Tầm mắt của ông ấy rời xuống lại nhìn thấy Ô Tố ôm rương làm bằng mây tre ở trong lòng và bộ quần áo mà nàng đang mặc trên người, thế là ông ấy bắt đầu lải nhải.
“Mới sáng sớm, ngươi ôm nhiều đồ như vậy là muốn làm cái gì, còn có bộ đồ mà ngươi đang mặc nữa…”
“Đám cô nương các ngươi thích chưng diện thì cũng có hiểu được, nhưng mà thân là hạ nhân của Tĩnh Vương phủ thì quần áo không thể tùy tiện mặc loạn. Nhìn kiểu dáng trang phục của ngươi thì chính là kiểu dáng của nữ tử quý tộc ở Vân Đô thường mặc, chúng ta không thể mặc được, tránh việc mạo phạm một vị quý nhân nào đó, vậy thì rắc rối lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi, mau đi thay quần áo rồi quay lại đây.”
“Lâm Mộng chắc chưa chết nhỉ, ngươi và nàng ta có mâu thuẫn ồn ào thì cũng không đến mức nói như vậy.” Lục quản sự phất tay về phía của Ô Tố.
Ô Tố lặp lại lời mình nói thêm lần nữa: “Lâm Mộng thật sự đã chết rồi.”
Nhưng nàng vẫn nghe theo mệnh lệnh của Lục quản sự đi thay quần áo rồi quay lại.
Chiếc váy của xiêm y quá dài, nàng lo sợ bản thân không cẩn thận sẽ vấp té.
Nhưng mà nàng không biết cách cởi bộ y phục này nên ngay cả bản thân nàng cũng không cởi xuống được.
“Không phải, ngươi đang ăn nói khùng điên gì thế, đêm hôm qua các ngươi đã làm gì, đến thư phòng của ta, ngươi nói rõ ràng cho ta nghe.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục quản sự sửng sốt đến mức cuốn sổ ghi chép trong tay cũng cầm không nổi nữa.
“Lục quản sự, ta cần phải đi trước, có người đang đợi ta.” Ô Tố từ chối.
“Còn có ai đang chờ ngươi ư? Hôm nay đến lượt ngươi làm nhiệm vụ đó.” Lục quản sự ra lệnh nói.
Thế là Ô Tố cứ mơ hồ như vậy bị Lục quản sự gọi đến thư phòng hỏi chuyện.
Đám cung nhân đứng chờ rất lâu ở vườn hoa bên ngoài mà vẫn không thấy Ô Tố bước ra thế là họ có chút gấp gáp.
“Ô cô nương đi đâu rồi, cô nương thu dọn đồ đạc phải lâu đến vậy sao?” Một cung nữ mặc y phục màu vàng chau mày nói.
“Ta phải đi xem thử.” Nàng ta nhấc váy lên, chuẩn bị đi qua đó tìm Ô Tố nhưng lại bị người ở phía sau kéo lại.
“Lỡ như Ô cô nương có nhiều đồ cần phải thu dọn thì sao!” Một cung nữ khác suy nghĩ rồi nói.
“Ôi trời, vậy thì chúng ta càng phải qua đó, nhiều đồ mà chỉ có một mình cô nương không thể cầm hết được.” Cung nữ mặc y phục màu vàng trả lời.
Mấy vị cô nương bèn suy nghĩ thì thấy cũng đúng thế là họ chạy về phía Ô Tố rời đi, chuẩn bị đi tìm nàng.
Lúc này Ô Tố đã đến thư phòng của Lục quản sự rồi.
Nàng đặt rương làm bằng mây tre đang ôm trong lòng xuống rồi bắt đầu kể chuyện viễn vông cho Lục quản sự nghe.
“Là ta đã làm mất đồ của Tĩnh Vương phủ, Vệ Lệ bị bắt thay ta, Lâm Mộng kêu ta đến đón nàng ta về.”
“Ta đi rồi, ban đầu Vệ Lệ không nhìn thấy ta, nhưng một lát sau thì nàng ta đã ra gặp ta rồi. Tiếp theo thì Lâm Mộng cũng đuổi theo đến, ác yêu phát hiện rồi giết chết Lâm Mộng.”
“Ác yêu bắt bọn ta đi, tổng cộng có bốn nữ tử bị bắt đi, trong số đó có một cô nương hộ vệ của Hoàng Thành ti, nàng ta chắn trước mặt bọn ta, sau đó thì ác yêu giết chết nàng ta.”
“Sau đó thủ vệ của Vân Đô đến nơi, tiểu điện hạ giết chết ác yêu và bọn ta đã được giải cứu.”
Ô Tố dùng chất giọng khô khan, không có chút gợn sóng nào để kể câu chuyện đối với người bình mà nói thì khá kịch tính.
Lục quản sự nghe rồi sửng sốt.
“Sau đó thì sao?” Ông ấy xem như đang nghe Thuyết thư*, trong lòng ông ấy nghĩ mấy cô nương trong Tĩnh Vương phủ vì để xuất phủ trốn tránh khó nhọc mà thật sự chuyện gì cũng có thể bịa được.
*Thuyết thư: biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ...
Ác yêu thì cũng thôi đi, sao đến cả Cửu điện hạ cũng bịa ra được chứ.
“Sau đó thì là tiểu điện hạ muốn ta dọn đến Nhật Nguyệt các của ngài ấy ở, ta quay về đây lấy đồ, Lục quản sự, có lẽ sau này ta không thể tiếp tục làm việc ở đây được nữa.” Ô Tố nhìn Lục quản sự rồi bình tĩnh nói.
“Hả?” Lục quản sự ngẩng đầu, lườm Ô Tố một cái, hỏi: “Ô Tố, có phải ngươi bị điên rồi không?”
Ông ấy thấy ngày thường Ô Tố khá trầm tĩnh, không giống kiểu người sẽ ăn nói xằng bậy như này.
Dù sao chuyện của người phía trên Tĩnh Vương phủ, bây giờ vẫn chưa truyền đến tai của ông ấy.
“Ta không có.” Ô Tố gật đầu với Lục quản sự rồi nàng ôm chiếc rương bằng mây tre của mình lên: “Lục quản sự, ta đi trước đây.”
“Ngươi chờ đã, khoan hẵng đi, ta dẫn ngươi tới y quán tìm đại phu.” Lục quản sự xoa ấn đường.
Ông ấy nghĩ áp lực công việc trong Tĩnh Vương phủ cũng đâu có lớn đến mức khiến cho hạ nhân dưới trướng của ông ấy xuất hiện một vài vấn đề về tinh thần luôn rồi.
Ô Tố đang định trả lời thì bên ngoài truyền đến mấy giọng nữ: “Này, các ngươi nói Ô cô nương bị quản sự của các ngươi dẫn đến chỗ này phải không?”
“Đúng vậy.” Bên này, thị nữ của Tĩnh Vương phủ vừa trả lời.
Bên kia cô nương mặc y phục màu vàng đứng ở phía trước đã trực tiếp đẩy cửa ra, chạy vào.
“Ô cô nương!” Nàng ta kêu lên: “Chúng ta chờ rất lâu cũng không thấy cô nương nên mới tới đây tìm cô nương.”
Lục quản sự vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mấy vị cô nương trong trang phục cung nữ ở Vân Ly cung đi tới.
Các nàng thay Ô Tố ôm chiếc rương làm bằng mây tre đựng đồ vật lên, hỏi: “Ô cô nương, là những đồ này sao?”
“Là những đồ này.” Ô Tố gật đầu.
Lục quản sự còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, ông ấy nhìn chằm chằm Ô Tố rất lâu, ngẩn cả người.
Nhưng tầm mắt của ông ấy rất nhanh đã bị cung nữ bên cạnh che mất.
“Đây là quản sự của Tĩnh Vương phủ sao? Ngươi đừng có nhìn nữa, đây là người của Cửu điện hạ.”
Lục quản sự há miệng, lời còn chưa kịp thốt ra thì Ô Tố đã bị người ta đưa đi rồi.
“Ô cô nương, sao người lại đến chỗ của quản sự đó, ông ta có làm khó người không?” Cung nữ mặc y phục màu vàng nhanh miệng, vội vàng hỏi.
“Không có.” Ô Tố trả lời, nàng được mọi người vây quanh trở về.
Nàng quay đầu lại, nhìn Lục quản sự một cái, thấy ông ấy vẫn còn đang ngơ ngác đứng đó.
“Vị quản sự này đúng là không có mắt nhìn mà.” Một vị cung nữ khác mở miệng nói.
Ô Tố nhận lại chiếc rương làm bằng mây tre trong lòng nàng ta.
“Cô nương, cứ để ta làm đi.” Vị cung nữ kia không dám để cho Ô Tố làm việc.
“Đây là đồ của ta, để ta làm là được rồi.” Ô Tố dịu dàng nói.
Hiện tại nàng xem như có thể cảm nhận được bản thân thật sự đã rời khỏi Tĩnh Vương phủ rồi.
Vậy thì ở trong Nhật Nguyệt các sẽ như thế nào nhỉ? Ô Tố bắt đầu tò mò về nơi ở sau này của nàng.
