Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Trong Vân Đô, việc tà khí đã dính vào trên người người bình thường, việc này là rất trọng đại, hắn còn phải tiếp tục điều tra.
 
Vốn dĩ hôm nay Bùi Cửu Chi định rời khỏi Tư Y thự thì sẽ lập tức đi Hoàng Thành Ti một chuyến.
 
Ô Tố nghĩ đến việc Bùi Cửu Chi muốn thẩm vấn cung nữ kia, lại sợ nàng ta nói ra lời quái dị gì, liền hỏi Bùi Cửu Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tiểu điện hạ, ta có thể cùng chàng đi Hoàng Thành Ti không?”
 
Bùi Cửu Chi ở trong xe ngựa cùng nàng, hắn gật gật đầu, đồng ý yêu cầu của Ô Tố.
 
Hoàng Thành Ti nằm ở phía tây Vân Đô, xuống xe ngựa, kiến trúc uy nghiêm phía trước chính là tổng bộ của Hoàng thành Ti.
 
Ô Tố nhìn thấy rất nhiều thủ vệ Hoàng Thành Ti đều mặc trang phục tương tự với Nhạc Hinh, nàng lại nghĩ tới vị cô nương đã chết kia.
 
Bùi Cửu Chi dẫn nàng đi về phía trước, dọc theo đường đi qua, thủ vệ của Hoàng Thành Ti đều nhao nhao hành lễ.
 
Thống lĩnh đại nhân của Hoàng Thành Ti tiến đến nghênh đón bọn họ trông có chút quen mặt, hóa ra người mà lần trước sau khi ác yêu làm loạn, đã đến đây chất vấn Ô Tố chính là thống lĩnh đại nhân.
 
Hắn ta tên là Tiêu Ninh, hắn ta ngước mắt liếc Ô Tố một cái, rồi quay sang hành lễ với Bùi Cửu Chi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cửu điện hạ, người mà ngài lệnh cho Vân vệ bắt về đã bị giam giữ trong lao, tùy thời có thể thẩm tra.”
 
“Được." Bùi Cửu Chi nắm tay Ô Tố đi về phía trước.
 
“Cửu điện hạ, Ô cô nương cũng đi sao?" Vì cái chết của Nhạc Hinh nên Tiêu Ninh luôn ngầm bất mãn với Ô Tố.
 
Hắn ta cảm thấy Ô Tố khi đó bình tĩnh quá mức, không xứng với Nhạc Hinh đã chết vì bảo vệ nàng.
 
Bùi Cửu Chi lạnh giọng nói từng chữ, tư thái lạnh lùng: “Đi.”
 
Tiêu Ninh đi theo phía sau hắn, nhíu nhíu mày.
 
Bùi Cửu Chi giống như có mắt ở sau lưng: "Tiêu Ninh, ngươi có ý kiến gì?”
 
Tiêu Ninh nói: “Việc này, không cần phải để người ngoài tham dự.”
 
Bùi Cửu Chi lạnh giọng hỏi: “Người cung nữ kia muốn hành thích chính là vị hôn thê của ta, chẳng lẽ không quan hệ với nàng?”
 

Tiêu Ninh vội vàng xin lỗi: “Cửu điện hạ, là ta thất lễ.”
 
Lao ngục của Hoàng Thành Ti không lạnh lẽo âm u như ngục tối của Vân vệ, Bùi Cửu Chi đi vào, Ô Tố sóng vai mà ngồi cùng hắn, Tiêu Ninh ngồi ở phía dưới.
 
Cung nữ vừa rồi hành thích đã bị dẫn lên, trên người nàng ta có mang gông xiềng, sau khi ngẩng đầu lên, thì chỉ nhìn về phía Ô Tố.
 
"Ngươi là tới cười nhạo ta sao, con yêu quái như nhà ngươi…" Cung nữ kia chắc chắn Ô Tố nhất định không phải người bình thường.
 
Nhưng nàng ta còn chưa nói xong, đã bị phong thái nghiêm nghị phát ra xung quanh Bùi Cửu Chi làm cho khiếp sợ.
 
Nàng ta sợ hãi đến mức giống như toàn thân bị đóng băng, không dám phát ra một chút âm thanh nào nữa.
 
“Dư Thi?” Bùi Cửu Chi cúi đầu nhìn ghi chép điều tra trong tay, trên đó viết lý lịch cơ bản của cung nữ do Hoàng Thành Ti điều tra.
 
Ô Tố cũng nhìn thấy nội dung điều tra, nàng nhìn thấy điều tra về Dư Thi cùng Vệ Lệ.
 
Sau đó Dư Thi càng ngày càng trở nên ưu tú, vào cung làm nữ quan, các nàng mới tách ra.
 
Cùng nhau lớn lên, có tình nghĩa như thế, cũng là hợp lý.
 
Chỉ là tà khí phát ra từ trên người nàng ta quá mức quỷ dị.
 
Dư Thi ngẩng đầu, gian nan mà nói: "Là ta.”
 
Tiêu Ninh nhìn vào đôi mắt của Dư Thi, cũng phát hiện trong mắt nàng ta tản ra tà khí, liền gật đầu với thủ vệ bên cạnh.
 
Thủ vệ tiến lên, thu tà khí tràn ra từ nơi khóe mắt Dư Thi vào trong một bình sứ đặc biệt, trình lên cho Bùi Cửu Chi.
 
Ô Tố ngửi được một chút hương vị của tà khí, nàng có thể phán đoán ra luồng tà khí này cùng tà khí trên người ác yêu là không giống nhau.
 
Chúng đến từ yêu hoặc tà ma khác nhau.
 
Điều này nói rõ, yêu quái đêm đó chạy ra từ khe nứt Yêu Vực, không chỉ có ác yêu kia.
 
Tà khí bị lấy ra, ánh mắt Dư Thi khôi phục một chút thanh tỉnh, nhưng nàng ta vẫn oán hận mà nhìn chằm chằm Ô Tố.
 
"Gần đây có gặp phải ngươi hay chuyện gì kỳ quái không?"
 
Dư Thi lập tức mở miệng nói: “Ta gặp phải người kỳ quái nhất, đáng sợ nhất chính là Ô cô nương trước mặt.”
 

Bùi Cửu Chi nheo mắt lại, trong mắt hàm chứa giận dữ, Ô Tố thậm chí còn vì nàng ta mà giấu diếm, sợ nàng ta vào lao ngục phải chịu khổ.
 
Mà nàng ta, lại như thế.
 
Tiêu Ninh đập bút trong tay lên bàn, hắn ta nhận ra Bùi Cửu Chi đang tức giận, lập tức nói: “Còn nói lời linh tinh như vậy, sẽ phải dụng hình.”
 
"Dụng hình thì dụng hình, dù sao Hoàng Thành Ti... Vân vệ, đều là những nơi như vậy, động một chút là dụng hình, định tội người khác!"
 
Tiêu Ninh nhắc nhở nàng ta: “Ngươi hành thích người trong hoàng tộc, đã là tội chết.”
 
“Nàng ta? Người trong hoàng tộc sao?” Dư Thi cười nói. "Chẳng qua là một thị nữ ti tiện lúc trước làm việc cùng biểu muội ta mà thôi, bây giờ có được cái tên, cũng thành người trong hoàng tộc?"
 
Đột nhiên, trường kiếm của Bùi Cửu Chi đang đặt trên bàn phát ra tiếng động mang theo sát ý, Ô Tố vươn tay ra, ấn nó xuống.
 
Nàng hoài nghi rằng trong nháy mắt tiếp theo, thanh kiếm này sẽ tự mình bay lên, đâm cho Dư Thi một nhát kiếm.
 
Tiêu Ninh kéo mạnh xiềng xích đang trói buộc nàng ta, khóa cổ của nàng ta lại, để cho nàng ta nói không ra lời.
 
Lại có lượng lớn tà khí tràn ra từ trong thân thể nàng ta, điều này nói rõ thân thể của nàng ta, tư tưởng của nàng ta mới là ngọn nguồn sinh ra tà khí.
 
Người phàm không thấy rõ, nhưng Ô Tố thấy rất rõ ràng.
 
Có sương mù màu đen phảng phất tràn ra từ trong thất khiếu* của Dư Thi giống như nước chảy mà chảy xuống.
 
Mũi chân của nàng duỗi hướng về phía trước một chút, tiếp lấy một chút tà khí kia.
 
Ô Tố trời sinh có cảm giác nhạy bén đối với thần thức, từ bên trong một chút tà khí này, nàng cũng có thể lý giải ra một chút tin tức.
 
Ý thức của nàng tạm thời chìm vào trong tin tức mà tà khí mang đến.
 
Đoạn thời gian trước, vừa vặn là thời gian Dư Thi nghỉ ngơi, nàng ta rời khỏi hoàng cung, đi về phủ đệ trong tộc mình.
 
Trên đường, có một tiểu cô nương thắt bím tóc đang bán hoa, trên mặt của nàng ấy có chút tàn nhang, bộ dáng thanh thuần đáng yêu.
 
"Tỷ tỷ, muốn mua một đóa hoa sao, đây là Vãn Hương Ngọc, đeo ở trên người sẽ rất thơm, tỷ xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn so với hoa này nữa!"
 
Tiểu cô nương dẻo miệng, đưa một đóa Vãn Hương Ngọc trắng nõn trong giỏ ra.
 

Dư Thi cúi đầu, bị mùi thơm ngào ngạt này hấp dẫn, nàng ta nhận lấy Vãn Hương Ngọc, móc ra mấy đồng xu từ trong tay áo.
 
Nàng ấy đưa thêm vài đồng: "Này, cầm hết đi, về sớm một chút, mua chút đồ ăn ngon, buổi tối một mình muội ra ngoài không an toàn đâu.”
 
“Hì hì, cảm ơn tỷ.” Tiểu cô nương nhận lấy đồng xu, vui vẻ mà rời đi.
 
Trong hẻm nhỏ, còn vang lên tiếng cô nương bán hoa: "Có ai muốn mua hoa không? Hoa thơm đây…”
 
Dư Thi cầm lấy đóa Vãn Hương Ngọc kia đặt lên người mình, trở về phủ đệ, lại thấy bên ngoài phủ đệ có người đỡ một vị cô nương đi vào.
 
Nàng ta đi lên phía trước, lại phát hiện người được người khác đỡ trở lại trạch viện, là Vệ Lệ người lớn lên từ nhỏ cùng nàng ta.
 
Dư Thi xông lên phía trước, ân cần hỏi: “Vệ Lệ, muội làm sao vậy!”
 
Thấy nàng ta tiến đến, trên khuôn mặt tái nhợt của Vệ Lệ lộ ra vẻ hoảng sợ, nàng ta trừng to mắt, không ngừng giấu bàn tay bị thương, tàn tật của mình về phía sau.
 
Dư Thi hỏi nhũ mẫu đang đỡ Vệ Lệ ở bên cạnh: “Nàng làm sao vậy?”
 
Nhũ mẫu nói ra chân tướng cho Dư Thi: “Vệ cô nương gặp đại nạn, bị thương, ngay cả nói cũng nói không nên lời.”
 
Dư Thi đỡ lấy Vệ Lệ, chỉ thấy nàng ta không ngừng khoa tay múa chân, tựa hồ muốn biểu đạt cái gì, trong đôi mắt lộ ra sự oán hận cùng không cam lòng.
 
Nàng ta đỡ lấy Vệ Lệ, dỗ dành nàng ta, cảm nhận cảm xúc hiện giờ của nàng ta.
 
Hương thơm nồng nặc của Vãn Hương Ngọc vây quanh bên người nàng ta.
 
Đột nhiên, loại cảm xúc bất an, cừu hận vô cớ này phảng phất như bị cái gì đó đốt cháy lên.
 
Dư Thi cảm thấy, Vệ Lệ nhất định là bị người nào đó làm hại, chính là vị cô nương duy nhất còn sống sót kia.
 
Ô Tố... Sắp gả cho Cửu điện hạ.
 
Nàng ta đang suy nghĩ như thế, thì Vãn Hương Ngọc đeo trước ngực đã hóa thành một thanh chủy thủ.
 
Nàng ta cúi đầu xuống, nắm thật chặt lấy thanh chủy thủ này.
 
Suy nghĩ của Ô Tố bị kéo về, đôi mắt trầm tĩnh của nàng ta nhìn chăm chú vào Dư Thi.
 
Nàng ta vẫn còn nói năng vô nghĩa, Bùi Cửu Chi lấy thông tin hữu hiệu từ trong đôi câu vài lời của nàng ta, ghi lại trên ghi chép điều tra.
 
Ô Tố đột nhiên mở miệng: "Tiểu điện hạ, mùi thơm.”
 
“Cái gì?” Bùi Cửu Chi dừng động tác ghi chép lại, hỏi Ô Tố: “Mùi gì?”
 
“Lúc nàng ấy mặc quần áo cho ta, trên người có mùi hương rất nhạt... là Vãn Hương Ngọc.”
 

Ô Tố nghiêng đầu đi, nhỏ giọng nói bên tai Bùi Cửu Chi.
 
Âm lượng nửa câu sau của nàng càng thấp, dường như có chút ngượng ngùng.
 
“Tiểu điện hạ, đêm đó ở Quan Lan Các, mùi hương ta ngửi thấy cũng là mùi thơm kỳ quái đó.”
 
Bùi Cửu Chi nhạy bén nheo mắt lại, hắn nói với Tiêu Ninh vài câu.
 
Không bao lâu, một nữ thủ vệ lại gần, ngửi ngửi cổ Dư Thi.
 
Nàng ấy xác nhận là có thể ngửi thấy một mùi hương của Vãn Hương Ngọc.
 
Bên kia, Tiêu Ninh cũng lấy chủy thủ lúc trước nàng ta dùng để hành thích lên.
 
Nhưng lúc này, thanh chủy thủ này đã biến thành một đóa Vãn Hương Ngọc trắng nõn.
 
Thuần khiết không tì vết, nhưng lại độc ác vô cùng.
 
Bùi Cửu Chi nói: “Khống chế lại toàn bộ người bán hoa trong Vân Đô.”
 
Lúc này, có thủ vệ của Hoàng Thành Ti chạy vào, báo cáo với Tiêu Ninh.
 
“Thống lĩnh, thành Đông của Vân Đô phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có bách tính hành hung bên đường, rất nhiều người bị thương.”
 
Xem ra, Dư Thi cũng không phải là một trường hợp.
 
Bùi Cửu Chi đứng dậy, sắc mặt trở nên có chút ngưng trọng.
 
Ô Tố cùng Dư Thi cùng đối diện nhìn nhau, nàng ta trầm mặc, không nói gì.
 
Ô Tố nhỏ giọng nói: “Đối xử tốt với nàng ta một chút đi.”
 
Bị yêu ma mê hoặc, dù có sai cũng không phải do xuất phát từ sự phẫn nộ của linh hồn.
 
Bên phía Bùi Cửu Chi, hắn đưa khí tức của ác yêu được mang về vào đêm qua đưa cho Hoàng Thành Ti phá giải.
 
Kết quả là hôm nay chỉ mất một ngày, Hoàng Thành Ti liền giải đọc ra được tin tức mà ác yêu này lưu lại dễ dàng một cách bất ngờ.
 
“Cửu điện hạ, thật sự là thần kỳ, rõ ràng hôm qua chúng ta còn chưa có đầu mối gì.”
 
Tiêu Ninh thấy sự tình có manh mối, cũng có chút kinh ngạc cùng vui vẻ: "Vẫn là Cửu điện hạ lợi hại.”
 
Hoàng Thành Ti ghi lại tin tức bọn họ giải mã được từ khí tức của ác yêu trên ghi chép điều tra, rồi trình lên cho Bùi Cửu Chi xem.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận