Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Lúc Ô Tố nói ra những lời này, Bùi Sở và Bùi Hoa Quân vừa vặn bước vào.
 
Cung nhân bên cạnh nhao nhao hành lễ, trong ánh đèn đêm bên ngoài cung điện, Bùi Hoa Quân vội chạy tới.
 
Nàng ấy đẩy Ô Tố đang canh giữ bên giường ra, nhào lên người Vân phi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ô Tố ngã về phía sau, đứng không vững, lảo đảo một chút, Lan San phía sau đã kịp thời đỡ lấy nàng.
 
“Mẫu phi!” Bùi Hoa Quân mở to mắt, thê lương gọi một tiếng.
 
Vân phi quả thực đã chết, linh hồn của bà ấy thậm chí còn không lưu lại trong thân thể vô hồn.
 
Mà là rời khỏi Vân Ly cung, hóa thành một con bướm đêm đậu cành cây mà chết.
 
“Lúc ta rời cung, mẫu phi vẫn khỏe!”
 
Bùi Hoa Quân đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Ô Tố nói: "Ngươi...  Sao ngươi lại bình tĩnh như vậy?"
 
“Phụ hoàng nói với ta, hai lần trước ngươi đều tình cờ xuất hiện ở hiện trường Vân Đô nơi có người chết.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Hoa Quân vừa khóc, vừa nói với Ô Tố.
 
Ô Tố mở miệng, còn chưa kịp nói thì Bùi Sở đã cau mày nói: "Hoa Quân, mẫu phi con bị bệnh đã lâu.”
 
"Bà ấy bị bệnh, sao con lại không biết?" Bùi Hoa Quân đứng bật dậy, nàng ấy hét lên.
 
“Con đang tu hành, việc này cho nên không thể để việc này quấy rầy con.”
 
Bùi Sở đi tới, ông ấy nhìn thoáng qua Vân phi đang nhắm chặt hai mắt, ngồi xuống bên cạnh bà ấy.
 
Ô Tố liếc nhìn đôi cha con đang đau khổ này một cái, sau đó xoay người chuẩn bị bước ra khỏi tẩm điện.
 
Trong điện bao trùm một bầu không khí bi thương, ánh nến chậm rãi lay động trong bóng tối.
 
Ô Tố nghe được tiếng thở dài của Bùi Sở cùng với tiếng khóc của Bùi Hoa Quân.
 
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng vẫn trong suốt và bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra.
 
Lan San cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí bi thương nặng nề này, cúi đầu cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt.
 
 “Vân phi nương nương là một người rất tốt.” Lan San khóc nói.
 
Ô Tố nói: “Đúng vậy.”
 
“Ô cô nương, người vì sao...” Lan San không ngờ rằng Ô Tố lại bình tĩnh như vậy.
 
Có người chết trước mặt nàng, sao nàng không có chút phản ứng nào?
 
Ô Tố nghiêng đầu nhìn Lan San, trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt và đôi mắt của nàng hiện ra một cảm giác vô cùng yên tĩnh, kỳ lạ.
 
Nàng dịu dàng hỏi: “Tại sao?”
 
Lan San có chút hoảng sợ nhìn nàng, lui về phía sau vài bước, không dám hỏi nàng.
 
Ô Tố quả thật không được con người ưa thích lắm, khi ở chung với người khác, rất nhiều chi tiết nàng thể hiện ra như một người dị loại.
 
Nàng nhẹ nhàng giơ tay về phía Lan San, sau đó lại chậm rãi buông xuống.
 
Ô Tố đi tới bên ngoài tẩm điện, nàng nhìn thấy trong Ngọc Thanh cung đã được thắp sáng bằng những chiếc đèn lồng màu trắng bi thương.
 
Tiếng khóc xa gần vang vọng bên tai nàng, đây chính là cái chết của con người.
 
Nàng bình tĩnh đứng ở giữa biển của những tiếng khóc lóc, thờ ơ, thậm chí, nàng còn đang chậm rãi thưởng thức âm khí dương khí mới hấp thu được.
 
Vân phi ở trong Vân Ly Cung có vui vẻ hay không, nàng không biết, nhưng nàng biết, trong một khắc Vân phi bay ra ngoài Vân Ly Cung bà ấy không hề hối hận.
 
Lan San và mấy vị cung nữ khác cách xa nàng, các nàng còn đang nhỏ giọng khóc.
 
Ô Tố tìm một cơ hội không ai chú ý đến nàng, đi ra khỏi Ngọc Thanh cung.
 
Nàng cảm thấy không cần thiết phải ở lại chỗ này.
 
Ô Tố muốn quay về Nhật Nguyệt các nên đi ra ngoài Vân Ly cung, trong bóng đêm, thân ảnh màu trắng nhỏ bé yếu ớt của nàng giống như một bóng ma.
 
Vòng qua bức tường cung điện, nàng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo quen thuộc.
 
Đợi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng nhìn thấy Bùi Cửu Chi đang đứng ở đầu kia của hành lang cung điện.
 
“Tiểu điện hạ.” Xuyên qua toàn bộ hành lang đèn đuốc, khuôn mặt Ô Tố dịu dàng và bình tĩnh.
 
Thanh âm của nàng giống như một mảnh lông vũ rơi vào bên tai Bùi Cửu Chi.
 
Bùi Cửu Chi đi nhanh về phía nàng, cách Ô Tố không xa, có cung nhân trầm mặc đổi chụp đèn dưới hành lang thành lụa trắng.
 
Hắn đoán được trong cung đã có người đã chết.
 
Tầm mắt của Ô Tố rơi vào thanh trường kiếm phía sau hắn, đợi khi lấy lại được tinh thần, bàn tay lạnh lẽo của hắn đã nắm lấy tay của nàng.
 
Lòng bàn tay hắn nắm lấy ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo của nàng trong gió đêm.
 
“Ô Tố, sao nàng lại ở một mình?” Bùi Cửu Chi thấp giọng hỏi nàng.
 
Rõ ràng là đêm mùa hè, nhưng hắn lại nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Ô Tố đặt ở bên môi thổi thổi.
 
Hắn có chút ngốc, muốn sưởi ấm nhiệt độ cơ thể của một con yêu quái.
 
Ô Tố hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tiểu điện hạ, Vân phi đã chết.”
 
“Vân phi?” Bùi Cửu Chi hơi kinh ngạc, hắn dắt Ô Tố đi Ngọc Thanh cunh: “Ta đi thăm người.”
 
Giọng điệu của hắn cũng bình tĩnh, nhưng cuối cùng giọng điệu lạnh lùng kia lại mang theo một chút sầu lo cùng bất đắc dĩ.
 
Khi Bùi Cửu Chi còn bé sống ở trong Vân Ly cung, Vân phi thường xuyên chiếu cố hắn.
 
Hắn đi phía trước, Ô Tố đi theo phía sau hắn.
 
Bùi Cửu Chi tiếp tục hỏi nàng: “Sao lại một mình tới đây? Lạc đường trong cung thì làm sao bây giờ?”
 
“Tiểu điện hạ, ta muốn về nhà sớm một chút.” Ô Tố nói.
 
“Ta đi gặp mặt Vân phi lần cuối rồi dẫn nàng về nhà.” Bùi Cửu Chi nói với nàng.
 
Ô Tố đáp: “Được.”
 
"Tiểu điện hạ, sợ ta sao?" Trong cơn gió đêm thổi vào mặt, Ô Tố bỗng nhiên hỏi hắn một vấn đề như vậy.
 
“Ta vì sao phải sợ nàng?” Bùi Cửu Chi quay đầu, nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của nàng nói.
 
"Tất cả bọn họ đều đang khóc, nhưng ta thì không." Đây là lần đầu tiên Ô Tố thực sự cảm nhận được khoảng cách quá lớn giữa nàng và con người.
 
“Ta cũng không khóc.” Bùi Cửu Chi nói: “Ta cũng giống nàng.”
 
Ô Tố nhìn vào đôi mắt băng lạnh đang tan ra của hắn, nàng vẫn nhìn thấy được một chút cảm xúc đau thương về người đã khuất trong mắt hắn.
 
Nàng gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ không giống nhau, bọn họ không có một điểm nào giống nhau.
 
Bùi Cửu Chi đi tới Ngọc Thanh cung bước vào tẩm điện, hồi lâu sau, hắn an ủi Bùi Sở xong đi ra.
 
Trước đó không lâu, Bùi Sở rõ ràng là một vị Hoàng đế uy nghiêm, khiến cho người ta e ngại, hiện tại dường như ông ấy lại già đi vài tuổi.
 
"Trẫm thậm chí còn không gặp mặt Vân Nương lần cuối, nếu trẫm ở đây, nàng sẽ nói cái gì với trẫm, muốn trẫm chiếu cố tốt cho Hoa Quân sao, hoặc là hận trẫm, oán trẫm?" Bùi Sở thanh âm mang theo chút tang thương, hắn không ngừng thở dài, hốc mắt đỏ hoe.
 
Ô Tố đứng ngoài điện, đột nhiên mở miệng nói: “Trước khi chết Vân phi nương nương không có nói những lời này.”
 
"Người nói, người không muốn gặp các ngài, bởi vì bệ hạ sẽ thở dài khi nhìn thấy người, Bát công chúa sẽ khóc khi nhìn thấy người, người không hy vọng các ngài như vậy..."
 
Bùi Sở bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Ô Tố, ông ấy hỏi: "Nàng... Nói những lời này sao, nàng không có lời gì muốn nói với trẫm sao?"
 
“Người tín nhiệm bệ hạ sẽ làm tốt tất cả mọi chuyện, cho nên người không giao phó gì cả.” Ô Tố nhạy bén nhận ra suy nghĩ của người đã khuất.
 
"Đó có phải là lý do tại sao vừa nãy ngươi lại bình tĩnh như vậy không?" Bùi Sở hỏi: "Nàng không muốn nhìn thấy mọi người buồn bã."
 
Bùi Sở nghĩ, đúng vậy Vân Nương đúng thật là có tính tình như vậy.
 
“Không phải.” Ô Tố thành thật trả lời.
 
Bà ấy chỉ là đơn thuần và không có tình cảm mà thôi.
 
Bùi Cửu Chi đặt tay lên vai Bùi Sở, hắn là người duy nhất có tâm trạng ổn định.
 
“Phụ hoàng, cứ nghe Vân phi nói, đừng quá đau buồn.” Hắn cáo biệt Bùi Sở, rời khỏi Vân Ly cung.
 
Ô Tố đi theo hắn.
 
“Ô Tố, nàng đang an ủi phụ hoàng phải không?” Lúc Bùi Cửu Chi đi ra Vân Ly Cung đã hỏi Ô Tố một vấn đề như vậy.
 
“Vân phi nương nương, đúng là nghĩ như vậy.” Ô Tố lắc đầu “Bệ hạ muốn biết, ta sẽ nói cho ngài ấy biết.”
 
“Cũng đúng, là nàng cùng người vượt qua khoảng thời gian cuối cùng.” Bùi Cửu Chi nhẹ nhàng huýt sáo, ngoài Vân Ly cung có một con ngựa trắng chạy tới.
 
Hắn vụng trộm mang theo Ô Tố chuồn ra ngoài, ngoài cung không có chuẩn bị xe ngựa cho nàng.
 
Bùi Cửu Chi nghiêng đầu lại, cặp mắt phượng cao quý ưu nhã nhìn chăm chú vào Ô Tố.
 
Hắn hỏi nàng: "Ta cưỡi ngựa đưa nàng đi, nàng muốn ngồi phía trước hay phía sau?"
 
Ô Tố liếc nhìn con ngựa cao lớn kia, con ngựa trắng rất ngoan ngoãn, cúi đầu về phía nàng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm nàng.
 
Nàng lại nhìn Bùi Cửu Chi, khuôn mặt tuấn mỹ không dính chút bụi trần của hắn hiện ra đường nét sâu thẳm trong ánh đèn.
 
Ô Tố nghĩ, sau lưng tiểu điện hạ còn có một thanh kiếm, nàng không dám dựa vào thanh kiếm kia quá gần.
 
Nàng nói: “Tiểu điện hạ, vậy thì phía trước đi.”
 
“Được.” Trên mặt Bùi Cửu Chi xuất hiện một nụ cười cực nhạt.
 
Hắn vươn tay, ôm lấy eo nhỏ của Ô Tố, khi nàng còn chưa kịp phản ứng, thì hắn đã ôm nàng ngồi lên ngựa.
 
Ô Tố tựa vào trong ngực hắn, nghe được tiếng tim đập mạnh truyền đến từ lồng ngực hắn.
 
Bùi Cửu Chi từ phía sau ôm nàng vào lòng, hắn cầm lấy dây cương vung lên, ngựa trắng lập tức chạy về phía trước.
 
Thân thể Ô Tố yếu ớt, thiếu chút nữa ngồi không vững, nàng theo bản năng bám chặt lấy cánh tay Bùi Cửu Chi.
 
“Ta che chở nàng, sẽ không ngã xuống đâu.” Trong gió giọng nói của Bùi Cửu Chi nhẹ nhàng vang lên.
 
Ô Tố gật đầu ôm hắn chặt hơn một chút.
 
“Vì sao không ở phía sau?” Bùi Cửu Chi hỏi, hắn cũng muốn Ô Tố ôm eo hắn.
 
Ô Tố ngước mắt, tầm mắt xẹt qua hàm dưới sắc sảo của hắn, rơi vào thanh trường kiếm sau vai hắn.
 
“Tiểu điện hạ, ta sợ kiếm.” Nàng thành thật trả lời.
 
“Sao còn sợ?” Bùi Cửu Chi một tay nắm tay nàng, kéo lòng bàn tay của nàng dán lên lồng ngực của mình.
 
Ô Tố rõ ràng cảm giác được tiếng tim đập của hắn.
 
“Không phải đều giống nhau sao.” Hắn nói: “Kiếm cốt hóa thành thanh kiếm này, gần trái tim ta nhất, nàng ở đây cũng là gần nó nhất.”
 
Ô Tố nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy Bùi Cửu Chi nói có đạo lý, nàng nhắm mắt mấy cái, ngón tay đặt trước ngực hắn gập lại.
 
“Phụ hoàng nói gì với nàng?” Bùi Cửu Chi nhớ tới việc hôm nay Ô Tố tiến cung, là do Bùi Sở truyền vào.
 
Ô Tố suy nghĩ một chút nói: “Bệ hạ hỏi ta một ít vấn đề cơ bản, hỏi ta đến từ nơi nào và làm thế nào quen biết chàng.”
 
“Loại vấn đề này, nếu có ta ở bên cạnh nàng, không phải cũng giống nhau sao?” Bùi Cửu Chi nhận ra có chút không đúng.
 
"Chỉ vậy thôi, sau đó Bát công chúa chạy vào, nàng nói tiểu điện hạ sắp gặp kiếp nạn, kết quả là “kiếp nạn” này đã sớm xảy ra." Ô Tố tiếp tục nói.
 
Nàng tỉnh lược bớt lời tiên đoán của Bùi Sở về kết cục của bọn họ.
 
“Kiếp nạn gì?” Bùi Cửu Chi hỏi.
 
“Có lẽ, chính là chuyện đêm đó ta cùng tiểu điện hạ?” Ô Tố mở miệng, nhẹ giọng nói.
 
Bùi Cửu Chi ôm nàng, thấp giọng thở dài nói: “Có lẽ cũng không tính là kiếp nạn.”
 
Ô Tố nghĩ, đây đương nhiên là, nàng là yêu, cùng con người phát sinh quan hệ thân mật như vậy, đối với con người mà nói, không phải chuyện tốt đẹp gì.
 
“Tiểu điện hạ, đừng dỗ ta.” Ô Tố nhìn hoa phượng tím xuất hiện phía trước, sắp tới Nhật Nguyệt các rồi.
 
“Nếu là người khác, có lẽ là kiếp.” Hắn nói.
 
Ô Tố hoàn toàn nghe không hiểu lắm lời thổ lộ khó hiểu này của hắn, nàng chỉ quay đầu lại và nhìn thấy vành tai đỏ bừng của hắn.
 
Nàng chớp mắt, khiêm tốn hỏi: “Tiểu điện hạ lời này là có ý gì?”
 
“Thầy không dạy nàng sao?” Bùi Cửu Chi cảm thấy Ô Tố học quá chậm, nhưng tâm tình của hắn cũng rất nhanh hòa hoãn lại, may mắn nàng nghe không hiểu.
 
“Thầy cũng dạy cái này sao?” Ô Tố quả thật không học được bất cứ tri thức chi tiết nào liên quan đến đêm hôm đó từ chỗ Vấn Duyên.
 
“Ngày mai ta đi hỏi một chút, học một chút sẽ biết.” Ô Tố rất chủ động nói, bị Bùi Cửu Chi ôm xuống ngựa.
 
“Ô Tố muốn hỏi cái gì?” Bùi Cửu Chi cảnh giác hỏi.
 
“Ừ... Chính là chi tiết những gì đã xảy ra ngày hôm đó thôi.” Ô Tố cân nhắc lời nói của mình.
 
“Tiểu điện hạ không phải nói thầy sẽ dạy sao?”
 
“Không được hỏi cái này.” Bùi Cửu Chi thấy xung quanh không có người, dùng ngón tay đè môi Ô Tố lại.
 
Ô Tố há miệng, đầu lưỡi chạm vào đầu ngón tay hơi lạnh của hắn.
 
“Tại sao...” Nàng mơ hồ hỏi.
 
“Thầy là người xuất gia, không thể... Nghị luận những thứ này...” Ngữ khí nói chuyện của Bùi Cửu Chi lại trở nên lắp bắp.
 
“Vậy được rồi.” Ô Tố tựa hồ có chút thất vọng.
 
Nàng có chút lo lắng quan sát hai gò má ửng đỏ của Bùi Cửu Chi, nàng nghĩ, hắn lại như vậy.
 
 “Sau này ta sẽ dạy nàng.” Bùi Cửu Chi thề son sắt nói.
 
“Được...” Ô Tố gật đầu thật mạnh: “Tiểu điện hạ, đêm nay cũng có thể.”
 
Bùi Cửu Chi bịt miệng nàng lại: “Chờ sau khi thành thân.”
 
Ô Tố "Ô ô ô ô" kêu vài tiếng, không phát ra âm tiết chuẩn xác.
 
Nàng nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Bùi Cửu Chi, cũng không tức giận, chỉ cầu xin hắn buông nàng ra.
 
Bùi Cửu Chi một tay dắt nàng, một tay che miệng nàng, dẫn nàng đi vào Nhật Nguyệt các.
 
Hắn nghĩ, vị hôn thê của hắn đúng là một kẻ ngốc.
 
Nàng cái gì cũng không có, ngay cả mệnh tinh cũng tìm không thấy.
 
Nàng cái gì cũng không biết, nhưng vẫn nguyện ý chịu trách nhiệm với hắn.
 
Ô Tố cảm thấy hai má mình đang nóng lên khi dựa sát vào hắn, nàng nhẹ nhàng thở hổn hển, cuối cùng Bùi Cửu Chi cũng buông nàng ra.
 
“Được rồi... Không muốn học thì không học.” Ô Tố lầu bầu, nhỏ giọng trả lời, “Tiểu điện hạ cũng đừng xấu xa như thế.”
 
Bùi Cửu Chi cúi đầu, hôn lên môi nàng, thấp giọng nói: “Ô Tố ngốc.”
 
Ô Tố biết "ngốc" là mắng chửi người, nàng ngước mắt, nhìn chằm chằm hắn, cũng không hề khó chịu mà chỉ gật đầu.
 
Đêm càng lúc càng khuya, Ô Tố tắm rửa xong đi ra, trên người khoác áo bào lụa trắng mềm mại.
 
Nàng nhìn thấy Bùi Cửu Chi đang làm cái gì đó ở trong phòng, ở trên bàn bày một cái giá gỗ, thoạt nhìn giống như một chiếc xích đu loại nhỏ.
 
Bùi Cửu Chi làm rất nghiêm túc, trong tay cầm cây kéo bạc, cẩn thận cắt thành hình một đóa ngọc lan.
 
Ô Tố đi tới, hỏi: “Tiểu điện hạ đang làm gì vậy?”
 
“Trước kia lúc ta ở Vân Ly cung, phần lớn là do Vân phi chăm sóc ta, khi đó người rất muốn đặt một chiếc xích đu trong Ngọc Thanh cung.”
 
“Người muốn nói với phụ hoàng, hình như người cũng đã nói nhưng phụ hoàng lại quên mất, lúc ta rời khỏi Vân Đô, trong Ngọc Thanh cung cũng không có xích đu.”
 
“Người đã qua đời, có lẽ phụ hoàng không nhớ ra, ta làm cho người một chiếc.”
 
Bùi Cửu Chi là người cẩn thận, trí nhớ cũng rất tốt, khi Vân phi mất đi, hắn cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài.
 
Ô Tố cúi người, ngồi bên cạnh hắn, lấy một cây kéo bạc khác tới cắt.
 
Nàng giúp Bùi Cửu Chi cắt nốt hoa ngọc lan cùng dây leo, động tác cẩn thận từng li từng tí.
 
Vừa cắt nàng vừa nói: “Tiểu điện hạ, cảm ơn chàng.”
 
“Tại sao?” Bùi Cửu Chi vừa hỏi vừa trang trí những bông hoa ngọc lan đã cắt tỉa trên xích đu nhỏ bằng gỗ.
 
“Chàng... cũng rất thương tâm, chỉ là chàng không muốn để ta một mình trông quá bình tĩnh.” Ô Tố nói.
 
“Hôm nay là lần đầu tiên nàng gặp Vân phi, không có cảm xúc là chuyện hết sức bình thường.” Bùi Cửu Chi cụp mắt nói.
 
Giọng nói của hắn trầm thấp, có chút lạnh lùng, ghé sát vào tai Ô Tố.
 
Ô Tố nghĩ, tiểu điện hạ thật sự là một người rất tốt.
 
Bàn tay cắt hoa ngọc lan của nàng run rẩy, lại đột nhiên cảm giác được một góc bàn có thứ gì đó phát ra tiếng ong ong.
 
Không phải kiếm của tiểu điện hạ, bây giờ kiếm của hắn rất yên tĩnh.
 
Ô Tố đi theo âm thanh kia, nhìn thấy một chiếc bình sứ, là nơi này đang không ngừng phát ra tiếng va chạm.
 
Trong lúc đó, còn mơ hồ có một ác yêu đang trốn thoát.
 
Ô Tố cảm ứng được khí tức quen thuộc, đây là ác yêu bị Bùi Cửu Chi giết chết.
 
Thấy Ô Tố nhìn bình sứ, Bùi Cửu Chi cũng không giấu diếm, nói thẳng với nàng.
 
“Đây là khí tức mà Hoàng Thành Ti lấy ra từ yêu đan của ác yêu, nó chứa một phần ký ức của ác yêu lúc còn sống, nhưng trước mắt vẫn không ai có thể phá giải nó.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui