Sau khi kiếm tôn vứt bỏ vô tình đạo

Ô Tố chầm chậm bay lên trên bầu trời, bên dưới nàng là khung cảnh Vân Đô tràn ngập trong cảnh hò reo vui mừng. 
 
Hứa Lăng đã dẫn theo người đi phát kẹo mừng của nàng và tiểu điện hạ khắp đường cái Vân Đô từ sớm.
 
Kẹo mừng được gói trong túi giấy đỏ, bên trong là những viên kẹo đường đủ các vị khác nhau, tổng cộng có chín vị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Điều này cũng như chứng tỏ địa vị của tiểu điện hạ ở Bùi gia, ngụ ý hạnh phúc viên mãn.
 
Ô Tố đã nếm thử kẹo mừng của mình rồi, trong đó có một viên vị hoa nhài khiến nàng rất thích.
 
Khắp nơi ở Vân Đô đều bày tiệc linh động, bất kỳ ai đến cũng có thể vào ăn uống.
 
Thậm chí còn có những bá tánh khác ở ngoài Vân Đô nghe thấy sự long trọng của cuộc hôn sự này, cũng lặn lội đường xa đến góp vui.
 
Dịch quán trong thành đông nghẹt người, ngoại trừ con đường đoàn rước dâu phải đi qua, tất cả các nơi khác ở Vân Đô đều đông như kiến.
 
Ô Tố nhìn những ngọn đèn dầu sáng rỡ phía dưới thân mình, nàng không dám tin chuyện có liên quan đến nàng lại được nhiều người chú ý đến vậy.
 
Nàng vốn dĩ nên là một tiểu yêu bình thường chẳng có gì nổi bật mới phải.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khắp thành một màu đỏ rực, Nhật Nguyệt các là nơi chói mắt nhất, Ô Tố đứng từ xa đã ngửi thấy mùi hoa thơm ngào ngạt.
 
Nàng đập cánh bay về nơi đó, cố né tránh ánh mắt của những người khác, nàng muốn lẻn đi vào trong xem.
 
Nhưng mà không đợi nàng bay đến Nhật Nguyệt các, Ô Tố đã bắt gặp được một hình bóng quen thuộc trên ngọn của cây hoa hạnh.
 
Hơi thở ấy rất giống tiểu điện hạ, đơn giản nhưng đầy mạnh mẽ.
 
Ô Tố tò mò bay về hướng đó, rồi nhìn thấy một con chim Thanh Điểu nhỏ đậu dưới đóa hoa hạnh.
 
Từ xa, Bùi Cửu Chi đã nhìn thấy có một con bướm đêm màu trắng đen bay về phía mình, chẳng hiểu tại sao hắn cảm thấy đây là hơi thở của nàng.
 
Nó giống với Ô Tố, yên ả bình thản, nhẹ nhàng đập đôi cánh, không hề tạo ra một chút gợn sóng nào.
 
Bùi Cửu Chi im lặng đứng chờ nàng.
 
Ô Tố biết con chim Thanh Điểu trước mặt này chính là tiểu điện hạ.
 
Hắn hóa thành chim chóc bay ra đây làm gì vậy chứ, định đi tìm nàng sao? Nhưng bây giờ… Nàng đâu ở Quan Lan các!
 
Ô Tố nghĩ, nàng cần phải bám theo hắn.
 
Vì thế nàng lắc người bay qua đó.
 
Một con bướm đêm nhỏ màu trắng đen nhẹ nhàng dừng lại trước mặt con chim Thanh Điểu tao nhã, xinh đẹp.
 
Bùi Cửu Chi rũ mắt, nhìn con bướm đêm do Ô Tố biến thành, hai cái râu mượt mà trên đầu nàng rũ xuống, trông vô cùng đáng yêu.
 
Hắn biết chắc Ô Tố không biết rằng hắn đã nhận ra nàng.
 
Ban đầu Bùi Cửu Chi định đi thăm nàng, bây giờ thật là trùng hợp, họ đã gặp mặt nhau ở đây.
 
Đêm hôm nhưng nàng vẫn bay ra ngoài, là vì muốn đến gặp hắn sao?
 
Bùi Cửu Chi nghĩ như thế, suy nghĩ này vừa lóe lên hắn đã cúi đầu xuống, ngậm lấy con bướm đêm - Ô Tố.
 
Lực của hắn rất nhẹ, nhưng khiến Ô Tố hoảng sợ giãy giụa.
 
Nàng nghĩ, tiểu điện hạ không đến mức đó chứ, sau khi hắn biến thành Thanh Điểu lại còn ra ngoài ăn những con sâu bọ vô tội sao?
 
Ô Tố uốn éo người mình, loáng thoáng có một dòng khói đen trắng từ từ tràn ra khỏi người nàng, giờ đây nàng thấy hơi sợ hãi.
 
Bùi Cửu Chi cảm nhận được nàng đang hoảng sợ, vì thế đặt nàng xuống bên cạnh nhụy hoa hạnh.
 
Cơ thể nhỏ bé của Ô Tố giãy giụa trên cánh hoa, cánh hoa kia vây xung quanh nàng cứ như là khoác lên người nàng một cái váy hoa xinh đẹp.
 
Ô Tố đang định bay ra xa hơn một chút, nhưng Bùi Cửu Chi lại cúi đầu xuống, khẽ mổ cánh của nàng.
 
Nàng không dám cử động nữa, chỉ im lặng nằm rạp trên cánh hoa, chờ hành động tiếp theo của tiểu điện hạ.
 
Bùi Cửu Chi nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắp nàng đặt lên lưng của hắn.
 
Ô Tố đã hiểu được ý của hắn, hắn đang muốn cõng nàng.
 
Ý của hắn là muốn đưa nàng bay cùng hắn sao?
 
Tiểu điện hạ đối xử với một con bướm đêm nho nhỏ thôi cũng dịu dàng như vậy, thực ra hắn vẫn rất tốt bụng.
 
Ô Tố chấp nhận lời mời của tiểu điện hạ, dần bò từ lớp lông chim trơn bóng xinh đẹp của hắn lên đến đỉnh đầu của hắn.
 
Thanh Điểu đập cánh bay về phía trước, mấy cái chân nhỏ gầy của Ô Tố bám chặt lấy đỉnh đầu của hắn. 
 
Một con Thanh Điểu, một con bướm đêm, tổ hợp vô cùng kỳ lạ.
 
Bùi Cửu Chi chở theo Ô Tố bay đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của Vân Đô.
 
Những bá tánh tụ tập ở đây đều là muốn chúc phúc cho hôn sự của họ.
 
Lúc đi ngang qua kênh đào Vân Đô, những con thuyền đi trên sông đều trang trí lụa đỏ.
 
Trên thuyền hoa, người chơi nhạc đang đàn tấu khúc nhạc lưu luyến du dương, cơ thể quyến rũ của vũ cơ thấp thoáng sau lớp màn, thướt tha uyển chuyển.
 
Ô Tố bay ra phía trước tiểu điện hạ, chỉ xuống hướng thuyền hoa, ý bảo nàng muốn đến đó xem thử.
 
Bùi Cửu Chi gật đầu, đưa nàng bay về phía đó.
 
Trên cánh cửa sổ đang mở của thuyền hoa, không biết có một con Thanh Điểu đậu ở đó từ khi nào.
 
Trên đỉnh đầu con Thanh Điểu xinh đẹp có một con bướm đêm sẫm màu đang đậu.
 
Ô Tố xem say mê, Bùi Cửu Chi cứ mãi ở cùng nàng như vậy.
 
Hắn nghe ra khúc nhạc mà nhạc sư đàn chính là đang miêu tả một cặp tình nhân yêu nhau say đắm.
 
Trong thuyền hoa, trên tấm màn che được thêu những hoa văn rực rỡ, hai vị vũ cơ sắm vai cặp đôi yêu nhau, quấn quýt không rời.
 
Ô Tố nghe không hiểu, cũng không hiểu họ đang làm gì.
 
Nàng chỉ cảm thấy ngồi trên đầu tiểu điện hạ nhìn những người ngoài kia đúng là một trải nghiệm đầy mới lạ.
 
Đến tận khi Ô Tố xem đến mệt rồi Bùi Cửu Chi mới đưa nàng bay đi.
 
Thuộc hạ Hứa Lăng và cung nhân còn đang phát kẹo mừng trên phố, Bùi Cửu Chi cũng đưa Ô Tố đến đó xem.
 
Một đôi tình nhân tay nắm tay nhận lấy túi giấy đỏ, rồi nam nhân lột lớp giấy gói kẹo ra, đút viên kẹo mừng vào trong miệng cô nương đi cùng.
 
Cô nương lắc lư tay hắn ta, hờn dỗi nói: “Chàng dùng miệng đút ta cơ.”
 
Trong khung cảnh buổi tối, đôi tình nhân tình cảm ngọt ngào quấn quýt lấy nhau dường như chẳng có gì không ổn cả.
 
Ô Tố nằm trên đỉnh đầu tiểu điện hạ, nhìn nam tử ngậm kẹo mừng đút vào miệng vị cô nương kia.
 
Nàng đề cao cảnh giác dang rộng đôi cánh, muốn bịt mắt tiểu điện hạ lại.
 
Cái này không được học.
 
Nàng đoán nếu để tiểu điện hạ nhìn thấy thì chắc chắn vài ngày nữa hắn sẽ đòi làm chuyện này với nàng.
 
Nhưng không may bây giờ tiểu điện hạ là một con Thanh Điểu, một con mắt bên này, một con mắt tận bên kia.
 
Cho dù bướm đêm Ô Tố có nỗ lực giang rộng đôi cánh cũng chỉ có thể che được một con mắt của hắn.
 
Thanh Điểu đậu trên mái hiên, sau đó ngoan ngoãn xoay mình đi nơi khác, hắn biết Ô Tố muốn làm gì.
 
Nàng không cho hắn nhìn cảnh này.
 
Ô Tố dang rộng hai cánh trước mặt tiểu điện hạ, một lát sau lại đậu lên đỉnh đầu hắn.
 
Nàng cho rằng tiểu điện hạ xoay người chính là muốn dẫn nàng đi nơi khác.
 
Nhưng không ngờ rằng ngay giây tiếp theo, tiểu điện hạ lại bay lên với tốc độ cực nhanh.
 
Lao về phía cặp tình nhân vì ăn kẹo mừng mà hôn nhau đến đắm đuối đứng cách đó không xa.
 
Túi kẹo mừng trong tay vị nam tử kia đang được mở ra, treo lủng lẳng vô cùng lỏng lẻo.
 
Bùi Cửu Chi mang theo Ô Tố đang bám trên đỉnh đầu mình bay lướt về phía trước, dùng tốc độ cực nhanh để gắp một viên kẹo mừng trong túi đỏ.
 
Kẹo mừng gói trong giấy đỏ được cố định bằng dải lụa đỏ tươi, Bùi Cửu Chi ngậm dải lụa, viên kẹo mừng lắc lư qua lại dưới người hắn.
 
Sau đó Bùi Cửu Chi tìm một nóc nhà yên tĩnh, thả kẹo mừng xuống dưới.
 
Ô Tố đậu trên đầu hắn, nhìn thấy cảnh này thì ngẩn người, không ngờ tiểu điện hạ lại làm ra chuyện “xấu xa” nhường này, dám trộm kẹo mừng của người ta.
 
Nhưng cũng không hoàn toàn được coi là lấy trộm, dù sao viên kẹo mừng này cũng là của hắn… À, là của bọn họ.
 
Ô Tố nghe thấy tiếng sột soạt, nàng nhìn thấy Bùi Cửu Chi dùng một chân dẫm lên giấy gói kẹo, dùng cái mỏ chim kéo dải lụa ra, bóc viên kẹo mừng ra.
 
Bỗng nhiên nàng có một cảm giác… Không ổn cho lắm.
 
Bùi Cửu Chi lắc nhẹ đầu để hất Ô Tố xuống dưới, hắn ngậm viên kẹo mừng mình đã cướp được đẩy đến trước mặt Ô Tố.
 
Ô Tố: “!” Bùi Cửu Chi, chàng đang làm cái gì vậy!
 
Nàng ngửi được mùi hương của viên kẹo này, là vị hoa nhài.
 
Con bướm đêm đập cánh lùi về sau một khoảng, Bùi Cửu Chi thấy vậy thì tiếp tục ngậm kẹo đuổi theo nàng.
 
Cuối cùng, Ô Tố chỉ đành thỏa hiệp.
 
Nàng cẩn thận thò cái ống vòi của con bướm đêm ra, liếm nhẹ viên kẹo mừng.
 
Ngọt ơi là ngọt, vì thế Ô Tố tiếp tục mút.
 
Trong mắt Bùi Cửu Chi lóe lên tia quyết tâm, hắn im lặng nhìn Ô Tố nếm hương vị kẹo mừng.
 
Đương nhiên là Ô Tố không thể ăn hết viên kẹo này được.
 
Cuối cùng Bùi Cửu Chi cắp viên kẹo đập mạnh lên thân cây, khiến nó bể ra thành mảnh nhỏ, sau đó lần lượt ăn hết.
 
Đêm đã khuya, trên đường cái vẫn còn rộn ràng, Bùi Cửu Chi còn dẫn Ô Tố đi nhấm nháp tiệc bày ven đường để chúc mừng hôn lễ của họ.
 
Một con Thanh Điểu, một con bướm đêm màu đen trắng cứ như ăn trộm, len lỏi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Vân Đô.
 
Cuối cùng, Bùi Cửu Chi đưa Ô Tố về phía ngoài Quan Lan các, Ô Tố cho rằng hắn muốn vào thăm nàng một chút, cho nên thấy hơi căng thẳng.
 
Kết quả Bùi Cửu Chi chỉ bay vòng quanh nàng một vòng, cuối cùng lại cúi đầu mổ nàng một cái, rồi bay trở về.
 
Ô Tố ngơ ngác đứng dưới ánh đèn.
 
Nàng đang nghĩ, không ngờ hắn không vào trong thăm nàng.
 
Nàng bay trở về Quan Lan các, biến lại nguyên hình.
 
Đêm nay bị nàng tiểu điện hạ mổ vài cái, bộ dạng có hơi chật vật, váy áo trên người xốc xếch hết cả lên.
 
Vào lúc nàng cúi đầu chỉnh sửa lại váy áo, bỗng nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng đập cánh phành phạch.
 
Vừa ngẩng đầu, Ô Tố đã nhìn thấy con Thanh Điểu quen thuộc đang bay trước cửa sổ phòng nàng.
 
Ô Tố khẽ ho một tiếng, chỉnh sửa lại váy áo của mình, bước về phía trước, vỗ nhẹ lên đầu hắn.
 
“Tiểu điện hạ, sao chàng lại tới đây?” Ô Tố giả vờ lộ vẻ bất ngờ, khẽ hỏi.
 
Bùi Cửu Chi nghe thấy câu nói giả vờ giả vịt của nàng, khuôn mặt nhìn nàng vẫn bình tĩnh hệt như trước, chỉ là càng cảm thấy nàng rất thú vị.
 
Đương nhiên là hắn cố tình cho nàng có thời gian biến về hình người, sau đó mới bay tới gặp nàng.
 
Trên người Bùi Cửu Chi lóe lên tia sáng, hắn muốn biến trở về hình dáng của mình rồi trò chuyện với Ô Tố.
 
Nhưng Ô Tố đã chụm tay lại giữ chặt hắn trong lòng bàn tay nàng, nhắc nhở hắn: “Tiểu điện hạ, lễ quan nói chúng ta không được gặp mặt nhau trước hôn lễ.”
 
Chỉ cần không nhìn người còn lại trong hình hài con người, vậy không được tính là gặp mặt, Ô Tố nghĩ thầm như thế.
 
Bùi Cửu Chi mổ vào lòng bàn tay nàng, đầu ngón tay Ô Tố vuốt ve bộ lông chim bóng loáng trên người hắn, im lặng, không nói năng gì.
 
Bùi Cửu Chi cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay Ô Tố một lúc, cuối cùng đành bay lên từ biệt nàng.
 
Ngày mai diễn ra hôn lễ, nàng còn phải dậy sớm, hắn phải cho nàng chút thời gian.
 
Ô Tố nhìn Thanh Điểu lưu luyến bay đi xa, sau khi nàng tắm gội xong thì nằm xuống chiếc giường đỏ rực.
 
Giấc ngủ này, nàng ngủ một mạch đến tận bình minh.
 
Khi bầu trời dần sáng màu bụng cá, hơn mười vị cung nữ gõ lên cửa phòng Ô Tố, phía sau họ còn một hàng dài người đi theo.
 
Nâng hỉ phục, bê phát quan, cầm khăn voan đỏ…
 
Bọn họ xông vào trong, muốn trang điểm cho Ô Tố trở thành tân nương xinh đẹp, yêu kiều nhất.
 
Tối hôm qua Ô Tố và tiểu điện hạ chuồn đi ra ngoài chơi nhưng nàng không quá mệt mỏi, vì phần lớn thời gian đều là tiểu điện hạ cõng nàng bay.
 
Nàng xoa đôi mắt, ngồi dậy, để mặc những cung nữ đó đỡ nàng dậy, thả cả người nàng vào bồn tắm ngâm đầy cánh hoa.
 
Sau đó, nàng giống như một con búp bê mặc người ta nhào nặn, được những cung nữ nhiệt tình vớt lên khỏi thùng nước.
 
Họ quay xung quanh nàng, giúp nàng mặc bộ hỉ phục được may đo vừa vặn lên người.
 
Khoác khăn choàng vai thêu hoa văn đám mây lên vai nàng, những vòng tua rua bằng vàng hơi lay động.
 
Ô Tố nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt nhạt nhẽo gần như không có một điểm nào khiến mọi người ấn tượng dần dần trở nên xinh đẹp kiều diễm.
 
Nàng chớp mắt, cung nữ đứng phía sau giúp nàng tô son môi, đôi môi hồng khẽ nhếch lên, nàng bỗng cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
 
Cuối cùng mũ phượng tạo hình hoa lệ tuyệt mỹ được đặt ngay ngắn lên búi tóc của nàng.
 
Màu vàng rực rỡ, màu đỏ chói mắt, màu xanh lục trang nghiêm, cùng với những viên đá quý lấp lánh sắc màu, tô điểm giúp nàng thêm rực rỡ lấp lánh.
 
Ô Tố nghĩ, trước nay nàng chỉ có hai màu trắng đen nhạt nhòa.
 
Nhưng hôm nay, dường như nàng đã có thêm vô số sắc màu khác.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui