Muội muội của Khương Nhiên không thể đi lại, nhưng phải dựa vào cô bé mới có thể nhận người, vì vậy Bùi Cửu Chi lấy ra một lá bùa hắn mang về từ trong tiên môn.
''Nó chỉ có thể khiến cho ngươi đi lại trong một ngày.'' Thứ Bùi Cừu Chi cầm trong tay là bùa Thần Hành, hắn nói với muội muội của Khương Nhiên.
''Thật... Thật sự có thể sao?" Muội muội của Khương Nhiên ngồi trên xe đẩy, trên mặt xuất hiện ánh sáng mong đợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
''Ừ.'' Bùi Cửu Chi đưa lá bùa cho cô bé.
Hai tỷ muội đi đến Nhật Nguyệt các trước thời hạn, bọn họ phải đưa hoa cho Ô Tố trong buổi hôn lễ.
Muội muội của Khương Nhiên không ngờ mình còn có cơ hội đi lại, cô bé luôn miệng nói cảm ơn Ô Tố.
''Ta... Ta phạm vào sai lầm như vậy mà tỷ vẫn bằng lòng tha thứ cho ta.'' Muội muội Khương Nhiên ôm tay Ô Tố, nói cảm ơn.
''Không sao.'' Ô Tố xoa đầu của cô bé, nàng rất vui lòng bảo vệ loài người yếu ớt.
Nhưng nàng xoa đầu của người khác làm Bùi Cửu Chi có chút không vui, hắn kéo tay của Ô Tố về.
Khương Nhiên ghé vào tai muội muội cười hì hì nói: ''Cái này ta biết, là đại ca ca đang ghen.''
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chân mày anh tuấn của Bùi Cửu Chi hơi cau lại, Ô Tố không hiểu ý nghĩa của từ ''ghen'' này cho lắm.
Vấn Duyên là một người nghiêm túc, vì vậy cũng sẽ không dạy cho Ô Tố biết ý nghĩa của những từ này.
Nàng nhỏ giọng hỏi Bùi Cửu Chi: ''Tiểu điện hạ, ghen là sao?"
Bùi Cửu Chi đỏ mặt, bịt miệng nàng lại, đưa nàng rời đi: ''Không nói cho nàng biết.''
''Ta đi hỏi sư phụ.'' Ô Tố nhẹ nhàng kéo tay của hắn xuống.
''Không cho đi hỏi sư phụ.'' Bùi Cửu Chi nói.
''Vậy... Vậy chàng nói cho ta đi.'' Ô Tố nghĩ, tiểu điện hạ như vậy là đang cố ý không để cho nàng học hỏi thêm.
''Ghen chính là... Nàng không xoa đầu ta, ta không vui.'' Bùi Cửu Chi suy nghĩ một chút rồi nói.
''Tiểu điện hạ, ta từng xoa đầu của chàng rồi!" Ô Tố nhớ tới lúc hắn biến thành Thanh Điểu.
''Chàng còn nhớ không, ban đầu khi ta nhìn thấy chàng, chàng đã biến thành một con Thanh Điểu, ta đã xoa đầu chàng.''
Ô Tố nhón chân lên nói với hắn.
''Vậy... Lại xoa thêm một lần nữa?" Bùi Cửu Chi thấy bốn phía yên lặng thì cúi đầu nói với nàng.
Người hắn cao lớn, cho dù khom người xuống, Ô Tố cũng không thể xoa đầu hắn một cách dễ dàng được.
''Tiểu điện hạ, chàng... Cao quá!" Ô Tố kiến nghị.
Nàng còn chưa dứt lời đã cảm thấy cơ thể của mình nhẹ đi.
Bùi Cửu Chi ôm eo nàng, nhẹ nhàng bế nàng lên, hai tay của Ô Tố khoác lên vai hắn.
Nàng khẽ vung tay, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của tiểu điện hạ.
''Như vậy được chưa?" Ô Tố ôm đầu của hắn hỏi.
Lúc nàng ôm hắn như vậy, hai gò má của hắn vừa khéo vùi vào trong bầu ngực mềm mại của nàng.
Bùi Cửu Chi hoảng hốt, thiếu chút nữa đã thả Ô Tố xuống, bắp thịt trên cánh tay của hắn căng cứng, nhưng vẫn ôm nàng thật vững.
Hắn rầu rĩ, giọng nói trầm thấp vang lên: ''Được rồi.''
Bàn tay của Ô Tố gảy đồ cột tóc bằng ngọc trên đỉnh đầu hắn, nàng đáp: ''Vậy được rồi, tiểu điện hạ để ta xuống đi.''
''Đợi chút nữa.'' Bùi Cửu Chi nói.
''Được.'' Ô Tố rất tốt tính, cứ mặc cho hắn ôm mình như vậy.
Cho đến khi Ô Tố cảm thấy có chút cứng người vì cứ giữ nguyên tư thế như vậy, nàng mở miệng: ''Tiểu điện hạ không mệt sao?"
''Không mệt.'' Bùi Cửu Chi có chút vui vẻ, khẽ cười nói.
Ô Tố thở dài, Bùi Cửu Chi chỉ thích nhìn thấy dáng vẻ bất lực của nàng.
Cuối cùng hắn cũng đặt nàng xuống, bởi vì Trương đại nhân phụ trách hôn lễ đã đến rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Trương đại nhân, Bùi Cửu Chi nhanh chóng thả Ô Tố xuống, nhưng dáng vẻ ôm nhau của hai người vẫn bị ông ấy nhìn thấy.
Trương đại nhân đã từng chủ trì rất nhiều buổi hôn lễ trong hoàng cung, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy một đôi phu thê có tình cảm tốt như thế.
Mà người đó còn là Cửu điện hạ. Trương đại nhân nghĩ trong đầu, trong chín vị hoàng tử công chúa, người ông ấy kính nể nhất chính là vị Cửu điện hạ này.
Chỗ nào của Cửu điện hạ cũng hoàn hảo, ngay cả hôn sự cũng hoàn hảo như vậy.
Tư tưởng của ông ấy có chút lãng mạn, ông ấy cảm thấy tình cảm là thứ lớn hơn tất cả những điều kiện khác trong một cuộc hôn nhân.
''Khụ khụ.'' Trương đại nhân ho khan mấy tiếng, ông ấy dâng quy trình của hôn lễ lên cho Bùi Cửu Chi xem.
''Ô cô nương sẽ đi đến Tĩnh Vương phủ trước một ngày, đến giờ lành, Cửu điện hạ sẽ đi đón nàng, đến lúc đó hai vị tiểu cô nương bưng hoa sẽ đưa Ô cô nương vào trong Nhật Nguyệt các.'' Trương đại nhân nói.
''Được.'' Bùi Cửu Chi đáp một tiếng, hắn đã đọc kỹ trình tự của hôn lễ và xác nhận chi tiết.
Có sự ủng hộ của Hoàng đế, hơn nữa bản thân Bùi Cửu Chi cũng rất quan tâm nên đây trở thành hôn sự lớn nhất, tưng bừng nhất trong mấy năm gần đây ở Vân Đô.
Ô Tố ở bên cạnh, nghe Bùi Cửu Chi và Trương đại nhân nói chuyện hôn lễ.
Nàng cúi đầu xuống, nhìn bàn tay đã nắm lấy tay của tiểu điện hạ vào lúc nãy.
Nàng thật sự cảm nhận được bản thân sắp sinh ra một sợi dây liên kết mạnh mẽ với một con người.
Quan hệ này tên là ''phu thê''.
Giữa yêu và người, thật sự có thể sao? Ô Tố nghĩ.
Nàng nghĩ, vì tốt cho tiểu điện hạ, nàng sẽ cố gắng giả vờ làm một con người bình thường.
Chỉ cần nàng giả vờ đủ giống, thì chắc chắn nàng sẽ là một con người.
Ô Tố ngồi trên lan can, hai tay để ở bên người.
Hoa trên xà nhà rơi xuống đỉnh đầu nàng, khiến cho khuôn mặt nàng càng trở nên mờ mịt.
Nàng chăm chú nhìn bóng người cao ngất của tiểu điện hạ.
Dáng người của hắn đẹp như tiên, dáng dấp hoàn hảo, trường bào rũ sau lưng vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp, trên đó thêu hoa văn nhật nguyệt màu vàng, rất chói mắt.
Con người này sẽ gắn bó với nàng trong suốt quãng thời gian sau này.
Sau đó, nếu như hắn không chán ghét nàng, rời xa nàng... Vậy thì nàng sẽ nhìn hắn từ từ già đi.
Tương lai, rồi nếp nhăn xuất hiện trên mặt hắn, tóc đen cũng sẽ biến thành tóc bạc.
Có lẽ đợi hắn già rồi thì hắn sẽ không còn cao như vậy, nhưng nàng cũng chỉ có thể cao tới đầu vai của hắn.
Cuối cùng của cuối cùng, hắn sẽ chết trong lòng nàng.
Ô Tố nghĩ, đến lúc đó, chắc chắn nàng sẽ ôm hắn, cố gắng dịu dàng nhất có thể, lắng nghe nguyện vọng cuối cùng của hắn trước khi hắn rời đi.
Nàng bằng lòng phá lệ một lần vì hắn, nếm thử năng lượng âm dương xuất hiện trên linh hồn của nam nhân.
Dưới góc nhìn của Ô Tố, dường như nàng đã nhìn thấy mấy chục, mấy trăm năm sau.
Khi Bùi Cửu Chi quay người lại, hắn lập tức nhìn thấy đôi mắt yên tĩnh xa xăm của Ô Tố.
Nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng cong môi lên, khẽ gọi: ''Tiểu điện hạ.''
Dưới giàn hoa xanh trên xà nhà của Nhật Nguyệt các, ánh mắt này đã đi thẳng vào trái tim của Bùi Cửu Chi.
Hắn đi về phía nàng, nắm lấy tay nàng, hỏi: ''Nàng vừa nghĩ gì thế?"
''Ta đang nghĩ tới dáng vẻ già đi của tiểu điện hạ.'' Ô Tố nói.
Bùi Cửu Chi rũ mắt, trong đôi mắt phượng lạnh lùng kia thoáng qua tia ảm đạm.
Nàng là yêu, sẽ không già đi, mà hắn chỉ là con người.
Hắn giơ tay lên, che kín mắt của Ô Tố: ''Không cho phép nàng nghĩ tới những chuyện này.''
Ô Tố nói: ''Tiểu điện hạ già rồi cũng vẫn sẽ đẹp như vậy.''
Bùi Cửu Chi mím môi không nói gì, hắn ngồi xuống bên cạnh Ô Tố.
''Ta sẽ luôn bên cạnh nàng.'' Hắn nói.
''Được.'' Ô Tố đáp, từ trước đến giờ nàng chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của tiểu điện hạ.
Một đêm trước khi thành thân, Ô Tố bị đưa đến Tĩnh Vương phủ, còn Bùi Cửu Chi thì gạch đi ngày cuối cùng trên tấm lịch mà hắn coi mỗi ngày.
Từ ngày hai mươi bảy tháng sáu đến mùng bảy tháng chín, khoảng thời gian này không tính là lâu, nhưng với Bùi Cửu Chi mà nói lại dài dằng dặc.
Đêm đến, Ô Tố ngủ trong Quan Lan các của Tĩnh Vương phủ.
Tĩnh Vương không biết trong Quan Lan các đã từng xảy ra chuyện gì, còn vui vẻ cho Ô Tố ở nơi lộng lẫy nhất trong phủ của mình.
Nàng đứng dưới ánh trăng, phía sau là những vật trang trí đỏ rực của hôn lễ.
Mùi thơm của những đóa hoa tươi rơi vào sau chiếc váy dài của nàng, hương thơm lượn lờ.
Ô Tố không ngủ được, nàng dựa vào lan can cửa sổ ngẩn người, nàng nghĩ, nàng cần làm chút gì đó.
Nàng và tiểu điện hạ ở cạnh nhau lâu, đại khái cũng có thể đoán được bây giờ hắn đang làm gì, hắn đang bận xem sổ sách, hay là đang đi tắm?
Ngày mai phải thành thân rồi, tối nay hắn có làm những chuyện khác không?
Ô Tố chợt có chút tò mò.
Một khi loại khao khát mang tên ''tò mò'' này nổi lên, nàng cũng không có cách từ chối nó.
Ô Tố làm theo suy nghĩ trong lòng, cơ thể biến đổi, biến thành một luồng khói đen trắng mềm mại.
Nàng cảm thấy bản thể do mình biến thành có chút bất ngờ, vì vậy luồng khói đen trắng này từ từ thu nhỏ lại, biến thành một con bướm đêm màu trắng đen.
Con bướm đêm xuất phát từ Quan Lan các, dập dìu bay về phía Nhật Nguyệt các, Ô Tố định đi nhìn trộm tiểu điện hạ một chút.
Chắc chắn là hắn không thể nhận ra nàng, dù sao thì nàng cũng chỉ là một con bướm đêm nhỏ xíu tầm thường.
Cùng lúc đó, Bùi Cửu Chi ngồi dưới cửa sổ của Nhật Nguyệt các, lau chùi trường kiếm trong tay mình.
Hắn vừa lau vừa đè lên mũi kiếm đang phát ra âm thanh.
Nó ngày càng kích động.
''Muốn đi gặp nàng như vậy sao?" Bùi Cửu Chi lẩm bẩm.
Thân kiếm rung rung, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lấp lánh rạng rỡ, giống như là đanh thừa nhận câu hỏi của hắn.
''Vậy thì đi.'' Bùi Cửu Chi nói.
Sau khi trường kiếm nghe được câu trả lời chắc chắn Bùi Cửu Chi, thân kiếm đang rung động lập tức yên tĩnh lại.
Bùi Cửu Chi lấy ra một lá bùa mình mang về từ trong sơn môn, đây là bùa biến hình có thời hạn ba giờ.
Bùa biến hình cũng không có tác dụng thực tế gì, không tiện như bùa biến thành chim mà Bùi Cửu Chi sử dụng trước đó.
Nhưng bây giờ lá bùa này lại có tác dụng rồi.
Bùi Cửu Chi đã thầm ra quyết định, hắn chạm vào lá bùa, dáng người đẹp đẽ của hắn bắt đầu thay đổi.
Thanh Điểu vỗ cánh hai cái, xuất phát từ Nhật Nguyệt các, bay thẳng về phía Quan Lan các của Tĩnh Vương phủ.
Bùi Cửu Chi dùng dáng vẻ quen thuộc, hắn không sợ Ô Tố nhận ra hắn.
Hắn hy vọng nàng có thể nhận ra hắn.
Sau đó giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau vậy.
Để cho nàng khẽ vỗ lên đầu hắn một cái trong buổi tối trước khi thành thân.