Ô Tố nghe xong lời này, nàng dùng hết sức ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Sở một cái.
Với tư cách là phụ thân và cũng là trưởng bối, Bùi Sở quả thật là một người rất tốt.
Ông ấy nhìn Ô Tố nói: "Cửu Chi là một hài tử rất tốt, rất nhiều người thích nó, kính trọng nó, nếu ngươi không thu lại tình ý đối với nó, chờ đến lúc nó rời đi, người thương tâm chỉ có mình ngươi mà thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lời này trẫm không tiện nói trước mặt Cửu Chi, nó rất bướng bỉnh, từ góc độ khác mà nói, nó cũng rất kiên định.”
Bùi Sở chắp tay, trầm giọng nói.
“Bệ hạ, thần biết rồi.” Ô Tố đáp.
Quả thật nàng không có tình ý gì với tiểu điện hạ.
Tình ý là gì, đó có phải là thứ rất tồi tệ, rất đáng sợ đúng không?
Ánh mắt ngây thơ của Ô Tố rơi vào trong mắt Bùi Sở, Bùi Sở nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng, tựa hồ nhớ tới cái gì đó.
“Khi trẫm còn bé, có một vị thị nữ ở bên cạnh trẫm, lớn hơn trẫm mấy tuổi, được mẫu phi trẫm dặn dò nàng ấy chiếu cố trẫm. Nàng ấy cũng có một đôi mắt trong suốt và ngây thơ giống như ngươi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dùng lời dân gian, trẫm cùng nàng ấy, cũng coi như là thanh mai trúc mã, lúc trẫm vẫn còn thiếu niên, trẫm đã từng thích nàng ấy.”
"Trẫm thích nàng ấy, cho nên đã muốn có nàng ấy, nhưng trẫm không thể chỉ có một nữ nhân là nàng ấy, cũng không thể mỗi ngày làm bạn ở bên cạnh nàng ấy, về sau, ánh mắt nàng ấy nhìn trẫm càng ngày càng tối."
“Giống như là, ngọn nến dập tắt ánh sáng.”
"Nhưng trong tay trẫm có vô số chính vụ, các nước xung quanh cần được trấn an, bọn họ đưa tới những mỹ nhân để hòa thân, thế lực của các đại thần trong triều phải được cân bằng, trong hậu cung, cũng là một thế giới phức tạp."
“Mà trẫm, cũng không cách nào cự tuyệt thế giới phồn hoa này, mỹ nhân nhiều như mây.”
Ô Tố nghe Bùi Sở nói, nàng ngước hàng mi nhìn ông ấy, nàng cũng không biết Bùi Sở nói những lời này có ý nghĩa gì.
Trong mắt nàng, mong muốn của Bùi Sở không khác gì mong muốn của tên ăn xin trước khi chết dưới gầm cầu kia.
Tình cảm của con người, phần lớn đều là như vậy, tiểu điện hạ hẳn là cũng không ngoại lệ.
Ô Tố gật đầu, Bùi Sở nhìn đôi mắt an tĩnh như nước đọng của nàng, lúc này mới phát giác mình đã nói gì với một vị hậu bối.
Ông ấy lại ở trước mặt nàng, nói ra bí mật của mình, phân tích dục vọng của mình.
Ông ấy giống như một tấm gương đáng sợ.
“Bệ hạ, mọi người đều không kém nhau nhiều lắm.” Giọng nói của Ô Tố nhẹ nhàng, dịu dàng như có một trận gió nhẹ lướt qua có chút nôn nóng ở trong lòng của Bùi Sở.
“Người ngài phụ lòng rất nhiều, không chỉ có một mình nàng ấy, mà ngài cũng đang che chở cho tất cả dân chúng trên lãnh thổ Vân triều.”
Ô Tố biết tầm quan trọng của một chế độ ổn định đối với thế giới con người - đây là điều Vấn Duyên đã nói với nàng.
Lời nàng nói ra, lạnh lùng và sắc bén, nửa câu đầu, phảng phất như một kiếm vô hình đâm vào ngực Bùi Sở.
Nửa câu sau, lại làm cho ông ấy cảm thấy nỗi đau vì tự trách mình này vô cớ được xoa dịu phần nào.
Bùi Sở giật mình, trầm mặc.
“Bệ hạ, còn gì muốn nói không?” Ô Tố dịu dàng hỏi.
“Không có.” Bùi Sở nói, ông ấy cố tránh ánh mắt của Ô Tố.
Ông ấy vừa dứt lời, ngoài điện truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, như là có người đang chạy vào trong điện.
“Phụ hoàng! Trong sơn môn nơi con tu hành, có một vị sư thúc am hiểu quan sát bầu trời, có thể đo lường quỹ đạo của mệnh tinh, con đã năn nỉ ông ấy xem mệnh tinh cho Tiểu Cửu.”
Nương theo tiếng bước chân kia, một giọng nữ trong trẻo truyền đến.
Ô Tố men theo tiếng kia, ngoái đầu nhìn lại, thấy một vị cô nương xinh đẹp mặc váy dài màu xanh ngọc chạy vào.
"Phụ hoàng, sư thúc con nói, nhìn mệnh tinh của Tiểu Cửu, gần đây đệ ấy sẽ có kiếp nạn, may mà phúc trạch của đệ ấy thâm hậu, có thể gặp dữ hóa lành, nhưng con vẫn lo lắng, nên trở về Vân Đô!"
“Tiểu Cửu ở nơi nào?” Cô nương kia nhìn lướt qua Ô Tố, đi tới trước mặt Bùi Sở, hành lễ nói.
“Hoa Quân, sao con lại trở về?” Bùi Sở ánh mắt từ ái hiếm thấy: “Cửu Chi gần đây, đúng là gặp một ít chuyện.”
“Qũy đạo của ngôi sao mà các tinh sư phàm trần nhìn thấy, là ánh sáng từ khoảng cách cực xa truyền về, việc di chuyển của ánh sáng cũng cần có thời gian." Bùi Sở mỉm cười nói.
“Cửu đệ của con, vừa về Vân Đô đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Cái gì!” Bùi Hoa Quân trừng to mắt, nàng ấy không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.
“Vậy... Tiểu Cửu đâu?” Bùi Hoa Quân hỏi.
“Nó trở về sống ở Nhật Nguyệt các rồi.” Bùi Sở nói.
“Con đi tìm đệ ấy.” Bùi Hoa Quân nhấc váy lên, muốn chạy ra ngoài.
Nàng ấy còn rất trẻ, xem ra tuổi tác cũng không lớn hơn Bùi Cửu Chi không bao nhiêu, tính tình cũng hoạt bát.
Bùi Sở gọi nàng lại: “Hoa quân, thê tử chưa qua cửa của Cửu Chi đang ở chỗ này, con hãy chờ cùng con bé một chút, lát nữa, Cửu Chi sẽ tới tìm con bé.”
“Cái... ” Bùi Hoa Quân theo ánh mắt Bùi Sở nhìn về phía Ô Tố.
Lúc mới vào, nàng ấy còn tưởng rằng cô nương này là cung nữ bình thường trong Vân Ly cung.
Nàng quá tầm thường, đứng ở nơi đó, tựa như ánh sáng và bóng tối tùy ý có thể thấy được, vô số người đi ngang qua nàng, có lẽ cũng sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Bùi Hoa Quân không dám tin, nàng ấy nhìn Ô Tố một cái, cao giọng hỏi: "Phụ hoàng, Tiểu Cửu làm sao có thể cưới thê tử được?"
“Có lẽ có liên quan đến "kiếp nạn" mà sư thúc con quan sát thấy được?” Bùi Sở nhắc nhở Bùi Hoa Quân.
Bùi Hoa Quân cả kinh đến mức không thể đứng vững, nàng ấy cứng ngắc đứng tại chỗ, đối diện với Ô Tố.
Ô Tố chỉ nhìn nàng ấy một cái, rồi quay đi chỗ khác.
Bùi Hoa Quân thì thào lẩm bẩm: “Đều tại con, trở về chậm, nếu con có thể nhắc nhở Tiểu Cửu sớm hơn, nó cũng không cần gánh chịu kiếp nạn này.”
“Thành thân là việc vui, sao có thể cho là kiếp nạn?” Bùi Sở kiên nhẫn dạy nàng ấy.
Ông ấy đối với Bùi Hoa Quân là cưng chiều hiếm thấy, loại cưng chiều này hơi khác với tình cảm của ông ấy đối với Bùi Cửu Chi.
Bùi Sở đối với Bùi Cửu Chi, cưng chiều có thừa, nhưng lại mang theo một chút tôn trọng.
Mà ông ấy đối với Bùi Hoa Quân, thì hoàn toàn lại là tình thân giữa phụ thân và nữ nhi.
Ô Tố có thể nắm bắt được những biến hóa trong thái độ của Bùi Sở đối với những người khác nhau, mà nàng cảm giác được, Bùi Sở đối với nàng là...
Ông ấy cảm thấy nàng là một người đáng thương, một cô nương nhất định sẽ bị tiểu điện hạ vứt bỏ.
Trong mắt bọn họ, nàng là con mồi vô tội bị mắc kẹt trong vũng bùn hoa lệ.
Suy nghĩ của con người cũng rất thú vị, Ô Tố đứng tại chỗ nghĩ thầm.
Giống như thái độ của Bùi Sở, Bùi Hoa Quân đã bình tĩnh trở lại sau khi bị khiếp sợ.
Nàng ấy tựa hồ cũng cho rằng Ô Tố cùng Bùi Cửu Chi ở chung một chỗ, chỉ là là đùa giỡn mà thôi.
Nàng ấy cũng không nói chuyện với Ô Tố, chỉ ở bên người Bùi Sở, kể cho ông ấy nghe những điều thú vị mà nàng ấy gặp phải trong quá trình tu luyện.
Ô Tố vốn định chờ Bùi Cửu Chi trong thiên điện của Vân Ly cung, nhưng rất hiếm khi nàng cảm ứng được có sinh một mệnh sắp chết trong thiên điện gần đó.
Hơn nữa, còn là một người sắp chết.
Phải biết rằng, Ô Tố ở Vân Đô lâu như vậy, rất ít khi gặp phải người chết, thứ nàng gặp thường xuyên đều là động vật chết.
Âm khí dương khí do linh hồn con người phát ra dồi dào hơn, linh hồn của người sắp chết này cũng có chút thuần túy, nàng rất thích.
Đoạn thời gian trước Ô Tố hao phí rất nhiều sức lực để vây khốn ác yêu, hiện tại năng lượng trong cơ thể nàng còn rất thiếu thốn, nàng cần phải bổ sung gấp.
Vì thế nàng đứng lên, hành lễ với Bùi Sở: “Bệ hạ, thần có thể đi dạo ở Vân Ly cung một chút không?”
“Đương nhiên có thể, trẫm bảo Cửu Chi đến Vân Ly cung dạo chơi, nó còn không chịu, thành thân xong nếu ngươi có thể dẫn nó tới đây dạo chơi, cũng rất tốt.”
Bùi Sở ngẩng đầu, thế nhưng đáp ứng thỉnh cầu của Ô Tố.
Ông ấy dung túng Ô Tố, hoàn toàn là vì Bùi Cửu Chi.
Ô Tố gật đầu, xoay người đi ra ngoài điện, Lan San đi theo sau.
Nàng còn có thể nghe được Bùi Sở cùng Bùi Hoa Quân còn đang nói chuyện.
“Hôm nay con trở về, không đi thăm mẫu phi sao?”
“Không đi, mẫu phi chẳng thú vị gì cả, cả ngày cũng không thấy người nói một câu.”
Ô Tố bước ra khỏi cung điện, nhìn thấy bầu trời chạng vạng trước mắt, mặt trời đã tối, cũng sẽ có một sinh mệnh trân quý, sắp biến mất như ánh hoàng hôn.
Nàng men theo chút hơi thở linh hồn yếu ớt kia, Lan San cùng mấy vị cung nữ khác cũng gắt gao đi theo phía sau nàng.
Lan San vẫn nhịn không được hỏi Ô Tố: "Ô cô nương, chuyện bệ hạ nói đều là sự thật sao?”
“Ngươi cảm thấy là thật sao?” Ô Tố dịu dàng hỏi.
“Ta cảm thấy là...” Lan San ngập ngừng một chút, vẫn nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình.
“Các nàng đều cảm thấy Cửu điện hạ chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi.”
“Đúng vậy.” Ô Tố kiên nhẫn nói.
“Ô cô nương, bệ hạ nói đúng, ngài có thể đừng dành quá nhiều tình cảm lên người Cửu điện hạ, tránh việc đến cuối cùng lại tự làm tổn thương chính mình.”
Lan San đưa ra lời khuyên thiện ý.
Ô Tố gật đầu, nàng không có cảm xúc gì, chứ đừng nói đến việc đặt chúng ở trên người tiểu điện hạ.
Nàng hiện tại chính là... Đơn thuần rất đói.