Bùi Cửu Chi nói đợi hắn ra khỏi Vân Ly cung sẽ đến Tĩnh Vương phủ đón Ô Tố.
Vì vậy Ô Tố ở lại nội điện tiếp khách của Tĩnh Vương phủ, chờ Bùi Cửu Chi tới.
…
Còn Bùi Cửu Chi sau khi chia tay Ô Tố thì nhanh chóng vào cung.
Chuyện xảy ra ở Vân Đô gần như luôn được truyền tới tai Bùi Sở trước tiên.
Chỉ có thể nói Thái tử điện hạ không hổ là con ruột của ông ấy.
Bùi Sở nghe tin Bùi Cửu Chi muốn lấy vợ, ngạc nhiên đến mức vội vàng đi hít Tinh Thần hương, chắn chắn rằng bản thân không ngủ đến lú lẫn.
Đến khi gặp mặt Bùi Cửu Chi, Bùi Sở đã khôi phục lại vẻ uy nghi thường ngày.
Bùi Cửu Chi khoác áo bào trắng thánh khiết, thân mang trường kiếm tiến vào trong điện.
Hắn vừa hành lễ đơn giản đã được Bùi Sở đỡ thẳng người dậy.
“Phụ hoàng, ác yêu làm loạn ở Vân Đô đã bị con diệt trừ, trên đường đi con đã nhận được tin tức của Hoàng Thành ti, theo như bọn họ phân tích, bản thể của ác yêu là sát khí ở trong vực sâu hóa thành...”
Bùi Cửu Chi bình tĩnh bẩm báo điều mà hắn cho là Bùi Sở rất quan tâm.
“Chờ đã…” Bùi Sở nắm chặt cánh tay Bùi Cửu Chi, ngắt lời hắn.
Ông ấy không thể không thừa nhận, có Bùi Cửu Chi ở đây đúng là Vân Đô an toàn hơn rất nhiều.
Nếu không, loại yêu có ác khí như vậy chỉ dựa vào Hoàng Thành ti cùng Vân Vệ thì đoán chừng muốn truy bắt cũng phải mất đến nửa năm hơn.
Nhưng bây giờ điều ông ấy quan tâm hơn cả là...
“Cửu Chi, con muốn cưới vợ, muốn cưới một thị nữ trong Tĩnh Vương phủ ư?” Bùi Sở hỏi.
“Phải.” Bùi Cửu Chi nói: “Phụ hoàng, lúc trước con có nói với người rồi, ngày con bị ám hại, con và nàng ấy đã nảy sinh một mối liên hệ.”
“Nhưng chuyện lấy vợ...” Bùi Sở có chút do dự.
Bùi Cửu Chi muốn lấy ai, dĩ nhiên sẽ do chính hắn quyết định, hắn cũng không thật sự là người Bùi gia mà phải cân nhắc đến yếu tố chính trị trong cả chuyện hôn nhân.
Hôn nhân của Hoàng tộc Vân Đô, phần lớn đều xây dựng trên nền tảng trao đổi lợi ích, nhưng Bùi Cửu Chi thì không cần.
Nhưng chuyện này lạ là lạ ở chỗ, dù cho nhìn từ góc độ nào đi nữa thì đứa con trai của Bùi Sở ông ấy “nhặt về” này thế nào cũng không giống một người nhất nhất vội lấy vợ mà!
“Phụ hoàng, sao vậy?” Bùi Cửu Chi ngước mắt hỏi.
Bùi Sở nhìn thẳng vào mắt hắn, ông ấy nhìn thấy sự xa cách, lạnh nhạt trong mắt Bùi Cửu Chi, tựa như giữa ông và hắn là cả một dãy núi xa xôi vậy.
Ngươi nhìn xem, đến cả phụ hoàng hắn cũng đối xử như vậy, trông hắn có giống người sẽ cưới vợ không?
Bùi Sở cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Ông ấy than nhẹ một tiếng nói: “Nếu là bởi vì chuyện đêm đó con bị hại thì Cửu Chi con cho nàng ta một chút bồi thường là được rồi, những thứ còn lại thì không cần.”
“Phụ hoàng, rất cần.” Bùi Cửu Chi lập tức trả lời.
Lời nói của Bùi Sở thành khẩn: “Cửu Chi, tương lai con sẽ gặp được rất nhiều cô nương khác, con thật sự muốn vậy sao?”
“Muốn.” Bùi Cửu Chi tiếp tục đáp lời.
Bùi Sở nhìn ra một tia kiên quyết từ trong ánh mắt của hắn, ông ấy biết Bùi Cửu Chi hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Ông chợt hiểu ra, có vẻ như Bùi Cửu Chi thật sự muốn lấy vợ rồi!