Ô Tố cảm nhận được vũ khí sắc bén sắp đâm vào giữa lưng, lập tức hô lên một tiếng: "Tiểu điện hạ.”
Nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể bổ nhào về phía trước, mà phía sau lưng, dây buộc ở sau eo đã bị chủy thủ cắt rách một chút.
Dưới xiêm y diễm lệ có một chút khí đen trắng thoáng hiện lên, chủy thủ quả thật đúng là đã đâm vào, một đao này đủ để lấy mạng nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một nhát đủ để uy hiếp sinh tử, khiến cho thân thể Ô Tố có thể tự động tiêu biến.
Nàng nhào về phía trước, Bùi Cửu Chi liền đỡ lấy nàng, mái tóc dài đang rũ trên đầu vai Ô Tố xõa tung tán loạn.
Nàng nhanh tay lẹ mắt mà tiếp được chủy thủ chưa dính máu đang rơi xuống phía sau, nàng dùng hai ngón tay chụp lấy.
Cung nữ đứng phía sau Ô Tố cực kì hoảng sợ, bởi vì Ô Tố kịp thời bổ nhào về phía trước, cho nên nàng ta cũng không thể phán đoán chính xác là nàng ta có đâm trúng nàng hay không.
Nhưng hiện tại Ô Tố vẫn còn sinh long hoạt hổ như kia, cũng không có gì khác thường.
Nàng ta cả kinh nhìn Ô Tố và Bùi Cửu Chi, nhưng một tay Ô Tố đã nhận lấy hộp gấm mà Bùi Cửu Chi mang đến.
Tay kia của Ô Tố buông xuống, biến mất trong làn váy rộng thùng thình, trong tay cất giấu một thanh chủy thủ lạnh lẽo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lát nữa ta thử xem.” Ô Tố mở to hai mắt nhìn hắn, trong lòng cảm thấy có chút khẩn trương.
Bùi Cửu Chi rất thuận tay mà sửa lại nếp y phục bị nhăn trước ngực nàng, cung nữ xấu hổ vội vàng cúi đầu.
Ô Tố nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn: “Chàng đi ra ngoài trước đi.”
Bùi Cửu Chi gật đầu, người còn chưa động, thì Ô Tố đã xoay người đi.
Nàng chậm rãi đi tới trước mặt cung nữ phía sau, vươn tay về phía nàng ta.
Bởi vì thân thể của nàng cản trở, nên chẳng ai có thể nhìn thấy nàng lấy ra thứ gì.
Ô Tố nhẹ nhàng nói: “Đồ của ngươi rơi xuống rồi.”
Bàn tay nàng giữ lại, đưa chủy thủ cất giấu trong lòng bàn tay đặt ở trên tay nàng ta.
Thời điểm chủy thủ được đưa tới, Ô Tố cảm giác tựa hồ thanh chủy thủ này có chút khác thường, nàng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.
Ánh mặt trời ban ngày rực rỡ, chiếu rọi vào đôi mắt của nàng, đôi mắt của nàng vẫn là màu đen thuần túy, không chứa một chút tạp chất.
Cung nữ kia kinh ngạc sợ hãi mà trừng to mắt nhìn Ô Tố, nàng ta không biết rốt cuộc là mình đã đâm trúng hay chưa, nhưng... Trên chủy thủ không có dính máu.
Nhưng mà...... Rrõ ràng là nàng ta đã dùng hết sức của mình để đâm!
Bùi Cửu Chi đứng sau Ô Tố vốn định xoay người rời đi, nhưng tầm mắt của hắn dừng ở sau lưng nàng.
Dưới mái tóc đen nhánh đang lay động, hỉ phục đỏ thẫm có dây buộc đã bị vũ khí sắc bén cắt đứt.
Đột nhiên, đôi mắt lạnh lùng của hắn nheo lại, đi về phía trước hai bước, giơ tay rút trường kiếm phía sau mình ra.
Ô Tố chỉ nghe thấy phía sau có tiếng kiếm đang vang lên, cùng lúc đó khí tức của tiểu điện hạ tới gần nàng.
Thanh kiếm lạnh thấu xương xẹt qua bên tai nàng, nàng nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ quả nhiên đã bị tiểu điện hạ nhận ra.
Hắn muốn rút kiếm... Giết yêu quái là nàng hay sao?
Nhưng ngoài ý muốn chính là, Bùi Cửu Chi chỉ vươn tay ôm nàng vào lòng mình.
Hắn dùng thân thể của hắn thay nàng che chắn da thịt lộ ra phía sau.
Mà trường kiếm trong tay hắn vung ngang ra, để ở trước cổ cung nữ kia.
Thanh chủy thủ mà nàng ta đang cầm trong tay cũng bị dọa sợ tới mức không cầm được, rơi xuống đất, phát ra tiếng vang giòn giã.
Những cung nữ khác phía sau sợ tới mức nhao nhao mà chạy ra khỏi phòng, vì kinh hoảng mà phát ra tiếng thét chói tai.
Ô Tố nhanh chóng đè lại cánh tay Bùi Cửu Chi, kinh hoảng mà nói: "Tiểu điện hạ.”
Tiểu điện hạ không trả lời nàng, chỉ lạnh giọng hỏi cung nữ kia: "Ngươi vừa rồi, đã làm gì?"
Cung nữ kia há to miệng thở hổn hển, đôi mắt hoảng loạn vì bị hù dọa của nàng ta nhìn chằm chằm Ô Tố, tức giận nói:
“Ta vừa mới dùng chủy thủ muốn giết nàng ta, báo thù cho biểu muội trong tộc.”
Trong đôi mắt nàng ta toát ra sự điên cuồng, mơ hồ có tà khí khá kỳ lạ đang tản ra từ trong hốc mắt.
Thanh kiếm trong tay Bùi Cửu Chi phát ra tiếng kiếm kêu vang dội, hắn nhạy bén nhận ra có điều không thích hợp.
"Ta dùng sức đâm xuống khiến cho quần áo của nàng ta bị rách, nhưng nàng ta lại không chết đi, nàng ta thậm chí còn cầm chủy thủ... Trả lại cho ta, Cửu điện hạ, ngài không phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng sao?" Đột nhiên, cung nữ trở nên tỉnh táo hẳn, nàng ta phát hiện ra phản ứng của Ô Tố vô cùng kỳ quái, hoàn toàn không giống như người bình thường.
Cánh tay đang ôm Ô Tố của Bùi Cửu Chi siết chặt lại.
Ô Tố nheo mắt nhìn nàng ta, nàng cũng cảm giác được tà khí kì lạ kia được truyền đến từ trên người cung nữ này.
Bùi Cửu Chi cởi áo bào trên người ra, khoác lên người Ô Tố, gọi Vân vệ đang ở bên ngoài vào.
Hắn sai người dẫn cung nữ này xuống: “Áp giải nàng ta đến Hoàng Thành Ti.”
Vân vệ và Hoàng Thành Ti tuy rằng có chức trách tương tự, nhưng không phải cùng một tổ chức.
Một Vân vệ nghi hoặc nói: "Cửu điện hạ, việc này giao cho Vân vệ chúng ta điều tra cũng được.”
“Chuyện Vân Đô phong ấn khe nứt lúc trước, chuyện ác yêu chạy ra đã giao cho Hoàng Thành Ti xử lý, nàng ta cùng việc này có liên quan.” Bùi Cửu Chi thu kiếm lại, nói: "Trên người nàng ta, có tà khí.”
“Tà khí ở đâu ra?” Cung nữ kia không ngừng giãy dụa nói: "Ta chỉ là muốn giết nàng ta, là nàng ta hại Vệ Lệ thành ra thế kia, là nàng ta đoạt cuộc sống của Vệ Lệ, nàng ta đáng chết!"
Ô Tố nhíu mày, há miệng, nhưng không nói gì.
Bùi Cửu Chi lập tức bịt tai nàng lại.
Vân vệ rút lui, trong gian phòng khôi phục bình tĩnh, Bùi Cửu Chi cũng không tốn quá nhiều thời gian từ việc phát hiện nguy hiểm đến giải quyết sự cố.
Hắn quay người lại, đôi mắt vốn lạnh thấu xương, hàm chứa tức giận nhưng khi nhìn về phía Ô Tố, đã khôi phục sự dịu dàng như thường lệ.
Hắn hỏi: “Nàng không bị thương chứ?”
Ô Tố cúi đầu, rồi lắc lắc đầu: “Không có.”
Nàng cảm thấy chuyện này mình xử lý không được tốt lắm, phản ứng vừa rồi của nàng, không giống người bình thường.
Bùi Cửu Chi dùng một tay nâng cằm nàng lên, để cho nàng đối diện cùng hắn.
Đôi mắt có màu giống như lưu ly của Bùi Cửu Chi nhìn chằm chằm nàng, thấp giọng hỏi: “Vì sao không nói?”
Lông mi dài của Ô Tố run rẩy: "Ta không bị thương.”
Nàng thành thật nói ra suy nghĩ của mình lúc đó: "Nàng ta muốn báo thù cho Vệ Lệ, nếu bị phát hiện, tất nhiên sẽ bị phạt.”
Thanh âm của Ô Tố rất khẽ: “Ta đã từng đi qua ngục tối của Vân vệ.”
“Vệ Lệ bị như vậy, trong mắt người khác, quả thật là có liên quan đến ta, nếu nàng ta nảy sinh oán hận, cũng là chuyện có thể hiểu được.”
Bùi Cửu Chi cầm cổ tay nàng, giọng nói lạnh vài phần: "Sau này đừng như thế.”
“Nàng ta không làm cho nàng bị thương, nếu làm người khác bị thương, đến lúc đó lại nhốt nàng ta vào ngục tối, thì cũng sẽ khiến một người khác phải chịu khổ.”
Bùi Cửu Chi biết tính tình của Ô Tố chính là như thế, nên hắn cũng kiên nhẫn nói đạo lý cùng nàng.
Ô Tố nhíu mày, nàng gật gật đầu.
Đối với nàng mà nói, nàng không hy vọng bên cạnh có sinh mệnh bị mất đi hoặc là chịu khổ, nhưng nàng sẽ không cân nhắc chuyện mình làm đúng hay sai cùng hậu quả mang đến.
Buông tha kẻ ác là sai, nhưng lúc trước nàng còn không thể lý giải rõ về đạo lý này.
Ô Tố chăm chú mà nhìn Bùi Cửu Chi, cẩn thận suy nghĩ lời hắn vừa nói.
Bùi Cửu Chi bị đôi mắt ngây thơ, trong suốt của nàng nhìn, lại nhớ tới ngữ khí của hắn lúc nãy nặng hơn bình thường một chút.
Hắn khẽ thở dài với Ô Tố, lại nói: "Ô Tố ngốc quá.”
Ô Tố cắn cắn môi, nói: "Xin lỗi.”
“Vốn không phải là lỗi của nàng.” Hắn đỡ vai Ô Tố, dẫn nàng quay lưng rời đi.
Hắn kéo áo choàng mình đang khoác trên người nàng xuống, cúi người, thay nàng buộc lại dây buộc phía sau.
Đầu ngón tay hơi lạnh của Bùi Cửu Chi chạm vào lưng Ô Tố, khiến nàng cảm giác da thịt của mình có chút ngứa ngáy, phần cơ sau lưng nàng hơi căng chặt lại.
Ô Tố nhỏ giọng nói: "Tiểu điện hạ, nếu ta làm sai chỗ nào, chàng cứ nói thẳng đi.”
Ngón tay Bùi Cửu Chi móc lấy dây buộc, trầm giọng nói: “Nàng không có làm sai."
Ô Tố nói: “Vậy chàng đừng hung dữ với ta."
Bùi Cửu Chi đỏ mặt phủ nhận: “Ta không có.”
Hắn tiến đến bên gò má Ô Tố từ phía sau, hôn lên gò má nàng một cái.
Ô Tố chớp chớp mắt, Bùi Cửu Chi đứng lên, thuận tay nhận lấy xiêm y trong tay cung nữ ở bên ngoài bình phong.
Hiện tại đổi ngược lại thành hắn mặc xiêm y cho nàng.
Nếu hắn giúp, thì Ô Tố cũng không khẩn trương như vậy.
Bùi Cửu Chi nói: “Nàng ta có thể là bị yêu quái mê hoặc, hoặc là trúng tà thuật gì đó."
“Đợi sau khi đưa đến Hoàng Thành Ti, ta còn phải tự mình thẩm vấn nàng ta.”
Ô Tố gật đầu, nàng cũng nhận ra tà khí trên người cung nữ kia.
Bùi Cửu Chi tiếp tục nói với Ô Tố về tình huống trước mắt: “Người đứng phía sau bỏ thuốc ta, còn chưa tìm được, Vân Đô cũng không an toàn như vậy.”
Ô Tố an ủi hắn: “Tiểu điện hạ không cần lo lắng cho ta.”
Cho dù toàn bộ người của Vân Đô chết, nàng cũng không thể nào chết.
Bùi Cửu Chi mặc hỉ phục phức tạp lên người nàng, hắn cúi đầu thật thấp, vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn đeo sợi dây chuyền vừa chọn lên cho Ô Tố, lại nói: "Ta sẽ che chở cho nàng.”
Khóe môi Ô Tố nhếch lên một chút, nàng cảm thấy lời này của tiểu điện hạ rất đáng yêu: "Được.”
Bởi vì vừa rồi cung nữ làm thương tổn Ô Tố một cách bất ngờ, phần hỉ phục còn lại, đều là do Bùi Cửu Chi giúp nàng mặc.
Cuối cùng Ô Tố chọn bộ hỉ phục cánh bướm có đám mây ở trên vai kia, Bùi Cửu Chi lại căn cứ tình huống trên người nàng mà cho thợ thủ công chút kiến nghị.
Sau khi thử hỉ phục xong, Trương đại nhân phụ trách việc này đang nơm nớp lo sợ lau mồ hôi, không ngừng xin lỗi Bùi Cửu Chi.
Trương đại nhân run rẩy nói: “Cửu điện hạ, là do ta thẩm tra không chu toàn, lại để cho người như thế tiến vào.”
“Không có việc gì." Việc này mở ra một bước đột phá trong việc điều tra của Bùi Cửu Chi.