Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Dù sao tính toán thời gian, mấy ngày này cũng là lúc thuật che mắt nàng đã dùng trên cuống anh đào và mắt cá mất đi hiệu lực.
 
Ô Tố không ngờ khố phòng của Tĩnh Vương phủ bị mất một hoa tai ngọc trai nho nhỏ đã chọc cho quản sự đại nhân gióng trống khua chiêng tìm kiếm như thế.
 
Nhưng họ đã bắt đầu điều tra rồi nên Ô Tố cũng chỉ có thể thành thật làm theo trình tự, viết tên của mình lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng vốn không biết hai chữ “Ô Tố” này, dù sao trên thư của Trần Vu cũng chưa từng viết hai chữ này.
 
Nhưng đây là tên của nàng nên Ô Tố đã cố ý đi tra từ điển mới biết được hai chữ “Ô” và “Tố” này viết như thế nào.
 
Sau khi viết tên xong, Ô Tố quay trở về phòng. Nàng hơi lo sợ, bất an, nàng sợ mình sẽ bị phát hiện.
 
Nhưng nàng vẫn tò mò về đồ của tiểu điện hạ, thế là nàng lại mở túi gấm lấy tờ giấy kia ra.
 
Về việc nhận biết mặt chữ, Ô Tố cũng chỉ biết đến những chữ viết đã từng được đề cập trên thư Trần Vu viết, cho nên…
 
“Ô Tố, bên phải của nàng? Phía dưới, có một? Nếu? Cảm Thấy? Đó chính là ta? Của.”
 
“… Nhỏ? Dưới.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ô Tố: “?” Ngài đang viết cái gì vậy?
 
Nàng không biết nhiều chữ nên cũng không đọc được nội dung trên tờ giấy này.
 
Dù sao căn bệnh mà Trần Vu đang mắc phải là bệnh phổi, ở trong thư viết cho bà của mình, nàng ấy sẽ không dám viết ngực mình đau.
 
Cho nên Ô Tố không biết tất cả những chữ mấu chốt này.
 
Ô Tố khó hiểu gấp tờ giấy lại, cẩn thận cất vào túi gấm.
 
Chiếc chìa khóa vàng kia lại càng kỳ lạ hơn, trông có vẻ rất đáng tiền nhưng rốt cuộc nó dùng để làm gì nàng cũng không biết.
 
Ô Tố không hiểu gì cả, đây là lần đầu tiên nàng chủ động muốn tìm tiểu điện hạ, nàng muốn hỏi rốt cuộc túi gấm mà hắn cho mình là ý gì.
 
Nàng muốn biết nội dung trên tờ giấy đó, vì vậy Ô Tố đã quyết định ngày mai nàng sẽ xin nghỉ một ngày, đến tàng thư lâu dành cho bách tính Vân Đô tra từ điển, nàng muốn biết rốt cuộc vị tiểu điện hạ này đang nói cái gì.
 
Ô Tố biết nội dung trên tờ giấy chỉ có thể để một mình nàng đọc, vì vậy nàng không dám nhờ người khác đọc giúp mình.
 
Trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng kiểm tra lại túi gấm trong lồng ngực và ôm chặt nó, nàng sợ mình làm mất nó.
 

Đây là đồ của tiểu điện hạ, nàng nghĩ vậy.
 
*
 
Đêm khuya, ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng bạc rọi trên trận pháp tế đàn.
 
Linh khí đến từ Tiên Châu vẫn đang truyền xuống không ngừng nhưng cũng chuẩn bị kết thúc rồi.
 
Lúc con chim bùa cạn sạch năng lượng, Bùi Cửu Chi mở mắt ra, hắn biết rất có thể Ô Tố đã mở túi gấm đó ra rồi.
 
Nàng mở ra rồi, nếu bị dọa sợ bỏ chạy thì phải làm thế nào?
 
Để Hứa Lăng đưa nàng về Nhật Nguyệt các trước, khi ấy nàng có mở túi gấm đó ra, biết rõ chân tướng rồi thì cũng không chạy được nữa.
 
Bùi Cửu Chi tưởng tượng tới đủ loại khả năng Ô Tố sẽ chạy mất, chỉ duy nhất một điều hắn không thể ngờ là Ô Tố vốn không biết nhiều mặt chữ như thế.
 
Đúng là nàng đã mở túi gấm ra nhưng nàng đọc cũng không hiểu gì cả.
 
Bùi Cửu Chi nặng nề thở dài, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức dùng thần thức khống chế con chim bùa.
 
Coi như nàng có chạy, hắn cũng phải nhìn xem nàng chạy đến nơi nào.
 
Thế là đêm hôm ấy, túi gấm được Ô Tố ôm vào ngực bỗng nhiên động đậy.
 
Bùi Cửu Chi không ngờ Ô Tố lại cất cả con chim bùa của hắn vào túi gấm.
 
Năng lượng trên con chim bùa gần như không còn nữa, hắn chỉ có thể cố gắng thò đầu ra khỏi túi gấm, xác định vị trí của Ô Tố.
 
Bùi Cửu Chi ủi đầu vào tờ giấy Ô Tố đã mở ra bên trong túi gấm, tờ giấy đó do chính tay hắn xếp nên hắn biết nàng đã mở ra đọc rồi.
 
Thanh Điểu trong túi gấm lại thò đầu ra, nhìn thấy cách trang trí quen thuộc trong phòng Ô Tố, Bùi Cửu Chi biết phòng nàng ở trong Tĩnh Vương phủ bày biện cái gì.
 
Nàng không bỏ đi sao?
 
Lúc Bùi Cửu Chi đang định tiếp tục xác nhận, đầu hắn lại đã đụng trúng một thứ gì đó mềm mại.
 
Bây giờ đang là mùa hạ, lúc ngủ Ô Tố chỉ mặc y phục mỏng manh, áo ngủ mềm mại phủ lên người, phác họa ra đường cong chập chùng, dịu dàng.
 
Mà đầu của Thanh Điệu vừa đụng phải vị trí giao nhau của hai đường cong kia.
 
Tất nhiên hắn rất quen thuộc với cơ thể của nàng. Ô Tố chưa từng cố gắng ghi nhớ những chi tiết nhỏ của đêm đó nhưng Bùi Cửu Chi nhớ rất rõ tất cả những chuyện đã xảy ra trong Quan Lan các vào đêm đó.

 
Lần này, Thanh Điểu lập tức biến thành màu hồng nhạt, không chỉ trên má bị đổi màu mà cả người nó cũng đổi màu.
 
Bây giờ Bùi Cửu Chi mới kịp nhận ra Ô Tố đã đặt đồ hắn đưa cho nàng ở đâu.
 
Ồ… Thì ra nàng cũng để ý hắn, trân trọng đồ của hắn mà ôm vào ngực như thế.
 
Hơn nữa, nàng cũng đã đọc tờ giấy kia rồi nhưng lại không bỏ chạy.
 
Bùi Cửu Chi yên tâm rồi. Con chim bằng bùa bị hắn điều khiển mệt mỏi rủ đầu xuống, tựa vào ngực Ô Tố, một lần nữa đã bị mất đi thần thức khống chế.
 
Ngày hôm sau, khi Ô Tố tỉnh lại, nàng phát hiện không biết từ lúc nào mà con chim bùa mà nàng cất giữ trong túi gấm đã thò đầu ra.
 
Nàng duỗi ngón tay ra ấn đầu nó trở về.
 
Ô Tố không nghĩ đến tối hôm qua Bùi Cửu Chi lại cố gắng tập trung năng lượng trở lại bên cạnh nàng, sau đó mới vừa lòng thỏa ý rời đi.
 
Nàng chỉ cảm thấy có lẽ trong lúc ngủ mê mình đã vô tình đụng trúng.
 
Ô Tố buộct nút thắt của túi gấm lại, sau đó mới đi tìm Lục quản sự xin nghỉ.
 
Nàng ở trong Tĩnh Vương phủ rất ít gây chuyện phiền toái, làm việc rất cố gắng, mà trước giờ cũng chưa từng xin nghỉ.
 
Cộng thêm Lục quản sự cảm thấy nàng có người chống lưng, thế nên khi nàng xin phép nghỉ nhanh chóng nhận được sự đồng ý.
 
“Mấy ngày nay, hạ nhân trong Tĩnh Vương phủ không được phép ra ngoài, hôm nay ta phá lệ cho ngươi, ngươi không biết chữ, đọc nhiều sách, học tập thêm là đúng.”
 
Lục quản sự dùng thân phận của trưởng bối nói mấy lời thấm thía với nàng.
 
Ô Tố cũng gật đầu, nói: “Lục quản sự, ta đã rõ rồi.”
 
“Trong Tĩnh Vương phủ bị mất đi thứ gì mà phải tốn công tốn sức tìm kiếm như thế?” Ô Tố ngẫm nghĩ, nàng vẫn hơi lo lắng hỏi.
 
“Không phải chuyện lớn gì đâu, ngươi không cần sợ.”
 
Lục quản sự trả lời ông ấy cũng đã nghe ngóng tin tức rồi, tóm lại, ông ấy biết bên trên không có ý kéo tới hỏi tội.
 
“Ừm.” Ô Tố khẽ gật đầu, nàng hơi yên tâm, chuyện này có thể không phải chuyện nàng nghĩ đến.
 

Ô Tố mang theo túi gấm của mình đi thẳng đến tàng thư lâu được mở cho bách tính Vân Đô sử dụng.
 
Nơi đó cách Tĩnh Vương phủ hơi xa, người đi trên đường cũng nhiều hơn.
 
Ô Tố không nỡ tiêu tiền, nhìn thấy trên đường có bán một số món đồ chơi nho nhỏ rất thú vị nhưng nàng không mua, chỉ đứng xem mà thôi.
 
Người đi lại trên đường rất nhiều, thậm chí trong số đó còn có người nhận ra Ô Tố.
 
“Đây không phải cô nương nhận được sen vàng trong trận pháp ban phúc vào mấy ngày trước sao?”
 
“Đó là trận pháp Cửu điện hạ chủ trì, nàng ấy thật sự rất may mắn!”
 
Ô Tố nghe thấy có người đang thảo luận về mình, nàng vội vàng bỏ chạy, né tránh ánh mắt thiện ý của người đi đường.
 
Làm một yêu quái nhỏ bé khiêm tốn, nàng không muốn người ta để ý đến mình quá nhiều.
 
Bước vào tàng thư lâu, quả nhiên người đã ít đi rất nhiều, Ô Tố chọn một lối đi không có người.
 
Nàng tìm đến nơi cất giữ từ điển trong tàng thư lâu, tìm thấy một quyển thông dụng trong đó.
 
Thật ra Ô Tố không biết đọc sách của con người.
 
Trước kia để biết được tên của mình viết như thế nào, nàng đã tìm một người qua đường trong tàng thư lâu này hỏi thăm.
 
Khi đó nàng hỏi: “Ô Tố… Ô là Ô có nghĩa màu đen, Tố là Tố có nghĩa màu trắng, hai chữ này viết như thế nào? Ngươi có thể giúp ta tra từ điển không?”
 
Người qua đường kia đã giúp nàng mở đúng trang trong từ điển, lúc đó Ô Tố mới học được cách viết chữ “Ô” và “Tố”.
 
Lần này, nàng chỉ có thể lần theo những chữ nàng không biết trên tờ giấy, tìm trong từng trang sách một.
 
Tất nhiên tìm chữ như thế này không khác gì mò kim đáy bể, Ô Tố tìm rất lâu nhưng vẫn không thể tìm thấy chữ đầu tiên nàng không hiểu nằm ở đâu.
 
Lúc nàng đang nghiêm túc lật xem sách, có một giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau nàng: “Tiểu cô nương, ngươi lại đến đây xem sách rồi.”
 
Ô Tố quay đầu nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi lại thanh tú, nàng ấy đang cười, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, mái tóc dài được dây đỏ buộc lên cao.
 
Ô Tố nhớ kỹ cô nương này, lần trước cũng là nàng ấy đã giúp nàng tìm giúp nàng cách viết chữ “Ô” và “Tố”.
 
Cô nương kia mặc trên người bộ y phục màu đỏ đơn giản, gọn gàng, nàng ấy cầm một quyển sách đặt trước mặt Ô Tố đi.
 
Ô Tố chú ý đến vết chai do cầm vũ khí trong thời gian dài ở hổ khẩu* của nàng ấy.
 
*Hổ khẩu: Là kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
 
Nhưng lần này chữ nàng muốn tìm là chữ tiểu điện hạ đã viết, nàng không muốn nói với người ngoài.
 
Cho nên Ô Tố đã uyển chuyển từ chối sự giúp đỡ của vị cô nương mặc y phục đỏ này.
 

Nàng nghĩ chờ sau này có cơ hội gặp tiểu điện hạ, nàng sẽ hỏi lại hắn.
 
“Rất tốt, ngươi đọc sách nhiều là tốt! Mỗi khi không làm nhiệm vụ ta đều đến tàng thư lâu, đến lúc đó ngươi có gì không biết thì có thể hỏi ta.”
 
Cô nương váy đỏ cười rồi tạm biệt Ô Tố.
 
Ô Tố mỉm cười cứng ngắc, khóe môi nàng hơi cong lên, phất tay chào nàng ấy.
 
Ô Tố mù chữ bận rộn hơn nửa ngày nhưng vẫn không hiểu được thông tin trên tờ giấy.
 
Lúc nàng đi ra khỏi tàng thư lâu, ánh chiều tà đổ xuống, lúc này đã là hoàng hôn rồi.
 
Ô Tố không biết làm gì hơn chỉ đành trở về Tĩnh Vương phủ.
 
Lúc nàng đi đường, đã thấy rất nhiều người đã cầm hoa đăng đủ màu sắc soi sáng Vân Đô sắp chìm vào bóng đêm như những ngôi sao trên bầu trời.
 
Ở phía xa là trung tâm của Vân Đô, trận pháp tiểu điện hạ chủ trì vẫn đang sáng rực.
 
Ô Tố đứng trong biển người bình thường, xa cách, ngửa đầu nhìn về phía trận pháp thuộc về hắn.
 
Ánh sáng trận pháp nối liền với Tiên Châu luân chuyển, truyền thứ sức mạnh hư ảo huyền bí nhất xuống thế gian này.
 
Nàng nghĩ ấn tượng đầu tiên của nàng với tiểu điện hạ thật sự không tệ.
 
Hắn rất sáng! Giống như nhật nguyệt, trời sinh đã khiến người ta phải theo đuổi.
 
Trong lúc Ô Tố ngơ ngác nhìn trận pháp kia, có tiếng vó ngựa vang lên ở phía trước.
 
Một đội xe lộng lẫy đi ngang qua người Ô Tố, đội xe đang bảo vệ một xe ngựa hoa lệ bên trong.
 
Nàng né sang bên cạnh, nam tử áo đen dẫn đầu phía trước của đội xe kéo vành mũ thấp xuống.
 
Bên hông của y có một lệnh bài, trên đó chỉ có duy nhất một chữ “Lăng”.
 
Ô Tố nhìn thoáng qua đội xe này, sau đó nàng quay về Tĩnh Vương phủ.
 
Khi nàng đẩy cửa viện tử mình ở ra, màn đêm đã buông xuống rồi.
 
Ô Tố nhìn thấy một bóng người đang run rẩy không ngừng trong viện tử, hóa ra là bả vai Lâm Mộng đang run lên vì khóc.
 
Trong vô thức Ô Tố cảm thấy có gì đó không ổn, Lâm Mộng nghe thấy tiếng mở cửa, chợt quay đầu, nói từng chữ với Ô Tố.
 
“Ô Tố, đều tại ngươi! Tại ngươi đã hại Vệ Lệ!”
 
“Đêm đó rõ ràng là ngươi trực ở Quan Lan các nhưng không lâu trước đó, bởi vì tên trên sổ xếp ca là Vệ Lệ nên nàng ta bị bắt đi rồi!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận