu Chi không thể duy trì hình dạng con người quá lâu, Luvevaland chấm co, chỉ có sử dụng hình dạng Thanh Điểu thì hắn mới tiết kiệm nguồn năng lượng chứa trong lá bùa được.
Phó Chu ra lệnh cho phó thống lĩnh ở bên cạnh: “Đi, đi đến ngục tối trước, đưa cô nương kia ra đây, dỡ bỏ dây xích trên người nàng ta xuống trước, đừng để Cửu điện hạ nhìn thấy.”
“Đại nhân, bệ hạ đã ra lệnh ngài cách chức tự kiểm điểm rồi.” Phó thống lĩnh ghìm lại dây cương ngựa, lạnh lùng nói: “Bây giờ ta mới là thống lĩnh của Vân Vệ.”
“Ngươi…” Phó Chu đang muốn nói tiếp thì phó thống lĩnh đã đưa tay ra cho hắn ta: “Phó đại nhân, hãy đưa chìa khóa mở ngục tối cho ta.”
*
Trong nhà lao tối tăm, Ô Tố gắng gượng tựa vào tường, nàng đang suy nghĩ lúc nào Vân Vệ sẽ định tội mình.
Ô Tố nghĩ nếu như họ định tội rồi thì sẽ giết nàng, đến lúc ấy nàng sẽ có cơ hội bỏ trốn.
Trên vai cực kỳ đau, chỗ cổ từng bị Phó Chu bóp chặt cũng đau. Ô Tố thấy hơi khó thở, cảm giác như trong cổ họng mình có máu chảy ra.
Mặc dù năng lượng âm dương mà loài người cung cấp rất tuyệt vời đối với nàng nhưng Ô Tố không quá quen giao tiếp với con người.
Bọn họ căm ghét yêu quái, nếu như bị bọn họ phát hiện thân phận của mình thì nàng sẽ càng bị đối xử tàn nhẫn hơn.
Ô Tố cúi đầu xuống, đôi lông mi dài hơi run run, trong lòng nàng vẫn rất bình tĩnh, không chút biến động.
Đối với việc Vệ Lệ đã bán đứng mình, nàng không có cảm giác gì, đối với chuyện Phó Chu đổ oan cho mình, nàng cũng không hận.
Không có tình cảm cho nên cũng chẳng có cảm xúc thù hằn gì.
Ô Tố chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nàng không cho rằng mình có thể chạy thoát ra ngoài được, Luvevaland chấm co, nàng mệt đến mức mà nàng đã quên đi mất là tiểu điện hạ có thể hóa thành Thanh Điểu rồi.
Đối với Ô Tố mà nói, quý nhân như hắn sẽ không quan tâm đến những lời mà nàng từng nói.
Rất lâu sau, nàng cảm thấy hơi tê ở hai chân bèn nhẹ nhàng động đậy một cái, khiến xích sắt ở trên cổ chân kêu lên lạch cạch.
Ô Tố ở trong góc sâu của ngục tối nhìn thấy một chút ánh sáng xuất hiện, hình như là có người đã mở cửa ngục.
Có người thắp đèn lên rồi tiến lại gần, ánh mắt của Ô Tố đã ở trong bóng tối một thời gian dài nên lúc mới đầu không nhìn rõ được dáng vẻ của người đến.
Nàng nheo mắt lại cũng chỉ nhìn thấy một mảng ánh sáng chói màu trắng.
Ánh sáng này thanh khiết không tì vết, giống như mặt trời và mặt trăng treo cao trên bầu trời, không bao giờ rơi xuống.
Rất lâu sau, ánh sáng chói kia tiến lại gần nàng.
Mắt của Ô Tố chớp chớp, ánh sáng này quá chói mắt, nàng không tài nào mở mắt ra.
Sau một hồi, dường như có người ngồi xuống ở trước mặt nàng.
Giọng nói quen thuộc vang lên trước mặt, êm dịu nhưng lạnh lẽo giống như dòng nước tan chảy ra từ sông băng.
“Chìa khóa.” Bùi Cửu Chi túm lấy chùm chìa khóa lạnh lẽo trong tay của phó thống lĩnh Vân Vệ, động tác có phần gấp gáp.
Vân Vệ ở bên cạnh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của Bùi Cửu Chi như vậy.
Đáng ra hắn phải luôn trầm tĩnh vô tình, sẽ không bị bất kỳ chuyện gì tác động mà thay đổi cảm xúc..
Hắn giống như một vị thần không buồn, không vui chứ không phải giống như bây giờ…
Hắn ngồi trước mặt một nữ tử tầm thường, hèn mọn, tự mình mở khóa chiếc xích sắt trên cổ chân cho nàng.
Ô Tố cảm giác có một đôi tay lạnh buốt chạm vào cổ chân mình, nàng hơi nhíu lông mày lại, co chân về phía sau.
Bùi Cửu Chi giữ hai mắt cá chân của nàng lại, giọng nói trầm xuống: “Đừng động đậy.”
Ô Tố há hốc miệng, ngơ ra một lúc lâu. Nàng nhận ra giọng nói này rồi, đây là lần đầu tiên nàng nhớ được giọng nói của một con người.
Nàng thầm nghĩ rõ ràng mình không cố gắng ghi nhớ nhưng khi hắn lên tiếng thì cái tên này vẫn tự xuất hiện trong đầu nàng.
“Tiểu điện hạ?” Giọng nói của Ô Tô khàn đặc đến đáng sợ, nàng vừa nói chuyện thì dường như máu trong cổ họng lại trào máu lên, tràn ngập khoang miệng.
Bùi Cửu Chi kéo xích sắt bên cạnh nàng ra, lại nắm lấy tay nàng.
Hắn vừa chạm vào tay của Ô Tố, chỗ khớp xương bị thương do kéo mạnh của nàng lại đau nhức.
Nhưng Ô Tố vẫn bình tĩnh như cũ, không hề lên tiếng kêu đau nhưng trên trán lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng..
“Nàng bị thương rồi sao?” Giọng nói của Bùi Cửu Chi lạnh thấu xương.
Ô Tố không trả lời hắn.
Phó thống lĩnh ở bên cạnh lên tiếng nói: “Cửu điện hạ, ở trong nhà lao bẩn lắm, để thần làm cho.”
“Không cần.” Bùi Cửu Chi cẩn thận mở khóa xích sắt trên cổ tay Ô Tố, hắn cúi người ôm nàng lên.
Hắn cảm thấy chuyện này là sơ suất của bản thân, nếu như hắn thông báo cho Vân Vệ sớm một chút thì bọn họ đã không bắt nàng rồi.
Nhưng khi nàng lừa hắn thì bình tĩnh và lí lẽ hùng hồn như thế, tại sao đến trước mặt Vân Vệ thì nàng lại không ngụy biện nữa?
Cơ thể của Ô Tố cứng ngắc, nàng mất rất nhiều thời gian mới phản ứng lại được mình đang nằm trong vòng tay của Bùi Cửu Chi.
Trên cổ tay nàng có vết máu do xích sắt cọ xát, in trên y phục màu trắng sạch của hắn, Luvevaland chấm co, màu máu thấm vào trong không có cách nào làm sạch.
Vốn dĩ cơ thể này của Bùi Cửu Chi là biến ra từ lá bùa, vết máu thấm trên giấy tất nhiên sẽ không biến mất.
Ô Tố cố gắng nhấc cổ tay của mình lên một chút, sợ làm bẩn y phục của hắn.
Nàng không biết nên nói gì mới phải, mở miệng nói chuyện thì cổ họng lại đau nên cũng không nói gì nữa.
“Đại phu đâu?” Bùi Cửu Chi đi ra khỏi ngục tối, trầm giọng hỏi.
“Thần sẽ đi gọi ngay bây giờ ạ.” Phó thống lĩnh hành lễ nói.
“Vân Vệ thự có thuốc không?” Hắn lại hỏi.
Bùi Cửu Chi cảm thấy Ô Tố được ôm ở trong lòng mình rất nhẹ, dường như chỉ cần hắn dùng lực một chút thì có thể bẻ đôi cơ thể của nàng vậy.
Ngục tối Vân Vệ không phải nơi tốt đẹp gì, làm sao mà nàng chịu đựng được.
Lông mày của Ô Tố hơi nhăn lại, nàng sợ làm phiền người khác nên lên tiếng nói: “Tiểu điện hạ, không cần đâu.”
Vừa nghe giọng nói của nàng đã biết cổ của nàng bị thương, Bùi Cửu Chi cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói ra hai chữ: “Im miệng.”
Hắn rất hung dữ nên Ô Tố cũng không nói nữa.
Không lâu sau nàng được đặt trong một căn phòng của Vân Vệ thự.
Giọng nói của phó thống lĩnh khi nói chuyện với Bùi Cửu Chi đầy sự run rẩy: “Cửu điện hạ, đại phu sắp đến rồi, ngài nghỉ ngơi một chút, chuyện… Chuyện này đều là lỗi sai của Vân Vệ chúng thần. Lúc ấy, thần nên khuyên Phó đại nhân nhưng ngài ấy quá vội vàng, hơn nữa cô nương này đúng thật là có chút kỳ lạ.”
“Thuốc.” Bùi Cửu Chi không hề nghe người này nói nhiều.
Vân Vệ ở phía sau đưa hòm thuốc đến.
Bùi Cửu Chi nghiêng người, đóng cửa phòng lại.
Ô Tố dựa trên chiếc giường mềm mại, yên tĩnh nhìn hắn.
Bởi vì ban nãy Bùi Cửu Chi bảo nàng im miệng nên bây giờ nàng cũng không có ý định nói chuyện nữa.
“Là sơ suất của ta, ta có việc phải xử lý nên không kịp nói chuyện với Vân Vệ.”
Bọn họ có thể tra được đến chỗ Ô Tố là chuyện nằm ngoài dự liệu của Bùi Cửu Chi.
Ô Tố gật đầu, nàng đang nghĩ nếu như mình được tiểu điện hạ cứu ra ngoài rồi vậy thì nàng còn có thể quay lại Tĩnh Vương phủ không.
Nàng vẫn còn phải tiếp tục làm việc nữa.
Suy nghĩ của Ô Tố bay xa, ánh mắt nhìn ra xa xăm, chỉ có như thế này mới có thể khiến nàng quên đi cơn đau đớn trên cơ thể.
“Mạo phạm rồi.” Bùi Cửu Chi nghiêng người đến gần, tay của hắn đặt lên vai nàng rồi đỡ lấy cơ thể nàng.
Ô Tố thật sự không còn sức lực để ngồi thẳng người, lưng nàng vừa mềm oặt, dựa cả người vào trong lòng của Bùi Cửu Chi.
Hơi thở của Bùi Cửu Chi cứng đờ lại, hắn không đẩy nàng ra, Luvevaland chấm co, chỉ vén tà áo của nàng ra một chút để kiểm tra vết thương trên vai nàng.
Hắn biết nàng bị thương khá nghiêm trọng, điều trị sớm một chút vẫn tốt hơn.
Ô Tố không giãy giụa, mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm, nàng nằm yên giống như một người chết.
Bùi Cửu Chi một tay đỡ lấy nàng, nâng bát nước thuốc đặt ở trên bàn lên để cho nàng uống.
Hắn bưng bát, đưa miệng bát đến bên môi của Ô Tố. Ô Tố mở miệng uống thuốc.
Thuốc rất đắng, Ô Tố nhăn mày nhưng máu ở trong cổ họng lại bị ép xuống, cổ nàng không còn đau như trước nữa.
“Tiểu điện hạ, cảm ơn ngài.” Ô Tố nghiêng mặt qua, đôi lông mi dài rung rung.
Nàng giơ tay muốn tự mình múc thuốc uống nhưng cánh tay nàng mềm nhũn, dường như mất đi sự chống đỡ của xương cốt, không thể nhấc lên.
“Để ta.” Bùi Cửu Chi nhẹ thở dài.
Ô Tố thu ánh mắt lại, không nói thêm gì. Ngón tay lạnh lẽo của hắn ấn bôi thuốc mỡ thúc đẩy lưu thông máu và loại bỏ máu bầm, hai ngón tay xoa bóp các khớp vai của nàng.
“Một lát nữa sẽ hơi đau đấy.” Bùi Cửu Chi mở miệng nhắc nhở Ô Tố.
“Ừm.” Ô Tố đáp.
Bùi Cửu Chi ấn bả vai nàng, xoa bóp cánh tay một cách khéo léo để chỉnh lại các khớp xương bị trật.
Ô Tố đau đến mức má nhăn thành một cục nhưng nàng vẫn không lên tiếng kêu đau.
Nàng lại nghe thấy Bùi Cửu Chi thở dài, lồng ngực hắn hơi rung rung, phát ra một tiếng than thở nặng nề.
Khóe mắt của Ô Tố liếc nhìn thoáng thấy đôi vai trần của mình.
Ngón tay của Bùi Cửu Chi ấn ở bên trên, thuốc mỡ làm tan máu bầm lan rộng trên da tạo nên cảm giác bỏng rát nhè nhẹ.
Đây là lần thứ hai nàng thân mật như thế với một con người.
Lần trước là ở Quan Lan các.
Nàng nhớ lúc ấy tà áo của mình cũng bị một bàn tay giống như thế vén lên.
Ô Tố khó hiểu nhìn tay của Bùi Cửu Chi. Nàng đột nhiên giơ tay ra, nhịn cơn đau tóm lấy đầu ngón tay của hắn.
“Tiểu điện hạ, để ta tự làm cho.” Ô Tố cắn môi nói.
Bùi Cửu Chi bỏ tay của nàng ra hỏi: “Nàng vẫn còn sức à?”
Ô Tố lắc lắc đầu.
“Khi lừa ta thì nói y như thật, thế mà sao vẫn bị Vân Vệ bắt lại?”
Không biết tại sao Bùi Cửu Chi lại hỏi một câu hỏi không hợp thời điểm như vậy.
Hắn không nên hỏi câu như thế, câu hỏi này vượt ra ngoài mối quan hệ vốn chỉ tình cờ gặp nhau của hai người.
Ngày mà Ô Tố bị bắt, nàng không thể mở miệng. Nàng cũng không giải thích với Bùi Cửu Chi mà chỉ yên lặng nhìn như thế.
Bùi Cửu Chi phát hiện từ đầu đến cuối nàng đều im lặng như thế, Luvevaland chấm co, mỗi một hành động đều giống như một sinh vật vô tri đang tuân theo những chuyển động bản năng.
Hắn chú ý đến vết bầm tím trên cổ nàng, đầu ngón tay lại lấy thêm một ít thuốc mỡ thoa lên trên cổ cho nàng.
Hắn cảm nhận được động mạch đập trên cổ nàng, đây dường như là thứ chứng minh nàng có sức sống.
Ô Tố cụp mắt, mặc kệ cho Bùi Cửu Chi đụng vào mình, nàng không giãy giụa.
“Nói chuyện đi.” Bùi Cửu Chi lại mở miệng.
“Tiểu điện hạ, ngài muốn ta nói cái gì mới được đây?” Ô Tố hỏi hắn.
“Trách ta, trách Vân Vệ hoặc là người nào đó khác đều được.” Bùi Cửu Chi nói.
“Không trách.” Ô Tố nói.
Đầu ngón tay của Bùi Cửu Chi dừng lại, hắn nhìn chằm chằm Ô Tố. Luvevaland chấm co. Trong khoảnh khắc ấy, bộ y phục rộng thùng thình của nàng trượt xuống.
Đến ngục tối, nàng bị kéo đi thẩm vấn nên y phục vốn đã xộc xệch, lúc nãy bởi vì trị thương mà Bùi Cửu Chi vừa chạm vào đã nới lỏng ra hơn.
Bộ y phục sắp tuột xuống dưới ngực nàng, Ô Tố nhớ đến trên cơ thể mà bản thân biến hình có một nốt ruồi ở dưới ngực phải.
Trong chớp mắt, một suy nghĩ giống như vậy cũng lướt qua trong não Bùi Cửu Chi, đôi mắt lạnh lẽo bĩnh tĩnh của hắn đang nhìn chằm chằm bộ y phục bị tuột xuống kia đột nhiên nheo lại.